Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Học trưởng không phải người biết nói dối người khác… Ít nhất lúc đối mặt
với cậu là vậy, vì thế tuy anh đã cố gắng kể lại mọi chuyện thực tự
nhiên, nhưng Tô Sách vẫn nhận ra học trưởng có chút dấu diếm.

Hơn phân nửa… là có quan hệ tới thân thể học trưởng.

Nhớ tới lúc mình vừa tới thế giới này cũng phát sốt một trận thật lâu, lúc
ấy cũng tưởng là sinh bệnh, sau đó mới phát hiện là hoàn cảnh nơi này
bắt đầu cải tạo cơ thể. Mà học trưởng, đại khái cũng gặp tình huống
tương tự đi… Về phần nguy hiểm khác, bởi vì có A Nhĩ Sâm ở bên cạnh, học trưởng hẳn không gặp phải vấn đề gì lớn…

Nghĩ tới đây, Tô Sách
liền từ bỏ chút mất tự nhiên của học trưởng, ngược lại một lần nữa suy
nghĩ tới chuyện chênh lệch thời gian kì quái kia…

Chính mình rõ
ràng chỉ cách học trưởng vài phút… Không, thậm chí chỉ có vài giây khỏi
thế giới kia mà thôi, nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy mà thế giới này đã trôi qua hơn ba tháng.

Học đệ lại bất tri bất giác chìm vào trong suy nghĩ của chính mình…

Dương Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn A Sách lại ngẩn người, chống cằm thở dài.

Tật xấu này đến lúc nào mới sửa được a… trước kia vẫn không quan trọng, dù
sao cũng ở bên cạnh có mình chăm nom là được, chính là hiện giờ đứa nhỏ
này không còn độc thân đi.

Tầm mắt Dương Hàn lại dời tới phần bụng Tô Sách.

…nhưng nam nhân rốt cuộc làm thế nào mang thai a?

Nghĩ nghĩ, Dương Hàn nhún nhún vai.

Quên đi, quản Tô Sách làm thế nào mang thai, mấu chốt hiện giờ là A Sách không thể tiếp tục phiền não nữa.

Vì thế thực tự nhiên, Dương Hàn đứng lên, nghiêng người tới vỗ nhẹ vai Tô Sách.

“Này, A Sách, đừng nghĩ nữa!”

Tô Sách ngẩng đầu nhìn anh.

Dương Hàn cười nói: “Giờ có nghĩ thì cũng không có ý nghĩa gì không phải sao? Lúc mới tới nơi này ta liền nhảy xuống hồ nước kia xem xét thử, căn bản không tìm thấy đường trở lại.”


Ý của học trưởng là… Tô Sách sửng sốt một chút.

Dương Hàn có chút phức tạp chớp mắt một chút, sau đó cười đến sang sảng:
“Đúng vậy, chúng ta đại khái không thể trở về được nữa.”

Tô Sách trầm mặc.

Cậu sẽ không trở về, đây là chuyện cậu đã sớm quyết định, bởi vì ở bên kia
cậu cũng chỉ một thân một mình, mà nơi này, cậu đã có Thản Đồ cùng đứa
nhỏ của bọn họ.

Nhưng học trưởng thì sao?

Cậu nhớ rõ, học
trưởng ở bên kia còn có thân nhân của mình, có công ty học trưởng dốc
hết tâm sức thành lập nên… Nếu không phải vì thấy cậu chìm xuống, học
trưởng cũng không vì muốn cứu cậu mà bị liên lụy.

Dương Hàn vừa thấy bộ dáng nhíu mày của học đệ thì khẽ thở dài.

Anh biết cậu cảm thấy áy náy.

Đứa nhỏ này chính là vậy, rõ ràng so với bất cứ ai đều mềm lòng hơn, lại
luôn vì quá nghiêm túc làm việc, biểu tình lại quá cứng nhắc làm người
ta không phát hiện ra điểm này.

Tựa như anh vậy, chỉ vì lúc còn
đi học cho cậu chút săn sóc mà sau khi tốt nghiệp liền dễ dàng kéo nhân
tài giỏi toàn diện này về công ty mình… Vô luận ban đầu tiền lương ít ỏi cỡ nào, đứa nhỏ này cũng chưa từng oán giận một câu, càng miễn bàn tới
chuyện đổi công ty khác. Được rồi, tuy sau đó công ty đã tăng tiền lương của cậu rất cao để bù đắp lại, nhưng này không thể phủ nhận phân tình
nghĩa lúc ban đầu.

Nói tóm lại, chính là một đứa nhỏ quá xem trọng trách nhiệm a.

Giống như hiện tại, rõ ràng là mình dẫn Tô Sách tới ôn tuyền, làm cậu gặp
nguy hiểm như vậy. Nhưng Tô Sách nhất định đang nghĩ ‘nếu học trưởng
không phải vì cứu mình thì không bị như vậy’…

Cùng Tô Sách ở chung nhiều năm như vậy, Dương Hàn lập tức đoán được tâm tư của cậu.


Dương Hàn gập ngón tay gõ lên trán Tô Sách một cái, thực nhẹ. Sau đó nói:
“Lại suy nghĩ lung tung gì đó.” Sau đó thở dài: “Công ty này nọ cũng chỉ vì muốn phân rõ giới hạn với người trong nhà mới thành lập, chình là để bọn họ thấy cho dù một mình ta vẫn có thể sống tốt. Về phần thân nhân…
ta còn chưa nói đi, kì thật ta là con riêng.”

Tô Sách giật mình, ánh mắt đột nhiên mở lớn một chút.

Dương Hàn cảm thấy học đệ như vậy thực đáng yêu, nhịn không được lại xoa đầu
cậu: “Ta là kết quả tình một đêm của cha, trước khi mất, mẹ vì lo lắng
để ta sống một mình mới đưa ta tới chỗ cha. Nhưng kì thật trong nhà đã
có một anh trai vĩ đại kế thừa sản nghiệp, ta chỉ là một thứ dư thừa mà
thôi. Cha không yêu thương gì ta, mà đối với cha, ta cũng không mong mỏi gì… Hơn nữa, dựa theo mức độ thân thiết mà nói, ngươi còn giống như em
ruột ta hơn.” Nói tới đây, Dương Hàn cúi đầu thì thầm bên tai Tô Sách:
“Ngôn ngữ ở đây ta không biết nhiều lắm, bất quá, ngươi kì thật đã lấy
thân phận ‘ca ca’ giới thiệu ta với bọn Thản Đồ đi?”

Lổ tai Tô Sách đỏ ửng.

Học đệ ngay cả biểu hiện ngượng ngùng cũng không thay đổi…

Dương Hàn cười cười.

Anh cũng không lừa gạt Tô Sách, đối với anh mà nói, học đệ đã cùng anh vượt qua khoảng thời gian gian khổ nhất trong cuộc đời mới chân chính là
thân nhân của anh.

Hơn nữa, cho dù phải ở lại thế giới này không thể trở về cũng không sao, dù sao thế giới này cũng rất thú vị.

Tô Sách nhìn học trưởng, biểu cảm lo lắng trên mặt cũng dịu xuống.

Kì thật ánh mắt học trưởng vẫn rất sắc bén, chính là cá tính có đôi lúc
hơi nóng mà thôi. Nhưng cũng chính vì thế mà cậu mới luôn không có biện
pháp với yêu cầu của học trưởng. Cậu nghĩ vậy.

Bất quá, cậu có thể nhận ra, giọng nói cùng bộ dáng không thèm để ý của học trưởng là thật…

Như vậy là đủ rồi.

Học trưởng là ‘ca ca’ cậu, cậu sẽ hảo hảo chăm sóc anh, Thản Đồ cũng sẽ.

Hai người tình cảm vốn không tệ, sau khi rơi vào dị thế, chia cách rồi gặp

lại, không khí giữa hai người lại càng thân thiết, hòa hợp hơn rất
nhiều. Vì thế lúc hai giống đực trong nhà bếp tiến ra liền nhìn thấy hai bọn họ thực thân thiết dựa vào nhau nói chuyện phiếm.

Thản Đồ đỏ mắt.

“A Sách!” Vì thế y lớn tiếng gọi: “Cơm làm xong rồi!”

Tô Sách cùng Dương Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm cầm chậu gỗ trong tay.

Chỉ chốc lát sau, thịt cùng thức ăn đều được dọn lên bàn, Thản Đồ cùng
Dương Hàn phân biệt ngồi hai bên Tô Sách, mà A Nhĩ Sâm thì ngồi bên cạnh Dương Hàn, cũng là kế bên Thản Đồ.

Đồ ăn cùng thịt vì để cơ thể
Tô Sách dễ dàng tiếp nhận nên hương chị chế biến rất nhẹ, phần thịt
thuộc về Tô Sách được cắt nhỏ toàn bộ, bỏ vào một cái chén nhỏ—— Thản Đồ đã có thể khống chế phân lượng rất tốt, ba người còn lại thì được phân
một chậu thịt. Rau dưa này nọ cũng được luộc chín, bất quá có thêm chút
vị chua để khẩu vị Tô Sách tốt hơn.

Lúc ăn cơm, Thản Đồ ân cần
gắp rau dưa này nọ cho Tô Sách, chính mình cũng vội vàng ăn một chút,
nhưng thật ra không có bộ dáng tiếp đãi khách nhân lắm… Nhưng kì thật
khách nhân cũng không cần y chiêu đãi.

A Nhĩ Sâm lấy chén của Dương Hàn tới trước mặt, dùng chày gỗ giã nát thịt, sau đó đẩy bát lại trước mặt Dương Hàn.

Dương Hàn mỉm cười sáng lạn: “Cám ơn ngươi a, anh em.”

Nửa ngôn ngữ thú nhân nửa ngôn ngữ nhân loại, Tô Sách nghe thực kì quái,
nhưng A Nhĩ Sâm lại giống như đã tập thành thói quen, chỉ cúi đầu ăn
phần mình.

Tô Sách nhìn động tác tự nhiên của hai người, nhíu nhíu mày.

Vẫn là thực cổ quái…

Bất quá, học trưởng đã tới đây lâu như vậy, hẳn cơ thể cũng phải mạnh khỏe
dẻo dai như mình mới đúng. Chẳng lẽ học trưởng chưa đủ? Hay là còn
chuyện gì đó mình không biết…

Nghĩ một chút, Tô Sách nói với
Dương Hàn: “Ta ở này một đoạn thời gian cơ thể liền được cường hóa, răng nanh có thể cắn được thức ăn. Học trưởng, ngươi vẫn chưa được sao?”

Dương Hàn sững sờ một chút, cười rộ lên: “Ha ha, ta chưa thử qua, nếu không
hiện tại thử một chút?” Nói xong liền há mồm cầm chén thịt băm ăn hết,
sau đó lại gắp một cục thịt khác. A Nhĩ Sâm vừa định lấy qua giã thì bị
Dương Hàn cản lại. Tiếp đó, Dương Hàn đưa thịt lên miệng cắn thử một
cái——


Tô Sách thở phào. Quả nhiên, học trưởng cũng giống cậu, cơ thể cũng cường hóa.

Dương Hàn nhai nhai thịt, cười nói: “A Sách, đúng như ngươi nói a.” Sau đó
quay đầu nhìn A Nhĩ Sâm, dùng ngôn ngữ thú nhân nói: “Về sau, tự mình ăn được.”

Dùng ngôn ngữ thú nhân nói chuyện, anh đúng là không quá lưu loát…

A Nhĩ Sâm gật đầu với Dương Hàn, một lần nữa ăn thức ăn trước mặt, tựa hồ lơ đãng liếc mắt nhìn Tô Sách một cái.

Tô Sách thấy ánh mắt lạnh lùng của A Nhĩ Sâm, phán đoán trong lòng đột nhiên rõ ràng hơn.

A Nhĩ Sâm… hắn có phải thích học trưởng không?

Tô Sách lúc này mới phản ứng lại.

…Học trưởng trong mắt thú nhân cũng là giống cái a!

Tuy học trưởng tuyệt đối không giống giống cái…

Hơn nữa, hóa ra A Nhĩ Sâm thích loại hình như học trưởng sao? Kì thật nếu là vậy thì cũng không có gì không tốt.

Học trưởng đối với giống đực bản thổ mà nói vẫn quá yếu, nếu không có giống đực bảo hộ anh, chỉ sợ không có biện pháp sống sót.

Chính là học trưởng có thể tiếp nhận A Nhĩ Sâm không? Đến giờ, thoạt nhìn học trưởng xem A Nhĩ Sâm là anh em a. Còn có, học trưởng tựa hồ vẫn chưa
hiểu biết thế giới này rốt cuộc có bộ dáng gì a…

Nếu học trưởng
có thể cùng A Nhĩ Sâm ở một chỗ, có một bầu bạn ở bên cạnh thì mới thật
sự thuộc về thế giới xa lạ này, mà biến hóa làm sinh mệnh kéo dài cũng
không còn cảm thấy tịch mịch.

Chính là, nếu học trưởng không muốn tiếp nhận A Nhĩ Sâm hoặc tiếp nhận bất cứ giống đực nào khác thì cũng
không sao. Học trưởng có thể ở cùng với mình. Có thể ở tầng trệt, hoặc
xây thêm một căn nhà gỗ khác cho học trưởng ở khoảng sân bên cạnh, Thản
Đồ hẳn sẽ không để ý.

Học trưởng là thân nhân a.

Bất quá, hiện tại quan trọng nhất là xác định tâm tư của A Nhĩ Sâm.

Vì thế, Tô Sách tươi cười với A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm hơi khựng lại một chút, thần sắc cũng nhu hòa hơn.

Như vậy là đúng rồi. Tô Sách nghĩ.

Giờ thì cần xác định ý tưởng của học trưởng.

Còn có, học trưởng chỉ biết mấy từ đơn giản trong cuộc sống hằng ngày của thú nhân, cậu phải dạy thêm cho anh mới được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận