Sao lại khóc rồi?
Nói trọng yếu hơn hẳn là sao lại biến thành trẻ con!
Lại nói tiếp đây cũng không hẳn là nhất định có vấn đề, Tạp Mạch Nhĩ không
phải đã nói rồi sao, sau khi tiểu sư tử có thể mở mắt là có thể biến
thân, chính là sẽ không ổn định lắm. Hẳn là không kì quái đi… đại khái
là vậy.
Hiện tại vấn đề mấu chớt nhất là cả ba đứa đều không có mặc quần áo a a!
Cảm lạnh thì làm sao bây giờ…
Đám người trường thành nhất thời bận bịu lu bù, Tô Sách là người đầu tiên
phản ứng: “Thản Đồ, học trưởng, A Nhĩ Sâm, mau tìm da thú mềm mại quấn
đám nhỏ lại!”
Ba người bị điểm danh lập tức đứng lên, luống cuống tay chân đi xé da thú.
Kết quả thật không như ý.
Cả đám thật vất vả mới uy sửa xong lại đụng phải một vấn đề nghiêm túc… làm thế nào dùng da thú quấn trẻ con bây giờ?
Tô Sách trước kia lúc đi trên đường từng nhìn thấy những đứa trẻ sơ sinh
được mẫu thân ôm trong lòng đi dạo… Cậu nhớ rõ, đám trẻ này được quấn
lớp vải rất dày?
…Nhưng, này rốt cuộc phải quấn thế nào?
Ba đứa trẻ càng khóc lớn hơn nữa, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Này thì tiêu, ngay cả A Nhĩ Sâm nắm giữ rất nhiều tri thức chăm sóc ấu tể cũng bắt đầu bối rối.
Chiến đấu cũng không thảm đến vậy a…
Thật vất vả mới run rẩy gói nhóm ấu tể kĩ lưỡng, cho dù hơi vụng về một chút nhưng cũng có thể miễn cưỡng cho qua.
Nhưng ngay sau đó, đám nhãi con lại trong nháy mắt biến thành tiểu sư tử!
Từ trong bọc vải chui ra…. sau đó lần thứ hai ‘đánh đấm’ thành một đoàn.
Bốn vị người trưởng thành ở đây cùng trợn tròn mắt.
Này quả thực là đang đùa giỡn bọn họ mà!
Nhưng, nếu ngươi cho rằng sự tình chỉ dừng ở đây thì sai hoàn toàn.
Lúc Dương Hàn một lần nữa ôm đống da thú đi, nhóm tiểu sư tử lại đột nhiên
biến thành trẻ con khóc thút thít, sau đó đám người trưởng thành một lần nữa hao hết khí lực quấn lại—— mới vừa quấn xong lại biến thành hình
thái tiểu sư tử—— sau đó lại biến thành trẻ con gào khóc không ngừng.
Cứ như thế vòng đi vòng lại…
Đợi đến khi rốt cuộc quấn lại đám trẻ lần cuối cùng, bọn nhỏ cuối cùng cũng ngừng khóc.
Dương Hàn khẩn trương hề hề chờ thật lâu… vẫn không biến lại!
Đám người bị gây sức ép nãy giờ rốt cuộc thở phào, Tô Sách cũng tái mặt nhích lại gần.
Cho dù cậu chỉ dùng mắt nhìn chứ không chân chính gia nhập đoàn hỗn loạn kia nhưng tinh thần cũng thực mệt mỏi a…
Ba người Thản Đồ, A Nhĩ Sâm, Dương Hàn ngã ngồi xuống đất, trong lòng mỗi người là một đứa nhóc đang mút ngón tay ngủ ngon lành.
Dương Hàn lau mồ hôi, đưa tay chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn của bé con trong lòng: “Thực quậy phá a!”
Kì thật nếu không khóc khóc nháo nháo, biến thân tới lui như đang chơi đùa thì hình thái trẻ con của đám nhóc này cũng rất đáng yêu.
Tỷ như gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn trắng trắng, cánh tay phấn phấn nộn nộn
hệt như ngó sen, cái miệng nhỏ nhắn mũm mĩm mân mê, tất cả đều giống như có thể bóp ra nước, đáng yêu không nói nên lời.
Dương Hàn chọt
chọt gương mặt đứa nhóc trong lòng vài cái, trong lòng suy nghĩ lung
tung, gương mặt mỉm cười có chút vui vẻ lại mệt mỏi, coi như là vui đi.
Chính là, rất nhanh sau đó anh lại vui không nổi.
Chỉ nghe một tiếng ‘phốc’ vang lên——
…anh ngửi thấy một hương vị là lạ.
Sau đó thật giống như đã hẹn từ trước, đứa nhóc trong lòng Thản Đồ cùng A
Nhĩ Sâm ở bên cạnh cũng đồng thời phát ra âm thanh đồng dạng.
Ngay sau đó, mùi hương kì dị khuếch tán cả phòng.
Ba người ôm đứa nhỏ đều cứng lại.
Tô Sách xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ nói: “…Ta nghĩ, bọn nó đại khái tiêu chảy rồi.”
Phàm là bầu bạn thăng chức làm cha mẹ ước chừng đều gặp phải vấn đề này.
…Tuy có thể Tô Sách cùng Thản Đồ đã có chuẩn bị nhưng vẫn như cũ không đủ dùng.
Vẻ mặt Dương Hàn như đưa đám, thực không biết làm thế nào cho phải.
A Nhĩ Sâm cùng Thản Đồ cũng có chút ngây ngốc, mùi hương này trực tiếp
vọt vào mũi bọn họ, Dương Hàn là ‘giống cái’ không chịu thống khổ như
vậy, nhưng hai vị giống đực… đặc biệt là Thản Đồ có khứu giác vô cùng
nhạy bén thì cực kì thống khổ. Cho dù là hình người cũng không thể bỏ
qua!
Tô Sách phản ứng lại, vội vàng nói: “Học trưởng, các ngươi
mau lột da thú quấn trên người đám nhỏ ra, đổi cái mới! Đúng rồi, lấy
nước ấm tới tắm rửa cho bọn nhỏ!”
Dương Hàn giật mình, ôm đứa nhỏ đặt vào lòng A Nhĩ Sâm—— nói: “Ngươi nhìn bọn nhỏ một chút, ta, ta đi nấu nước…”
A Nhĩ Sâm trong mắt không khỏi toát ra một tia bất đắc dĩ. Hắn ngồi xuống, nghiêm túc vì đám nhãi con mà bận rộn.
Thản Đồ thì nghiêm túc hoàn thành mệnh lệnh của Tô Sách, lập tức động thủ tháo da thú ra—— đương nhiên, y đã ngừng thở nãy giờ.
Mới vừa mở ra, mùi hương kia lập tức nồng nặc xông tới, Thản Đồ muốn hít
thở, nhưng vừa hít một hơi lập tức bị xông tới hoa mắt… Này cũng quá
khủng bố đi.
Cho dù lúc săn bắn, bởi vì thông thoáng nên ngửi
thấy mùi phân của đám dã thú cũng không đáng sợ tới mức này, nhưng hiện
tại lại trực tiếp xộc vào khoang mũi… Thản Đồ lập tức quay đầu, túm một
miếng da thú tới che mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó mới buông ra.
Tô Sách thấy Thản Đồ như vậy, trong lòng cũng hiểu ra.
Dù sao hình thú của Thản Đồ chính là sư tử, khứu giác rất mạnh… Như vậy
lúc săn bắn y có thể nhanh chóng phát hiện con mồi, tự nhiên cũng có
những lúc phát sinh công dụng ngược như lúc này.
Bất quá, bởi vì động tác của Thản Đồ nên Tô Sách mới nghĩ tới.
Sau này hai người phải chăm sóc đám nhỏ, tình huống này hẳn sẽ gặp không
ít… Như vậy làm cho Thản Đồ mấy cái khẩu trang tất cần thiết.
Nấu nước phải cần chút thời gian, A Nhĩ Sâm cùng Thản Đồ đã lột sạch đám
nhỏ nhưng Dương Hàn vẫn chưa trở lại. Lúc này cũng không thể để bọn nhỏ
như vậy, vì thế chỉ đành qua loa chùi mông cho ba đứa nhỏ, sau đó dùng
một tấm da thú lớn quấn tạm.
Tạm thời không gặp gió là được.
Chính là đám nhóc này trong nháy mắt lại biến thành tiểu sư tử củng củng
trong mảnh da thú, chốc lát sau trên tấm da thú lại xuất hiện những chất lỏng khả nghi…. vừa giở ra thì thấy, là nước tiểu a.
Mùi hương trong phòng lại càng phức tạp hơn…
Đáng ăn mừng chính là động tác của Dương Hàn cũng rất nhanh.
Lúc Thản Đồ khắc chế không được phải chạy ra ngoài hít thở không khí trong
lành thì tiếng gọi của Dương Hàn cũng từ bên ngoài vòng vào: “A Nhĩ Sâm! A Nhĩ Sâm xuống giúp ta một tay!”
A Nhĩ Sâm lập tức đứng lên xông ra ngoài.
Hắn nhìn thấy Dương Hàn ở ngoài sân đang đi về phía phòng, trong tay bưng
một cái chậu thật lớn. A Nhĩ Sâm bước nhanh tới nhận lấy.
Dương Hàn lau mồ hôi: “Nhiêu đây có thể không đủ, ngươi mang vào trước đi, ta lại nấu thêm một chút.”
A Nhĩ Sâm gật gật đầu: “Ta mang lên rồi xuống phụ ngươi.”
Dương Hàn nhìn hắn cười cười, sau đó xoay người bước đi.
A Nhĩ Sâm ôm chậu nước vào phòng, đặt xuống đất.
Tô Sách hỏi: “Thản Đồ, ngươi thử xem nước có nóng không?” Nghĩ nghĩ một
chút, lại nói: “Vẫn là để ta sờ đi.” Nói thật, Thản Đồ da dày thịt béo,
cảm giác của y không được chuẩn lắm.
Thản Đồ liền nâng chậu nước
qua, Tô Sách đưa tay vào thử một chút, hơi nóng một chút nhưng nằm trong phạm vi có thể thừa nhận… Nếu là giống đực ấu tể hẳn không có vấn đề.
Sau khi được Tô Sách cho phép, Thản Đồ túm một tiểu sư tử ném vào trong nước.
Tô Sách đỡ trán: “…Thản Đồ, ngươi nhẹ tay một chút!”
Lúc Thản Đồ túm đứa thứ hai thì quả nhiên chầm chậm bỏ vào: “Ân, đã biết, A Sách.”
Lúc đứa thứ ba cũng bỏ vào chậu, y lấy một miếng da thú chà lau cho bọn nhỏ.
Chính là động tác có chút thô lỗ, Tô Sách thấy thế nào cũng không yên tâm,
thực muốn tự tay làm… Nếu không phải cơ thể hoàn toàn không thể di động. Nhưng này cũng không có biện pháp, vì thế Tô Sách chỉ có thể nhắc nhở
khi thấy động tác Thản Đồ hơi quá một chút… Mặc dù như thế, động tác của y vẫn rất khập khiễng, vô cùng ngốc nghếch.
Tô Sách cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Rõ ràng lúc mình mang thai, Thản Đồ làm chuyện gì cũng cẩn thận từng li
từng tí, nhưng sau khi sinh đám nhỏ sao lại giống như trong nháy mắt lại ngốc gấp hai lần bình thường?
Hay là… y kì thật cũng rất khẩn trương?
Khẩn trương đến mức tiêu chuẩn vốn không cao sẽ thành mất tiêu chuẩn.
A Nhĩ Sâm sau đó đã ra ngoài hai chuyến, ôm tới vài bồn nước… Dù sao cũng phải đổi nước đi?
Dương Hàn đặt chậu nước cuối cùng xuống đất thì đứng thẳng dậy, xoa xoa thắt lưng.
Sau đó, anh thích thú nhìn Thản Đồ ‘chiến đấu’ cùng đám cháu trai.
…phải biết, thực không thể tin tưởng đám ấu tể sẽ thành thành thật thật phối hợp a.
Loại sinh vật tư tử này… không thích nước lắm.
Điểm này biểu hiện phi thường rõ ràng trên người đám tiểu sư tử.
Lúc ban đầu, đại khái vì trên người dính bẩn không thoải mái nên lúc bị bỏ
vào nước, nhóm ấu tể vẫn khá nghe lời. Nhưng lúc phát hiện cả người mình ướt sũng nước thì bắt đầu làm ầm ĩ.
Tỷ như, quơ quào móng vuốt
cố sức tới gần thành bồn, dùng sức đạp nước, cố gắng bấu lấy thành bồn
muốn leo ra ngoài nhưng trượt chân rơi ‘bùm’ vào trong nước, ngã chỏng
vó mà uống nước ‘ùng ục ùng ục’ … tóm lạu quả thực là đủ loại tình
huống.
Hành động không chịu hợp tác như vậy, kì thật có thể lý
giải được hành động có chút thô lỗ của tân tiền nhiệm ngốc ba ba Thản
Đồ.
Dương Hàn ở bên cạnh cười đến đau bụng, sau đó anh nhìn thấy
biểu tình rối rắm cùng cơ thể ‘suy yếu’ của học đệ, lại nhìn qua động
tác chật vật mà chuyên chú của Thản Đồ… thì hạ quyết định.
Không phải chỉ là tiêu chảy thôi sao, dù sao cũng là cháu trai của anh, anh tắm cho bọn nhỏ một chút thì cũng đâu có sao?
Nghĩ vậy, Dương Hàn xắn tay áo, vẻ mặt hùng tráng đi tới trước bồn nước.
“…nước này cũng dơ rồi, đổi đi.” Anh khụ một tiếng, nói: “Còn lại để ta làm cho.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...