Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Ba người lại trò chuyện vài câu, phát hiện sắc trời đã không còn sớm, vì thế nhanh chóng ôm đồ xuất phát tới điểm trao đổi.

Phất Lôi một tay xách ba con mồi, thực thoải mái, giống như không phí chút sức lực. Địch Nãi đứng trước mặt, tầm mắt vừa vặn chỉ nhìn tới ngực đối phương. Phần ngực Phất Lôi là cơ bắp rắn chắc hình giọt nước, tuyệt không giống loại hình thể miệng hùm gan thỏ tập được từ phòng tập thể thao, hoàn toàn là cường kiện tự nhiên tinh khiết, thực sự làm người ta hâm mộ ghen tị hận vô cùng a!

Địch Nãi nhịn không được nhéo cơ bụng Phất Lôi một cái, ân, quả nhiên thực cứng!

Phất Lôi bị động tác đột ngột của Địch Nãi làm hoảng sợ, suýt chút nữa ném luôn con mồi xuống đất.

Mã Cát thấy được, có chút buồn cười nghĩ, Địch Nãi a Địch Nãi, này là khiêu khích trắng trợn a!

Bất quá, bản thân Địch Nãi hoàn toàn không tự giác. Cậu cảm thấy, nam nhân đụng chạm cơ thể, thậm chí là bộ vị bên dưới cũng là chuyện thực bình thường. Cậu cảm thấy chính mình đã thu liễm rất nhiều, cũng hiểu được chút kiêng kị, không còn không chút kiêng nể như lúc mới đầu nữa.

Địch Nãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phất Lôi đang khẩn trương một cái, lại nhìn Mã Cát đang nghẹn cười, có chút khó hiểu. Cậu giơ tay dùng sức gòng một chút, cúi đầu nhìn nhìn, lại nhìn Phất Lôi, nhụt chí thả xuống, sau đó than thở: “Ai, Phất Lôi, nếu ta có cơ thể rắn chắc như ngươi thì tốt rồi.”

Mã Cát bật người cười ha hả: “Phi thú nhân chúng ta muốn cơ bắp vậy làm gì a? Cũng không cần săn thú.”

Địch Nãi phản bác: “Vì sao phi thú nhân lại không thể săn thú? Hôm nào ta săn vài con cho ngươi xem!”

Mã Cát có chút nghi hoặc nhìn cậu, bất quá ngẫm lại ngày đó trong rừng, Địch Nãi quả thực rất anh dũng, có thể đã đấu với sư đầu thú, vì thế cũng bán tín bán nghi gật đầu.

Đùa giỡn một lúc, bọn họ bắt đầu xuất phát. Địch Nãi bởi vì chống gậy nên cầm theo cái rổ, bên trong đựng con quay, roi cùng mào mà cậu làm. Mã Cát cầm bốn cái rổ. Hai cái còn lại Mã Cát giữ lại cho mình cùng địch nãi, mỗi người một cái.

Bởi vì đồ đặc mang theo khá nhiều nên không thể phi hành, chỉ đành đi bộ. Mã Cát nói dù sao cũng không quá xa, đi một lúc là tới.

Sau khi tới điểm trao đổi, nơi đó đã có mấy người nôn nóng sớm chờ sẵn.

Địch Nãi phát hiện dùng nơi này làm điểm trao đổi thực không sai, đường sá rộng mở, cây cối hai bên rất cao, có tác dụng chắn âm. Hai bên đường còn bày rất nhiều tảng đá để mọi người bày đồ đạc.

Bọn họ tìm một tảng đá lớn, bắt đầu chất đống đồ lên.

Rất nhanh, người đến trao đổi ngày càng nhiều. Có một nhà ba người đến dạo chơi, thú nhân nắm tay phi thú nhân, trên cổ ngồi một tiểu thú nhân; cũng có nhóm bầu bạn trẻ tuổi cùng nhau tới; thú nhân đơn độc cũng khá nhiều.


Địch Nãi nghĩ, phiên chợ này khá bình thường, có chút giống họp chợ ở nông thôn. Được rồi, phải cải chính một chút, nếu xem nhẹ những con dực hổ nghênh ngang đi dạo trên đường cùng nhóm dực hổ không ngừng đáp xuống thì nơi này thực sự rất bình thường.

Lúc Địch Nãi còn đang cảm thán thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó túm lấy ống quần mình. Cúi đầu nhìn, hóa ra là một tiểu dực hổ có hoa văn màu nâu đang cắn ống quần, hơi ngẩng đầu vô tội nhìn mình.

A, gần nhất tính cảnh giác đã thấp đến độ này rồi sao? Ngay cả tiểu dực hổ tiếp cận cũng không phát giác. Địch Nãi không ngừng tự trách cứ bản thân. Xem ra cuộc sống ở đây quá an nhàn, hoàn cảnh thoải mái thực dễ dàng mài mòn ý chí người ta a!

Thẳng đến khi tiểu dực hổ bị người nhà mang đi, Địch Nãi vẫn còn bị vây trong rối rắm vô hạn.

Rổ đan của bọn họ rất được hoan nghênh, mấy phi thú nhân đã thành gia biết xem hàng, rất nhanh đã mang đồ đến đổi. Có một phi thú nhân cầm nguyên cây ngà voi đến đổi một cái rổ tre. Địch Nãi nghĩ, nếu là thế giới kia, ngà voi trân quý cỡ nào a! Ở trong này cư nhiên nó lại có giá trị ngang một cái rổ tre. A, quả thực không thể nào tưởng tượng!

Bất quá, rổ tre ở đây so với ngà voi thực sự hiếm thấy hơn.

Mã Cát cao hứng đặt cái ngà voi được đổi kia bên chân, đứng thẳng, mới nhấc mắt liền nhìn thấy Duy Lạp lắc lư thân mình như rắn nước từ cách đó không xa lẳng lơ đi tới. Mã Cát bật người xoay đầu, làm như không thấy.

Duy Lạp lại đi thẳng về phía bọn họ, cất cao giọng nói: “Ai, này không phải Mã Cát sao? Ta nghe nói ngươi cùng Hách Đạt định kết làm bầu bạn? Chúc mừng chúc mừng, rốt cục cũng có người muốn ngươi!”

Mã Cát quay đầu, thở phì phì cãi lại: “Kia thật sự cám ơn ngươi a! Ai, ta nói này, sao hôm nay Na Tạp nhà ngươi không ôm ngươi đi? Hắn chuẩn bị vứt bỏ ngươi sao?”

“A phi!” Duy Lạp phỉ nhổ một ngụm: “Ngươi đừng có nói lung tung, Na Tạp nhà ta thương ta vô cùng. Hôm nay hắn không đến vì phải giúp ta đi tìm cây bạc hà. Gần nhất ăn nhiều thịt, có chút khô nóng, Na Tạp thực săn sóc tìm bạc hà về cho ta hạ hỏa.” Nói tới giống đực nhà mình, Duy Lạp không thể ức chế đắc ý dào dạt.

Mã Cát híp mắt hừ giọng nói: “Hừ, này có gì mà đắc ý? Hách Đạt đối với ta cũng không kém.”

Duy Lạp nhướng mi cười nói: “Ây yo, nghi thức còn chưa kết mà đã bắt đầu đắc ý rồi sao?”

Mã Cát nghe vậy thì xấu hổ, mặt đỏ tai hồng liếc một cái, sau đó xoay người qua chỗ khác không để ý tới đối phương.

Địch Nãi cùng Phất Lôi đứng một bên cũng không tiện phụ họa, chỉ có thể bình tĩnh đứng đó nhìn trời.

Duy Lạp không hề tự giác bản thân bị chán ghét, cúi đầu nhìn nhìn quầy hàng của bọn họ. Lúc nhìn tới mào thì ánh mắt sáng lên, bật người cầm lấy đội lên đầu.


Mã Cát theo khóe mắt nhìn thấy động tác Duy Lạp, lập tức nói: “Này không đổi!”

Duy Lạp phản bác: “Vì cái gì không đổi? Ngươi bày ra không phải muốn đổi sao?”

Mã Cát nói: “Không đổi là không đổi. Cho dù đổi, đổi cho ai cũng không đổi cho ngươi.”

“Hey, ta chính là cứ muốn đổi đấy.” Duy Lạp tháo cái vòng cổ vỏ sò trên cổ mình đặt lên tảng đá, tùy tiện nói: “Nà, này cho ngươi, ta vất vả lắm mới làm được đó, đủ đổi cái mào của ngươi rồi.” Sau đó không quản Mã Cát cùng bọn Địch Nãi có đồng ý hay không, đội lên đầu nhấc chân bước đi.

“Ngươi! Ngươi cướp bóc a!” Mã Cát tức tới dậm chân, bất quá cũng không đuổi theo. Dù sao cũng là đồng tộc, ngày mai sẽ cử hành nghi thức bầu bạn, nháo lên thì không tốt. Oán hận cầm cái vòng cổ vỏ sò vứt xuống đất, nhấc chân giẫm nát.

Duy Lạp một chút cũng không ngượng ngùng, đi được một đoạn còn dương dương tự đắc cố ý quay đầu lại làm mặt quỷ với Mã Cát.

Mã Cát quả thực là tức muốn nổ phổi. Cũng may lúc đó có người đến đổi rổ tre mới miễn cưỡng áp chế cảm xúc táo bạo của Mã Cát xuống.

Cái mào còn lại Địch Nãi làm, rất nhanh cũng có một phi thú nhân mang đồ tới đổi. Lúc nhận đồ, Địch Nãi kinh ngạc phát hiện kia cư nhiên là vòng cổ trân châu! Vòng cổ trân châu thiên nhiên tinh khiết a! Hiếm có cỡ nào! Dù sao nơi này không phải ven biển, trân châu rất khó có!

Mã Cát nhìn thấy chuỗi vòng cổ kia thì hai mắt lập tức tỏa sáng, hận không thể dùng hết đồ mang tới mà đổi.

Cũng may phi thú nhân kia cũng không tham lam, chỉ nhìn trúng cái mào, bỏ lại vòng cổ rồi kích động cầm mào đi.

Mã Cát túm được vòng cổ, rốt cuộc không còn nhớ Duy Lạp xấu xa, bắt đầu thầm tính toán tới nghi thức cử hành ngày mai, xem xem làm thế nào thì cái mào mới dễ nhìn.

Con quay Địch Nãi làm, mọi người đại khái không biết đó là gì, gì thế hoàn toàn không nhìn tới.

Mã Cát nói: “Để ta biểu diễn một chút để mọi người biết.” Vì thế liền cầm một con quay bắt đầu chơi ở bên cạnh.

Quả nhiên, có biểu diễn thực tế thì hiệu quả bất đồng, rất nhanh liền hấp dẫn một đám người vây xem.

Rất nhiều người hưng phấn muốn thử sức. Thú nhân choai choai cùng phi thú nhân thì khỏi cần phải nói, phi thú nhân thành niên cũng có vài người hưng trí hừng bừng muốn chơi thử một lần.


Rất nhanh, mấy món đồ chơi này cũng bị đổi đi. Trong đó có một con quay, Địch Nãi được đổi bằng hai viên đá lửa.

Trong bộ lạc giản dị thì bình thường dùng đá lửa để nhóm, chính là cũng khá khó tìm, người có cũng không nhiều.

Mấy ngày nay đều là bọn Phất Lôi nhóm lửa, Địch Nãi không có đá lửa của riêng mình. Cậu nghĩ, nếu muốn trở về, mang đá lửa ở trong rừng thì tốt hơn.

Phất Lôi dùng một con mồi đổi một cái cuốc chim đá, còn con khác đổi một tấm da thú đã thuộc tốt. Cũng có vài phi thú nhân dùng một ít hoa cỏ xinh đẹp tới đổi. Dù sao Mã Cát rất thích hoa, vì thế cũng đổi.

Rất nhanh, đồ đạc đã đổi xong. Mọi người vui vẻ mà tới thắng lợi trở về, ai cũng vui vẻ. Vui nhất là Mã Cát, hắn đeo vòng trân châu trên cổ, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ sờ, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.

Sau khi trở về, Hách Đạt vừa lúc cũng trở lại, vì thế mọi người cùng nhau dùng cơm.

Cơm nước xong, Mã Cát liền cùng Hách Đạt rời đi. Hai bọn họ muốn tới chỗ tộc trưởng cùng đại vu báo chuyện cử hành nghi thức bầu bạn, sau đó còn phải thông tri các vị thân nhân bằng hữu. Lại nói tiếp, thời gian cũng khá gấp.

Phất Lôi thì mang Địch Nãi tới chỗ đại vu đổi dược.

Đại vu xem vết thương của Địch Nãi, phát hiện chân cơ bản đã hết sưng, liền bảo cậu dẫm trên mặt đất thử xem. Địch Nãi dẫm dẫm vài cái, phát hiện mắt cá chân đã không còn quá đau, chỉ là không thể quá dùng sức.

Đại vu nói: “Thương thế cơ bản đã tốt lắm, hôm nay ta bôi dược thêm một lần, hai ngày sau hẳn là lành hẳn.”

Địch Nãi cao hứng nói: “Nga, kia tốt quá, ta thật sự chịu đủ ngày tháng không thể dùng hai chân đi đường rồi. Lại nói tiếp, vết thương của ta thật sự phiền toái đại vu rồi.”

Đại vu cười cười: “Chỉ là việc nhỏ thôi. Ngươi giúp bộ lạc xây dựng hầm nung đồ gốm, làm mọi người đều có đồ gốm để dùng, kia mới là đại sự!”

Địch Nãi cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng: “Đại vu khen ngợi ta quá rồi.”

Địch Nãi còn đang bôi thuốc thì Mã Cát cùng Hách Đạt tới. Bọn họ mới từ nhà tộc trưởng ra, hiện giờ tới chỗ đại vu nói chuyện cử hành nghi thức.

Đại vu biểu thị mình đã biết, nhất định sẽ tới đúng giờ. Đồng thời cũng không quên chúc phúc bọn họ.

Lúc này, Địch Nãi cũng bôi thuốc xong, mọi người liền cùng nhau trở về.

Ngày mai sau nghi thức phải tiến hành lửa trại, cần chuẩn bị rất nhiều con mồi, cho nên Hách Đạt nhờ Phất Lôi đi săn thêm con mồi. Hách Đạt cùng Mã Cát còn phải đi thông tri thân nhân cùng bằng hữu.


Vì thế trong sơn động chỉ còn một mình Địch Nãi. Địch Nãi rãnh rỗi, bắt đầu suy tư, rốt cuộc nên tặng quà kết hôn gì cho Mã Cát cùng Hách Đạt.

Nếu là thế giới trước kia, bằng hữu kết hôn, chỉ cần đi tiền là được rồi. Nếu là bạn tốt đặc biệt thì có thể tặng trang sức này nọ. Chính là ở nơi này, muốn làm cái gì cũng khó!

Buổi tối, Mã Cát cùng Hách Đạt đều không tới, đại khái ở nhà thân nhân hay bằng hữu ăn cơm rồi.

Phất Lôi lại săn một đống con mồi trở về, sau đó giết hai con thỏ nướng làm bữa tối.

Lúc ăn thịt nướng, Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Hách Đạt cùng Mã Cát kết làm bầu bạn, ngươi là bằng hữu của bọn họ, có định tặng gì không?”

Phất Lôi lắc đầu: “Không cần, chỉ cần chúc phúc là được.”

Địch Nãi lúc này mới an lòng. Cậu nghĩ, có tặng quà hay không cũng không có vấn đề. Hôm nay bọn họ đi trao đổi, mấy thứ Địch Nãi đổi được, trừ bỏ đá lửa thì ngà voi, vòng cổ trân châu này nọ đều đưa Mã Cát, cũng đủ làm quà rồi.

Sáng hôm sau, Mã Cát từ sớm đã chạy tới kéo Địch Nãi tới hỗ trợ giết động vật. Dù sao sức ăn của các thú nhân rất lớn, mấy chục con cũng chưa hẳn đã thỏa mãn bao tử của mấy trăm tộc nhân tham gia nghi thức bầu bạn.

Cũng may, nhóm thân nhân của Mã Cát cùng Hách đạt có rất nhiều người tới giúp đỡ. Địch Nãi nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên bờ sông cũng cảm thấy vui vẻ. Cậu nhớ rõ lúc mình ở quê, nếu có nhà có tin vui thì cũng có một đám thân thích bằng hữu tới hỗ trợ, hơn nữa còn có thể náo nhiệt suốt vài ngày!

Dù sao nhiều người sức lớn, mấy chục con thú cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã chuẩn bị xong. Vài phi thú nhân vẫn chưa có bầu bạn, bởi vì không thể đi săn, thiếu nguyên liệu chế tác quần áo da thú, Mã Cát liền lột da ra phân chia cho bọn họ.

Vì thế, rất nhanh bờ sông lại vang lên âm thanh mài da thú.

Địch Nãi dù sao cũng không có việc gì, liền đi theo, mài xong thì đưa cho người khác, bất quá cũng nhờ thế lại nhận thức vài phi thú nhân.

Giữa trưa mọi người cùng tới sơn động Mã Cát ăn thịt nướng, ăn xong liền mang theo thịt đã chuẩn bị, vây quanh Hách Đạt cùng Mã Cát xuất phát đi tới tế đàn.

Mã Cát hôm nay ăn mặc phi thường chói mắt. Đầu đội mào, trên thân mặc áo cộc tay mới may. Chuỗi vòng cổ trân châu đổi được hôm qua được may dính vào áo, cảm giác rất khác biệt, có chút giống lễ phục hiện đại. Nhiều phi thú nhân nhìn thấy liền hâm mộ cực kỳ, không ngừng hỏi Mã Cát rốt cuộc làm thế nào may được quần áo như vậy.

Các thú nhân thì trêu ghẹo Hách Đạt, nói hắn có diễm phúc, tìm được bầu bạn vừa xinh đẹp lại tài giỏi. Dọc theo đường đi tiếng hoan hô cười đùa không ngừng, không khí dị thường náo nhiệt.

Địch Nãi phát hiện những người có bầu bạn, vô luận là thú nhân hay phi thú nhân đều trêu ghẹo đôi tân nhân. Mã Cát là người cởi mở nhưng bị ghẹo như vậy, mặt hết đỏ lại hồng.

___________

Hoàn Chương 24.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui