Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Lục Sướng cảm thấy rất thất vọng, sao mình bị bệnh một hồi, đột nhiên nảy sinh quan hệ thần bí cùng nhiều người như vậy? Hắn dám dùng ngón giữa thề, đời này nam nhân hắn từng ngủ cùng chỉ có một mình Leo, nhưng ở trong mắt người khác, hiện tại ít nhất có bốn người ngủ cùng hắn rồi đó.

Leo, Rick, White, hơn nữa còn Mộ Liên quỷ dị trước mắt này.

Hắn nhớ rõ ban đầu khi thấy Mộ Liên, ngữ khí người này không chút khách khí, ước gì mình nhanh cút đi, nhưng lúc sau lại như động kinh mà quan tâm hắn, bây giờ còn không biết giới hạn làm ra thứ giúp mình cùng Leo kia?

Biểu cảm của Lục Sướng nháy mắt trở nên thật vi diệu, rốt cuộc Mộ Liên này nợ hắn cái gì? Nhân tình gì có thể làm cho một Bạch Liên Hoa biến thành bà mai đây?

Hắn đang bận rộn cân nhắc tư vị trong đó, Mộ Liên đột nhiên nói: “Ta không ngờ thân thể ngươi kém thế, chỉ như vậy đã bị bệnh.”

Như vậy? Như gì a? Hóa ra hắn sinh bệnh còn có quan hệ tới Mộ Liên? Ừa thì, hắn tắm rửa ở con sông nhỏ ngay bên cạnh nhà của Mộ Liên, nhưng rốt cuộc hắn vì sao lại sinh bệnh, sao nghĩ kiểu gì cũng không nhớ ra?

“Còn nữa, ngày đó ta không biết người Leo nói là ngươi. Nếu biết, sẽ không đưa ra nhiều điều kiện thừa thãi như vậy, ngươi căn bản là vô dụng.”

Hả… Vô dụng cho cái gì? Lục Sướng cảm thấy mình không thể cứ trầm mặc nữa, từ khi gã băng sơn này một lát nhả ra một câu, chỉ biết càng nói càng loạn.

“Ta thật sự không nhớ rõ, nếu không ngươi giúp ta khôi phục trí nhớ đi?” Lục Sướng hiếm khi nhún nhường, bởi vì hắn cảm thấy đối mặt với người cứng nhắc như Mộ Liên, nếu mình không nghĩ biện pháp cải thiện không khí, chỉ sợ sẽ thật sự mất tự nhiên.

“Không nhớ thì thôi, ngươi có cơ hội thì thử chúng xem, nếu dùng tốt bảo Leo đến chỗ ta lấy, ngươi thì không nên.” Nói xong cũng không nhìn Lục Sướng, trực tiếp rời đi, lưu lại một mình bạn học Lục Sướng cầm trong tay cái gì đó ngẩn người, thế đạo này, thật đặc biệt quỷ dị. Người chết kia nói nhiều một câu sẽ chết thật a? Vì sao một chút cũng không chịu nói cho cái người phát sốt mà trí nhớ mơ hồ là hắn rốt cuộc chuyện gì xảy ra a!


Quên đi, dù sao cũng lấy được thứ hữu dụng, có thứ tốt như vậy hắn tự nhiên muốn thử, thương thế cũng gần khỏi rồi.

Vào ban đêm hắn cầm thứ được xưng là thần thánh làm từ dịch cây quả sữa, liếc mắt đưa tình với Leo.

Leo thật sự bị đè nén, mỗi ngày ôm người trong lòng mình ngủ, ai mà không xúc động? Nhưng cố tình y không dám xúc động, liên tiếp nửa tháng biến thành sư tử, còn chịu đựng Lục Sướng thỉnh thoảng khiêu khích. Tuy rằng sẽ có bàn tay bé đáng yêu cùng cái miệng nhỏ nhắn phục vụ y, nhưng nói thế nào cũng không đủ. Đang là thiếu niên huyết khí phương cương, làm sao chịu được?

Nhưng không nhịn được cũng phải nghẹn a! Tưởng tượng đêm đó dưới thân Lục Sướng chảy máu, lòng y lại bắt đầu đau, ước gì người chảy máu là mình. Khó trách Lục Sướng ghét ai chạm vào hắn như vậy, đổi thành giống cái nào cũng sẽ không thích.

Đêm nay y bị đè nén tới đỉnh, Lục Sướng cầm trong tay một cái hộp nhỏ cười với y, nụ cười kia…

Leo không biết nên hình dung thế nào, chỉ biết là mình vừa nhìn hắn cười, mắt mở lớn, hô hấp khó khăn, tiểu đệ đệ cũng phóng đại. Huống gì hôm nay Lục Sướng đặc biệt nhiệt tình, không chỉ công kích vành tai cùng cái mũi đáng thương của y, còn dùng đầu lưỡi đáng yêu khẽ liếm trước ngực y, thỉnh thoảng còn dùng miệng hút mấy cái. Trước đây y cứ cảm thấy hai điểm trước ngực Lục Sướng kia phi thường đáng yêu, vô cùng thích hôn nhẹ liếm liếm hai điểm đó, một khi y hành động như vậy, Lục Sướng sẽ phát ra tiếng rất êm tai. Nhưng y không ngờ, việc này cũng sẽ có ngày xảy ra với mình! Hiện tại y đã hiểu được Lục Sướng khi đó vì sao lại phát ra tiếng kỳ quái, bởi vì ngay cả chính y, cũng nhịn không được muốn gầm nhẹ.

“Đừng như vậy, ta sợ ta sẽ không nhịn được thương tổn ngươi.” Leo hơi hơi đẩy ra Lục Sướng, giọng khàn khàn, hiển nhiên đã là động tình.

Lục Sướng mắt nhíu lại, lộ ra nụ cười quyến rũ, ở bên tai Leo nói: “Ngươi làm sao biết sẽ gây thương tổn chứ? Chẳng lẽ chỉ có lúc ngươi muốn, còn ta không thể có sao?”

Nói thật, hắn thật sự muốn. Trong mấy ngày dưỡng thương, khi hắn động tay đùa giỡn bộ lông nhung mềm của Leo, cũng có chút tâm tư. Nhưng ngày đó máu đỏ tươi kích thích Leo quá lớn, bất luận thế nào cũng không chịu chạm vào hắn. Hiện tại có thứ này, cần phải giúp Leo vượt qua tâm lý bóng ma trước đó.


Sư tử đã thật khắc chế nghe được lời Lục Sướng cố ý dụ dỗ, rốt cuộc không thể áp chế song trọng xúc động của thân thể cùng nội tâm y, mạnh mẽ lật nhào người đặt ở đáy lòng xuống, đôi môi lửa nóng hôn đường cong cổ duyên dáng của hắn, ngón tay phi thường thuần thục cởi bỏ đai lưng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân Lục Sướng thon dài lại rắn chắc.

Đừng thấy Lục Sướng trong thế giới này có thể ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng đánh không lại, dù sao hắn cũng là người thích vận động, hàng năm rèn luyện làm cho dáng người hắn vô cùng hoàn mỹ, không có một vết sẹo lồi. Mà đêm trước đó, chỉ một đôi chân như vậy, quấn quanh trên người Leo, cùng y đạt tới khoái hoạt cực hạn. Leo nhẹ nhàng xoa nắn trên đùi Lục Sướng giống như đang cầm vật báu nhân gian, mãi đến khi tìm được phía sau hắn, lúc này mới nghẹn giọng nói: “Ngươi đừng sợ, ta lần này chuẩn bị nhiều hơn, sau đó sẽ nhẹ một chút, sẽ không giống như lần trước đâu.”

Lục Sướng mềm mại nhắm lại hai mắt, bởi vì chuyện sắp xảy ra, hắn căng thẳng khẽ nhúc nhích mí mắt, lông mi thật dài bởi vậy hơi hơi rung động, Leo thấy mà yêu thương. Y đột nhiên hiểu được tâm tình Lục Sướng ngày đó khi khẽ hôn vết thương trong lòng bàn tay mình, vì thế y cúi đầu, hôn nhẹ lên mắt Lục Sướng, triền miên mà ôn nhu, thầm nghĩ hôn đi toàn bộ sợ hãi của Lục Sướng.

Khẽ hôn từ khóe mắt đến chóp mũi, đến hai má, tới môi, gắn bó tương giao, hai lưỡi chơi đùa ở trong miệng.

Dần dần, Leo nhận thấy cơ thể cứng đờ của Lục Sướng chậm rãi thả lỏng ra, lúc này mới chậm rãi di động tay, nhẹ nhàng chạm.

“Chậm đã!” Lục Sướng đang hôn nồng nhiệt đột nhiên lấy lại tinh thần, bắt lấy Leo không cho y động tay, mà sư tử thì mang vẻ mặt mê mang nhìn hắn, rõ ràng là Lục Sướng chủ động trước, hiện tại vì sao hô dừng? Chẳng lẽ còn chưa thể quên được đau đớn đêm đó?

Lục Sướng đảo nhìn mắt Leo, lấy cái rương ra nhét vào trong tay y, nói: “Quên không được đêm đó không phải ta mà là ngươi! Ta khi đáp ứng cùng ngươi làm đã biết sẽ có kết cục vậy, cho nên cũng không quá bận tâm. Nhưng ngươi quá để ý, sau đó ngay cả chạm cũng không dám chạm vào ta. Cứ như vậy, ta sợ ngươi sẽ nghẹn chết. Cũng may có thứ này, đêm nay chúng ta thử, xem hiệu quả thế nào. Ngươi nhớ kỹ, phải như vậy như vậy… Sau đó như vậy như vậy…”

Cố ý dán bên tai Leo thấp giọng nói, hà hơi khiến tai sư tử ngứa, lòng cũng ngứa. Nhanh chóng cầm lấy rương, theo chỉ thị làm.

Quả nhiên! Khi sử dụng ngón tay đầu, Leo liền phát hiện khác hẳn, còn khi y chân chính cùng Lục Sướng thân mật tiếp xúc, y lại cảm nhận được trải nghiệm hoàn toàn không giống với lần trước.


Điều này khiến y càng thêm hưng phấn, một lần lại một lần ôm ấp Lục Sướng, khiến hai người cùng đạt tới đỉnh.

Tình cảm mãnh liệt qua đi việc đầu tiên Leo làm là kiểm tra thân thể Lục Sướng, tốt lắm, không bị thương rách, chỉ là có chút sưng đỏ, tốt hơn lần trước nhiều lắm! Lúc này y mới thả lỏng nằm xuống, ôm Lục Sướng đã cực mệt vào trong ngực, hôn hôn mắt hắn, thấy hàng lông mi như cây quạt nhỏ của Lục Sướng hơi hơi run run, tim y lại nảy lên, vội vàng nhắm mắt không nhìn Lục Sướng nữa, miễn lại kích động.

Đã làm vài lần, trong lòng ai cũng mệt muốn chết rồi, quan trọng nhất là, cả một rương nhỏ đều bị y dùng hết! Nếu muốn tiếp tục, cũng không còn nữa, vậy…

Leo tiến đến bên tai Lục Sướng, thấp giọng hỏi: “Ngươi từ đâu tìm được thứ này? Ta ngày mai đi kiếm thêm nhiều một chút.”

Tai Lục Sướng run rẩy, hắn chú ý tới chữ “nhiều”  Leo nói kia, ngữ khí nặng cỡ nào a!

“Đó là thứ hôm nay Mộ Liên cho ta, nói là nếu cảm thấy được, chỗ hắn còn có, bảo ngươi ngày mai đến…” Lục Sướng càng nói càng không cất lên lời, rất quỷ dị! Hắn nổi da gà hết rồi đây này.

“Vậy sao…” Bàn tay sư tử như có như không vuốt vai Lục Sướng, tâm tư rõ ràng đã không biết bay đi đâu rồi. Trong đêm đen Lục Sướng tiều không thấy vẻ mặt của y, cũng liền không thể phỏng đoán tâm tình y hiện tại.

“À mà… Mộ Liên hôm nay nói hắn nợ ta, rốt cuộc nợ cái gì? Ngươi biết không?”

“Nợ?” Ngữ khí Leo so với Lục Sướng còn giật mình hơn, hiển nhiên cũng không biết.

“Ừm… Quên đi, hắn nói chuyện đông một câu tây một câu, như kiểu nói nhiều một chữ có thể sẽ lấy mạng hắn luôn ấy, ta cũng không có hỏi ra gì. Bất quá nếu chỗ hắn có, ngươi ngày mai phải đi lấy một chút, dù sao ta cũng sẽ không đi.”

“Mộ Liên hắn, không thích tiếp xúc với người khác…” Leo trong lòng có nghi vấn, ngày đó y vì Lục Sướng kiên trì đi tìm Mộ Liên xem vết thương, đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt. Ai cũng biết người kia độc lai độc vãng, trừ phi tất yếu, còn không tuyệt đối không tiếp xúc với ai cả. Nhưng ngày đó, hắn vừa nghe nói Lục Sướng bị thương, lập tức lấy dược liệu chuẩn bị cùng y đi, không hề do dự, hôm nay còn làm ra thứ này…


Leo ôm người càng chặt hơn, hận không thể trực tiếp ép Lục Sướng vào trong cơ thể, xong hết mọi chuyện.

Sáng sớm hôm sau, sư tử tìm Mộ Liên đi. Chờ đến khi lấy được thứ kia về cằm Lục Sướng thiếu chút nữa rớt xuống ——

Ta kháo a! Có ai từng thấy thuốc bôi trơn mà cần thùng gỗ ra đựng chưa? Lại còn đặc biệt là một cái thùng cực lớn, Mộ Liên định làm cho Leo tinh tẫn nhân vong sao?

Còn nữa, nhiều thế này, nói thế nào cũng phải dùng khoảng ba bốn năm đi? Có hết hạn hay không đấy? Bao bọc không tốt, còn không có bọc kín, có thể trữ được thời gian bao lâu? Cái tên khốn kiếp lấy về một lần nhiều như vậy làm gì?

Nhưng đáng giận nhất là, Leo mặt mày hớn hở nói cho Lục Sướng, gã băng sơn kia đã nói cho y cách tạo thuốc bôi trơn, rất đơn giản, về sau dùng hết tự y có thể làm.

Lục Sướng yên lặng nhìn thùng gỗ trước mắt, không biết xấu hổ nói cho y, muốn dùng hết mớ này không biết đến ngày tháng năm nào.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải Mộ Liên động kinh, mà là Lục Sướng xem nhẹ thực lực Leo.

Hai lần trước đó là vì Lục Sướng, sư tử quả thật chỉ có thể khắc chế dục vọng đến điểm thấp nhất. Nhưng từ lúc có thứ này, Leo phá bỏ gông xiềng trói buộc mình, chân chính giải phóng gánh nặng thân thể cùng tinh thần, từ sau đó, Lục Sướng ban đêm không còn yên tĩnh nữa. Cái thùng kia chiếu theo tốc độ Leo dùng, phỏng chừng cũng chỉ có thể chống đỡ ba tháng.

Buổi sáng Leo thức giấc, hôn Lục Sướng đang ngủ say, rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị săn thú hôm nay, y đã gánh rất nhiều nợ nần, phải hoàn lại gấp bội.

Y vừa đi, Lục Sướng liền mở choàng mắt, lộ ra ánh mắt thù hận với thùng gỗ. Từ khi có nó, Leo không còn tu thân dưỡng tính nữa, khiến hắn cả ngày xương sống thắt lưng đau, phải bám cây mới có thể đi đường, càng tức giận là còn phải đối mặt với ánh mắt chế nhạo từ một đám giống cái như lang như hổ.

Hiện tại… Hắn chỉ cần tinh thần luyến ái thì tốt rồi, còn thân thể, vẫn là tiết chế chút đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui