Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Địch Nãi còn đang lo lắng vấn đề đi hay ở của tiểu bạch xà, Hào Sâm đã hóa thành hình người đi tới. Nó sờ sờ bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bảo trắng trắng tròn tròn, lắp bắp nói: “Ba ba, để ta ôm nó đi?”

Địch Nãi nhướng mi cự tuyệt: “Không được, tiểu bất điểm ngươi a, cánh tay ngắn ngủn như vậy, ôm được mới lạ, sẽ làm ngã tiểu bảo bảo.”

Hào Sâm thấy mình không lay động được mẫu phụ đại nhân, chỉ đành lấy thịt nướng trong tay Địch Nãi cẩn thận đút cho tiểu bảo bảo. Nhìn tiểu bảo bảo ăn thực cao hứng, nó cũng cười tới ánh mắt híp lại thành hình trăng non.

Một lát sau, Hào Sâm lại thực mong chờ hỏi Địch Nãi: “Ba ba, chúng ta có thể mang tiểu bảo bảo về nhà không?”

“Ngươi muốn mang nó về à?” Địch Nãi nhíu mày nói: “Ba ba dưỡng các ngươi đã đủ mệt rồi. Thêm một đứa thì dưỡng không nổi a.”

Hào Sâm chớp chớp đôi mắt vàng ươm to tròn của mình, không chút do dự nói: “Kia ta dưỡng nó.”

Địch Nãi xoa xoa đầu Hào Sâm: “Ngươi chỉ là đứa nhỏ, bản thân còn lo không xong mà muốn dưỡng người khác à? Đúng rồi, lần trước không phải ngươi nói với Địch Sâm muốn trộm Lợi Tát về nhà à? Thế nào, bây giờ thay đổi chủ ý không dưỡng Lợi Tát mà dưỡng tiểu bảo bảo này à?”

Hào Sâm do dự một chút: “Địch Sâm dưỡng Lợi Tát, ta dưỡng tiểu bảo bảo này.”

Địch Nãi nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của đứa con: “Nhóc con này, nghĩ hay dữ!”

Đang cười đùa thì một trận gió thổi tới, Địch Nãi đột nhiên ngửi thấy mùi khói truyền tới, tựa hồ còn có mùi thịt nướng, bất quá chắn chắn không phải từ ba lô của cậu truyền ra.

Tiểu hổ Địch Sâm cách đó không xa nhíu nhíu mũi, bắt đầu rướn đầu ngửi ngửi. Phất Lôi nhìn xung quanh một chút: “Hình như có người nhóm lửa nướng thịt, chúng ta đi xem thử đi.”


Địch Nãi nghĩ thầm, chẳng lẽ là phụ mẫu tiểu bạch xà? Đứa nhỏ nhà mình mất tích mà vẫn có tâm tình nướng thịt? Hẳn không có loại cha mẹ này đi?

Phất Lôi chở bọn họ tới khe suối, Địch Nãi phát hiện người đang nướng thịt là Thác Bỉ cùng Tạp Lạc. Thác Bỉ nhìn thấy người tới là tộc trưởng cùng Địch Nãi thì cao hứng hô: “Hey, thực trùng hợp a, cư nhiên lại gặp các ngươi, cùng ăn thịt nướng đi!”

Lúc Phất Lôi đáp xuống đất, Thác Bỉ liền trợn to mắt nhìn tiểu bảo bảo trong lòng Địch Nãi, ngốc hồ hồ hỏi: “Địch Nãi, ngươi lại sinh thêm một bảo bảo lúc nào vậy?”

Tạp Lạc tức giận vỗ đầu Thác Bỉ: “Ngươi nhìn lại đi, đó là tiểu thú nhân xà tộc. Ngươi rõ đần mà!”

Thác Bỉ bị vỗ cũng không tức giận, chỉ gãi gãi đầu cười ngây ngô: “Nga, hóa ra không phải bảo bảo Địch Nãi sinh. Kia Địch Nãi, ngươi giúp người khác trông bảo bảo à? Oa, kia ngươi phải trông tới ba bảo bảo, có mệt quá không?”

Địch Nãi đưa bảo bảo cho Thác Bỉ ôm rồi ngồi xuống bên đống lửa, thở dài nói: “Bảo bảo này là chúng ta vừa nhặt được. Ta đã tìm kiếm một vòng ở phụ cận mà không thấy phụ mẫu của nó.”

“A? Ngươi nói cái gì? Nhặt được à?” Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đều có chút kinh ngạc. Dù sao nhặt được đứa nhỏ của bộ tộc khác là một chuyện kì lạ. Bọn họ lớn như vậy vẫn chưa nghe nói tới.

Địch Nãi kể lại chuyện một lần, mọi người đều cảm thấy thực nguy hiểm, cũng may Địch Nãi không nặng tay. Bất quá lai lịch của đứa nhỏ này thực khả nghi. Hiện giờ không tìm thấy phụ mẫu, xem ra chỉ có thể tạm thời gởi nuôi ở bộ lạc. Tạp Lạc đưa cho Địch Nãi một khối thịt nướng vừa chín tới, có chút đăm chiêu liếc nhìn Thác Bỉ đang cười ngâu ngô chọc đứa nhỏ bên kia, hỏi Địch Nãi: “Đứa nhỏ này, có thể để chúng ta dưỡng không?”

Địch Nãi có chút kinh ngạc: “Hử, ngươi muốn dưỡng đứa này à?”

Tạp Lạc gật gật đầu: “Ngươi cũng biết, ta cùng Thác Bỉ không thể có đứa nhỏ. Ta thấy Thác Bỉ cũng thực thích bảo bảo này. Chúng ta sẽ đối xử tốt với nó.”


Địch Nãi nghiêm nghị nói: “Ta biết các ngươi sẽ đối tốt với nó, chính là, nếu phụ mẫu nó tìm tới thì khẳng định sẽ mang nó đi. Ta sợ đến khi đó các ngươi sẽ thương tâm.”

“Không sao, khoảng thời gian này ta cùng Thác Bỉ thường xuyên đi loanh quanh, giờ tìm được chuyện để làm thì tốt quá. Nếu phụ mẫu nó có thể tìm tới thì cũng là chuyện tốt, chúng ta thực cao hứng cho nó.”

Địch Nãi nghĩ nghĩ, liền đồng ý: “Như vậy cũng được. Ta trông hai tên nhóc nhà ta đã đủ mệt, thêm một đứa quả thực không ứng phó nổi. Dù sao đứa nhỏ này cũng hơn một tuổi rồi, ăn uống cũng không quá kén chọn. Nếu có vấn đề gì thì có thể tới tìm ta. Về sau, các ngươi cũng có thể dẫn bảo bảo tới chơi cùng hai nhóc con nhà ta.”

Thác Bỉ nghe vậy thì vui vẻ hôn một ngụm lên mặt bảo bảo: “Nga, thật tốt quá. Tiểu bảo ngoan, ngươi cũng thích ta đi? Sau này ta sẽ dưỡng ngươi nga.” Vì thế, tiểu bạch xà đang thương rất nhanh được sang tay.

Hào Sâm nghe vậy thì bất mãn bỉu môi, ngay cả thịt nướng mà thường ngày nó rất thích cũng không thèm ăn nữa. Địch Nãi uy nó ăn thịt nướng, nó liền biến về hình thú ôm lấy ngón tay Địch Nãi mà gặm cắn, phát tiết bất mãn trong lòng. Cũng may nó vẫn biết không thể dùng sức, bất quá Địch Nãi vẫn bị cắn tới phát đau.

Địch Nãi tức giận, rút tay lại bắt đầu gãi loạn trên người tiểu hổ, làm nó ngứa ngáy bắt đầu giãy dụa, ô ô cầu xin tha thứ.

Địch Nãi thấy tiểu hổ đã chịu giáo huấn, liền ôm nó lên xoa xoa đầu an ủi: “Ngươi rảnh có thể chạy tới xem bảo bảo a, về sau nó cũng tới nhà chúng ta chơi, yên tâm đi.” Lúc này Hào Sâm mới cảm thấy tốt hơn một chút, lấy lòng ngẩng đầu liếm mặt Địch Nãi.

Thác Bỉ ở bên cạnh thực hâm mộ, liền đưa mặt mình qua nói với Hào Sâm: “Ai nha thật đáng yêu. Đến đến đến, bé ngoan, hôn ta một ngụm đi nà.”

Hào Sâm đang căm hận Thác Bỉ cướp đi tiểu bảo bảo của nó, lập tức nhào tới cắn lỗ tai. Tuy không dùng lực nhiều nhưng vẫn đau đớn.

Thác Bỉ nha nha kêu thảm kéo tai lại, tiếp đó lộ ra biểu tình bi thống lên án nhìn Hào Sâm: “Vì sao lại đối xử như vậy với ta a!”


Tiểu hổ nhe nanh, hưng phấn kêu ô ô, giống như đang nói: “Đáng lắm!”

Tiểu hổ vì quá đắc ý nên ngã nhào khỏi tay Địch Nãi, móng vuốt nhờ túm được góc áo Địch Nãi mới không ngã xuống. Địch Nãi vội vàng ôm Hào Sâm vào lòng, tức giận chọt chọt trán nó: “Tiểu quỷ quậy quá mà!”

Tiểu hổ dùng móng vuốt che mặt, theo kẽ hở ngón tay nhìn mẫu phụ đại nhân, ô ô cầu xin khoan dung. Địch Nãi xách nó lên hôn một ngụm: “Quỷ con, ăn no chưa? Chúng ta phải về nhà rồi.”

Tiểu bạch xà ăn no thì lại hóa về hình thú, Thác Bỉ quấn nó lên cổ mình, hóa về hình thú chuẩn bị bay về. Tới nhà, hắn còn chuẩn bị chỗ ngủ cho bé con. Thác Bỉ hiện giờ cảm thấy thực hạnh phúc, hắn cũng coi như có đứa nhỏ.

Địch Nãi cũng đứng dậy đặt tiểu hổ lên đầu vai: “Đi lâu như vậy rồi, chúng ta về thôi.” Tiểu hổ có chút lo sợ tựa vào đầu vai Địch Nãi, sau đó cảm thấy không có nguy hiểm thì thân mật cọ cọ cổ Địch Nãi, lại còn vươn đầu lưỡi liếm mặt cậu.

Thác Bỉ bởi vì muốn sớm một chút mang bảo bảo về nên bay khá nhanh. Nhìn một nhà ba người trước mặt, Địch Nãi thầm nói, này là gia đình kỳ lạ cỡ nào a, quả thực là hình mẫu đoàn kết của bộ lạc a!

Sau khi trở lại bộ lạc, bọn họ hỏi thăm một vòng, bất quá không có tộc nhân nào nhìn thấy dực xà tộc mất bảo bảo tới tìm. Vì thế, tiểu bạch xà chính thức ngụ lại nhà Thác Bỉ. Thác Bỉ hiển nhiên rất kích động, rốt cuộc bảo bảo có thể cùng mình trở thành người một nhà rồi. Bất quá hắn cũng thương bảo bảo, còn nhỏ như vậy đã không còn phụ mẫu; vì thế cố ý xin cái trống bỏi cũ bên chỗ Địch Nãi, chuẩn bị kế hoạch dưỡng bảo bảo.

Khoảng thời gian này Địch Nãi ở nhà chuẩn bị dùng lúa hoang chưng rượu trắng. Năm nay lúa hoang thu hoạch không tồi, một ít tặng cho tộc nhân, số còn lại cũng khá dư dả. Địch Nãi sớm đã ngán món rượu nho, muốn uống rượu thật sự.

Lúc còn bé Địch Nãi từng thấy ông nội chưng cất rượu trắng nên biết rõ các bước cơ bản, dụng cụ cũng biết rõ. Bất quá, ở quê nhà có thể dễ dàng mua được men rượu, nhưng ở xã hội nguyên thủy thì khó tìm. Thiếu ngay tài liệu quan trọng nhất, phải làm sao mới tốt?

Địch Nãi cẩn thận suy nghĩ một chút, rượu nho có thể lên men là vì trên vỏ có sẵn nấm mốc. Kia lúa muốn lên men khẳng định cũng cần nấm. Vì thế cậu đặt một chén lúa hoang vào góc râm mát để nó lên mốc, sau đó phơi nắng cho khô rồi mài thành bội phấn. Cậu nghĩ, này đại khái chính là men rượu đơn giản nhất đi?

Sau khi làm men xong, Địch Nãi bắt đầu chuẩn bị chưng rượu trắng. Đầu tiên, Địch Nãi chưng chín gạo rồi bóp nát để vào nơi râm mát cho tản nhiệt. Sau khi nguội rồi thì bắt đầu để một lớp lúa hoang rồi rắc đều một lớp men, cứ vậy cho tới khi đầy hũ.

Lên men cần mười ngày, đợi cho lúa hoang bắt đầu có vị ngọt thì có thể chưng cất.


Hôm nay Địch Nãi chuẩn bị chưng rượu, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo tiểu bạch xà tới chơi. Địch Nãi phát hiện tiểu bạch xà được bọn họ dưỡng không tồi, so với lúc mới gặp mập mạp không ít. Tạp Lạc đặt tên cho tiểu bạch xà là Tát Lãng, Hào Sâm cười hì hì gọi Tát Lãng, sau đó hóa thành hình thú quấn lấy tiểu bạch xà, vui vẻ không thôi.

Địch Nãi thấy mọi người đều ở, liền múc vài chén cơm rượu ra chia cho mọi người thử. Hai tiểu hổ cũng ồn ào đòi ăn, Địch Nãi cũng chia cho chúng nửa chén.

Hào Sâm ăn một chút, sau đó đẩy chén qua cho Tát Lãng. Tiểu bạch xà phun phun đầu lưỡi liếm thử, cảm thấy thực ngon, lại liếm một chút, sau đó rung rung đuôi gục xuống bất tỉnh. Hào Sâm hốt hoảng gào khóc gọi Địch Nãi: “Ba ba, Tát Lãng chết rồi, Tát Lãng không động đậy nữa!”

Địch Nãi kinh hách ôm tiểu bạch xà mềm nhũn lên xem xét, thấy nó vẫn còn thở thì thở phào nói: “Tát Lãng không có việc gì, chỉ là bị say rượu thôi. Nó còn nhỏ quá, không thể ăn thứ này.”

Hào Sâm đỏ ửng con ngươi hổ thẹn nói: “Nga, ta biết rồi.” Tiếp đó nó hóa thành hình thú, cẩn thận ôm tiểu bạch xà vào bụng, để tiểu bạch xà vùi vào phần bụng lông xù của mình ngủ.

Địch Nãi ăn cơm rượu xong thì bắt đầu loay hoay nghiên cứu dụng cụ chưng rượu. Múc cơm rượu ra lồng hấp. Lồng là một cái khuôn gỗ tròn có thể đặt phía trên nồi đá, đáy lồng được bện từ nan tre để rượu nhỏ xuống.

Tiếp đó ở phần mép lồng Địch Nãi dùng ống trúc quấn một vòng, trên khe hở còn bôi bùn đất, tránh cho rượu bốc hơi ra ngoài. Phía trên cùng thì đặt một cái nồi, xung quang có

Bất quá, nồi đá quá cồng kềnh, Địch Nãi liền dùng vỏ nhu cáp thay thế. Sau đó cậu bịt kín tất cả khe hở rồi cho nước lạnh vào đầy xác nhu cáp.

Lửa bốc lên hừng hực sẽ đun sôi nước trong nồi đá, hơi nước bốc lên đụng phải đáy xác nhu cáp chứa đầy nước lạnh sẽ nhanh chóng ngưng tụ thành rượu tích xuống ống trúc quanh lồng rồi chảy vào bình chứa.

Địch Nãi hứng một ngụm uống thử, quả nhiên hương vị không tệ, so với rượu nho thì độ rượu đậm hơn. Cậu lại hứng thêm một chút cho Phất Lôi, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc nếm thử. Các thú nhân mới đầu còn chưa quen với vị nồng của rượu, bất quá sau khi uống một ly thì cả người ấm dào dạt. Rất nhanh bọn họ liền yêu thích món rượu trắng của Địch Nãi.

….

Hoàn Chương 117.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui