Địch Nãi nhớ lại những chuyện ở thế giới kia, chậm rãi kể tới người nhà cùng bằng hữu của mình. Phất Lôi rõ ràng cũng chuyên chú hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Địch Nãi, lỗ tai cũng dựng thẳng.
Địch Nãi kể tới cha mẹ đã qua đời của mình, hốc mắt có chút ươn ướt. Mẹ cậu đó giờ luôn ốm yếu lắm bệnh, lúc cậu còn rất nhỏ đã qua đời. Cha cậu cũng không cưới vợ khác, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu khôn lớn.
Cha cậu là một người thợ xây, quanh năm suốt tháng giúp người ta xây nhà cửa, nhưng vì muốn để Địch Nãi có thể tới trường mà nhà bọn họ suốt bao nhiêu năm vẫn là nhà đất.
Địch Nãi nhớ có năm, là lúc cậu sắp tốt nghiệp trung học, lúc cha xây nhà không cẩn thận từ trên cao té xuống, qua đời. Sau khi làm xong đám tang của cha, nhà bọn họ chỉ còn lại có bốn bức tường, cậu không thể không từ bỏ giấc mơ vào đại học, báo danh nhập ngũ.
Đương nhiên, khi đó nhập ngũ cũng coi là đứng đầu, không phải ai báo danh cũng được nhận. Cậu tuy thể chất không tồi, nhưng nếu không có quan hệ thì cũng không nhất định có thể tham gia quân ngũ.
Nhóm thân thích tuy không cho tiền cậu học hành, nhưng trong chuyện này vẫn giúp cậu không nhỏ, liên hệ với người quyết định, để cậu thuận lợi nhập ngũ.
Sau đó, bởi vì Địch Nãi cố gắng huấn luyện, trải qua đủ loại kiến thức cơ bản cùng thử thách, sau ba năm thì được tuyển vào bộ đội đặc chủng. Huấn luyện của bộ đội đặc chủng thực vất vả, chính là nhóm đồng đội rất tốt, thấy cậu nhỏ tuổi, vẫn luôn chiếu cố. Những ngày cùng nhau huấn luyện kia, có khổ cực nhưng cũng có vui sướng.
Chính là, Địch Nãi thật không ngờ, trong lần huấn luyện hai năm cậu, cậu lại ù ù cạc cạc xuyên tới thế giới này.
Địch Nãi lại kể lại cảm giác bàng hoàng của mình khi đó, nói mình nhớ thế giới cũ, nói mình tuyệt vọng thế nào khi không tìm được đường về, kể một lúc, giọng mũi cũng bắt đầu ồ ồ.
Phất Lôi thấy Địch Nãi khổ sở, liền vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm canh tay, an ủi cậu. Cái đuôi thô to cũng vòng tới, quấn lấy tay kia của Địch Nãi, cố gắng an ủi.
Y vẫn luôn biết Địch Nãi rất đặc biệt. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền phát hiện điều này. Địch Nãi không giống bất kỳ giống cái nào trên thế giới này, cậu kiên cường, dũng cảm, gặp chuyện luôn đầy chủ kiến, còn có thể làm ra rất nhiều thứ mới mẻ.
Trong khoảng thời gian này, Địch Nãi có thể không ngừng làm mọi người kinh hỉ. Cậu có thể làm ra đồ gốm, làm cả bộ lạc có được lợi ích thực tế. Cậu còn có thể làm ra đủ món ăn ngon, các thứ đồ chơi.
Chỉ cần là người nhận thức Địch Nãi, sẽ luôn bị cậu hấp dẫn. Hơn nữa cậu còn hiền hòa như vậy, đối với ai cũng cười tủm tỉm, cho nên mọi người đều thực thích cậu.
Địch Nãi như vậy thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng Phất Lôi lại nhìn thấy một bộ mặt khác giấu dưới lớp vui vẻ nhiệt tình đó. Bất luận là lúc nào hay cùng người nào kết giao, Địch Nãi vẫn luôn bảo trì một khoảng cách nhất định. Cho dù là giống cái Mã Cát có quan hệ tốt nhất, cũng chưa từng thấy Địch Nãi đặc biệt tâm tình.
Đối với thế giới lạ lẫm này, Địch Nãi vẫn luôn cảnh giác.
Sau khi nhận ra điểm này, Phất Lôi vẫn thực tôn trọng Địch Nãi, hết thảy đều lấy ý tưởng của cậu làm tiêu chuẩn, cũng không vượt quá giới hạn. Cho dù trong lòng thực thích Địch Nãi, thích vô cùng, y vẫn cố nén tình tự kịch liệt của mình, không dám biểu đạt, sợ dọa tới đối phương.
Phất Lôi quả thực là người thông minh, y làm vậy quả thực có hiệu quả. Địch Nãi ngày càng tín nhiệm y, tuy không dễ dàng tiếp nhận, nhưng cũng không phản cảm y thân cận. Nếu lúc đầu Phất Lôi cường ngạnh theo đuổi, nói không chừng Địch Nãi đã trốn đi thật xa.
Hiện giờ Địch Nãi nói cho y nghe những chuyện trước kia, Phất Lôi thực vui mừng. Này thuyết minh Địch Nãi dần mở lòng, cũng biểu thị thân cận cùng yêu thích. Phất Lôi nghĩ, này hẳn chính là thời điểm yếu ớt nhất của địch nãi, hẳn cũng là lúc dễ dàng bị công phá phòng tuyến cảnh giác trong lòng, vì thế y vẫn kiên nhẫn lắng nghe, thời điểm thích hợp thì an ủi.
Địch Nãi cứ vậy kể tiếp, kể mãi, từ trước kia tới hiện giờ, từ quá khứ tới tương lai, giống như bộc phát hết toàn bộ ủy khuất mình đè nén mấy ngày nay. Cậu nghĩ, xem ra con người quả thực cần dốc bầu tâm sự. Sau khi nói ra một đống chuyện, Địch Nãi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn.
Cậu quay đầu, nhìn ánh mắt Phất Lôi, nghiêm túc nói: “Phất Lôi, cám ơn ngươi đã chăm chú nghe ta nói. Nói chuyện với ngươi một hồi, lòng ta cũng dễ chịu hơn.”
Phất Lôi nghe xong, lỗ tai giật giật, đôi mắt to lóe lên quang mang ôn nhuận, vui vẻ nhìn Địch Nãi. Bởi vì hình thú không thể nói chuyện, cho nên Phất Lôi lập tức dùng hành động biểu thị sự vui vẻ của mình, đầu lưỡi không chút khách khí liếm lên mặt Địch Nãi.
Địch Nãi không đề phòng, vừa vặn bị liếm. Cậu cũng không sinh khí, ngược lại cảm thấy thực vui vẻ, cười ha hả nhéo nhéo tai Phất Lôi: “Ha ha, đừng liếm, liếm mặt ta đầy nước miếng rồi, ngươi thật là, mau ngừng lại, không cho phép làm chuyện xấu.”
Cái đầu to bị kéo ra nhưng vẫn như cũ không trừ bỏ ý định. Y cũng không quản vừa nãy Địch Nãi nhéo tai mình, thừa dịp cậu đưa tay lên mặt lau nước miếng là giảo hoạt dời mục tiêu, cúi đầu dùng sức cọ trên ngực Địch Nãi. Hơi thở nóng rực phun lên người làm Địch Nãi cảm thấy có chút ngưa ngứa. Tâm tình Địch Nãi tốt lắm, liền mặc kệ đối phương náo loạn.
Hôm nay Địch Nãi mặc áo cộc tay, nút thắt cũng không chặt lắm, Phất Lôi cọ cọ vài cái nút thắt đã bung ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Bởi vì vừa vặn là chiếc nút trên cùng nên lộ ra cả nửa phần ngực, hai điểm đỏ trên lồng ngực trắng nõn dị thường bắt mắt.
Phất Lôi liếc mắt liền thấy hai điểm nhỏ kia, hạ phúc nóng lên, cổ họng cũng khô ran. Y ngẩng đầu nhìn Địch Nãi một cái, cậu đang nằm ngửa mặt lên trời, trên mặt mang theo ý cười, bộ dáng không chút phòng bị. Tận dụng thời cơ, Phất Lôi bật người cúi đầu liếm lên một viên hồng anh.
Đầu lười nóng bỏng mang theo xước rô liếm qua, mang tới một trận tê dại. Một luồng điện lưu lủi khắp cơ thể làm Địch Nãi kinh hãi. Cậu ngẩng đầu, trừng mắt liếc Phất Lôi. Cừ thật, đột nhiên tập kích a!
Địch Nãi nghĩ, thực không nhìn ra Phất Lôi lại là người giảo hoạt như vậy a, cư nhiên nhân cơ hội tấn công, biết rõ mình sẽ không thực sự tức giận, lá gan cũng liền lớn lên.
Địch Nãi kỳ thực cũng không cự tuyệt Phất Lôi thân cận, chính là hình thú thì vẫn có chút chướng ngại.
Không để ý tới ánh mắt ủy khuất của Phất Lôi, đẩy cái đầu to của đối phương, kéo lại vạt áo. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, cậu cảm thấy trăng ở nơi này kỳ thực cũng rất đẹp, không hề thua kém cố hương.
Vỗ vỗ bụi trên váy da thú, nhéo tai Phất Lôi nói: “Hôm nay đánh vài trận, bẩn muốn chết, đi, chúng ta tới hồ nước lần trước tắm rửa.”
Ánh mắt Phất Lôi tỏa sáng, vội vàng bật dậy. Y nghĩ, lần trước còn có Hách Đạt cùng Mã Cát ở, hôm nay chỉ có hai bọn họ thôi a. Thật tốt quá. Nghĩ đến đây, y hận không thể bật người bay tới đó.
Địch Nãi nhìn bộ dáng hưng phấn của Phất Lôi thì cười cười, không nói gì, cầm lấy quần áo đã giặt sạch, sau đó leo lên lưng Phất Lôi.
Phất Lôi quả nhiên một đường phóng nhanh như tia chớp, phóng hết công suất bay tới hồ nước. Địch Nãi nghĩ lần này nhất định phải hảo hảo bơi lội một phen, không thể hỏng bét như lần trước, vì thế liền ở bên hồ khởi động.
Phất Lôi hóa thành hình người, ở bên cạnh nhìn Địch Nãi xoay xoay tay, đá đá chân, duỗi thắt lưng, giãn chân, sau đó không hề cố kỵ tới mình, thoải mái cởi bỏ quần áo da thú, chỉ chừa lại mỗi cái quần lót, chậm rãi bước xuống hồ.
Địch Nãi dáng người thon dài, vai rộng eo nhỏ, là dáng người chữ V tiêu chuẩn. Phía dưới thắt lưng xinh đẹp là phần mông vểnh rắn chắc, cho dù bị vây dưới lớp vải vẫn mê người như cũ. Da dẻ trắng nõn, dưới ánh trăng cơ hồ lóe lên quang mang. Phất Lôi gần như tham lam nhìn địch nãi, cậu vô thức hấp dẫn y, làm y cơ hồ muốn liều mạng bổ gục lấy cậu.
Địch Nãi xuống nước, cũng không vội bơi ngay, trước tiên nâng tay vốc nước rửa mặt, ngực cùng tay chân, sau đó mới dùng tư thế tiêu chuẩn lủi vào trong nước, bắt đầu bơi tới trước.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, cậu hệt như một con cá bạc đuôi bạc, tự do tự tại tới lui trong hồ.
Địch Nãi bơi một hồi, nhìn thấy Phất Lôi vẫn còn đứng trên bờ ngẩn người, liền quay đầu lại gọi: “Phất Lôi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Xuống đây cùng bơi a!”
Phất Lôi liền vội vàng nhảy xuống nước, bơi tới đuổi theo Địch Nãi. Địch Nãi thấy y đuổi theo, nhanh chóng phát lực bơi tới. Hai người trong chiếc hồ không lớn, bắt đầu thi bơi.
Phất Lôi khí sực lớn, hậu kình cường thế. Địch Nãi thấy y sắp đuổi kịp thì vội vàng vọt tới, bất quá một đoạn thời gian sau, cậu phát hiện hình như không còn nghe thấy tiếng Phất Lôi quạt nước nữa. Cậu đứng trong nước, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Phất Lôi không thấy.
Lúc Địch Nãi đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm giác bên chân truyền tới một trận gợn sóng, tâm niệm khẽ động, biết khẳng định là Phất Lôi ở trong nước làm chuyện xấu, vội vàng muốn chạy trốn nhưng đã chậm, một chân rơi vào tay Phất Lôi.
Địch Nãi dùng cái chân còn lại đạp đối phương, nhưng lập tức cũng bị bắt lấy. Địch Nãi không kịp dùng sức giãy dụa thì Phất Lôi đã dùng lực kéo cậu xuống nước.
Ở trong nước, Phất Lôi kéo thân thể Địch Nãi xuống, chính mình thì trồi lên, sờ soạng chầm chậm ôm cậu vào lòng.
Địch Nãi không giãy dụa. Thân thể Phất Lôi cho dù đang ở trong nước lạnh lẽo cũng tản ra nhiệt độ cực nóng. Biết người ôm mình là Phất Lôi, tuy là dưới đáy nước u ám, Địch Nãi cũng không sợ hãi.
Ánh mắt Phất Lôi ở trong nước tản ra quang mang sâu kín. Y nhìn chằm chằm Địch Nãi, chậm rãi tới gần, sau đó hôn lên môi cậu. Địch Nãi không chống đẩy, mặc cho đầu lưỡi đối phương tàn sát bừa bãi trong khoang miệng.
Hai người trao đổi hơi thở, chậm rãi từ trong nước trồi lên. Đợi hai người đều lộ đầu khỏi mặt nước, Địch Nãi mới đẩy Phất Lôi ra, hung hăng hít thở không khí. Phất Lôi cũng có chút thở hổn hển, bất quá không tới vài giây lại sáp tới hôn.
Địch Nãi có chút thở không nổi, bắt đầu hung hăng đánh trả. Cậu thừa dịp Phất Lôi không chú ý, một ngụm cắn lên cánh môi dày của đối phương, dùng sức mút. Phất Lôi cũng không lo lắng, tự động vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi cùng răng nanh Địch Nãi, dẫn dụ cậu nhả ra. Địch Nãi có chút không thể ngăn cản, mở khớp hàm, đầu lưỡi Phất Lôi lập tức chui vào.
Vừa tiến vào trong, nó liền bắt đầu công thành chiếm đất. Mỗi ngóc ngách trong miệng đều bị đầu lưỡi đối phương càn quét. Đầu lưỡi của Địch Nãi không cam tâm yếu thế, quấn lấy đầu lưỡi Phất Lôi. Trong lúc gắn bó, nước bọt trong miệng hai người chuyển giao làm người ta trầm mê.
Vừa hôn xong, hô hấp cả hai đều có chút hỗn loạn. Địch Nãi có chút đỏ mặt, hôn thôi cũng hệt như đánh giặc chỉ sợ cũng chỉ có hai bọn họ.
Con ngươi Phất Lôi trở nên sâu thẳm, y buông tha môi Địch Nãi, chậm rãi chuyển qua vành tai xinh xắn tích bọt nước có chút ửng đỏ của cậu, nhẹ nhàng liếm mút. Hơi thở nóng rực phun bên gáy cổ Địch Nãi, mang tới một trận tê dại. Nơi đó rõ ràng là điểm mẫn cảm của Địch Nãi, cậu run bắn lên, trong lúc hoảng hốt cảm thấy một luồng nhiệt từ bụng dâng lên, cậu cứng.
Địch Nãi thật không ngờ, cậu thế nhưng thực sự cứng lên với một nam nhân.
Bàn tay còn đang khoát lên vai Phất Lôi cảm nhận rõ cơ thể cứng rắn rắn chắc, hô hấp ngửi thấy mùi nam tính nồng đậm, tất cả đều nhắc nhở cậu trước mắt rõ ràng là một người nam nhân, không phải nữ nhân mềm mại. Nhưng cậu lại nảy sinh tình dục với đối phương.
Địch Nãi có chút mất tự nhiên cúi đầu nhìn vào nước, mặt nước u ám, cái gì cũng nhìn không thấy. Cậu nghĩ, Phất Lôi so với mình khẳng định còn hưng phấn hơn đi.
Phất Lôi đang cặm cụi, thấy Địch Nãi phân tâm thì bất mãn cắn tai cậu. Địch Nãi lấy lại tinh thần, cứu giúp cái lỗ tai chịu đủ chà đạp, vỗ vỗ Phất Lôi, ý bảo y bơi tới bờ hồ.
Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang nổi trên mặt nước, còn phải bơi đứng mới không chìm xuống, muốn làm gì cũng không tiện.
…
Hoàn Chương 41.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...