Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Dực long tới gần sơn động, bất quá vì có cánh cửa tre ngăn cản nên nó không nhìn rõ tình huống bên trong, nó nhanh chóng vói đầu vào trong, cái miệng há to đớp một ngụm rồi lùi về. Địch Nãi vứt cây cung trong tay xuống, rút dao găm trong giày ra, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa hang, không nhúc nhích.

Không khí khẩn trương tới cực điểm, ngay cả Ni Khắc đang núp phía sau giường đá cũng ngừng nức nở, run rẩy vùi đầu vào lòng Mã Cát. Lý Áo hóa thành hình thú chắn phía trước Mã Cát cùng Ni Khắc, giống như một con mèo nhỏ cong người, ‘ô ô’ cảnh giác nhìn chằm chằm cửa hang.

Dực long ở bên ngoài bồi hồi một lúc, tựa hồ thực chán ghét cửa tre, nó gầm nhẹ một tiếng rồi há miệng táp lấy cửa tre, vung mạnh một cái kéo phăng ra ngoài.

Địch Nãi nắm lấy cơ hội dực long ngẩng đầu, lập tức lao ra ngoài bấu lấy cổ dực long. Tiếp đó lộn một vòng nhảy lên lưng nó. Lúc dực long phản ứng thì Địch Nãi đã vựng vàng ôm lấy cổ nó, dùng dao găm cắm phập một nhát vào cổ nó.

Một nhát này không trúng điểm yếu hại, dực long điên cuồng hất đầu, muốn cắn Địch Nãi đang ở trên cổ, chỉ là cổ nó không đủ linh hoạt, với không tới.

Địch Nãi nhân cơ hội này lại đâm tiếp vài dao, rốt cuộc có một dao đâm trúng mạch máu, máu tươi ồ ạt phun ra. Dực long phát ra tiếng gầm điên cuồng, lỗ mãng muốn hất văng Địch Nãi xuống. Địch Nãi co người ôm chặt cổ nó, mặc cho nó hất thế nào cũng không chịu buông tay.

Lúc này con dực long phát cuồng bất chấp để ý tới nhóm Mã Cát trong sơn động, bắt đầu đập cánh kịch liệt, quay cuồng trên mặt đất.

Mã Cát kinh hồn hoảng vía nhìn dực long phát cuồng, trong lòng không ngừng mặc niệm: thần a! Xin hãy phù hộ chúng ta!

Địch Nãi bám vào cổ dực long, bị nó hất về phía tảng đá trên sơn động. Địch Nãi vội vàng né qua bên kia, tránh thoát được một kích. Tiếp đó thừa dịp này lại đâm thêm một dao vào cổ dực long. Sức lực của dực long bắt đầu suy giảm, thở hổn hển muốn bay lên.

Địch Nãi làm sao để nó có cơ hội chạy thoát, sờ soạng bò dần lên phía đầu, hung hăng đâm dao găm vào con mắt còn lại, xoáy mạnh vào trong óc.

Dực long gầm lên một tiếng, ở trên mặt đất quay cuồng giãy dụa. Địch Nãi rút dao găm, hung hăng rạch mấy đường trên cổ nó. Dực long rú lên một tiếng cuối cùng, rốt cuộc đình chỉ hô hấp ngã rạp xuống đất. Địch Nãi theo cổ nó đi lên, lại chém thêm vài dao, xác định nó đã chết mới quay về sơn động.

Mã Cát ở bên trong hoan hô một tiếng, chạy tới đón: “Địch Nãi, ngươi thực quá tuyệt vời, cư nhiên giết chết một con dực long.”

Ni Khắc cũng đi theo, nói cám ơn Địch Nãi: “Cám ơn ngươi đã cứu ta, Địch Nãi, ngươi thực dũng cảm.” Nhớ tới người bằng hữu Tác Lan bị dực long giết chết, hắn lại nhịn không được đỏ hốc mắt. Nếu hắn cũng mạnh mẽ dũng cảm như Địch Nãi, Tác Lan cũng không cần phải chết.

Lý Áo cũng chạy tới, vẫy vẫy đuôi xoay quanh Địch Nãi. Nó chưa chừng nhìn thấy phi thú nhân nào dũng mãnh như Địch Nãi, này quả thực phá vỡ cái nhìn về giống cái của nó. Lấy lòng liếm liếm tay Địch Nãi, hướng cậu biểu thị kính phục.

Địch Nãi cười cười, thở phì phò mệt mỏi ngồi xuống đất. Mã Cát đột nhiên quát to một tiếng: “A, Địch Nãi, ngươi bị thương.” Nói xong, hắn xốc quần áo Địch Nãi lên xem xét, lúc nhìn thấy vết thương thì ‘tê’ một tiếng, giống như bị đau thay cậu.


Địch Nãi lúc này mới cảm giác sau lưng bỏng rát đau đớn, quay đầu ra sau nhìn thử, chỉ thấy lớp áo ngụy trang bị rạch một đường. Đưa tay ra sau sờ soạng, một tay đầy máu. Bất quá, sờ thì thấy miệng vết thương không sâu nên cũng an tâm. Nhìn xuống đùi, phát hiện trên đùi cũng có một đường máu thật dài, đại khái là lúc dực long quay cuồng trên mặt đất, cậu không có cách nào trốn tránh nên bất cẩn bị nhánh cây dưới đất quẹt bị thương.

Địch Nãi biết những vết thương này không yếu hại, cũng không tổn thương gân cốt nên không để tâm. Trước kia khi huấn luyện, cho dù bị thương nặng hơn cũng phải kiên trì hoàn thành nhiệm vụ.

Mã Cát kêu to phải nghĩ cách băng bó cho Địch Nãi, cậu liền khoát tay: “Chút thương nhỏ này không có việc gì. Các ngươi vào trong núp đi, ta đứng đây canh chừng. Nếu có con dực long khác tới, phát hiện chúng ta thì rất nguy hiểm.”

Mã Cát khó xử nhìn thương tích của Địch Nãi, do dự một chút rồi yên lặng kéo Ni Khắc trốn vào bên trong. Hắn biết Địch Nãi nói đúng, bọn họ chàng ràng ở đây chỉ có thể tăng thêm gánh nặng cho Địch Nãi mà thôi.

Lý Áo thì kiên định ngồi cạnh Địch Nãi, cùng cậu cảnh giác chú ý tình huống bên ngoài.

Địch Nãi mỉm cười xoa xoa đầu Lý Áo, không cự tuyệt. Cậu biết, một ngày nào đó tiểu thú nhân sẽ trưởng thành, phải đối mặt với gian nan vất vả. Có lẽ, hiện giờ bắt đầu rèn luyện cũng là chuyện tốt.

Lúc này, ngày càng có nhiều thú nhân chạy tới. Số lượng dực long cũng không tính là quá nhiều, mới đầu tuy trở tay không kịp nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của các thú nhân, rất nhanh chúng đã bắt đầu rút lui.

Phất Lôi dẫn theo thú nhân cắn chết phần lớn dực long tới đột kích. Đám dực long thấy tình thế không ổn liền bắt đầu chạy tứ tán ra xung quanh. Có vài dực hổ đuổi theo bị Phất Lôi rống quay lại. Phất Lôi biết, lúc này phân tán đuổi giết là không khôn ngoan, rất có thể sẽ bị nó vồ ngược.

Còn có, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải xác nhận an toàn của mọi người trong bộ lạc.

Phất Lôi chỉ huy tập trung nhóm thú nhân không bị thương, chia ra làm ba tổ, một tổ tuần tra xung quanh bộ lạc, tìm kiếm địch nhân đang ẩn nấp; một tổ khác thủ vững lối vào bộ lạc, đề phòng kẻ địch một lần nữa tiến công; sau đó y dẫn theo đội cuối cùng, bắt đầu kiểm tra tình huống thương vong trong bộ lạc.

Trận chiến này bộ lạc thương vong thảm trọng, mười mấy thú nhân bị cắn chết ngay tại chỗ, còn có một ít giống cái hoàn toàn không có lực công kích, ngay cả thi thể cũng bị cắn xé không còn nguyên vẹn. Tình cảnh quả thực thê thảm khôn cùng.

Những tộc nhân mất đi người thân ôm thi thể khóc rống, tiếng khóc thê lương làm người ta nghe thấy cũng nhịn không được rơi lệ theo.

Nhìn thảm trạng này, Phất Lôi thực lo lắng cho Địch Nãi nhưng không thể biểu lộ ra ngoài. An trí cứu giúp những thú nhân bị thương, sau đó tiếp tục tìm kiếm người bị thương.

Lúc bọn họ bay tới sơn động mà nhóm Địch Nãi ẩn núp, Địch Nãi dẫn nhóm Mã Cát đi ra. Nhìn thấy bóng dáng Địch Nãi, tâm trí Phất Lôi mới ổn định lại. Bất quá, lúc vừa đáp xuống đất, y lập tức hóa về hình người kích động chạy tới ôm Địch Nãi.


Hôn lên tóc cậu, thực vui sướng nói: “Thật tốt quá, ngươi không có việc gì.”

Địch Nãi thấy Phất Lôi cũng thực vui vẻ. Bất quá cái ôm chặt của Phất Lôi làm chân mày cậu nhíu lại. Tay Phất Lôi vừa vặn đặt trên miệng vết thương. Phất Lôi cũng nhanh chóng nhận ra khác thường, lập tức buông tay nhìn lưng Địch Nãi, thoáng chốc kinh hãi: “A, Địch Nãi, sao ngươi lại bị thương?”

Địch Nãi còn chưa mở miệng, Ni Khắc ở bên cạnh đã lên tiếng: “Địch Nãi vì cứu ta, chiến đấu với dực long nên bị thương.”

Phất Lôi liếc mắt nhìn thi thể dực long cách đó không xa, vô thức trợn mắt.

Y vốn tưởng con dực long đó bị dực hổ khác cắn chết, hiện giờ mới biết hóa ra là Địch Nãi. Địch Nãi thế nhưng một mình giết một con dực long lớn như vậy, cho dù tưởng tượng, Phất Lôi cũng cảm giác được tình cảnh khi đó nguy hiểm cỡ nào. Y quả thực không dám nghĩ tới tình cảnh khi đó.

Phất Lôi run run kéo Địch Nãi tới gần, kiểm tra từ trên xuống dưới: “Ngươi còn chỗ nào bị thương không? Có đau không?” Địch Nãi vội túm lấy tay y, cười nói: “Đừng lo lắng, những nơi khác không bị thương.”

Lúc này Phất Lôi mới bình tĩnh lại, nâng cằm Địch Nãi, hung hăng hôn xuống, tham lam nút lấy đầu lưỡi cậu, giống như chỉ có làm vậy mới có thể xác định Địch Nãi thực sự tồn tại.

Mã Cát quay một vòng, không thấy Hách Đạt đâu, liền túm lấy một thú nhân hỏi: “Hách Đạt Đâu? Ngươi có thấy Hách Đạt không?”

Thú nhân kia đáp: “Hách Đạt bị thương, để ta mang ngươi tới chỗ hắn.”

Mã Cát vội vàng leo lên lưng thú nhân, hoang mang rối loạn hối thúc.

Phất Lôi hôn hồi lâu mới buông Địch Nãi ra, lo lắng nhìn vết thương trên lưng cậu nói: “Miệng vết thương trên lưng ngươi vẫn còn chảy máu, để ta chở ngươi về sơn động băng bó.”

Địch Nãi gật gật đầu đồng ý. Trong sơn động có một chút vật dụng cấp cứu, vừa lúc mang ra giúp đỡ.

Đơn giản băng bó vết thương một chút, sau đó không để ý Phất Lôi ngăn cản, Địch Nãi kiên quyết muốn đi chăm sóc các thú nhân bị thương. Phất Lôi không lay chuyển được, chỉ đành bất đất dĩ đồng ý.

Địch Nãi chỉ huy mọi người nấu nước sôi để nguội rồi dùng bông chấm nước tẩy rửa vết thương, sau đó dùng vải bố sạch sẽ băng lại. Địch Nãi mang hết toàn bộ số bông vải làm quần áo còn dư lại ra, quần áo vải bố cũng cắt thành sợi để mọi người tiện băng bó. Có thú nhân bị gãy xương đùi, Địch Nãi bảo đối phương biến về hình người, dùng ván gỗ cố định lại.


Lúc này đại vu cũng chạy tới, chỉ huy các thú nhân đi hái thảo dược, nhai nhuyễn rồi đắp lên vết thương, giảm bớt đau đớn.

Phất Lôi vội vàng trấn an các tộc nhân bị mất thân nhân, hỗ trợ chôn người chết. Bận rộn cả ngày, cuối cùng tất cả thú nhân bị thương đều được cứu trị, người chết được an nghỉ.

Chỉ là, trận tai họa này mang tới đau đớn không thể xóa nhòa cho mọi người trong bộ lạc. Tất cả đều hận đám dực long tới thấu xương. Bọn họ đều cho rằng, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, phải chủ động tấn công, đuổi tận giết tuyệt đám dực long chết tiệt này. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo an bình của bộ lạc.

Hôm sau Phất Lôi liền mở cuộc họp lớn, cùng tất cả thú nhân thương nghị biện pháp đối phó dực long. Địch Nãi cũng tham gia, hỗ trợ bày mưu. Từ khi biết Địch Nãi đơn độc chiến đấu với dực long, các thú nhân trong bộ lạc đều phi thường kính phục. Đối với việc Địch Nãi tham dự cũng không biểu hiện dị nghị.

Địch Nãi cho rằng, nếu muốn phát động công kích thì nhất định phải biết rõ sào huyệt của nó, sau đó tập hợp tất cả thú nhân, tấn công bất ngờ làm chúng nó trở tay không kịp.

Mọi người đểu cảm thấy phương pháp này hợp lý.

Phất Lôi phái ra một đội thú nhân cảnh giác nhất bám theo dực long ra ngoài kiếm ăn. Y cùng Địch Nãi thì ở trong bộ lạc huấn luyện.

Thú nhân trong bộ lạc tuy rất cường tráng nhưng kinh nghiệm đối phó dực long không đủ. Địch Nãi chỉ đạo bọn họ làm thế nào tiến hành công kích hữu hiệu nhất, làm thế nào chỉ một kích trí mạng. Sau khi trải qua huấn luyện, sức chiến đấu của bọn họ đều gia tăng đáng kể.

Địch Nãi còn truyền thụ một ít tri thức cấp cứu cơ bản, để bọn họ biết làm thế nào băng bó vết thương hữu hiệu nhất, lúc rời xa đại đội thì làm sao phát ra tín hiệu cầu cứu.

Rất nhanh, các thú nhân được phái đi đã tìm được sào huyệt dực long. Sau khi bọn họ trở về, chẳng những báo cáo chỗ ở của dực long, còn có thêm tập tính của chúng. Đám dực long này buổi tối sẽ nghỉ ngơi, ban ngày thì chạy đi kiếm ăn.

Làm Địch Nãi cảm thấy hứng thú là đám quái vật này ngay cả động vất thật lâu cũng ăn được. Vì thế cậu nghĩ ra một biện pháp. Địch Nãi bắt một ít rắn độc, lấy túi độc trong miệng chúng nó ra, sau đó dùng ống chích tiêm vào con mồi bọn họ bắt được. Sau đó, các thú nhân ném xác động vật có độc này vào phạm vi dực long thường xuyên ra vào. Quả nhiên, rất nhanh có dực long trúng độc tử vong. Đáng tiếc, phương pháp này chỉ hiệu quả vài ngày. Nhóm dực long nhìn thấy đồng bạn ăn đám động vật chết kia, rất nhanh liền trúng độc bỏ mình thì bắt đầu không ăn thi thể động vật đã chết nữa.

Địch Nãi không thể cảm thán, đám này cũng khá thông minh. Nếu vậy, bọn họ không thể không dùng tới phương pháp cuối cùng—– đại quy mô tập kích bất ngờ. Tuy làm vậy chính là lưỡng bại câu thương nhưng vì an bình của bộ lạc, các thú nhân bất chấp.

Kỳ thực Địch Nãi rất muốn làm thuốc nổ, sau đó dùng thuốc nổ oanh tạc đám quái vật đáng giận kia. Đáng tiếc, cậu học môn hóa không giỏi, ngay cả thành phần cụ thể cũng không nhớ, căn bản không có cách nào chế tạo.

Phất Lôi thấy kỹ xảo chiến đấu của các thú nhân đã đề cao rất nhiều, quyết định phát động công kích.

Địch Nãi muốn tham gia tập kích sào huyệt dực long, chính là Phất Lôi không đồng ý. Kia thực sự quá nguy hiểm. Địch Nãi cũng hiểu được, chính mình tham gia vào đại đội, thực tế cũng tăng thêm trói buộc mà thôi. Cậu nghĩ, dù sao trong bộ lạc cũng cần người trấn thủ, bảo hộ phi thú nhân cùng các thú nhân già yếu.

Cho nên, nghĩ một chút, Địch Nãi từ bỏ ý niệm kia trong đầu, không còn kiên trì muốn xông ra tiền tuyến nữa.


Thời khắc quyết chiến rất nhanh đã tới. Tối hôm đó, Phất Lôi tập trung tất cả phi thú nhân cùng thú nhân già yếu thương tàn, bố trí trong sơn động chuẩn bị cho thú nhân dị tộc trong lễ thù thần. Sau đó, y để lại hai trăm thú nhân canh gác bảo hộ bên ngoài.

Phất Lôi nói với các thú nhân lưu lại, công tác sắp xếp an bài do Địch Nãi chịu trách nhiệm. Các thú nhân đều đồng ý. Hiện giờ trong mắt bọn họ, Địch Nãi đã xác định là bầu bạn tộc trưởng. Cho nên, Địch Nãi chỉ huy bọn họ cũng thực bình thường.

Sau khi đại vu tiến hành cầu phúc, Phất Lôi dẫn theo nhóm thú nhân đằng đằng sát khí bay đi, bắt đầu chuyến chinh phạt của mình.

Đây là một đêm không ngủ. Trong sơn động chen chúc chật chội nhưng nó không phải nguyên nhân làm mọi người khó ngủ. Trừ bỏ đám nhỏ đã ngủ say, phần lớn mọi người đều đang thì thào cầu phúc cho các thú nhân.

Địch Nãi an bài một đội thú nhân tuần tra ở phụ cận, số còn lại thì canh giữ bên ngoài sơn động, từng phút từng giây cảnh giác phòng bị địch nhân xuất hiện.

Cũng may, cả một đêm vô sự. Nhìn về phía chân trời màu trắng xám, Địch Nãi thở phào một hơi. Chính là, vì sao các thú nhân vẫn chưa quay về?

Trong sự chờ đợi lo lắng của đoàn người, cách đó không xa truyền tới một tiếng hổ gầm. Các thú nhân canh gác bên ngoài bắt đầu xôn xao, rất nhanh, có người lớn tiếng kêu: “Chúng ta thắng rồi! Các thú nhân đã trở lại!”

Rất nhanh, mọi người đều vui sương hoan hô, vì thắng lợi mà nhảy múa. Nhóm người trong sơn động ùa ra ngoài, chạy về phía các dũng sĩ chiến thắng trở về. Thân nhân bằng hữu vui sướng ôm lấy nhau, kích động tới chảy nước mắt.

Địch Nãi cũng vui mừng chạy tới, tìm kiếm bóng dáng Phất Lôi. Chính là, chạy hết một vòng cũng không thấy y đâu. Cậu hô lớn: “Phất Lôi! Phất Lôi! Ngươi ở đâu?”

Người bên cạnh nghe thấy tiếng hô của Địch Nãi thì bắt đầu hỏi: “Tộc trưởng đâu? Tộc trưởng có quay về không?”

Lúc này, Thác Bỉ đứng ra nói: “Tộc trưởng, tộc trưởng mất tích. Ta thấy tộc trưởng chiến đấu với con dực long cường tráng nhất, cứ truy đuổi quấn lấy nhau, sau đó thì không thấy tăm tơi. Sau khi chúng ta giết hết tất cả dực long đã tìm kiếm ở phụ cận thật lâu, nhưng vẫn không tìm được y, vì thế chỉ đành quay về trước.”

Cái gì? Phất Lôi mất tích? Địch Nãi cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Phất Lôi bị con dực long kia cắn chết rồi ăn luôn? Trực giác Địch Nãi lập tức phủ nhận ý tưởng này.

Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Phất Lôi nhất định không có việc gì. Nhiều thú nhân trở về như vậy, Phất Lôi thực cường tráng, sao có thể bị giết. Nhất định là không.

Địch Nãi cắn môi, run rẩy hướng Thác Bỉ vươn tay: “Ta muốn đi tìm Phất Lôi, ngươi có thể giúp ta không?”



Hoàn Chương 89.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui