Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Sau khi từ chỗ đại vu trở về, Địch Nãi bảo Phất Lôi lấy số ớt phơi khô vào rồi mang tiêu đi rửa.

Địch Nãi cắt ớt thành những lát nhỏ, một nửa nấu lẩu, nửa còn lại bỏ vào ống tre.

Cậu còn gắp một miếng trong bình măng chua ra ăn thử, đã ăn được rồi. Địch Nãi gắp hết toàn bộ, nhiều người như vậy khẳng định một lần là ăn hết sạch. Cậu rửa sạch bình rồi bỏ số ớt khô giữ lại khi nãy vào, sau khi bỏ chút muối thì đặt nó vào một góc. Làm ớt chua thì không thể di chuyển bình quá nhiều, phải đặt ở nơi râm mát.

Số măng chua gắp ra, Địch Nãi chia thành từng chén nhỏ phân cho từng người.

Mã Cát cầm một miếng ném vào miệng, vị chua ập tới làm hắn nhăn nhíu mặt mày nói: “Chua quá, có chút ăn không quen a.” Bất quá, chỉ chốc lát sau hắn lại nhịn không được ăn thêm một miếng, hơn nữa có xu hướng ăn không thể ngừng.

Bội Cách vừa thử một miếng thì lập tức yêu thích hương vị này, ăn rất ngon lành.

Phá Lôi cùng Luân Ân cũng nếm thử, chỉ cảm thấy hương vị khá mới vẻ chứ không đặc biệt yêu thích.

Chuẩn bị xong xuôi, Địch Nãi trước tiên đặt chậu gốm lên bếp, cho vào chút mỡ rồi bỏ ớt cùng tiêu vào xào đều, sau đó bỏ măng, thêm chút muối, rồi chế khoảng nửa nồi nước bắt đầu nấu sôi.

Bên kia đang chờ, bên này Địch Nãi lại bảo Bội Cát dùng mũ giáp hầm cá, lúc gần chín thì Địch Nãi cho thêm lá tía tô vào. Rất nhanh, canh cá đã nấu xong. Địch Nãi bắt xuống, bỏ thêm chút hành lá cắt nhuyễn rồi đặt trước mặt Bội Cách. Canh cá có màu trắng ngà, mùi vị vô cùng hấp dẫn. Mã Cát nhìn mà nuốt nước miếng, có chút thèm nhưng nhìn tới Bội Cách thì vẫn từ bỏ.

Bên này cũng vừa được, mùi thơm nồng đậm bắt đầu lan tỏa. Địch Nãi bắt đầu bỏ thêm cá cắt lát vào. Bởi vì lửa khá lớn nên rất nhanh thịt cá đã chín đều. Vì không có nước chấm nên Địch Nãi vẫn cảm thấy không đủ vị. Cậu gắp một khối nếm thử, cảm thấy hương vị cũng không quá tệ, vội vàng bảo mọi người mau gắp ăn.

Mã Cát gắp một miếng bỏ vào miệng, lập tức trừng to mắt khâm phục nói: “Cá cư nhiên còn có thể ăn như vậy a! Thực ngon quá!”

Địch Nãi giới thiệu nói món này gọi là lẩu, mọi người đều cảm thấy nó khá hình tượng.

Luân Ân cùng Phất Lôi vẫn chưa tập luyện dùng đũa, cơ bản không gắp được. Địch Nãi phục vụ cũng rất tận tình, gắp thiệt nhiều cá bỏ vào bát để bọn họ tự ăn. Thịt cá thơm ngon lại mang theo chút chua chua cay cay, ăn vào miệng còn có chút the the của tiêu, quả nhiên là hương vị bọn họ chưa từng nếm thử, ăn rất ngon. Luân Ân cũng khen Địch Nãi.

Phất Lôi không biết thế nào, nghe người ta khen thì cảm thấy có chút tự hào, giống như chính mình phát hiện được một bảo bối tốt nhất trên thế giới nên vì thế cảm thấy rất vinh dự.


Bọn họ đang ăn ngon lành thì Tiểu Nhị không biết đi chơi ở đâu chạy về. Nó lấy lòng chạy đến bên chân Địch Nãi, chi trước đặt trên giày cậu, dùng sức lắc cái đuôi.

Địch Nãi đá nó một cú: “Ngươi đó, chuyên môn chạy ra ngoài chơi, vừa nãy cũng không giúp ta bắt cá, nghe mùi thơm thì chạy về nhanh như gì.”

Tiểu Nhị sợ sệt ôm đầu, kêu ô ô cầu xin tha thứ.

Địch Nãi gắp đuôi cá ném qua cho nó. Tiểu Nhị gần nhất bị huấn luyện ngày càng giống chó, hễ thấy đuôi cá bay tới liền bật người nhảy lên đón được.

Mã Cát nhìn mà cười ha hả. Dáng người Tiểu Nhị tròn vo cư nhiên có thể nhanh nhẹn như vậy, thực sự làm người ta bội phục a.

Bên kia Bội Cách cũng ăn rất nhiều, chẳng những ăn hết măng chua, còn ăn sạch phần cá gần hai kí nấu bằng mũ giáp.

Ăn xong, Bội Cách thế nhưng cảm thấy tinh thần cùng sức khỏe đều dồi dào, mới vừa nãy còn rất suy yếu a.

Ánh mắt mọi người nhìn Địch Nãi bắt đầu mang theo khâm phục. Luân Ân vô cùng cảm kích nói: “Địch Nãi, thực cám ơn ngươi, hai ngày nay Bội Cách không ăn được gì, ta thực rất lo. Hiện giờ hắn ăn ngon như vậy, ta cũng yên tâm hơn.”

Mã Cát nhịn không được mở miệng nói: “Địch Nãi, ngươi làm sao được vậy, nói mau, nói mau a.” Hai mắt hắn sáng như sao nhìn chằm chằm Địch Nãi.

Địch Nãi cười cười nói: “Người mang thai bình thường đều thích ăn chua. Khai vị bằng măng chua thì mấy món sau sẽ dễ ăn hơn. Trong món canh cá ta còn thêm lá tía tô, nó có thể khử mùi tanh, còn có tác dụng an thai! Người mang thai ăn là thích hợp nhất. Hơn nữa, ăn cá đứa nhỏ sau này sẽ rất thông minh a. Vì thế, người mang thai nhất định phải ăn nhiều cá.”

Mọi người nghe đến ngây ngốc, cảm thấy Địch Nãi thực lợi hại, cư nhiên biết nhiều như vậy, vì thế tất cả đều dùng ánh mắt sùng bái nhiệt tình nhìn cậu. Đặc biệt là Phất Lôi, nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt.

Địch Nãi không cảm thấy mình giỏi như vậy, ngược lại cảm nhận được ánh mắt sùng bái của mọi người nhìn mình lại có chút xấu hổ. Dù sao những tri thức này mấy ngàn năm sau cơ bản đều là thường thức, không có gì đặc biệt.

Mã Cát hỏi Địch Nãi: “Cái viên tròn tròn nhỏ nhỏ trong lẩu là gì vậy? Cũng là thứ ngươi hái trong rừng sao?”

Địch Nãi gật đầu nói: “Đó là hạt tiêu. Trong rừng có cây tiêu dại, kì thực mang nó về trồng trong sơn cốc là tốt nhất. Lúc cần dùng không cần chạy đi xa như vậy mới hái được.”


Mã Cát là người nóng nảy, vội vàng nói: “Được được, ngày mai chúng ta lập tức đi mang nó về! Ta gọi thêm Hách Đạt nữa, đến lúc đó bảo hắn mang ta đi cùng các ngươi.”

Sức ăn của thú nhân quả thực không phải lớn bình thường, vài con cá rất nhanh đã ăn xong. Địch Nãi lại bỏ thêm thịt đầu heo cùng óc heo vào.

Mã Cát nói: “Món lẩu này ăn thực tiện a!” Hắn ăn thực vui vẻ, đến lúc thật sự ăn không vô mới chịu ngừng.

Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn thực vui vẻ. Chẳng những ăn sạch mấy loại thịt, ngay cả măng chua cũng bị càn quét hết sạch. Măng chua toàn bộ không nấu hết, Địch Nãi chừa lại một ốngtre nhỏ để Bội Cách mang về ăn.

Phất Lôi ăn khá nhiều nhưng vẫn chưa đã ghiền. Y nói với Địch Nãi muốn giết con hoãng mình mang tới ăn luôn.

Địch Nãi liền vội vàng ngăn cản: “Thôi, đừng phiền toái. Với lại buổi tối đừng ăn quá nhiều, đối với cơ thể không tốt.” Lúc này Phất Lôi mới từ bỏ.

Ăn lẩu xong, Luân Ân cùng Bội Cách mang theo ống măng chua về trước. Mã Cát cùng Phất Lôi giúp đỡ dọn dẹp xong mọi thứ mới đi.

Địch Nãi phát hiện mớ chậu chén kia rửa cũng thực phiền, lại còn không có nước rửa chén, dùng tay rửa thì nhớt tới phát hoảng. Địch Nãi nghĩ, vẫn là làm bản chảitre thì tiện hơn. Cậu cầm một ốngtre nhỏ, mặt trên dùng dao găm chẻ dọc thành vài miếng, sau đó chậm rãi chẻ thành từng cọng mảnh. Rất nhanh, một cái bản chải đã làm tốt.

Địch Nãi cao hứng ‘ây yo’ một tiếng, dùng nó rửa thử, trong lòng nhịn không được có chút đắc ý. Lần đầu tiên Địch Nãi cam thấy mình sinh ra ở nông thôn là chuyện không tồi. Nếu là đứa nhỏ sống trong thành thị, còn ai nhìn thấy mấy món đồ cổ xưa này a!

Tối đó trời đổ mưa to, bên này đang là mùa thu, cũng giống Vân Nam, rất hiếm khi thấy mưa. Địch Nãi vừa tỉnh lại thì đã hơn tám giờ sáng. Phải biết, trước kia ở bộ đội cậu đã dưỡng thành thói quen, mỗi ngày sáu giờ rưỡi phải rời giường. Tám giờ có thể nói là rất muộn.

Sau cơn mưa khí trời thực tươi mát, Địch Nãi bước ra khỏi sơn động, hít sâu một ngụm không khí tươi mới, ưỡn thắt lưng.

Lúc này, cậu nghe thấy phía sau có thứ gì đó phát ra tiếng phịch phịch, nửa ngày cũng không ngừng lại. Xoay người thì vừa thấy thế nhưng là một tiểu dực hổ đang đập cánh, thật vất vả đuổi theo Tiểu Nhị chạy khắp nơi.

Địch Nãi nhìn một hồi, thật sự là nhìn không được nên mở miệng gọi: “Tiểu Nhị, lại đây.”


Tiểu Nhị xoay người, thấy chủ nhân gọi thì bất người nhanh nhẹn chạy tới nhảy lên bả vai Địch Nãi.

Địch Nãi chọt chọt trán nó: “Ngươi không ngoan a! Sao lại khi dễ con nít?”

Tiểu Nhị trừng to ánh mắt vô tội nhìn cậu, hệt như đang nói: nào có a!

Địch Nãi búng đầu nó một chút: “Sao không có? Rõ ràng ngươi có thể bỏ xa nó, làm gì cứ chạy chút lại ngừng, người ta sắp đuổi kịp thì ngươi lại chạy.”

Tiểu Nhị vươn móng che mặt. Ô ô, bị phát hiện, chủ nhân đừng đánh ta. Chỉ là tiểu dực hổ thực ngốc, chọc nó thật sự rất vui nga!

Địch Nãi dạy dỗ thú cưng không nghe lời xong mới chuyển qua tiểu dực hổ. Cậu nhận ra nhóc con này chính là tiểu dực hổ học bay bị các thú nhân cười nhạo ngày đó. Hình như tên là Lý Áo.

Vì thế cậu mở miệng chào hỏi: “Nhóc, xin chào a!”

Tiểu dực hổ hóa thành hình người, mở to mắt nói: “Ngươi là thúc thúc làm đồ gốm, ta nhận ra ngươi.”

Địch Nãi gật gật đầu: “Đúng rồi, ta là thúc thúc làm đồ gốm. Ngươi thật thông minh. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Địch Nãi nghĩ, nhóc con này thực thông minh. Thoạt nhìn giống đứa nhỏ năm sáu tuổi. Bất quá, có thể là thú nhân trưởng thành cao lớn hoặc khá nhỏ so với tuổi.

Lý áo cúi đầu nghĩ nghĩ, vươn bốn ngón tay, chầm chậm nói: “Bốn tuổi.”

Quả nhiên là vế đầu.

Lý Áo tựa hồ thực hứng thú với Tiểu Nhị đang ngồi trên đầu vai Địch Nãi, cứ nhìn nó chằm chằm. Nhóc con chỉ Tiểu Nhị đang ngủ gật trên vai Địch Nãi hỏi: “Thúc thúc, trên vai ngươi là con gì vậy?”

Địch Nãi liếc mắt nhìn Tiểu Nhị một cái, đáp: “Này a, nó gọi là cô lỗ thú. Tên là Tiểu Nhị, là một nhóc nghịch ngợm.”

Lý Áo thực nghi hoặc: “Kia vì cái gì nó lại nghe lời ngươi, còn nhảy lên vai ngươi ngủ a?”

Địch Nãi cười ha hả: “Bởi vì nó là thú cưng mà ta dưỡng a! Đương nhiên phải nghe lời chủ nhân rồi!”

Lý Áo cắn ngón tay, chớp chớp mắt, không hiểu cái gì là thú cưng, cái gì là chủ nhân. Bất quá nó rất nhanh đã từ bỏ vấn đề khó hiểu kia, chỉ quan tâm chuyện mình muốn. Nó hỏi Địch Nãi: “Ta có thể sờ sờ nó không?”


Địch Nãi gật gật đầu, ngồi xổm xuống.

Lý Áo đến gần, thật cẩn thận vuốt ve da lông bóng loáng trên người Tiểu Nhị, Tiểu Nhị phát ra tiếng càu nhàu càu nhàu thoải mái, chọc Lý Áo cười ha hả.

Địch Nãi nghĩ thầm, nhóc con này thực đáng yêu. Nhỏ như vậy sao lại luôn chơi một mình? Lúc ông đây còn bé chính là ông vua nhỏ trong thôn, không có đứa nhóc nào dám không nghe lời. Vì thế cậu mở miệng hỏi: “Lý Áo, sao ngươi cứ luôn chơi một mình vậy? Sao không chơi cùng đám nhóc cùng tuổi ấy?”

Lý Áo dẩu mỏ: “Bọn nó chê cười ta không có phụ mẫu, ta không thèm chơi với chúng.” Nó nói thật quật cường, hàng mi cũng cụp xuống.

Địch Nãi nghĩ thầm, đứa nhỏ này chẳng lẽ mồ côi? Nhỏ như vậy, thật sự đáng thương.

Trong nháy mắt trái tim Địch Nãi tràn đầy đồng tình, ném gậy xuống đất, ‘oa a’ một tiếng ôm lấy Lý Áo. Ngô, đứa nhỏ này không hổ là tiểu thú nhân, thực nặng!

Lý Áo đưa tay đẩy đẩy bả vai Địch Nãi, muốn nhảy xuống, miệng hô: “Ngươi là giống cái, không thể ôm ta.”

Địch Nãi cười hắc hắc, đưa tay niết gương mặt tròn vo của Lý Áo: “Ngươi mà là giống đực gì chứ, chỉ là một nhóc con. Hơn nữa, giống đực nhỏ như người còn không lợi hại bằng ta đâu a!”

Lý Áo trợn to mắt phản bác: “Ai nói, ta đã trưởng thành rồi, lần trước ca ca mang ta đi săn, ta còn bắt được một con thỏ.”

Địch Nãi bật cười: “Nga, vậy ngươi thực lợi hại. Bất quá vẫn không bằng ta nga! Ta chẳng những bắt được thỏ, còn quơ được gà rừng, con hoẵng nữa!”

Lý Áo biểu thị không tin: “Ngươi là giống cái, không thể đi săn.”

Địch Nãi trợn to mắt: “Ai nói giống cái không thể đi săn?” Lời vừa ra khỏi miệng, Địch Nãi liền cảm thấy không quá thích hợp, cậu nghĩ, ông làm quái gì phải nhận mình là giống cái a! Vì thế vội vàng sửa miệng: “Hơn nữa, ta không phải giống cái, mà cũng chẳng phải thú nhân.”

Lý Áo nghi hoặc tròn mắt, cao thấp đánh giá Địch Nãi: “Không phải thú nhân thì chính là giống cái, vì cái gì ngươi không phải?” Nó hít hít cái mũi ngửi một chút: “Ngươi chính là giống cái, trên người ngươi có vị giống cái.” Lý Áo nói xong thì giãy khỏi tay Địch Nãi, nhảy xuống.

Địch Nãi bó tay. Dã thú chính là dã thú, cư nhiên nhỏ như vậy đã có thể dùng mũi đoán được chuyện này.

__________

Hoàn Chương 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận