Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Hướng nhóm Địch Nãi chạy tới là một phi thú nhân tóc đen mắt to, trong ánh mắt dường như chỉ có mỗi Phất Lôi, chạy tới trước mặt y thì dừng lại. Đại khái chạy hơi nhanh nên hơi thở có chút dồn dập, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt to tròn lóe sáng quang mang hưng phấn.

Nhìn thấy Địch Nãi từ trên lưng Phất Lôi leo xuống thì bất mãn trừng mắt.

Địch Nãi thấy thái độ đối phương bất thiện thì mới nhớ ra mình đã từng gặp qua đứa nhỏ này ở nhà tộc trưởng, tên là Ngải Đạt. Lúc ấy Địch Nãi đã phát hiện đối phương thích Phất Lôi. Bất quá nhiều ngày như vậy, nếu không phải hiện giờ gặp lại, Địch Nãi đã suýt quên bén đi người này. Nghĩ tới có chút buồn cười, khi ấy cậu chỉ một lần nghĩ cách quay về, còn sợ cản đường Ngải Lộ, muốn giao Phất Lôi cho người ta a!

Không nghĩ tới hiện giờ hai bọn họ thực sự trở thành tình địch. Quả nhiên, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt a!

Bất quá nói tiếp, Ngải Địch hình như càng phù hợp với thẩm mỹ vốn có của cậu đi?

Địch Nãi nhớ rõ, cô bạn gái đầu tiên của mình là một cô bé mặt búp bê mắt to, đặc biệt thích làm nũng, nói chuyện nũng nịu. Địch Nãi không có chị em gì, từ nhỏ đã cảm thấy con gái nên mảnh mai yếu ớt như vậy. Đáng tiếc, cô bạn gái kia cảm thấy Địch Nãi không đủ săn sóc, rất nhanh đã chia tay.

Địch Nãi thực nghĩ không ra, vì sao trong dị giới này, cậu không chọn phi thú nhân có diện mạo cùng tính cách như con gái mà lại thích Phất Lôi, một thú nhân dã tính cường tráng?

Cậu vuốt cằm, nhìn Phất Lôi, lại nhìn Ngải Đạt, bắt đầu suy nghĩ vấn đề sâu xa này.

Ngải Đạt không thèm để ý tới Địch Nãi, thoáng cái cười rạng rỡ chạy tới nói chuyện với Phất Lôi vừa biến về hình người: “Phất Lôi ca ca, nhiều ngày không gặp ngươi rồi a!”

Phất Lôi cũng cười nói: “Ân, đã lâu không gặp. Phụ thân cùng mẫu phụ ngươi khỏe không?”

Ngải Đạt thấy Phất Lôi ôn hòa nói chuyện với mình, lại hỏi tới phụ mẫu, tự tin lập tức dâng trào, cao hứng đáp: “Bọn họ đều khỏe lắm! Phất Lôi ca ca, sao ngươi không tới tìm ta chơi, ta thực buồn chán a.”

Phất Lôi cười cười, không nói gì.

Ngải Đạt cũng không để ý tới sự trầm mặc của y, típ tục quấn quít nói chuyện: “Phất Lôi ca ca, không ngờ chúng ta cư nhiên cùng đi lấy muối thế này, đúng là có duyên. Kia, chốc nữa ngươi chở ta được không?”

Phất Lôi lập tức lắc đầu: “Không được, ta phải chở Địch Nãi.”


Ngải Đạt nghe vậy thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, nghiêng đầu nhìn về phía Địch Nãi nói: “Vết thương trên chân Địch Nãi đã tốt lắm rồi, Phất Lôi ca ca đâu cần chiếu cố hắn nữa!”

Phất Lôi định nói chuyện thì Ngải Đạt ngẩng đầu lên, ánh mắt trông mong ong ánh nước nhìn y: “Phất Lôi ca ca, trước đây ngươi chở ta thiệt nhiều lần mà, giờ thêm lần nữa không được sao?”

Phất Lôi có chút xấu hổ, tuyệt không nguyện ý chở bất cứ giống cái nào trừ Địch Nãi. Chính là, Ngải Đạt là bằng hữu y quen biết trước kia, hiện giờ lại cầu xin như vậy, nếu trực tiếp cự tuyệt thì có chút tổn thương đối phương.

Đang lúc khó xử thì Phất Lôi liếc mắt nhìn thấy Ngải Luân đang đi tới, vội vàng hô: “Ngải Luân, ngươi cùng Ngải Đạt đi lấy muối à?”

Ngải Đạt bĩu môi, cáu giận trừng ca ca mình. Thật là, tới sớm như vậy làm gì? Hừ, thực vướng bận mà!

Ngải Luân rùng mình, không hiểu mình làm sao chọc tới đứa em, bất quá, vẫn cười đáp: “Đúng vậy, hơn nửa năm rồi không đi lấy muối, trong nhà sắp hết rồi.”

Ngải Đạt vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục van nài: “Phất Lôi ca ca, chốc nữa ngươi chở ta đi, để Ngải Luân chở Địch Nãi là được rồi.”

Phất Lôi sao lại cho phép người khác chở Địch Nãi? Y mới không muốn đẩy cậu vào lòng người khác, để người ta chiếm tiện nghi. Vì thế, y kiên định lắc đầu: “Để ca ca chở ngươi đi, Địch Nãi cũng không quen ca ca ngươi.”

Mã Cát ở bên cạnh cười hì hì tiếp lời: “Đúng a! Mọi người tới thế nào thì đi thế ấy đi, đổi đi đổi lại làm gì cho phiền phức!”

Ngải Đạt muốn phản bác nhưng lại không tìm ra lí do, chỉ có thể oán giận trừng mắt liếc Địch Nãi một cái. Hắn nghĩ, đều tại giống cái không biết từ đâu ra này làm Phất Lôi ca ca không còn thích mình nữa. Nếu không có người này thì tốt rồi, Phất Lôi ca ca nhất định vẫn như trước quan tâm săn sóc mình.

Địch Nãi bị Ngải Đạt trừng như vậy, giống như bị xối một gáo nước lạnh làm đầu óc tỉnh táo, thoáng chốc thông suốt vấn đề mà bản thân đang rối rắm.

Ngải Đạt cho dù biểu hiện thực mảnh mai nhưng vẫn là một nam nhân cao một mét bảy, so với Địch Nãi không biết ai thoạt nhìn yếu ớt hơn. Ở thế giới trước kia, Địch Nãi đã quen nhìn nam với nữ. Trong mắt cậu, nam nhân thì phải có khí khái, không thể nũng nịu như nữ nhân được.

Đối với những giống cái âm nhu trong bộ lạc, Địch Nãi không có cách nào đối đãi với bọn họ như nam nhân, nhưng cũng không có cách nào xem là nữ nhân. Phi thú nhân ở nơi này, phần lớn chỉ có thể xem là giả nam nhân. Cho nên, đối với Địch Nãi, bọn họ là một sự tồn tại đặc biệt. Cậu không có cách nào nảy sinh yêu thích.

Địch Nãi nhớ tới phi thú nhân Duy Lạp mình gặp trước kia, cảm thấy người này quả thực là một nhân yêu xinh đẹp. Phi thú nhân như vậy, đối với cậu mà nói, chỉ có thể nhìn không thể chơi đùa a!


Bất quá, Mã Cát mặc dù có hơi lải nhải nhưng động tác thì không có chút nữ tính nào, Địch Nãi cảm thấy làm bằng hữu thực không tồi. Dù sao, trong thế giới cũ, không phải tất cả nam nhân đều cường hãn nam tính.

Trái lại, thú nhân cường tráng như Phất Lôi, dung hợp thú tính của dã thú, cường đại đến mức làm người ta táp lưỡi, thực dẽ dàng kích phát dục vọng chinh phục trong lòng Địch Nãi.

Cho nên, cậu mới bị thú nhân nơi này hấp dẫn chứ không phải phi thú nhân.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra cậu bị Phất Lôi hấp dẫn không phải hoàn toàn không có căn cứ.

Địch Nãi còn đang dương dương tự đắc vì thông suốt một vấn đề lớn thì nhóm người bên tế đàn cũng lên tiếng kêu gọi xuất phát. Phất Lôi đã sớm hóa về hình thú, dùng cái đầu to củng củng eo Địch Nãi, cậu liền vội vàng leo lên lưng y.

Phất Lôi giang cánh bay lên, rất nhanh liền bay lên giữa không trung, theo đoàn người cùng rời khỏi bộ lạc.

Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi, quan sát đại địa dưới chân. Tốc độ của Phất Lôi rất nhanh, cảnh sắc trên mặt đất không ngừng biến hóa, bay qua núi rừng, bay qua thảo nguyên.

Cậu thầm nghĩ, cảm giác quan sát đại địa thế này thật tuyệt vời a! Tựa hồ giẫm nát toàn bộ thế giới ở dưới chân mình.

Kỳ thực, trong lòng mỗi nam nhân đều ẩn chứa dục vọng chinh phục. Có người thích chinh phục núi cao, vì thế có không ít người tham gia các hoạt động leo núi; có người thì thích chinh phục đại dương; vì thế có không ít người thám hiểm đáy biển; cũng có người thích chinh phục mỹ nữ, vì thế lại có không ít cao thủ săn tìm người đẹp.

Mà hiện giờ, thõa mãn dục vọng chinh phục của Địch Nãi chính là Phất Lôi ở dưới thân. Một thú nhân cường tráng như vậy lại cam nguyện để cậu sai sử, cam nguyện chở cậu bay đến hết thảy mọi nơi, này không thể không làm đáy lòng Địch Nãi cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Ở thế giới kia, rất nhiều người cả đời hi vọng có được đôi cánh để bay lượng trên bầu trời, ngắm nhìn thiên sơn vạn thủy. Tốc độ phi hành của nhóm dực hổ tuy không thể nói là trong nháy mắt bay tới chân trời góc biển, nhưng mấy trăm dặm tuyệt đối không thành vấn đề. Có một đôi cánh như vậy, làm chuyện gì cũng thực tiện.

Địch Nãi tuy không có cánh nhưng lại giống như có. Bởi vì thú nhân dưới thân nguyện ý mang cậu bay khắp bầu trời.

Địch Nãi giang rộng hai tay, thích thú lớn tiếng ca hát: “Dọc theo các con đường gập gềnh khắp đại giang nam bắc….”


Lúc hát tới câu ‘ta muốn sống thêm năm trăm năm…’ thì lồng ngực hào hùng gào rống, cảm thấy không có bất cứ khó khăn nào có thể ngăn cản bước chân mình.

Phất Lôi ở bên dưới cũng thực phối hợp, thả chậm tốc độ bay lượn. Tuy Phất Lôi không biết Địch Nãi hát gì nhưng từ tiếng ca có thể cảm nhận được cậu đang rất vui sướng, cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mênh mông.

Đi theo phía sau bọn họ, Ngải Đạt trên lưng Ngải Luân thực đỏ mắt. Nghĩ thầm, Địch Nãi này ca cái gì vậy, khó nghe muốn chết, tuyệt không hay chút nào. Chính là nhìn xung quanh, dường như nhóm dực hổ nghe thấy tiếng ca của Địch Nãi thì đều giảm tốc độ. Hừ, bất quá chỉ dựa vào chút giai điệu mới lạ để hấp dẫn dự chú ý của mọi người thôi.

Ngải Đạt oán hận nghĩ, vị trí kia vốn hẳn phải là hắn a. Hình thú của Phất Lôi ca ca cường tráng cỡ nào, da lông vàng rực chói mắt cỡ nào a!

Có thể ngồi trên lưng Phất Lôi ca ca là nguyện vọng của rất nhiều giống cái trong bộ lạc. Lúc còn nhỏ, chỉ có hắn có thể ngồi lên đó, để Phất Lôi ca ca chở mình bay lượn. Hiện giờ lại bị giống cái xấu xí không biết từ đâu nhảy ra chiếm cứ, thật sự là đáng giận mà.

Ngải Đạt thầm nghĩ, Địch Nãi rốt cuộc có điểm nào tốt hơn mình chứ? Tóc ngắn như vậy, quần áo thì kì quái, tuyệt không xinh đẹp. Phất Lôi ca ca nhất định bị kẻ kia ngon ngọt lừa gạt.

Trước kia hắn quá ngại ngùng, không chủ động tìm tới Phất Lôi ca ca, khẳng định đã để Địch Nãi kia nhân cơ hội quyến rũ y.

Ngải Đạt nghĩ, nghĩ cần mấy ngày này mình cố gắng tiếp xúc với Phất Lôi nhiều hơn thì nhất định có thể làm y hoàn tâm. Nghĩ vậy, Ngải Đạt vô thức siết chặt nắm tay.

Ngải Luân dưới thân Ngải Đạt liền gặp tai ương, lông trên lưng suýt chút nữa bị Ngải Đạt bứt rụng, hơn nữa hình thú lại không có cách nào nói chuyện, chỉ đành rưng rưng nén đau, chờ Ngải Đạt buông tay.

Một khúc ca kết thúc, Địch Nãi cảm thấy thực nhẹ nhàng khoan khoái. Đây là lần đầu tiên cậu thấy kì thực sống ở thế giới này cũng không tồi.

Mã Cát ở bên kia lớn tiếng vỗ tay, làm nhóm giống cái khác trên lưng dực hổ cũng vỗ theo. Địch Nãi liền thả qua một cái hôn gió, chọc nhóm giống cái đỏ mặt cười ha hả.

Một giống cái không cam lòng lạc hậu, cũng bắt đầu xướng ca. Hắn xướng chính là bài tình ca trong bộ lạc, chậm rãi các giống cái khác cũng bắt đầu hát theo.

Chặng đường buồn tẻ cũng vì thế mà vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi ca hát một trận, nhóm giống cái bắt đầu trò chuyện, Địch Nãi nghe vài phút, cảm thấy không thú vị liền chuyên tâm ngắm nhìn cảnh sắc dưới mặt đất.

Địch Nãi phát hiện, càng đi tới thì thảm thực vật không còn quá tươi tốt. Cậu nghĩ, hẳn bọn họ đã qua khỏi vùng nhiệt đới. Sau khi bay qua một tòa núi lớn thì tới một khoảng bình nguyên rộng lớn, địch nãi liếc mắt nhìn lại, thế nhưng không hề thấy điểm cuối.


Lại bay thêm một khoảng, Địch Nãi bị cảnh sắc đơn điệu kia làm có chút buồn ngủ, đột nhiên, cậu thấy thảo nguyên bên dưới hình như tụ tập rất nhiều động vật.

Cậu mở to mắt, là ngựa? Đang chạy băng băng trên thảo nguyên cư nhiên là đàn ngựa! Một đàn ngựa thật lớn, đại khái là bị nhóm dực hổ trên không trung quấy nhiễu nên chạy trốn khắp bốn phía.

Địch Nãi kích động la lớn: “Mã Cát, mau nhìn, mau nhìn xuống dưới!”

Mã Cát bị Địch Nãi làm hoảng sợ, nhìn một cái rồi khó hiểu hỏi: “Sao, có gì không đúng à?”

Địch Nãi vẫn thực hưng phấn: “Là ngựa a, là cả một đàn ngựa luôn!”

Mã Cát nhíu nhíu mày: “Ta biết đó là ngựa, chính là thịt ngựa đâu ăn được. Ngươi cao hứng như vậy làm gì?”

Địch Nại nghẹn ngay ngực, quả thực không nói nên lời, thở phì phì nói: “Đó là ngựa, có thể cưỡi a!”

Mã Cát liền nghi hoặc: “Cưỡi ngựa? Sao lại phải cỡi ngựa?”

Địch Nãi hết chỗ nói rồi.

Quả thật, thú nhân nơi này có cánh, phi thú nhân thì có thú nhân, còn ai thèm cưỡi ngựa a!

Địch Nãi nhớ tới lúc còn ở bộ đội, có lần huấn luyện viên bảo sẽ dạy bọn họ cưỡi ngựa, cả đám liền hưng phấn thật lâu. Từng trải qua thời kì thiếu niên đắm chìm với vô số bộ phim võ hiệp, trở thành một vị tướng quân hay hiệp khách cưỡi những con ngựa cao lớn vẫn luôn là giấc mộng thầm kín trong lòng bọn họ.

Địch Nãi nghĩ, nếu có một con ngựa, cho dù không có Phất Lôi, cậu cũng có thể chạy tới thảo nguyên săn thú. Hơn nữa, lạc thú khi thuần hóa ngựa là một loại lạc thú chinh minh phục khác.

Địch nãi quyết định, chờ lấy muối về, cậu nhất định phải dánh thời gian bắt mấy con ngựa mang về.



Hoàn Chương 45.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui