Thịt nướng rất nhanh đã chín.
Cái lược đầu tiên của Địch Nãi còn chưa kịp hoàn thành, Phất Lôi đã đưa qua một miếng thịt trâu.
Địch Nãi đành ngừng lại, bắt đầu ăn chút gì đó.
Cậu phát hiện Hách Đạt ở bên cạnh cũng thực tự nhiên chiếu cố Mã Cát, xem ra người này thật sự thông suốt rồi a. Địch Nãi đoán, ngay vui của bọn họ có lẽ đã sắp tới.
Đang ăn ngon lành, lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thì Địch Nãi nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình chằm chằm. Xem ra Tiểu Nhị về sơn động không tìm thấy chủ nhân nên chạy tới nơi này. Địch Nãi ngoắc tay gọi nó tới ăn.
Có thể vì có rất nhiều thú nhân nên nhóc con kia có chút sợ hãi, rụt rè cả nửa ngày mới tới nơi.
Địch Nãi an ủi xoa xoa đầu rồi xé một miếng thịt lớn cho nó ăn.
Mới ăn mấy miếng đã có rất nhiều thú nhân mang thịt nướng của mình tới mời Địch Nãi. Bọn họ mang tới phần lới đều là thịt phần chân, có thể họ cảm thấy đó là phần ngon nhất đi? Địch Nãi từ chối, nói thịt nơi này vẫn còn rất nhiều, không cần đưa thêm cho cậu, nhưng các thú nhân cứ cố ép cậu thử một chút, không còn cách nào Địch Nãi đành phải nhận lấy.
Địch Nãi liền cùng Mã Cát chia sẻ số thức ăn này. Số còn thừa cùng ăn không nổi, Địch Nãi đều đưa hết cho Phất Lôi.
Hắc hắc, Phất Lôi đúng là rất tốt a! Hơn nữa y mạnh mẽ như vậy, khi dễ một chút cũng không cảm thấy áy náy, thực thích. Địch Nãi nghĩ vậy.
Ăn xong này nọ, buổi lửa trại cũng tan. Phất Lôi liền mang theo Địch Nãi đang ôm Tiểu Nhị cùng cái chậu gốm, Hách Đạt thì mang Mã Cát cùng số thịt trâu còn lại, một đường bay trở về.
Sau khi về động, Địch Nãi không ngủ ngay mà dưới ánh lửa cẩn thận làm xong bốn chiếc lược. Cậu nghĩ, một cái cho Mã Cát, một cho Phất Lôi, mình một cái, còn cái cuối cùng, về sau xem ai thuận mắt thì cho người đó!
Lúc gần đi ngủ, Địch Nãi lại nghĩ tới phần phổi heo, đầu heo cùng da heo lúc trưa mang về vẫn chưa xử lý. Vì thế liền bỏ phổi cùng đầu heo vào cái chậu mới mang về, bỏ thêm chút muối định để ngày mai ăn. Cậu phát hiện cái chậu này khá tốt, xem ra lần sau có thể dùng nó để nấu lẩu.
Nghĩ tới món lẩu thơm ngon cay cay của quê nhà, nước miếng Địch Nãi cũng sắp chảy ra tới nơi.
Cuối cùng Địch Nãi mang theo kí ức về những thức ăn ngon lành của quê nhà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sớm hôm sau, lúc Phất Lôi tới Địch Nãi vẫn chưa thức dậy. Tối qua cậu ngủ khá muộn vì thế hiếm có dịp ngủ nướng thế này, hơn nữa còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh lại chút nào. Phất Lôi ở bên ngoài kêu vài tiếng mới đánh thức được cậu.
Đang mơ đẹp lại bị đánh thức, Địch Nãi có chút bực bội. Vừa mở cửa tre ra liền tức giận hỏi Phất Lôi: “Mới sáng sớm đã làm loạn gì vậy?”
Phất Lôi ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi đã quấy rầy ngươi ngủ. Bất quá bình thường giờ này ngươi đã dậy rồi, ta sợ ngươi bị bệnh hay gì đó.
Địch Nãi sờ sờ mũi. Được rồi, lý do này khá chính đáng, ông tha thứ cho ngươi.
Phất Lôi vẫn mang trái cây tới cho Địch Nãi ăn sáng.
Cầm trái cây, Địch Nãi đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì thái độ tồi tệ của mình.
Cậu đi vào sơn động, lấy cái lược làm xong đêm qua đưa cho Phất Lôi: “Này, cái này cho ngươi.”
Đêm qua Phất Lôi đã thấy cậu dùng sừng trâu làm thứ gì đó, không ngờ lại làm tặng cho mình, không khỏi vui vẻ nhướng mày. Đây là vật đầu tiên giống cái mình thích tặng cho mình a!
Bất quá y cầm thứ kia nhìn nửa ngày vẫn không hiểu rốt cuộc nó dùng làm gì, vì thế đành phải dùng ánh mắt mong chờ nhìn Địch Nãi.
Địch Nãi vẫn còn buồn ngủ, lười nói nên cầm lấy cái lược trong tay Phất Lôi, vỗ vỗ vai Phất Lôi ý bảo y ngồi xổm xuống.
Phất Lôi nghe lời ngồi xuống. Địch Nãi bắt đầu cầm lược chỗ có chỗ không giúp Phất Lôi chải đầu.
Phất Lôi nghĩ, hóa ra lược dùng như vậy a! Y được giống cái mình thích chải tóc, cảm giác da đầu tê tê ngứa ngứa, thoải mái đến nheo cả mắt.
Địch Nãi chải vài cái thì đột nhiên cảm giác tay mình trống không. Vừa nhìn thì thấy Phất Lôi cư nhiên đã biến thành dực hổ. Dực hổ lười biếng nằm trên mặt đất hệt như một con mèo bự, ngẩng đầu nhìn Địch Nãi, tựa hồ muốn cậu giúp nó chải lông.
“Này, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước a!” Địch Nãi có chút bất mãn. Bất quá, ngẫm lại Phất Lôi mấy ngày nay bôn ba mệt mỏi giúp mình làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cậu vẫn nhận mệnh ngồi xổm xuống chải lông giúp đối phương.
Phất Lôi dị thường hưởng thụ, thoải mái phát ra tiếng càu nhàu trong cổ họng. Địch Nãi nghe thấy mà buồn cười, người này sao giống hệt Tiểu Nhị vậy a!
Chải nửa ngày, Địch Nãi liền mất kiên nhẫn, cậu đứng lên đá Phất Lôi một cú: “Ngồi dậy mau, còn chải đến phát nghiện à, ngươi thật là.”
Phất Lôi đứng dậy, run run lớp lông mao, lại hóa thành hình người.
Ô ô, Địch Nãi thực hung dữ a! Bất quá, lần sau có cơ hội nhất định bảo cậu chải lông cho mình lần nữa. Thực sự rất thoải mái.
Địch Nãi đưa lược lại cho Phất Lôi, y vội vàng nhận lấy.
Phất Lôi nói, y phải qua nhà phụ thân, hôm nay là sinh nhật mẫu phụ, y sẽ hội tụ cùng người nhà. Y hỏi Địch Nãi có muốn đi cùng mình hay không.
Địch Nãi nghĩ nghĩ, vẫn cự tuyệt. Dù sao hiện giờ chân mình vẫn chưa lành, đi tới đó cũng phải để người ta chiếu cố, rất phiền toái.
Phất Lôi có chút thất vọng, bất quá cũng không nói thêm gì. Y chủ động giúp Địch Nãi lấy hai ống tre nước lớn để thuận tiện cho cậu rửa mặt. Y còn nói y đã bảo Mã Cát tới ở cùng Địch Nãi. Buổi chiều sau khi y trở về sẽ dẫn Địch Nãi tới chỗ đại vu đổi dược.
Địch Nãi nhíu mày: ông đây yếu ớt đến mức lúc nào cũng cần người chăm sóc như vậy sao?
Bất quá, Địch Nãi cũng lười so đi, dù sao người này cũng chỉ có ý tốt, còn nhớ đến vết thương của cậu a!
Phất Lôi dặn dò xong gì rời đi, Địch Nãi bắt đầu rửa mặt cùng ăn trái cây.
Địch Nãi không quá thích thú với món trái cây vào buổi sáng. Tuy ăn cũng khá ngon miệng, nhưng có thể lúc ở bộ đội đều ăn bánh bao hoặc một chén mì lớn nên bây giờ có chút không quen a!
Cậu vô cùng oán niệm nghĩ, ông rốt cuộc phải chờ đến bao giờ mới có thể ăn bánh bao cùng mì đây a!
Ăn trái cây xong, Địch Nãi chuẩn bị đem cái đầu heo rừng ra xử lý. Cậu phát hiện phần da đầu của nó cho dù có nấu chín cũng vẫn rất cứng, vì thế đành từ bỏ ý tưởng ăn cả da nó.
Cậu lưu loát dùng dao găm lột bỏ phần da đầu, chỉ để lại phần da trên lỗ tai. Lỗ tai heo chính là thứ tốt, trong những bộ phận của heo thì có lẽ nó là ngon nhất, ăn vào thơm thơm giòn giòn, tuyệt đối không cảm thấy béo ngậy, là thứ tốt để nhắm rượu.
Đầu heo rừng so với heo nhà vừa gầy lại vừa nhọn hơn, thịt cũng không nhiều. Bất quá cái đầu nó khá to nên não khá nhiều. Trước kia lúc ăn lẩu, Địch Nãi thích nhất là phần não heo. Nhóm chiến hữu đều cười cậu nói ăn gì bổ đó, sau này đừng có bổ thành óc heo a. Bất quá, cậu kiên định tin tưởng mình là càng ăn càng thông minh.
Địch Nãi múc óc heo ra một cái chén gốm, sau đó nạo hết phần thịt heo còn dính trên xương, cũng bỏ vào một chén lớn. Hai cái lỗ tai vẫn còn đầy lông, cậu liền nhóm lửa dùng mũ giáp nấu nước luộc, làm vậy có thể dễ dàng nhổ bỏ lông hơn.
Lúc cậu vừa nhổ lông heo xong, chuẩn bị cắt thành lát thì nghe thấy có người gọi tên mình ở bên ngoài. Kia không phải giọng Mã Cát. Nếu là Mã Cát đến, thấy cửa sơn động mở thì hắn đã trực tiếp chạy vào.
Giọng nói có chút quen tai. Địch Nãi nghĩ có thể là thú nhân quen biết lúc đi làm đồ gốm đi. Vì thế cậu để lỗ tai heo xuống, chống nạng đi ra cửa sơn động.
Địch Nãi không ngờ người nọ cư nhiên là Thác Bỉ, thú nhân có thú văn trắng đen. Thác Bỉ vẫn lộ ra chiêu bài nụ cười tỏa nắng, đứng ở bên ngoài. Lần trước Địch Nãi từng bị người này đùa giỡn ở bờ sông một phen còn chưa hết tức, vì thế lạnh lùng nhìn đối phương hỏi: “Ngươi tới có chuyện gì?”
Thác Bỉ không hề nổi giận: “Ai ya, người đẹp, đừng lạnh lùng như vậy a!”
Địch Nãi trừng mắt: “Đừng có kêu ông là người đẹp, ông mới không xinh đẹp, phải gọi là đẹp trai.”
Thác Bỉ vẫn không để ý, nháy nháy mắt hỏi lại: “Đẹp trai? Cái này thú vị nha.”
Địch Nãi mất kiên nhẫn: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Có chuyện thì nói lẹ, có rắm thì thả đi!”
Thác Bỉ rốt cuộc bị Địch Nãi làm nghẹn, thầm nghĩ: giống cái này không phải nóng nảy bình thường a, bất quá, mình thích. Thác Bỉ nói: “Ta tới tặng quà cho ngươi.”
Địch Nãi nhíu mày: “Quà? Quà gì?”
Thác Bỉ vươn cánh tay nãy giờ vẫn ôm trong lòng, xòe tay, lộ ra một chuỗi gì đó.
Địch Nãi đưa tay qua cầm lấy, di, cư nhiên là một chuỗi vòng cổ xỏ bằng răng nanh dã thú. Cậu ghét bỏ vẫy vẫy vòng cổ, tuyệt đối không thấy thích chút nào.
Địch Nãi thừa nhận có vài nam giới đeo trang sức cũng rất dễ nhìn, nhưng cậu chưa bao giờ thích thứ kia, cậu ghét trói buộc. Nhóm chiến hữu cũng vì thế mà thường xuyên trêu chọc, bảo cậu giống đám thanh niên ở thập kỉ 80.
Bất quá cậu nghĩ, đây là vòng cổ thủ công nhất của thời nguyên thủy, nếu có thể mang về hiện đại làm quà tặng cũng không tồi. Chậc, vậy có nên nhận món quà này không?
Thác Bỉ thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, nhướng mi hỏi: “Sao vậy, ngươi không thích à? Giống cái đều thích thứ này a! Muốn tìm nhiều nanh sói như vậy cũng không phải dễ, hơn nữa ta còn tốn rất nhiều công sức mới khoét được lỗ trên nanh nó để sỏ dây qua.”
Địch Nãi cầm cái vòng cổ kia rối rắm, cũng không để ý tới lời Thác Bỉ. Lúc này, Mã Cát vừa lúc đi tới, từ thật xa đã nói: “Thác Bỉ, ngươi chạy tới đây làm gì? Cái tên trăng hoa nhà ngươi đừng có đến phá bạn ta.”
Thác Bỉ cười mỉa: “Đừng nói vậy a, Mã Cát. Ta là thật lòng theo đuổi bạn ngươi a.”
Mã Cát đến gần, huých Thác Bỉ một cái: “Ngươi đó, lần nào ngươi chẳng nói vậy, mới hai ngày thấy giống cái xinh đẹp một chút liền thay lòng đổi dạ. Mau đi đi a.” Hắn nhìn thấy vòng cổ trong tay Địch Nãi, mắt liền sáng rực, đưa tay túm lấy: “Đây là ngươi mang tới cho Địch Nãi à? Tịch thu tịch thu. Đỡ lại có thêm giống cái bị ngươi lừa.”
Thác Bỉ cười khổ, xem ra ở lại cũng không có gì tốt, chỉ đành vẫy tay cáo từ rồi vụt một cái bay đi.
Mã Cát cầm vòng cổ nanh sói trong tay lăn qua lăn lại nửa ngày mới luyến tiếc trả lại cho Địch Nãi: “Vòng cổ này, ngươi muốn không?”
Địch Nãi cười cười, thầm nghĩ nếu Mã Cát thích thì cứ cho đi. Vì thế cậu lắc đầu: “Ta không thích đeo này nọ, cũng không thích thứ do người kia tặng. Nếu ngươi thích thì cứ giữ đi!”
Mã Cát thực vui sướng cất vòng cổ vào túi da thú, sau đó cầm miếng thịt trâu lớn trong tay qươ quơ: “Ta mang theo chút thịt trâu hôm qua còn qua nè, chốc dùng nó làm bữa trưa!”
Địch Nãi gật gật đầu. Thực tế, cho dù Mã Cát không mang gì đến thì trong sơn động vẫn có đủ món cho hai bọn họ ăn.
Địch Nãi vào sơn động, cầm lược làm mẫu một lần. Mã Cát vui sướng, cầm lược chải tóc cả nửa ngày. Người này có vẻ rất thích làm đẹp a.
Địch Nãi không để ý đến hắn, tiếp tục cắt lát lỗ tai heo.
Ớt hôm qua hái vẫn còn nhiều, Địch Nãi bảo Mã Cát mang đi rửa. Một nửa xào rau, nửa khác bảo Mã Cát mang ra rãi trên tảng đá ngoài động phơi nắng, định sau khi phơi khô sẽ băm nhỏ làm ớt chua.
Bởi vì chỉ có hai người ăn nên cậu chuẩn bị chưng não heo, sau đó xào phổi heo với ớt, làm thêm món canh rau dại là đủ. Về phần thịt đầu heo cùng lỗ tai heo, cậu định giữ lại tối ăn.
Phần thịt trâu Mã Cát mang tới, Địch Nãi sợ một lần ăn không hết nên cắt ra phân nửa cho Mã Cát trét muối rồi đặt lên lửa nướng.
Đang làm thì Tiểu Nhị không biết từ đâu chui ra, bắt đầu quay vòng phía sau Địch Nãi.
Mã Cát vẫn luôn tò mò về Tiểu Nhị, vì thế hắn cắt một miếng thịt trâu nhỏ vừa chín tới dụ dỗ: “Tiểu Nhị, mau tới đây, ta cho ngươi ăn thịt nướng này.”
Tiểu Nhị ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cao ngạo quay đầu đi. Không phải chủ nhân đút nó tuyệt đối không ăn. Sau đó lại tiếp tục phe phẩy cái đuôi xum xoe với Địch Nãi. Địch Nãi bốc một miếng phổi heo xào ném qua, nó lập tức phóng lên chụp được.
A ngô, quả nhiên có chủ nhân tốt nhất, Tiểu Nhị vô cũng hạnh phúc nghĩ.
Hoàn Chương 17.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...