Phất Lôi nghe vậy thì hệt như chiến sĩ được lệnh xông trận.
Hơi khom người xuống, nâng hai chân Địch Nãi, tháo phăng váy da thú xách súng xông trận. Đầu tiên để ở bên ngoài nhấp thử một chút, sau đó mới đỉnh vào thật sâu. Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng ấm áp của Địch Nãi, Phất Lôi thở hắt ra một hơi.
Địch Nãi khó chịu hít sâu một hơi, cau mày quay đầu đi chỗ khác. Tuy nơi đó đã được cẩn thận khai phá nhưng vẫn có chút trướng đau. Phân thân vốn ngẩng lên cao cao vì đau đớn ập tới mà xìu xuống.
Phất Lôi thương tiếc vuốt ve tóc Địch Nãi, cúi đầu in xuống vô vàn nụ hôn lên mi tâm cậu, sau đó mới chậm rãi trừu sáp.
Tuy Phất Lôi thực ôn nhu nhưng lúc mới bắt đầu khoái cảm cũng không quá rõ ràng. Dục vọng nửa vời kẹt ở đó, Địch Nãi cảm thấy khó chịu không thôi. Vươn tay xuống muốn tự mình an ủi anh bạn bị vắng vẻ ở phía trước, bất quá Phất Lôi kiên định ngăn cản.
Phất Lôi vươn hai tay cùng Địch Nãi mười ngón đan xen, tạo thành tư thế dây dưa không thôi. Theo tư thế này, Phất Lôi bắt đầu điên cuồng tiến vào một điểm quen thuộc trong cơ thể Địch Nãi.
Vì đề phòng ngã xuống, Địch Nãi không thế không vòng chân quấn lấy thắt lưng Phất Lôi, tiếp đó theo tiến công của y mà lắc lư như cành lá trước gió.
Này đối với Địch Nãi chính là một thể nghiệm hoàn toàn mới. Không được an ủi ở phía trước, gần như phải dựa vào va chạm của Phất Lôi mà tích tụ khoái cảm. Địch Nãi không thể không chú tâm tới công kích của Phất Lôi, cảm thụ từng lần đánh sâu của y ở bên trong cơ thể.
Bởi vì tư thế nên Địch Nãi có thể rõ ràng nhìn thấy bộ vị kết hợp của hai người. Nhìn vật cứng thô to của Phất Lôi cấp tốc ra ra vào vào trong cơ thể mình, cho dù là người lãnh tĩnh như Địch Nãi cũng chịu không nổi đỏ mặt.
Địch Nãi nhíu chặt mi, trên mặt là vệt đỏ ửng nhàn nhạt. Đôi môi hay cười của cậu cũng mím chặt, giống như sợ mình không thể khống chế mà kêu rên thành tiếng. Nhìn Địch Nãi như vậy, Phất Lôi cảm thấy phân thân của mình lại trướng lớn hơn hẳn.
Phất Lôi hiển nhiên chậm rãi nắm giữ bí quyết, mỗi lần đều rút nông mà đâm vào thật sâu. Mỗi phát đều đỉnh tới mức Địch Nãi bủn rủn hết cả người. Phân thân của cậu cũng vì những đợt tiến công liên tục của Phất Lôi mà cứng lên, không ngừng nhỏ ra chất nhầy trong suốt.
Địch Nãi không ngờ chỉ trông cậy vào mặt sau an ủi mà bản thân có thể nhanh chóng đạt tới khoái cảm. Loại khoái cảm này không phải một lần là xong, nó là tích lũy từng chút từng chút một. Trên mặt Phất Lôi không ngừng có mồ hôi tích xuống nhưng vẫn kiên quyết không chịu buông tay Địch Nãi.
Phất Lôi vừa động vừa ôn nhu hỏi: “Thoải mái không?”
Địch Nãi nghe vậy, không hiểu sao cảm thấy thực xấu hổ, có chút tức giận nói: “Làm thì lo làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?”
Phất Lôi vui vẻ cười cười, không đáp lại. Y cảm thấy Địch Nãi tùy hứng cũng thực đáng yêu, đáng yêu tới mức làm y nhịn không được muốn hôn một ngụm. Thế nên, y quả thực cúi người hôn Địch Nãi thật sâu, đồng thời cũng không hề thả chậm thế tiến công phía dưới.
Địch Nãi có chút thở dốc, nhịn không được hé miệng, tùy ý để đầu lưỡi Phất Lôi tàn sát bừa bãi trong miệng.
Chốc lát sau, Phất Lôi thay đổi tư thế, để Địch Nãi xoay người lại, quỳ trên tảng đá. Sau đó, còn không để Địch Nãi kịp phản ứng đã cấp tốc vọt vào.
Địch Nãi có chút trở tay không kịp, ‘a’ to một tiếng. Cậu cảm thấy tư thế này có chút khuất nhục, chính là va chạm liên tục ở phía sau làm cậu không có cách nào nói nên lời, cũng không có cách nào phản kháng. Địch Nãi cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng suy yếu, nhũn tới mức muốn rên rỉ thành tiếng. Chính là trong lòng vẫn còn bảo trì một tia xấu hổ nên mới cắn răng không bật thành lời, chỉ là không ngừng thở dốc.
Nghe thấy tiếng thở dốc động tình của Địch Nãi, Phất Lôi gầm nhẹ một tiếng, đẩy mạnh tiến công.
Địch Nãi cảm thấy cơ thể mình thực nóng, nóng từ trong ra ngoài. Mỗi lỗ chân lông đều giãn ra, tỏa ra nhiệt lượng. Theo nhiệt độ tăng cao thì cơ thể cũng dần dần bủn rủn, giống như không muốn dùng sức nữa, chỉ muốn nằm bẹp xuống. Chính là Phất Lôi túm chặt phần eo, không cho cậu trốn.
Tốc độ Phất Lôi càng lúc càng nhanh, Địch Nãi thậm chí có thể nghe thấy tiếng da thịt va chạm ‘ba ba’, cảm giác chiếc túi da của Phất Lôi đánh vào đùi non.
Khoái cảm tích tụ ngày càng nhiều, Địch Nãi cảm thấy tay chân bắt đầu co rút. Lúc này cậu bất chấp xấu hổ, một lòng đuổi theo khoái cảm. Thậm chí cậu còn nhịn không được ưỡn eo đón nhận, chỉ hi vọng Phất Lôi có thể va chạm hung mãnh hơn nữa, sâu hơn nữa.
Dưới thế công kích như bão táp của Phất Lôi, Địch Nãi cả người co rút, gầm nhẹ tiết ra. Hậu huyệt vì cao trào mà thít chặt làm Phất Lôi cảm nhận được khoái hoạt không giống bình thường, nhanh chóng co rúm vài cái, cũng phát tiết theo.
Chất lỏng ấm nóng bắn vào vách thịt tiến sâu vào trong cơ thể, nóng tới mức làm Địch Nãi run rẩy cả người. Lần cao trào này thể nhưng làm cậu thất thần thật lâu, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Địch Nải thở gấp, vô lực nằm trên mặt đá, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Phất Lôi ở phía sau giữ nguyên tư thế kết nối ôm lấy cậu, xoay người ngồi xuống tảng đá. Vô số nụ hôn tinh tế rơi xuống đầu vai trần trụi. Một hồi lâu sau Địch Nãi mới cảm giác sức lực quay trở lại, cậu cảm thấy bản thân có chút mất mặt, cư nhiên bị Phất Lôi làm tới không nói nên lời, thật sự là quá tổn tại uy danh.
Phất Lôi thấy Địch Nãi cúi đầu, có chút lo lắng hỏi han: “Ngươi, ngươi sao vậy? Có khỏe không?” Nói xong, nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của cậu, ôn nhu vuốt ve.
Địch Nãi lắc đầu: “Không có việc gì.” Cậu chỉ có chút khiếp sợ mà thôi, không ngờ mặt sau cũng có thể mang tới khoái cảm lớn như vậy. Địch Nãi thầm phun tào trong lòng: ông đây sẽ không vì uống nước thánh mà biến thành đàn bà đi?
Nhịn không được vươn tay xuống cầm lấy phân thân, cao thấp lỗ động một phen. Di, sao không phản ứng? Chẳng lẽ thực sự phải dựa vào kích thích phía sau mới được? Cậu không tin, lại tiếp tục hung hăng xoa bóp, không ngờ lại tự niết mình tới phát đau.
Phất Lôi nghi hoặc nhìn biểu tình Địch Nãi, cảm thấy có chút kỳ diệu. Vẻ mặt cậu không ngừng biến hóa, lại còn nhíu mày xoa bóp phân thân. Phất Lôi nghĩ Địch Nãi cảm thấy vẫn chưa đủ, liền vươn tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng vận động của cậu hỏi: “Sao vậy? Vẫn còn muốn à?” Vừa hỏi, y vừa nắm lấy tay cậu lỗ động lên xuống.
Mặt Địch Nãi nóng lên, xấu hổ đến nói không nên lời. Cũng may tay Phất Lôi đủ to, chỉ mới vài cái, anh bạn nhỏ của Địch Nãi rốt cục cũng có động tĩnh, run rẩy ngẩng lên.
Địch Nãi thở phào một hơi. Cũng may, cũng may ông đây vẫn thực Man. Thứ này không bị phế bỏ, vừa nãy không phản ứng đại khái là vẫn chưa kịp khôi phục đi.
Giãy khỏi tay Phất Lôi, sắc mặt đỏ ửng nghiêm nghị túm lấy y hỏi: “Này, ngươi cảm giác thế nào?”
“Ừm, thực tuyệt.” Phất Lôi không chút do dự khen ngợi, sau đó cúi đầu hôn Địch Nãi.
Tuy cảm thấy bản thân hơi lỗ một chút, bất quá, hai người ở cùng nhau có thể đạt tới khoái cảm cực hạn như vậy, cậu cảm thấy thực may mắn.
Hôn càng lúc càng sâu, hơi thở cả hai cũng bắt đầu hỗn loạn. Địch Nãi cảm thấy vật cứng của Phất Lôi lại một lần nữa bành trướng. Cậu có chút mất tự nhiên dịch dịch người, nào ngờ nó lại càng trướng lớn hơn nữa.
Phất Lôi vừa hôn vừa nhịn không được đỉnh đỉnh lên một chút. Địch Nãi hít một hơi, mẫn cảm cảm giác phía dưới của mình vẫn còn khoái cảm. Địch Nãi không khỏi cảm thán, nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa dưới, căn bản không chịu nổi khiêu khích.
Địch Nãi xoay người, tự động dùng hai chân quấn lấy Phất Lôi, tùy ý y tác cầu.
Phất Lôi đỉnh lộng một hồi, cảm thấy không đã ghiền liền dứt khoát đứng dậy, nâng cả người Địch Nãi cao thấp dao dộng. Bởi vì ở trong nước nên ra vào thực thuận lợi, mỗi lần tựa hồ đều tiến tới nơi sâu nhất. Địch Nãi ngửa đầu hít thở thật sâu, trái cổ bị Phất Lôi tinh tế gặm cắn. Hai người nhiệt tình như lửa, phần nước ở xung quanh không ngừng nhộn nhạo, giống như sóng cuộn đánh vào bờ cát.
Lại thêm một lần phát tiếp, Địch Nãi cảm thấy có chút kiệt sức. Chính là Phất Lôi lấy cớ tẩy trừ rất nhanh lại bắt đầu một đợt tiến công mới. Địch Nãi tức giận hô: “Này, ngươi đúng là cầm thú mà, vẫn còn muốn?”
Phất Lôi cắn cắn vành tai cậu, hàm hồ đáp: “Ta là dã thú, không phải cầm thú.” Y nói chuyện nhưng đỉnh động phía dưới thì không phút nào ngừng nghỉ, rất nhanh đã làm Địch Nãi nói không nên lời.
Địch Nãi điên cuồng gào thét trong lòng: ông đây trước đây vì cái lông gì tốt với tên nhãi này như vậy? Làm hiện giờ y chẳng thèm nghe lời nữa, còn dám quay ngược lại đùa giỡn ông. Ngày khác ông nhất định phải chấn chỉnh một phen!
Nhưng mà, vô luận Địch Nãi mâu thuẫn thế nào, cuối cùng Phất Lôi cũng làm cậu chiếm được vui sướng. Tuy cái giá là xương sống thắt lưng lẫn chân đều mềm nhũn tới đứng không nổi, chỉ có thể tùy ý Phất Lôi hầu hạ mặc quần áo rồi cõng cậu quay về bộ lạc.
Địch Nãi chôn đầu vào bộ lông dày của Phất Lôi mà âm thầm cắn răng: bộ dáng thực mất mặt mà, cũng may không ai thấy. Bằng không một đời anh minh của ông đây xác định bị hủy hoại trong chốc lát.
Không được, về sau tuyệt đối phải nghiêm phạt, miệt mài phải xử. Nếu còn tiếp tục như vậy, quả thực phải dùng cao sừng hươu bồi bổ.
Nhớ tới những lời từng nói lúc tặng cao cho Mã Cát, Địch Nãi khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên làm người không thể quá đắc ý a!
….
Hoàn Chương 80.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...