Sau khi Hassan tỉnh lại, việc làm đầu tiên chính là kiểm tra tai và đuôi của bản thân, lại phát hiện chúng nó thế mà vẫn còn, vội vàng tập trung tinh thần thu hết về.
Xong xuôi rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chú ý thấy Tô Mặc không có trong phòng, mà trong sân lại truyền tới tiếng leng keng lách cách như có cái gì đó rớt xuống đất.Hassan vội đứng dậy, chân mềm eo nhũn không thể đứng vững khiến Hassan không khỏi lảo đảo, cuối cùng vẫn vì lo cho Tô Mặc mà cắn răng bước ra khỏi phòng.Ở trong viện, Tô Mặc chật vật ngã ngồi ở cạnh giếng, cái thùng gỗ nửa đè trên người, nước trong đó thì đổ ra làm cả người cậu ướt sũng.
Tô Mặc bị sặc nước ho khan mấy tiếng, bực bội đá thùng gỗ sang bên, rồi đạp thêm phát nữa để xả giận.
Cái thùng chết tiệt này sao lại nặng thế chứ !Tô Mặc đang lộm cộm bò dậy, lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên, quay đầu lại thì chỉ thấy Hassan đang nghiêng người tựa vào cửa, khóe môi cong lên, trong mắt đong đầy ý cười, hiển nhiên là đã nhìn thấy trò cười của cậu không biết bao lâu rồi.
Tô Mặc nhất thời thẹn quá thành giận.
Anh đây vốn thấy anh đáng thương, tốt bụng muốn giúp anh nấu nước tắm rửa đó biết không! Thế mà còn không biết cảm kích, quay ra cười nhạo tôi!“Tên chó nhỏ nhà anh còn đứng ngây người ở đó làm gì?” Tô Mặc vươn tay về phía Hassan, miệng nở một nụ cười đầy ác ý, “Còn không mau đỡ anh hai lên!”Hassan bị sét đánh cứng đờ tại chỗ, hai mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Sau khi tỉnh lại, hắn theo bản năng phong bế lại đoạn ký ức hỗn loạn trước đó, bây giờ bị Tô Mặc nhắc lại, mới nhớ tới bản thân thế mà lại… lại…Hassan nhắm mắt lại, cơ thể thoáng lảo đảo, gần như sắp ngã xuống.
Tô Mặc hoảng sợ, vội đứng dậy chạy về phía hắn, “Hassan? Hassan? Anh sao thế?”Một lúc sau, Hassan mới mở mắt ra, nhỏ giọng nói, “Không có gì.”Tô Mặc nhìn mặt mày hắn trắng bệch, rõ ràng chẳng có vẻ gì là không có chuyện, không khỏi càng thấy lo lắng, đỡ hắn vào trong phòng.
“Anh vào nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi nấu nước xong sẽ gọi anh.”Hassan lắc đầu.
“Không cần đâu.
Tôi nấu nước cho, em không cần làm.” Nói rồi bước đến cạnh giếng.Tô Mặc bất an đi theo phía sau Hassan, thấy hắn chậm rãi nhấc thùng gỗ lên, rồi cầm vào phòng bếp, đổ vào một bình gốm lớn, trong lúc di chuyển trông có vẻ hơi cố sức, làm cậu thấy mà vừa kinh ngạc lại khổ sở.Cho dù ở trên giường Hassan có dễ ức hiếp đến cỡ nào thì trong ngày thường vẫn là một giống đực cực kỳ to khỏe cực kỳ tài giỏi, xách thùng nước gì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Vậy mà bây giờ… cậu thật sự là có phần làm hơi quá rồi.“Hassan…” Tô Mặc sợ hãi vòng ra phía trước, Hassan lại không để ý tới cậu, bước thẳng sang bên lấy mấy khúc gỗ đã chẻ xong, sau đó khẽ nhíu mày, có chút gian nan ngồi xổm xuống nhóm lửa, Tô Mặc thậm chí còn thấy được chân hắn run run rẩy rẩy.Tô Mặc vừa đau lòng lại tự trách, ngơ ngác bám theo phía sau Hassan.
Hassan nhóm lửa, cậu liền ở cạnh truyền củi tới.
Hassan xách thùng gỗ ra chỗ giếng tiếp tục múc nước, cậu cũng nhắm mắt theo đuôi.
Hassan quay đầu trừng cậu một cái, còn chưa kịp nói gì, Tô Mặc đã thấy luống cuống, hơn nữa mặt đất xung quanh giếng trơn ướt, tức thì ngã phịch xuống đất.Hassan cứu viện không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Tô Mặc ngã rạp xuống đất, lòng thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Lúc này hắn không để tâm đến nỗi rối rắm trong lòng nữa, vội tiến tới nâng Tô Mặc dậy, thấy cả người cậu vốn đã ướt sũng, nay thì dính đầy bụi đất, chân tay trầy trật tùm lum, không khỏi đau lòng thở dài : “Sao lại làm mình bị thương thế này.
Vết thương của em vừa mới tốt hơn được có mấy ngày!”Tô Mặc lại hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, chỉ nhào vào lòng Hassan ôm chặt lấy hẳn, nhỏ giọng nức nở, “Hassan, xin lỗi… Hassan anh đừng giận mà, đừng lơ em… Hassan…”Ngay cả chính cậu cũng không biết rằng, thì ra Hassan chỉ lạnh nhạt với cậu chút thôi, đã đủ để khiến cậu thấy kinh hoảng như vậy.
Nếu Hassan không còn để ý tới cậu, ánh mắt của Hassan cũng không dõi theo cậu nữa, bất kể cười vui hay khóc lóc nỉ non cũng không có Hassan bên cạnh… thì thế giới này còn có ý nghĩa gì với cậu nữa chứ? Cậu tồn tại trên đời này còn vì cái gì?Hassan cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn trong lòng run lẩy bẩy, ngón tay yếu ớt bấu vào lưng hắn, bấu mạnh đến nỗi còn khiến hắn thấy có hơi đau.
Lại nghe cậu nức nở cầu xin hết lần này đến lần khác, khóc đến độ gần như không thở nổi, mà trong lòng Hassan vậy mà lại có cảm giác thỏa mãn kỳ dị.Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tô Mặc khóc.
Dù là lúc sắp bỏ mạng trong bụng dã thú, cậu không hề khóc.
Lúc thương tích đầy người, sốt cao hôn mê, cậu không khóc.
Bị cha hắn đánh bay, gần như là gãy tay cũng không khóc.
Thế nhưng bây giờ, chỉ vì hắn không chịu nhìn cậu, Tô Mặc đã khóc thành thế này.Thì ra hắn quan trọng với Tô Mặc đến như vậy.
Nhận thức được điều này, sao hắn còn có thể tỏ vẻ không vui với Tô Mặc nữa?Huống hồ, hắn vốn dĩ chẳng hề giận Tô Mặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...