Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Địch Nãi dựa vào tấm lưng dày rộng của Phất Lôi, hai mắt nhập nhèm nhìn rừng rậm cùng thảo nguyên bên dưới. Cậu nghĩ, này hệt như tình cảnh Phất Lôi cứu mình ngày đó, bất quá, lần này tâm tình hoàn toàn không giống. Khi đó, mình thực sợ hãi cùng chờ mong vì được cứu đi?

Còn hiện giờ? Giống như có chút mất mác, nhưng càng nhiều hơn là chờ mong đi?

Dù sao, này cũng là bắt đầu một cuộc sống mới a!

Phất Lôi chở Địch Nãi lúc này trong lòng thực hỗn loạn. Nghĩ tới Địch Nãi từ nay về sau sẽ ở lại đây liền dị thường hưng phấn, bay cũng nhanh hơn. Nếu không phải cố kỵ Địch Nãi ở trên lưng, sợ cậu rơi xuống, y còn muốn bay nhanh hơn nữa.

Y nghĩ, sau này Địch Nãi sẽ lưu lại đây, thật tốt. Giống cái y thích có thể lưu lại bên cạnh, từ ngay về sau không sợ ngày nào đó cậu đột nhiên biến mất nữa, thật tốt.

Bất quá, y cũng cần cố gắng hơn. Nghĩ nghĩ, có lẽ nên tìm nhóm thú nhân lớn tuổi, hỏi xem năm đó bọn họ rốt cuộc làm thế nào theo đuổi giống cái. Bằng không, giống cái rất có thể sẽ bị người ta tóm đi mất.

Đương nhiên, y khẳng định sẽ không để tình huống này xuất hiện.

Địch Nãi cảm thấy mình mê mê mang mang nằm trên lưng Phất Lôi một hồi thì đã bay tới trước sơn động mà cậu trụ mấy ngày nay. Làm Địch Nãi bất ngờ chính là Mã Cát lại đang chờ ở trước cửa sơn động.

Mã Cát nhìn thấy Phất Lôi hạ xuống thì lập tức bổ nhào tới, lo lắng dò hỏi: “Địch Nãi, cậu làm sao vậy?”

Địch Nãi ở trên lưng Phất Lôi ngẩng đầu, hướng Mã Cát cười nói: “Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi thôi. Sao ngươi lại ở đây?”

Mã Cát đỡ Địch Nãi leo xuống, trả lời: “Ta biết hôm nay ngươi cùng Phất Lôi cùng tìm đường về nhà. Nếu không tìm được thì nhất định sẽ trở về đây. Cho nên từ sớm ta đã chờ ở đây rồi.”

Địch Nãi có chút cảm động, quay đầu, nhìn Mã Cát cười nói: “Ta không tìm được đường về nhà. Ta không đi nữa, ở lại bộ lạc của các ngươi.”


“Thật à?” Mã Cát vui vẻ vừa cười vừa nhảy, thấy Địch Nãi có vẻ thực mỏi mệt, liền đỡ vào sơn động.

Địch Nãi thật sự không có khí lực đáp lại nhiệt tình của Mã Cát, chỉ đành miễn cưỡng cười cười, cởi ba lô, gục xuống chiếc giường đá trong sơn động, ngủ thiếp đi. Cậu thực sự rất mệt. Tâm tình cũng không tốt. Hảo hảo ngủ một giấc mới có thể khôi phục sinh lực.

Phất Lôi theo bọn họ tiến vào, săn sóc đắp chăn giúp Địch Nãi, còn giúp cậu cởi giày. Địch Nãi mơ mơ màng màng hé mắt nhìn một cái, thấy là Phất Lôi thì lại ngủ típ.

Nhìn Địch Nãi đã muốn ngủ say, Phất Lôi vẫy vẫy tay ngoắc Mã Cát, bảo hắn ra ngoài nói chuyện.

Mã Cát vui vẻ hớn hở theo Phất Lôi chạy ra ngoài.

Vừa rời khỏi cửa sơn động, Mã Cát đã khẩn cấp hỏi: “Địch Nãi thật sự không đi nữa sao?”

Phất Lôi gật gật đầu: “Hắn không tìm được đường về nhà, nên quyết định lưu lại.”

Mã Cát nhớ tới bộ dáng mệt mỏi của Địch Nãi, có chút nghi hoặc: “Không phải ngươi dẫn Địch Nãi đi tìm đường sao? Sao hắn thoạt nhìn mệt như vậy, cứ như còn mệt hơn cả ngươi ấy?”

Phất Lôi đối với hành động của Địch Nãi cũng cảm thấy thực nghi hoặc. Y nghĩ, Địch Nãi muốn tìm đường về nhà, nhưng sao cứ nhảy lên nhảy xuống ở một khu rừng kia mà không hề tìm kiếm những nơi khác?

Lại nói tiếp, cho tới giờ y vẫn chưa biết quê nhà của Địch Nãi ở đâu, cũng không biết con đường đi tới đó như thế nào. Địch Nãi không nói, y cũng không khỏi, tránh làm cậu thương tâm.

Phất Lôi kể lại hành động sáng nay của Địch Nãi với Mã Cát. Mã Cát nghe xong thì cũng không hiểu được. Bất quá, hắn cũng không phải người để ý mấy chuyện vụn vặt, nghĩ không ra thì cũng lười nghĩ. Nghe Phất Lôi kể chuyện nhảy dù, hắn khá hứng thú, ngh nói có thể mang một người không có cánh bay trên bầu trời, thực muốn thử nghiệm một phen.

Đáng tiếc, hiện giờ Địch Nãi đang ngủ, cũng ngại quấy rầy. Nghĩ lại, dù sao cũng còn nhiều thời gian, về sau xem cũng được. Thấy hiện giờ cũng không còn việc gì nên muốn quay về nói cho Hách Đạt nghe chuyện Địch Nãi, vì thế liền nói: “Ngươi ở đây chiếu cố Địch Nãi đi, ta phải về một chuyến.”


Phất Lôi hiểu ý, liền khoát tay: “Mau đi đi!”

Sau khi Mã Cát đi rồi, Phất Lôi nghĩ nghĩ cũng nên báo cho đại vu cùng tộc trưởng một tiếng. Địch Nãi hẳn nhất thời sẽ không tỉnh lại, Phất Lôi liền bay tới chỗ đại vu. Đại vu nghe nói Địch Nãi sẽ lưu lại thì không hề kinh ngạc, hắn từ đầu đã nhận định Địch Nãi là sứ giả do thần phái xuống, nếu đã đưa cậu tới đây thì khẳng định sẽ không dễ dàng để cậu quay về.

Từ chỗ đại vu rời đi, Phất Lôi lại tới chỗ tộc trưởng. Tộc trưởng nghe nói Địch Nãi sẽ lưu lại thì rất vui mừng. Hắn vỗ vỗ bả vai Phất Lôi, sâu xa nói: “Địch Nãi là một giống cái không tồi, lần này hắn lưu lại, giống đực theo đuổi khẳng định lại càng nhiều hơn. Ta nói này, ngươi cần phải cố gắng hơn a! Địch Nãi là do ngươi cứu trở về, đừng để kẻ khác đoạt đi.”

Ánh mắt Phất Lôi dị thường kiên định: “Tộc trưởng yên tâm. Địch Nãi là giống cái ta nhận định, vô luận thế nào, về sau khẳng định là người của ta.”

Tộc trưởng nghe xong liền cười cười, bảo Phất Lôi trở về.

Lúc Địch Nãi tỉnh lại thì trong sơn động rất tối, chỉ có ánh lửa le lói từ ngoài cửa động chiếu vào, còn có tiếng người đang nhỏ giọng trò chuyện. Địch Nãi không lập tức ngồi dậy mà nằm trên giường một hồi. Tuy vừa ngủ một giấc nhưng cậu cảm thấy cả người vẫn không có bao nhiêu sức lực.

Cậu nghĩ, chẳng lẽ mình lại bị chút đau khổ này đánh bại? Trước kia lúc huấn luyện trong đại đội, cho dù hôm trước mới chạy vác nặng 20km nhưng hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ như thường.

Đối với bản thân mà nói, nam tử hán đại trượng phu, cầm được thì buông được. Không thể quay về thì thôi. Tuy một thân bản lĩnh không có chỗ dùng quá lớn ở thế giới này, nhưng những tri thức hiểu biết thì có thể làm cuộc sống của cậu ở bộ lạc khá dư dả. Huống chi, bộ lạc bên này sinh sống nguyên thủy như vậy, có thể cải thiện cuộc sống của bọn họ cũng tốt.

Lúc đang tự an ủi khuyến khích bản thân, Địch Nãi ngửi thấy mùi thịt, thoáng cái bụng liền đói đến kêu vang. Ngồi dậy, duỗi thắt lưng, rốt cuộc cũng cảm thấy tinh thần cùng sức lực tràn trề.

Đi ra ngoài cửa động, liền nhìn thấy Phất Lôi, Mã Cát cùng Hách Đạt đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt. Ba người vừa ăn vừa cười, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.

Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cả bầu trời đầy sao sáng lấp lánh. Tối nay bầu trời thực sự rất đẹp, những vì sao lóng lánh, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió mát thổi tới.


Địch Nãi hít sâu một hơi, thầm nghĩ, chính mình vẫn còn sống, thật là tốt. Cậu không thể cứ rối rắm mãi, phải cố gắng bắt đầu cuộc sống mới! Con người, phải biết cám ơn cuộc sống a!

Mã Cát đang giữ lửa, vừa thấy Địch Nãi, miệng còn đang nhai thịt đã vội chào hỏi: “Địch Nãi, ngươi tỉnh rồi à! Mau tới ăn thịt nướng này.”

Địch Nãi cười cười, gật đầu với Hách Đạt ngồi bên cạnh xem như chào hỏi, sau đó đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống.

Mã Cát nói: “Ngươi ngủ lâu thật, chúng ta sợ làm ồn tới ngươi nên ngồi bên ngoài nướng đồ ăn. Ngươi đói bụng rồi đi? Mau ăn.”

Lúc này, Phất Lôi đã xé một miếng thịt đưa qua. Địch Nãi cũng không khách khí, gật gật đầu cầm lấy ăn. Cậu đói muốn chết. Buổi sáng chỉ mới ăn mấy quả trứng, giữa trưa chưa ăn gì đã ngủ. Giờ bụng đã đói tới kêu vang.

Địch Nãi lang thôn hổ yết ăn xong thịt nướng, gió thổi qua một cái liền cảm thấy cả người mình dinh dính. Thực muốn tắm rửa một phen!

Cậu kỳ thực đã sớm muốn ra sông hoặc hồ nước tắm rửa, lúc trước vì chân bị thương, con sông trong bộ lạc thì không tiện tắm rửa, mỗi ngày chỉ múc một chút về sơn động. Nhiều ngày nay cũng chỉ qua loa lau người, vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, thực muốn nhảy xuống nước bơi lội một phen.

Cậu nghĩ, chẳng lẽ phi thú nhân trong bộ lạc không múc nước tắm rửa sao? Kia khó chịu cỡ nào a! Vì thế thừa dịp lúc thu dọn đồ đạc thử hỏi: “Mã Cát, trừ bỏ con sông này, phụ cận bộ lạc có… sông hay hồ nào có thể tắm không?”

“Ngươi muốn ra ngoài tắm à?” Nghĩ nghĩ, nhìn thấy hai thú nhân đang bận rộn không chú ý bên này, Mã Cát liền sáp tới bên tai Địch Nãi nói: “Phía đông bộ lạc có một cái hồ nhỏ, Hách Đạt từng đưa ta tới đó một lần, rất gần.” Nói tới đây, trên mặt Mã Cát hiện lên một mạt đỏ sậm khả nghi.

Sắc trời không còn sớm, Địch Nãi cũng không chú ý tới, chỉ hỏi tiếp: “Ngươi có muốn tới đó bơi lội không?”

“Ta không biết bơi, bất quá, cũng muốn hảo hảo tắm rửa một chút.”

Ánh mắt Địch Nãi tỏa sáng: “Tốt, kia bảo Hách Đạt cùng Phất Lôi đưa chúng ta đi đi.”

Mã Cát nghĩ thầm, Địch Nãi đúng là phóng khoáng, ngay cả chuyện riêng tư như tắm rửa cũng rủ người khác đi cùng. Mình còn chưa tính, Hách Đạt cùng Phất Lôi đều là thú nhân a, sao có thể để bọn họ tắm chung?


Bất quá, không có thú nhân chở thì không có cách nào qua đó được. Huống chi núi rừng có đầy mãnh thú, giống cái cũng không có biện pháp ứng phó. Nhìn ánh mong đợi của Địch Nãi, Mã Cát thực khó cự tuyệt. Trầm tư một hồi, Mã Cát đột nhiên nhớ ra cạnh hồ có một tảng đá lớn nhô ra, đến khi đó mình cùng Địch Nãi ở bên này, để Hách Đạt cùng Phất Lôi ở bên kia. Vậy là ổn rồi.

Nghĩ đến đây, Mã Cát cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, liền hướng Địch Nãi gật gật đầu, chạy tới thương lượng với Hách Đạt.

Hách Đạt nghe xong mặc dù có chút không vui, bất quá nhìn thấy giống cái nhà mình chờ mong như vậy, cũng đành chấp nhận.

Phất Lôi thì dễ rồi, vừa nghe chở Địch Nãi tới hồ nước tắm rửa thì ánh mắt lập tức tỏa sáng, không chút do dự đáp ứng. Y nghĩ, nếu Địch Nãi có thể một mình tắm với y thì thật thích a! Bất quá, hiện giờ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Cái hồ nước Mã Cát nói quả thật không lớn, nằm trong một khu rừng cách bộ lạc không xa. Dưới ánh trăng mông lung, mặt hồ lóng lánh ánh bạc. Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, tạo thành tầng tầng gợn sóng. Núi rừng yên tĩnh, hết thảy thực im lặng mà tốt đẹp.

Địch Nãi vừa nhìn thấy hồ nước đã vui tới quên hết tất cả, nhảy xuống lưng Phất Lôi chạy tới bên hồ. Cũng may hiện giờ cậu cũng biết kiêng kị, không cởi sạch quần áo mà chỉ vốc nước lên rửa mặt.

Mã Cát thì bận rộn chỉ huy Hách Đạt cùng Phất Lôi đi qua phía bên kia tảng đá, dặn dò bọn họ quay người sang chỗ khác, chờ bọn họ xuống nước rồi mới được xoay lại.

Hách Đạt nghĩ nếu xoay người đi không nhìn thì sợ bọn họ gặp nguy hiểm. Chính là không xoay thì cũng không được a! Cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng vào năng lực của mình, đồng ý. Dù sao có hai thú nhân cường tráng ở nơi này, dã thú bình thường trong rừng sẽ không dám liều lĩnh.

Địch Nãi ngẩng đầu, thấy Hách Đạt cùng Phất Lôi đều xoay người đi, cậu lập tức cởi quần áo, thoáng chốc chỉ còn mỗi cái quần đùi. Bước lên tảng đá bên hồ, vui sướng hô một tiếng rồi nhảy ùm xuống nước.

Mã Cát đang chuẩn bị cởi quần áo nhìn thấy Địch Nãi vừa nhảy xuống đã không thấy tăm hơi thì kinh ngạc ‘a’ một tiếng, động tác trong tay khựng lại, lo lắng nhìn xuống hồ.

Nghe thấy tiếng Mã Cát, Phất Lôi thật sự lo lắng, kiềm chế không được xoay người nhìn về phía hồ. Chính là liếc mắt nhìn qua, trong hồ chỉ có những gợn sóng lăn tăn, không hề thấy bóng dáng Địch Nãi.

Kinh hãi, Phất Lôi lập tức bật người nhảy xuống nước.



Hoàn Chương 28.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui