Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Phất Lôi thấy Địch Nãi bất động thì cũng không liếm nữa, con ngươi to màu vàng nhìn Địch Nãi, bên trong tựa hồ lóng lánh muôn vàn nhu tình.

Địch Nãi vẫn không nhúc nhích, thầm nghĩ: Này là Phất Lôi động dục? Nhưng vì cái gì? Bởi vì tiếng rên, hay là… cậu đột nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn, trái tim đột nhiên cuống cuồng.

Thừa dịp Phất Lôi không kịp chuẩn bị, hung hăng nhéo người anh em của y, sau đó đẩy đối phương ngồi dậy. Địch Nãi nâng ống tay áo qua quýt lau nước miếng trên mặt, nhéo lỗ tai Phất Lôi bị đẩy ngã trên đất lớn tiếng nói: “Ngươi đó, đừng có phát tình lung tung với ông. Ông đây không phải giống cái chỗ các ngươi. Còn nữa, đã bảo ngươi đừng liếm loạn, liếm tới mặt ông đầy nước miếng, bẩn muốn chết.”

Phất Lôi nghe Địch Nãi nói vậy thì thật thất vọng. Y nghĩ, xem ra Địch Nãi hoàn toàn không cân nhắc chọn mình làm bầu bạn, vì thế mới cự tuyệt mình thân cận.

Im lặng dùng chân trước ôm lấy cái tai bị Địch Nãi nhéo đau, gục đầu xuống, nửa ngày cũng không ngẩng lên.

Địch Nãi thấy y như vậy cũng có chút xấu hổ, cố ý lớn tiếng nói: “Này, Phất Lôi, ngươi không sao chứ? Kỳ thật nước miếng của ngươi cũng không bẩn. Chỉ đùa chút thôi, không cần để ý vậy đi?”

Phất Lôi lúc này đã khôi phục hô hấp bình thường, cũng liền ngẩng đầu lên nhìn Địch Nãi lắc lắc đầu, biểu thị mình không để ý. Địch Nãi thấy vậy cũng tạm yên lòng.

Nhặt con dao trên mặt đất lên lau sạch, sau đó lại tiếp tục cắt thịt đút cho Phất Lôi. Phất Lôi miễn cưỡng ăn vài miếng, sau đó lắc đầu biểu thị không ăn nữa. Địch Nãi cũng ăn thêm một miếng thì no. Nhìn xung quanh, các tộc nhân đã rời đi gần phân nửa. Địch Nãi cũng liền gọi Phất Lôi cùng về. Mặc dù có chút xấu hổ, bất quá vì tiết kiệm thời gian, Địch Nãi vẫn ngồi trên lưng hình thú của Phất Lôi trở về sơn động.

Trước lúc đi, Địch Nãi nghe thấy tiếng rên trong phòng nhỏ vẫn còn tiếp tục. Xem ra, lực kéo dài của thú nhân không phải tốt bình thường a. Nghĩ vậy, Địch Nãi đột nhiên sợ run cả người, cảm giác da gà rớt đầy đất. Thầm nghĩ, ông không có việc gì chú ý vấn đề này làm chi nha, đúng là ăn no rững mỡ mà!

Phất Lôi đưa Địch Nãi về sơn động, hai người không nói gì nhiều, Phất Lôi đã cáo từ rời đi. Địch Nãi thấy bóng dáng Phất Lôi có chút cô độc, trái tim đột nhiên siết chặt.

Kỳ thực, Địch Nãi không phải thực sự trì độn. Phất Lôi đối xử tốt như vậy, cậu có thể cảm nhận được. Tâm ý của Phất Lôi, cậu mơ hồ cũng hiểu một ít.

Nhưng cậu là thẳng nam, suốt hai mươi năm qua vẫn luôn thích phụ nữ, muốn cậu lập tức tiếp nhận tình yêu của một nam nhân thì quả thực là không thể. Huống chi, cậu cũng không phải người thế giới này, cậu phải đi. Nếu đã vậy, không bằng dứt khoát không để Phất Lôi có chút hi vọng nào. Vì thế, cậu tình nguyện xem quan tâm cùng bảo hộ của Phất Lôi là anh em bằng hữu chiếu cố nhau, như vậy, lúc rời đi mới càng yên tâm thoải mái một chút.


Cậu nghĩ, chuyện trở về không thể tiếp tục kéo dài nữa. Vết thương trên chân cơ bản đã tốt lắm, ngày mai có lẽ phải đi cáo biệt, ngày mốt sẽ xuất phát tìm đường trở về đi.

Sáng hôm sau lúc rời giường, Địch Nãi thử kiểm tra giẫm giẫm chân xuống đất, phát hiện đã không còn đau nữa. Vì thế cao hứng cởi da thú bọc trên chân xuống, lau khô thảo dược, mang giày.

Sau khi đứng dậy, Địch Nãi còn thử kiễng gót, cảm thấy mắt cá đã tốt lắm. Địch Nãi thực thỏa mãn nghĩ, vẫn là hai chân tốt nhất! Mả cha nhà nó, xương cốt toàn thân ông cũng sắp rỉ sét hết rồi a! Giờ có thể hảo hảo rèn luyện một chút. Từ nay ông lại sinh long hoạt hổ làm người hùng rồi!

Cậu đi ra ngoài tập một bài quyền, đổ một thân mồ hôi, cuối cùng cũng cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Địch Nãi mới vừa ra bờ sông rửa mặt về liền thấy Phất Lôi tới.

Địch Nãi liền trực tiếp nói thương trên chân mình đã tốt lắm, chuẩn bị ngày mai sẽ tìm đường trở về. Đương nhiên, cậu cũng thực chân thành cám ơn Phất Lôi đã chiếu cố mình trong những ngày qua.

Phất Lôi nhìn Địch Nãi, ánh mắt vàng to tràn đầy đau thương, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Vì tiết kiệm thời gian, Phất Lôi vẫn hóa thành hình thú, mang Địch Nãi tới chỗ đại vu nói chuyện cậu muốn đi. Đại vu nói với Địch Nãi: “Ngươi muốn đi tìm đường trở về sao? Chính là nếu Thần đã đưa ngươi tới đây thì đại biểu người đã có an bài. Ta thấy ngươi nhất định không thể quay về.”

Địch Nãi nghe xong liền cảm thấy nhức đầu, phản bác nói: “Thần nghĩ thế nào ta không biết, huống chi ta cũng không nhất định là sứ giả của thần mà ngươi nói. Huống chi, ta ở thế giới cũ sống cũng không tệ, thân nhân bằng hữu cũng đều ở đó. Trong số bọn họ khẳng định có người nhớ đến ta. Vì thế vô luận thế nào, ta vẫn muốn thử một lần.”

Đại vu gật gật đầu: “Vậy ngươi đi đi, bằng không cứ luôn nghĩ tới chuyện trở về mà không an tâm, kia cũng thực buồn bực.”

Địch Nãi vốn nghĩ vậy, liền thành khẩn nói: “Đúng vậy, ta không muốn ở lại bộ lạc mà cứ ôm hi vọng trở về. Nếu thật sự không tìm thấy đường về, ta cũng từ bỏ hi vọng, từ nay về sau hảo hảo sinh sống trong bộ lạc.”


Tạm biệt đại vu, bọn họ lại đi tới nhà tộc trưởng. Bởi vì tới lúc giữa trưa nên bọn họ ở nhà tộc trưởng dùng cơm. Tộc trưởng cứ lôi kéo Địch Nãi, bảo cậu hảo hảo suy nghĩ, nói bộ lạc mình tốt thế nào, Địch Nãi ở lại có thể hưởng thụ bao nhiêu chỗ tốt.

Sức mạnh lải nhải dong dài kia quả thực có thể so với Đường Tăng. Địch Nãi hắc tuyến, thú nhân cư nhiên cũng có người nói nhiều vậy sao? Khó trách bầu bạn hắn không thích nói chuyện, mỗi ngày nghe tộc trưởng nói thôi cũng đủ mệt rồi!

Địch Nãi bị tộc trưởng nói tới phát sợ, ăn cơm xong liền vội vàng cáo từ.

Buổi chiều, Phất Lôi mang Địch Nãi tới nhà mới của Hách Đạt cùng Mã Cát. Mã Cát mang đôi mắt đen xì, miễn cưỡng xuống giường tiếp đón Địch Nãi. Tư thế đi đường kia vừa nhìn đã biết đêm tân hôn khẳng định bị hung hăng yêu thương một phen. Hách Đạt thì thần thanh khí sảng, săn sóc đỡ Mã Cát.

Cái bình chứa ớt ngâm kia, Địch Nãi ôm tới cho Mã Cát. Còn có ống tre cao sừng hươu, Địch Nãi cũng thuận tiện mang tới. Cậu đưa tay xoa bóp thắt lưng Mã Cát, cười hư hỏng: “Hôm qua miệt mài quá độ đi? Hiện giờ thắt lưng đau đến sắp gãy luôn? Vừa lúc, ăn chút cao sừng hươu bồi bổ.”

Mã Cát đỏ mặt giãy ra khỏi tay Địch Nãi, bất quá vẫn nhận cao, không cự tuyệt ý tốt của cậu.

Địch Nãi đùa xong thì nói ra mục đích mình đến lần này. Mã Cát nghe Địch Nãi ngày mai sẽ tìm đường trở về thì hốc mắt lập tức đỏ ửng. Mấy ngày nay, hắn đã xem Địch Nãi là bằng hữu thân thiết nhất, nghĩ tới sau này có thể không còn gặp mặt, trong lòng liền bi thương.

Địch Nãi nhìn bộ dáng thương tâm của Mã Cát, nhịn không được mở miệng an ủi: “Ngày mai ta đi tìm đường về, nhưng cũng không nhất định sẽ tìm được! Nếu không thể trở về, ta sẽ ở lại bộ lạc, sống cùng các ngươi.”

Mã Cát miễn cưỡng tiếp nhận cách nói của cậu, vẻ mặt chờ mong: “Thực hi vọng ngươi không tìm thấy đường về nhà.”

Địch Nãi nghe xong, vô ngữ nhìn trời.


Mã Cát cùng Hách Đạt giữ bọn họ lại ăn tối, sau đó Mã Cát kì kèo Địch Nãi nửa ngày, cuối cùng lưu luyến không rời nhìn Phất Lôi chở Địch Nãi trở về.

Về tới sơn động, Phất Lôi hỏi Địch Nãi: “Ngươi có gì cần ta hỗ trợ không?”

Địch Nãi lắc đầu. Hiện giờ chân đã tốt lắm, làm cái gì cũng tiện, không cần người cẩn thận chiếu cố nữa.

Phất Lôi hẹn sáng ngày mai đưa cậu vào rừng, sau đó liền rời đi.

Địch Nãi châm đèn trong sơn động, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lại nói tiếp, kỳ thật Địch Nãi cũng không có nhiều đồ cần thu thập. Cậu muốn mang đi cũng chỉ là mấy thứ mình mang lúc tới đây cùng hai viên đá lửa. Bất quá, nhìn lộc nhung trong góc, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhét vào ba lô. Mang lộc nhung theo coi như một bằng chứng mình đã tới dị giới này. Tuy không thể nói với người khác nhưng có thể để mình có chút tưởng niệm.

Nghĩ tới lập tức có thể trở về, Địch Nãi có chút kích động. Sau khi về, khẳng định lại tiếp tục đi lính đi. Có lẽ phải trải qua thẩm tra, bất quá, không sợ. Bọn họ không thể nào tra được chuyện mình mất tích một đoạn thời gian, chỉ đành bỏ mặc.

Mả cha nó, ông trở về nhất định phải cùng nhóm anh em hảo hảo đánh một trận. Tuy huấn luyện quả thực rất vất vả, nhưng cậu cũng thực tưởng niệm những ngày tháng đổ máu chảy mồ hôi kia a! Huống chi, điều kiện cuộc sống thường ngày cũng không tồi, thỉnh thoảng còn được xem TV, lên mạng này nọ.

Cậu chính là người hiện đại, ở cái nơi không có trò giải trí nào thế này, thực sự khó chịu, không có cơm tẻ ăn lại càng không thích, nhìn không thấy nữ nhân chính là điều bực bội nhất!!!!

Nếu xuất ngũ, cậu muốn tìm một cô gái tốt thật dịu dàng kết hôn, sau đó sinh đứa con, cứ vậy sống cả đời. Nếu có thể kiếm chút tiền, có thể thực hiện giấc mơ của mình, làm một ông chủ nhỏ, ngày ấy, đúng là đẹp biết bao!

Bất quá, tỷ lệ không thể quay về cũng rất lớn! Địch Nãi buồn bực cào cào tóc. Hình như không nghe nói có ai trong bộ lạc mất tích. Nếu có thông đạo thời không thì sao không xuất hiện tình trạng tộc nhân dực hổ xông nhầm. Trong khoảng thời gian này thực sự không nghe nói có ai mất tích.

A a a, không thể quay về thì làm sao bây giờ? Ông không muốn làm vợ thú nhân đâu a!

Thần sáng thế thân mến, nếu thật sự ngươi muốn chọn người tới đây trợ giúp các thú nhân cải thiện cuộc sống thì cho ông đây về rồi đổi một nữ nhân tới đi a! Nữ nhân ở đây mới là giống loài hiếm lạ đáng trân trọng a! Huống chi, có nữ nhân thì có thể sinh dục con cái một cách bình thường. Dần dần, trong bộ lạc sẽ bắt đầu những ngày tháng có nữ giới a!


Thần sáng thế a, hãy nghe lời cầu nguyện của ta đi! A-men!

Địch Nãi vừa mới cầu nguyện xong thì liền nhìn thấy Tiểu Nhị chạy về, giống như bình thường chạy tới bên người Địch Nãi lắc đuôi.

Địch Nãi nắm cổ nó xách lên, đặt lên đầu gối vuốt ve. Nó lập tức phát ra tiếng càu nhàu càu nhàu thoải mái.

Địch Nãi nghĩ, Tiểu Nhị đúng là thú cưng tốt a! Bình thường mình không rảnh, không để ý tới nó cũng không sao, còn biết tự tìm thức ăn. Cùng nó ở chung lâu như vậy, sớm đã có tình cảm, chính là không thể mang nó về thế giới hiện đại. Ngày mai vẫn thả nó về rừng đi. Dù sao đi bộ đội không có khả năng nuôi thú cưng.

Cậu quay đầu đánh giá sơn động một phen. Nghĩ, sau này mình nhất định sẽ nhớ nơi này, dù sao cũng từng sinh sống ổ đây một đoạn thời gian.

Sáng sớm, Phất Lôi vẫn như bình thường đúng giờ bay tới, cũng không quên mang đồ ăn sáng cho Địch Nãi. Hai người ăn trứng chim, đều có chút dị thường im lặng. Dù sao, ly biệt luôn là chuyện thực bi thương.

Ăn xong, Địch Nãi đeo ba lô lên lưng, lại nhét Tiểu Nhị vào, sau đó lưu luyến nhìn sơn động một vòng rồi mới leo lên lưng hình thú của Phất Lôi, xuất phát.

Phất Lôi bay không tính là mau, bất quá khu rừng kia không xa. Khoảng chừng một giờ sau, Phất Lôi đã bay tới chỗ lần đầu tiên y gặp Địch Nãi.

Phất Lôi nhìn vùng thảo nguyên bên dưới, trong lòng có chút cảm khái. Khi đó, chính ở nơi này, lần đầu tiên y gặp Địch Nãi đánh nhau với thử thú. Cậu kiên cường dũng cảm, xuất chúng như vậy, hoàn toàn khá biệt với nhóm giống cái trong bộ lạc, làm y cảm thấy thực mới lạ.

Chính là, cậu muốn đi, không chịu ở lại đây. Trong lòng Phất Lôi phi thường khó chịu. Y không ngừng suy nghĩ, bởi vì chính mình quá kém, không chiếu cố tốt cậu sao? Hay ở quê nhà cậu đã có người yêu thương?

Phất Lôi không thể hỏi ra miệng, vì thế vẫn trầm mặc bay lượn.

_________

Hoàn Chương 26.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui