Không bao lâu sau, Phất Lôi trong dạng thú ngậm một nhánh bồ kết lớn bay trở về.
Địch Nãi hâm mộ nghĩ, có cánh làm gì cũng tiện a, muốn đi đâu cũng nhanh.
Dưới sự trợ giúp của bồ kết, Mã Cát đã rửa sạch cả tấm da hươu, sau đó trải nó lên một tảng đá bên bờ sông. Sau đó lại tìm một cục đá có bề mặt nham nhám, bắt đầu chà sát tấm da. Chà nửa ngày, số thịt vụn dính trên đó cơ bản đều bị chà sạch bóng, cuối cùng Mã Cát lại bỏ nó xuống nước giặt lại lần nữa.
Lúc này Mã Cát đứng dậy nói với Địch Nãi: “Bước đầu tiên cơ bản đã hoàn thành, chúng ta về sơn động thôi!’
Địch Nãi đứng dậy, lúc này mới phát hiện Phất Lôi không biết từ lúc nào đã rời đi. Thịt cùng sừng hươu cũng không thấy, xem ra đã bị Phất Lôi mang về sơn động trước rồi.
Vì thế Địch Nãi chống nạng, cùng Mã Cát lấy số quần áo đã phơi khô trên nhánh cây xuống. Sau đó hai người cùng đi về phía sơn động.
Mã Cát cảm thấy hứng thú với quần áo của Địch Nãi, dù là kiểu dáng hay chất liệu của nó đều vượt khỏi sự tưởng tượng, vì thế hắn cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Vừa tới cửa sơn động đã nghe thấy mùi thơm xộc tới. Hóa ra Phất Lôi đã sớm nướng xong thịt hươu.
Mã Cát vắt da hươu lên nhánh cây ở cửa sơn động xong liền chạy tới ngồi cạnh đống lửa, nhìn thịt hươu mà chảy nước miếng: “Thoạt nhìn ăn rất ngon a. Phất Lôi, mau cho ta một miếng.”
Vì thế Phất Lôi lập tức lấy dao găm cắt một miếng đưa qua.
Mã Cát cầm thịt, thổi vù vù hai cái rồi vội vàng ăn, còn không quên nói với Địch Nãi: “Mau tới mau tới ăn nè, thịt hươu tươi mới ăn rất ngon a.”
Địch Nãi bật cười: người này thật đáng yêu. Sau đó cậu cũng chầm chậm đi tới ngồi xuống.
Phất Lôi cắt một miếng thịt non mềm nhất trên mình con hươu cho cậu, sau đó mới cắt một miếng lớn cho mình gặm.
Phất Lôi thích ứng rất nhanh với con dao găm kia, y phát hiện có một con dao thế này thực sự rất tiện. Không biết làm từ thứ gì, nếu có thể làm nhiều một chút chia cho tộc nhân thì tốt rồi.
Bất quá, có vẻ rất khó làm. Vẫn là để sau này hỏi lại Địch Nãi vậy.
Địch Nãi cầm thịt hươu cắn hai miếng, đột nhiên nhớ ra đã lâu không thấy Tiểu Nhị, vì thế hướng ngoài động gọi: “Tiểu Nhị, Tiểu Nhị!”
Một hồi lâu vẫn không thấy nó về, Địch Nãi không khỏi lo lắng.
Phất Lôi nói: “Lúc ta đi lấy bồ kết có thấy con thú càu nhàu kia của ngươi, nó đang bắt cá ăn! Ngươi yên tâm, thú càu nhàu chạy trốn rất nhanh, không dễ bị bắt đâu.”
Tuy nói vậy nhưng Địch Nãi vẫn hơi lo, sợ nó gặp chuyện không may. Dù sao đối với Địch Nãi mà nói, Tiểu Nhị rất quan trọng. Nó là thú nuôi, cũng là bạn.
Cậu nhớ thú càu nhàu thích ăn nhất là cá cậu làm, liền lấy con cá đã làm sạch mà Phất Lôi mang về lúc nãy đi nấu canh. Lại bảo Phất Lôi ra ngoài bẻ vài nhánh liễu về chẻ làm đũa.
Mã Cát rất hiếu kì về thứ mà Địch Nãi gọi là đũa, bình thường bọn họ ăn cá đều trực tiếp dùng tay bốc.
Địch Nãi làm mẫu cách cầm đũa, Mã Cát cùng Phất Lôi mất cả nửa ngày cũng không học được, nhưng làm rơi xuống đất thì không biết bao nhiêu lần mà nói.
Địch Nãi bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nghĩ thầm, xem ra bọn họ phải hảo hảo rèn luyện kỹ năng dùng đũa một phen.
Rất nhanh, canh cá tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Con sâu tham ăn của Mã Cát vừa ngửi thấy mùi này liền thức dậy, chớp chớp mắt đầy mong chờ.
Quả nhiên, chỉ thoáng chốc Tiểu Nhị từ bên ngoài vọt vào.
Địch Nãi gắp phần đuôi cá cho nó, nó liền cao hứng kêu càu nhàu càu không ngừng.
Mã Cát thử dùng đũa gắp cá, mười lần hết chín lần thất bại, bất quá hắn cũng không tức giận, chỉ không ngừng phấn đấu.
Phất Lôi sau khi thử một lần thì không thử nữa, chuyên chú ăn thịt hươu của mình.
Ba người đang ăn uống thì chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Mã Cát, Mã Cát.”
Mã Cát nghiêng tai nghe một chút: “Ha hả, Hách Đạt trở về rồi.” Vì thế liền ra ngoài sơn động nói chuyện với Hách Đạt.
Chỉ chốc lát sau, hắn mang theo một con thỏ đi ngoài, vẻ mặt đầy ý cười, phía sau còn có Hách Đạt xách vài động vật nhỏ. Mã Cát nói: “Hách Đạt này a, ta bảo một con thỏ cùng một con hoẵng là được, hắn lại xách về cả một đống. Ta ăn sao hết đây!” Sau đó cười với Địch Nãi: “Không ngại Hách Đạt tham gia chứ? Hắn cũng chưa ăn gì a!”
Địch Nãi nhìn bộ dáng hoa đào nở rộ kia, thầm nghĩ, Mã Cát nhất định thích Hách Đạt. Liền cười cười chào hỏi: “Hách Đạt, mời ngồi, đừng khách sáo.”
Hách Đạt vẫn bày ra bộ dáng cười hắc hắc ngây ngô dường như là chiêu bài của mình.
Mã Cát nhéo tay Hách Đạt một cái: “Mau lên, đứng ngốc đó làm gì, đặt đồ xuống rồi mau ăn thứ gì đi!”
Phất Lôi lại nướng thêm một miếng thịt hươu lớn, bốn người tiếp tục ăn.
Mã Cát cũng đưa một đôi đũa cho Hách Đạt, bảo hắn tập gắp cá ăn, sau đó ngồi nhìn động tác ngây ngốc của người ta mà cười ha ha. Bất quá cuối cùng Mã Cát vẫn nhìn không được, tự mình dùng công phu chiếc đũa vẫn còn chưa thuần tục gắp một miếng cá đút cho Hách Đạt.
Hách Đạt quả thực rất thích ăn cá, giống hệt như Tiểu Nhị, vừa ăn vừa thích đến híp cả mắt.
Phất Lôi ngồi cạnh nhìn mà hâm mộ, lại liếc mắt nhìn qua Địch Nãi, thầm nghĩ, nếu Địch Nãi cũng đút mình ăn cá như vậy thì tốt quá. Đương nhiên, nguyện vọng này cơ bản không thể đạt được. Địch Nãi hoàn toàn không có ý thức đó.
Thịt cá không nhiều, Mã Cát còn không ngừng đút Hách Đạt nên rất nhanh liền ăn hết. Sau đó mỗi người uống chút canh cá, cuối cùng ngay cả chút cặn cũng không còn.
Địch Nãi cảm thán, thời nguyên thủy không bị ô nhiễm, chỉ cần bỏ chút muối là đủ thơm ngon.
Muối dùng lần này do Phất Lôi lấy tới. Địch Nãi hỏi muối lấy từ đâu thì Mã Cát liền giải thích, muối trong bộ lạc được lấy từ một nơi rất xa. Ở đó có một hồ nước mặn, bên hồ có đọng sương muối, tộc nhân liền thu thập số sương muối này mang về. Cứ cách một thời gian, bộ lạc sẽ có một nhóm lớn đi lấy muối.
Ăn uống xong, Mã Cát bảo Hách Động mang giúp số động vật nhỏ kia về hang động mình ở. Chỉ để lại một con thỏ cho Địch Nãi, nói là để hầm canh uống. Địch Nãi cũng không cự tuyệt.
Phất Lôi dọn dẹp này nọ xong thì mang mũ giáp đi rửa sạch, bắt đầu nấu dược mà đại vu cho Địch Nãi.
Địch Nãi nhìn y vội vội vàng bàng, quả thực có chút cảm động. Nghĩ thầm người này thật sự cẩn thận, ngay cả mình cũng quên phải uống thuốc.
Địch Nãi vừa uống thuốc xong thì Mã Cát lại đến.
Mã Cát vừa tới liền lôi kéo Địch Nãi đi vệ sinh, nói không thích đi một mình, sợ có thú nhân nhìn lén.
Địch Nãi bất đắc dĩ, đành phải đi theo.
Tới nơi thì thấy đó là một nhà cỏ hình tròn được thân cây chống đỡ, vách làm từ nhánh cây, trên đỉnh được phủ cỏ khô. Bởi vì mọi người ở đây khá cao nên nhà cỏ cũng cao. Vừa vào thì thấy bên trong làm theo kiểu hố xí, đào mấy cái hố sâu có miệng hẹp dài. Bọn họ có thể làm ra WC thế này đã có thể xem là thông minh. Chẳng qua nơi này sau khi đi vệ sinh xong không có giấy, ngay cả lá tre cũng không có. Bên góc tường bên kia có mấy đống lá cây chất trên những nhánh cây lớn, xem ra số lá này chính là giấy vệ sinh.
Sau khi đi ra ngoài, Địch Nãi hỏi Mã Cát: “Nếu thú nhân muốn vệ sinh thì đi đâu?”
Mã Cát nói: “Thú nhân có cánh, bình thường bọn họ đều bay ra ngoài giải quyết.”
Địch Nãi suy nghĩ một chút, đúng a, dã thú phần lớn đều dùng móng đào hố rồi giải quyết, sau đó còn thông minh lấp kín. Bên ngoài vừa thoáng vừa rộng, quả thực là lựa chọn tốt nhất!
Trở lại sơn động, bọn họ phát hiện tấm da hươu đã được phơi khô, Mã Cát bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo—— thuộc da.
Vừa rồi Mã Cát về nhà một chuyến, thuận tiện mang tới một ốngtre chứa chất lỏng có màu xanh biếc. Mã Cát nói chất lỏng kia ép ra từ nhánh cây liễu. Chỗ hắn vừa lúc còn một ít nên mang tới. Địch Nãi nghĩ đây hẳn là thuốc dùng để thuộc da. Trước kia cậu từng nghe nói, nhánh liễu có thể dùng làm thuốc thuộc da và chế mực.
Mã Cát lưu loát bôi chất lỏng lên mặt không có lông rồi cuộn lại để vào một góc sơn động.
Mã Cát nói, qua năm đến ba ngày nữa là có thể lấy ra, mài thêm một tầng da thì da thú sẽ không bị hư nữa. Bất quá không nên để da thú dính nước, nếu không sẽ rất dễ bị hư.
Mã Cát còn nói với Địch Nãi, có đôi lúc bọn họ cũng dùng vôi để thuộc da. Bất quá vôi có mùi khá hăng, hiệu quả thuộc da cũng bình thường, vì thế có nhiều phi thú nhân không thích, trừ phi bất đắc dĩ.
Lúc thuộc da, Bội Cách có tới một chuyến, mang tới vài ống tre cho Địch Nãi.
Bội Cách nói mình quên chuẩn bị ống tre để đựng này nọ, Địch Nãi liền cám ơn nhận lấy.
Bội Cách oán giận nói gần đây xương sống cùng phần eo đau nhức, cũng không biết đã ăn nhầm thứ gì.
Địch Nãi thầm nói, tối qua vận động vất vả như vậy đương nhiên xương sống với thắt lưng phải đau rồi!
Bội Cách ngồi không bao lâu liền rời đi.
Bội Cách đi rồi, Địch Nãi đột nhiên nhớ ra mình còn chưa hỏi Phất Lôi trong nhà còn ai khác nữa hay không!
Đã được bọn họ chiếu cố, nếu ngay cả cha mẹ người ta cũng không chào hỏi một tiếng thì bất lịch sự quá.
Vì thế Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Phất Lôi, trừ bỏ Bội Cách, ngươi còn người nhà nào khác không?”
Phất Lôi cười, biểu tình ẩn ẩn có chút hạnh phúc: “Có a, phụ thân cùng phụ mẫu của ta ở sơn cốc bên kia, ta một mình dọn qua đây. Ta còn một đại ca, hắn cũng ở cùng bầu bạn bên sơn cốc! Hôm nào ta giới thiệu bọn họ cho ngươi.”
Địch Nãi gật gật đầu, hóa ra nơi này gọi mẹ là mẫu phụ! Quả thật có chút không được tự nhiên a!
Địch Nãi đang ngây ngốc thì đột nhiên nhớ tới trước đó có nói muốn đem sừng hươu nấu cao. Cậu còn đang chờ dùng cao gạc hươu để trị thương a!
Bởi vì hành động không tiện nên Địch Nãi nhờ Phất Lôi giúp một tay, chặt sừng hươu đã rửa sạch thành từng khúc bỏ vào mũ sắt, sau đó cho nước vào phân nửa mũ rồi đặt trên lửa bắt đầu nấu cao.
Bất quá giá gỗ tuy dùng gỗ ướt nhưng dùng lâu vẫn bị cháy hư, vì thế phải luôn có người trông chừng, cứ cách một khoảng lại phải đổi mới.
Địch Nãi nghĩ, không bằng xây luôn một cái lò cho đỡ phiền. Trước kia cậu ở quê, thường thấy mọi người xây lò đất, sau đó đi lính, lúc huấn luyện đã ngoại cũng từng làm qua, vì thế xây một bếp lò đơn giản hoàn toàn không thành vấn đề.
Cậu nhờ Phất Lôi hỗ trợ nhặt một đống đá có bề mặt bằng phẳng kích thước xấp xỉ nhau về, sau đó lại bảo y tìm một ít bùn. Bất quá không phải loại bùn ngoài bờ sông, phải là loại bùn ở thảo nguyên, có độ dính khá cao.
Phất Lôi vừa nghe liền hiểu được, y cũng rất thông minh, tìm một miếng da thú cũ mang đi, rất nhanh liền mang theo bùn đất trở về.
Đá cùng bùn đã có đủ, Địch Nãi liền bắt tay xây lò. Phất Lôi cùng Mã Cát đều tò mò xáp qua xem.
Hắn dùng hòn đá xây thành hình dáng cơ bản của bếp lò, sau đó dùng bùn lấp kín những khe hở. Rất nhanh, bếp lò đã được làm tốt. Địch Nãi bỏ củi vào đốt, phát hiện thông gió cũng không tệ. Đợi vách lò đốt cứng một chút, Địch Nãi đặt mũ giáp lên trên, cũng khá vừa vặn. Vì thế cậu bắt đầu bỏ thêm củi nấu cao.
Phất Lôi cùng Mã Cát đều cảm thấy thứ bếp lò này cũng không tệ, đáng tiếc bọn họ không có đồ chứa đốt không hư như Địch Nãi.
Nghe bọn họ nói vậy, Địch Nãi bỗng nhiên nhớ tới một phát minh trọng đại trong thời kì đồ đá—— đồ gốm.
Trước kia, sĩ quan huấn luyện luôn nói, là một bộ đội đặc chủng, các cậu phải học cách sống như người nguyên thủy.
Vì thế Địch Nãi đặc biệt tìm đọc một số tư liệu về cuộc sống của người nguyên thủy. Trong số đó có cả việc làm đồ gốm. Bất quá cậu chỉ biết những bước lý thuyết, còn thực hành thì chưa thử bao giờ.
Quên đi, mặc kệ thế nào, cứ mày mò thử!
Thực hành mới có thể tìm ra phương pháp chính xác nhất a!
Hoàn Chương 10.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...