Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Lục Sướng không biết bộ lạc ở đâu, nhưng hắn cảm thấy mục đích người ta có cái miệng hẳn không chỉ để ăn, còn có rất nhiều công năng.

Ví dụ như —— hỏi đường.

Đúng vậy, hắn chính là ôm chủ ý này.

Kỳ thật ở nơi xa lạ hỏi đường thì ở thế giới cũ là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại hắn ở nơi nguyên thủy hoang dã, hai giống cái chạy đến bộ lạc khác hỏi đường, quả thật là muốn chết. Vì thế sự tình vốn đơn giản, liền trở nên phức tạp, cho nên mới nói, hỏi đường cũng phải có kỹ xảo.

Cũng may bên người hắn có Liệt Phong thực lực mạnh mẽ đi theo, hơn nữa với kế hoạch của hắn, đối phó một hai giống đực không thành vấn đề. Nhưng hiện tại quan trọng nhất là, bọn họ làm thế nào mới có thể tìm được thú nhân đơn độc.

Khả năng bay trên trời có thể đụng mặt một thú nhân là không thể, thoạt nhìn chỉ có thể nghĩ cách bắt một người.

Thiết kế bẫy từ trước đến giờ đều là chờ con thú tới cửa, hơn nữa còn cần mồi. Bắt dã thú thì mồi dễ kiếm rồi, nhưng bắt thú nhân…

Lục Sướng sẽ không khờ dại nghĩ hắn có thể bắt được một thú nhân giống cái, phải biết rằng bộ lạc nào cũng sẽ bảo vệ giống cái thật sự nghiêm ngặt, không tùy ý để người khác cướp đi. Bình thường ra ngoài một mình tuyệt đối là giống đực, nhưng mồi để hấp dẫn thú nhân giống đực…

Sắc mặt Lục Sướng trở nên rất khó nhìn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Liệt Phong còn là giống cái vị thành niên, lực hấp dẫn đối với giống đực rất nhỏ, gần như có thể bỏ qua, vậy trong hai người, có thể làm mồi, chỉ có chính hắn.

“… Vẫn là đổi biện pháp khác đi, chúng ta bắt người cũng không nhất định phải dùng mồi. Ngươi bay lên trời xem thử, biết đâu thấy được một thú nhân đơn độc, đến lúc đó chúng ta bắt lại là được.” Lục Sướng vuốt cằm nói.

“Dát?” Liệt Phong nghiêng đầu, nghe không hiểu Lục Sướng đang nói cái gì. Nàng khá thoải mái, không cần suy nghĩ, Lục Sướng phân phó cái gì, nàng chỉ cần nghe theo là được.


“Này… Ta cùng đám chim trĩ trốn đi trước, ngươi bay lên trời xem, gần đây có thú nhân đơn độc hay không. Ờ, nhiều nhất là nửa giờ, đừng trở về quá muộn.” Lục Sướng thở dài, cuối cùng vẫn quyết định để Liệt Phong thăm dò tình huống trước, biết đâu bay lên sẽ thấy bộ lạc.

Hiện tại mưa đã nhỏ lại, Liệt Phong bay lên cũng dễ dàng, rất nhanh đã bay đến xa xa, để lại Lục Sướng một mình thở dài với năm con chim trĩ.



“Ngươi cút ngay!” Fitch đá một cái về phía Rick, phẫn nộ muốn dùng đám cành ẩm ướt trước mắt đi nhóm lửa.

Mặt Rick không chút thay đổi né tránh cú đá mềm nhũn, lạnh lùng nhìn người kia một mình đầu óc choáng váng thu thập củi khô, dùng hai tảng đá không ngừng ma sát, tuy rằng có thể xát ra tia lửa, tiếc rằng nhánh cây ẩm ướt quá mức, không thể đốt lửa. Mà Fitch cứ như vậy vừa cố gắng nhóm lửa, vừa sắc mặt trắng bệch run run.

Cơ thể và mặt của cây cỏ nào đó bỗng nhiên vặn vẹo rất lợi hại, hận không thể nắm tinh tinh lên hung hăng đánh. Người này quật cường muốn chết, mất máu quá nhiều hơn nữa bị lạnh, rõ ràng tình hình rất tệ, lại còn không chịu ăn cá hắn bắt về, muốn tự mình đi kiếm con mồi. Rick lúc ấy trong cơn tức giận, càng trói tinh tinh rắn chắc, mạnh mẽ nhét cá vào trong miệng người kia, có bản lĩnh cứ nhổ ra xem!

Cố tình tinh tinh thật sự đã đói muốn chết, mơ mơ màng màng nuốt xuống, ăn xong còn trừng mắt với Rick.

Rick đương nhiên chịu không nổi mình làm ơn mắc oán, mở miệng châm chọc: “Thế nào? Còn muốn ăn? Vừa rồi thấy ngươi ăn ngon lành thế cơ mà.”

“Ngươi ăn đồ sống! Không biết dùng lửa nướng sao?” Tinh tinh ăn cá tanh hết cả miệng, hắn cảm thấy Rick là mượn cơ hội trả thù, phẫn nộ nói.

Mặt Rick tái đi một chút, hắn cũng không muốn cho con tinh tinh ngốc này biết mình sợ lửa sợ muốn chết, vì thế hắn buông cành trói trên người tinh tinh ra, như tùy ý nói: “Cho ngươi ăn đã không tệ rồi, ta cũng không có tốt bụng đi nướng chín nữa, muốn ăn tự đi mà nướng!”

Sự thật là hắn cũng thấy cá hôm nay rất tanh, mấy ngày nay ở cùng tinh tinh, vẫn ăn đồ nướng chín, làm cho hắn không khỏi hoài nghi mình về sau còn có thể nuốt đồ sống không.


Tinh tinh vừa được tự do đã định hung hăng đánh Rick, nhưng thân thể thật suy yếu, đành phải tượng trưng đá một cước cho xong việc, đáng tiếc còn không đá trúng.

Hắn đứng thẳng dậy, lắc lư lảo đảo tìm chút lá khô cùng cành khô. Bọn họ hiện tại ở trong một sơn động khá lớn, vị thế cao, không có nước vào, trong động coi như khô mát. Hơn nữa có một ít cây nhỏ cùng bụi cây sinh trưởng vào mùa hè, hiện tại đã khô héo, vừa lúc có thể dùng để làm củi lửa. Tiếc là gần đây mưa quá nhiều, cho dù ở đây không bị ướt, không khí cũng ẩm, đốt cháy mấy thứ này thật khó khăn.

Rick mắt lạnh nhìn người kia làm chuyện vô ích, không lên tiếng, chỉ dùng tầm mắt cười nhạo. Tinh tinh nhận thấy sự châm chọc không tiếng động, trực tiếp ngẩng đầu, có chút suy yếu nói: “Đưa cành của ngươi cho lão tử dùng nhóm lửa!”

Cây cỏ nào đó mặt đã tái rồi, tên khốn kiếp này, đầu óc dám động chủ ý lên hắn. Mặc dù có vài cành cây đối với hắn mà nói, giống như tóc thôi, bẻ gẫy rồi rất nhanh sẽ mọc lại, hơn nữa cũng không đau đớn gì, nhưng không thể dùng như vậy chứ? Huống hồ cành của hắn đều còn tươi, còn khó đốt hơn mớ củi ẩm ướt kia nữa.

Kỳ thật Fitch cũng không định để Rick đổ máu, hắn chỉ nhìn không vừa mắt người kia cứ lạnh lùng nhìn hắn bận bịu, muốn đánh trả lại một đòn thôi. Giờ thấy sắc mặt Rick không tốt, trong lòng vui vẻ, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng châm được lửa.

Lửa tuy rằng không lớn, nhưng lại sinh ra một ít khói đặc, tóm lại vẫn mang đến cho sơn động âm u lạnh lẽo một chút nhiệt khí, ánh lửa sáng ngời ấm áp chiếu vào người tinh tinh, làm cho hắn cảm thấy ấm áp, thư thái hơn một chút. Sau đó hắn cầm lấy cá đã làm sạch, đặt trên lửa nướng.

Rick vẫn nhìn, không tới gần, cũng không vì ánh lửa sáng lên mà cách ly. Hắn cứ như vậy đứng không gần không xa, sắc mặt dưới ánh lửa có vẻ âm trầm bất định.

“Ngươi sống một mình bao lâu rồi?” Rick đột nhiên lên tiếng.

“Cỡ 4-5 năm.” Tinh tinh tuy rằng kinh ngạc người kia vì sao hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời, bởi vì hắn cảm thấy Rick lúc này không có ác ý.

Thú nhân sống một mình rất khó sống thọ, cha mẹ Fitch 4-5 năm trước mới qua đời, coi như mệnh đã đủ dài, so sánh lại thì tốt hơn hắn nhiều lắm. Hắn căn bản chưa gặp cha, huynh đệ tỷ muội đều chết hết, mẹ vừa thấy hắn liền khóc, sau lại cùng một thú nhân giống đực kết làm bạn lữ. Từ đó hắn liền dọn đến chỗ giống đực độc thân tụ tập, không bao giờ thấy mẹ nữa, hiện tại hắn có lẽ đã sống một mình hơn mười năm rồi.


Cũng chính vì vậy, hắn mỗi lần thấy Leo đều sẽ cảm thấy rất không thuận mắt. Người kia cùng mình gần như dọn đến cùng lúc, rõ ràng là có người thân, lại ngốc nghếch sớm dọn đến, còn coi chuyện này là kiêu ngạo, mỗi ngày chỉ biết ngây ngô cười, khiến Rick từ nhỏ đã luôn khó chịu với Leo, luôn tự ngược tìm y đánh nhau một trận.

Fitch may mắn hơn Rick, hạnh phúc hơn nhiều lắm.

Mà khi thảm cỏ thấy tinh tinh nướng cá mới được một nửa liền té xỉu bên đống lửa, trong lòng lại hung hăng co rút một chút. Trước kia hắn cũng như vậy, bị thương, tự tùy tiện đắp chút dược, liền trốn ở trong nhà gỗ của mình, hôn mê rồi tỉnh lại, tỉnh lại rồi hôn mê. Luôn dựa vào sức sống của bản thân mà chống đỡ, lỡ có lần nào không cố được, chỉ sợ cuối cùng sẽ không tỉnh lại.

Tinh tinh có lẽ cũng như vậy, hắn nhìn động tác người kia rất quen thuộc, chắc hẳn đã quá quen với hành vi tự liếm vết thương.

Nếu người này đã quen, hắn liền thoải mái. Chết đi rồi thì bớt một kẻ trói buộc, còn chưa chết thì để người kia tự nghĩ cách bình phục như cũ. Rick nhìn Fitch ngất xỉu, có chút lạnh lùng nghĩ. Vẫn như trước đứng ở vị trí kia, không nhúc nhích, không xa cũng không gần.

Đêm nay Fitch ngủ thật sự kỳ quái, một lát như kiểu bị cành của cây cỏ khốn kiếp kia siết trên cổ, sắp không thể hô hấp; một lát lại cảm thấy thân thể mình thật ấm áp, cảm giác giống như từ rất rất lâu trước kia, mình ở trong lòng mẹ; một lát nữa lại giống như có người đang hung hăng trừng hắn, tầm mắt như lửa đốt, khiến hắn đang hôn mê cũng có thể cảm nhận thấy.

Mặc kệ một đêm này ngủ khó chịu với ấm áp cỡ nào, Fitch ngày hôm sau mở mắt dậy liền cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, thân thể nhẹ nhàng hơn so với trước đó, đầu cũng không nặng nề nữa. Chỉ thấy mình còn có chút suy yếu, lượng máu mất còn chưa kịp bổ sung.

“Uống!” Cùng giọng điệu ghê tởm, một bóng đen nặng nề bay qua đỉnh đầu hắn.

Fitch nhìn chăm chú nhìn lại, phát hiện đó là một con sơn dương còn sống, không có vết thương nào, chỉ là trên người quấn đầy cành.

Nghĩ thôi cũng biết là ai làm, hắn biết người kia ở ngay phía sau mình, nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ nắm con sơn dương lên định giết.

Một bàn tay ngay sau đó tóm trụ cổ hắn: “Ai cho ngươi giết! Trực tiếp uống máu!”

Trực tiếp uống máu tươi của động vật còn sống là cách bổ sung lượng máu thân thể mất đi tốt nhất, Fitch hiểu, nhưng hắn bất giác sợ run cả người. Này… Rick chắc không phải là vì hắn mới đi bắt nó chứ? Hiện tại mùa này muốn bắt được một sơn dương còn sống như vậy khó khăn cỡ nào, Fitch quanh năm tự chăm sóc bản thân hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác.

Nhận thấy bàn tay tóm trụ cổ hắn lạnh lẽo, hắn không khỏi quay đầu, thấy Rick toàn thân ướt sũng, hiển nhiên là không mặc vỏ cây tìm kiếm đã rất lâu bên ngoài, mới bắt được con dê kia, bất quá…


“Lão tử hoa mắt sao? Tóc ngươi ngắn đi phải không?” Fitch nhớ rõ trước đó mái tóc dài màu xanh biếc của thảm cỏ kéo dài đến tận mắt cá chân, hiện tại sao lại chỉ tới đầu gối?

“Không có.” Rick giọng thật bình thản, lại đầy vẻ giết người.

Hắn cảm thấy mình điên rồi.

Nửa đêm thấy bộ dáng tinh tinh hình như rất khó chịu, không tự chủ được mà ôm người này vào trong ngực. Lại bởi vì thấy sắc mặt hắn tái nhợt liền cảm thấy bực bội, sáng sớm đã biến thành thực vật để dụ dỗ con mồi mắc câu. Chỉ vì muốn bắt sống, thế mà để nó ăn mình nhiều lá cây trên người như vậy, tóc cũng ngắn cả khúc, Rick biến về hình người phát hiện chuyện này, tức giận thiếu chút nữa sống nuốt cả con sơn dương cùng tinh tinh kia.

Bớt lừa lão tử, tóc ngươi bị ai gặm? Fitch vốn muốn mắng ra câu đó, nhưng ánh mắt bình tĩnh như acid sunphurit của Rick khiến hắn nghẹn lại mớ ngôn từ sắp nói ra. Trực giác dã thú bắt hắn câm miệng, suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình.

“Uống nhanh lên!” Rick tăng lớn lực tay, không chút lưu tình đặt đầu Fitch trên cổ sơn dương.

Fitch kỳ thật rất muốn nhảy dựng lên vừa mắng vừa lưu lại mấy chục vết cào trên mặt Rick, nhưng lo lắng đến tình trạng thân thể mình cùng trình độ nguy hiểm hiện tại của kẻ địch, hắn vô cùng xấu hổ cúi đầu, đè lại con sơn dương, hung hăng cắn xuống.

Máu tươi tràn vào yết hầu, Fitch kỳ thật không thích hương vị này. Hắn thích trái cây có hương vị ngọt ngào lại kéo dài như chuối tiêu cơ, ăn chuối tiêu một lần, bất luận ăn thứ gì khó nuốt hắn đều có thể nuốt xuống.

Hắn đột nhiên nhớ tới mình hình như còn trộm giấu lại một quả chuối tiêu, nhận thấy lực tay trên cổ khẽ buông lỏng, hắn lập tức đẩy sơn dương ra, nhảy lên quay người lại lục lọi bao da thú của mình —— toàn bộ gia sản của hắn đều ở đó, chuối tiêu cùng muối.

Lực đạo cùng tốc độ khi Fitch nhảy lên cũng không tệ, đã không còn sự suy yếu trước đó. Với lại hắn vừa mới uống xong máu tươi, sắc mặt không tái nhợt nữa. Rick cảm thấy trong lòng hơi hơi thả lỏng, trên mặt bất giác lộ ra —— một nét cười làm cho người ta không rét mà run.

Fitch ở trong bao da thú lục lục lọi lọi, không tìm được quả chuối tiêu kia. Hắn lau miệng, cảm thấy mùi tanh kia vẫn không tiêu tan, rất khó chịu, hắn cần chuối tiêu làm dịu.

“Ực, ực.” Tiếng nhấm nuốt vô cùng vô cùng lớn truyền đến, Fitch có chút cứng ngắc quay đầu lại, vừa vặn thấy Rick đang há miệng nuốt chửng một miếng chuối tiêu cuối cùng.

Cây cỏ nào đó nhìn bộ dáng tinh tinh nổi giận đùng đùng, cười càng vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui