Thứ Nguyên Chi Môn

Tọa lạc ở Vô Song Thành trung tâm vị trí, chiếm cứ một diện tích rộng lớn là một trong mười công trình kiến trúc đồ sộ trong thành. Nhưng khác với Đại Thư Viện là nơi quy tụ tất cả sách vở tri thức của Đại Việt, Sân Vận Động là nơi giành cho các hoạt động thể thao trò chơi, Pháp Viện là nơi ban bố lẫn xét xử luật pháp..

Thiên Thượng Nhân Gian là cái tên mỹ miều do Việt vương đặt ra cho nơi này, là nơi vui chơi giải trí lớn nhất, bách tính bình dân đều được tham dự vào nơi này chơi lấy các trò chơi, là nơi mà tất cả dân chúng Đại Việt hay các phú thương lân bang các nước không thể bỏ qua.

Ngựa gỗ đu quay, bập bênh, tàu lượn, trượt patin, đua ngựa.. chỉ cần Thiên An có thể nhớ ra những trò chơi tại các khu vui chơi giải trí hiện đại, đều lần lượt tái hiện ở nơi này.

Vốn ban đầu là để cho Hồ San chơi đùa rồi lại mở rộng nó ra để cho người dân trong thành có thể giải trí, tại nơi này không phân biệc giai cấp bất cứ người nào đều có thể đến đó để chơi đùa cả.

“ Thập ca, thập ca” một cái thanh thúy thanh âm từ sau lưng một nhóm người vang lên, chỉ thấy một đầu hỏa hồng y phục vang lên “ leng keng” tiếng lục lạc vui tai, chỉ tầm một nửa mét thân ảnh bé gái.

Chân đạp một cái ván trượt trượt nhanh đến nhóm người Thiên An đang dùng bữa, rồi dậm chân nhảy lên không trung lộn vòng một cái hai tay giang ra chẳng một chút sợ hãi vì mình sẻ té chút nào cả.

“ Thật là” Thiên An vội đứng dậy giang tay tiếp lấy thân ảnh bé gái vào lòng.

“ Hì hì” Mộng Dao cười thích thú môi nhỏ vươn lên hôn lên má vị ca ca của mình, hưng phấn nói: “ ca ca tốt, hôm nay Mộng Dao chơi thật vui, nhìn xem nhìn xem muội lấy được phần thưởng đây”

Nhìn Mộng Dao một bộ mau khen ta, trên cổ có đeo một con rùa nhỏ màu xanh là thú nhồi bong, đem tay xoa lấy đầu nhỏ của nàng: “Dao nhi thật giỏi không hổ mà muội muội của ta.. đến đả đói bụng chút nào chưa?”

Mộng Dao cười khanh khách như chuông bạc, hiển nhiên rất vừa lòng từ trong lòng nhảy xuống lại chạy đến bên cạnh Diễm Linh Cơ gần đó rồi đoạt lấy một cây xiên thịt nướng đỏ hồng từ tay Hồ Oánh đưa cho, đem lên miệng nhai nuốt.


“ Tử Kim đâu rồi” Diễm Linh Cơ nhìn cô em chồng mình hỏi.

“ Ách” Mộng Dao nghe được mới nhớ ra chỉ sủng vật của mình, từ khi nàng thấy được đầu sâu độc mẫu này là chính là chết sống đều muốn đem nó làm sủng vật cho mình.

“ Tám phần là muội đem nó quăng rồi” Hồ Mỹ Nhân một bên nói: “ Chẳng trách nó không thích muội là phải”

“ Mới không có” Mộng Dao chống chế, con mắt liền sáng lên khi thấy một tên quân lính đi đến, trên tay chính là Tử Kim, liền nói: “ Muội giao cho hắn ta bảo quản”

“ Muội đó” Hồ Minh Châu ngón tay chỉ ra búng nhẹ lên trán nàng, nhìn thấy nàng làm cái mặt quỷ rồi chạy đến chổ Thiên An đang ngồi liền chen lên đùi hắn ngồi lấy, ánh mắt chăm chú quan sát nhìn bé gái đang ngủ ngon lành trên tay của Kinh Nghê.

“ Ca, nó tên gì?”

Thiên An búng ngón tay lên trán nàng, cười nói: “ Sau lại gọi là nó, sau này nó là cháu của muội, tên là Thiên Ngôn, Đế Thiên Ngôn, trưởng nữ của ta”

Nghe đến Kinh Nghê một bên cũng dậy sóng, khó mà bình tĩnh được khi biết được thân phận của nam nhân này. Nàng cũng kinh ngạc không thôi, thân phận của nàng cũng lập tức thay đổi, từ một sát thủ lại trở thành vương phi của một nước.

Trở thành nữ nhân của Thiên An với nàng mà nói hoàn toàn không có hại, y che chở bảo hộ cho mẹ con nàng. Cũng biết rõ đối phương còn ba nữ nhân bên cạnh, việc A Ngôn không phải là con hắn trở thành công chúa một nước nàng cũng cảm kích vô cùng. Bây giờ lại chính miệng nghe được y xác nhận là trưởng nử của hắn, phải biết đến tận giờ dưới gối của y cũng chưa có con cái.


Mà theo hiến pháp của Đại Việt mà nàng biết được, Thiên Ngôn con nàng hoàn toàn có quyền thừa kế hoàng vị. Đối với y lòng dạ cũng để cho nàng cảm phục không thôi, trong lòng dâng lên một tràng nước ấm.

“ Vậy, Mộng Dao làm cô cô rồi” Mộng Dao thốt lên, ánh mắt nhìn về bé gái đang say ngủ, ánh mắt tròn xoe nhìn lấy.

Cách xa Diễm Linh Cơ, Hồ Mỹ Nhân, Hồ Minh Châu ánh mắt thoáng qua quang mang, có phần buồn bả. Bọn họ chăn gối với Thiên An không ít, nhưng mặc chon ba nữ cùng với Thiên An hoan ái, nhưng chưa có một người nào hoài thai cả.

Chuyện này cũng làm cho ba nữ băn khoăn vướng bận một hồi, nhưng mà để Thiên An biết được cũng từ y biết được, huyết mạch của hắn quá cường đại, không cho phép hoài sinh nhi tử. Bọn họ cái hiểu cái không, cũng biết rõ bé gái kia không phải là nhi tử của Thiên An. Dù sao chuyện của Kinh Nghê hắn cũng không có giấu ba người đây.

“ Khu Vui Chơi giải trí này để chơi hết các trò chơi bên trong cũng mất 3 ngày, còn rất nhiều trò chơi thú vị như đạp xe đạp trên nước, chạy trên phao nước, nhất là tàu lượn, hay nhảy dù.. là nơi thư giãn” Thiên An nhận ra ba nữ tâm tư, liền dời đi chủ đề: “ nghỉ ngơi một chút, ta dẫn các nàng đi tham quan cho biết đô thành cảnh đẹp”

“ Ân” Tú Nương, Nga Hoàng, Nữ Anh, Tử Dận gật đầu khẻ thốt.

Tầm hai tiếng nghỉ dưỡng đám người lần nữa lại lên đường đi đến một nơi, là một môn trò chơi rất được chào đón- tàu lượn. Một khung xe lửa thu nhỏ chạy trên ray sắt được cố định bắt dọc trên các bức tường đá bao bọc cả khuôn viên giải trí, thông qua nó có thể ngắm hết cảnh quan trong nơi vui chơi rộng lớn này.

“ Yaaaa” Mộng Dao hưng phấn cả người ngồi trong một buông tàu nhỏ, hưng phấn nhảy nhót thông qua tấm cửa kính thấy được rất nhiều người bên dưới, một đầu hành lang uốn lượn trên không trung có nước chảy bên trong đó, theo đó mười mấy thân ảnh ngồi trên một chiếc thuyền gỗ được đẩy trượt đi.

Tay nhỏ vươn ra hưng phấn: “ ca ca, lát nữa muội muốn đến đó chơi”


“ Không được” Thiên An lắc đầu cự tuyệt, cười nói: “ không phải muội nói đi tàu lượn xong là kết thúc sao, hơn nữa hôm nay có khách đây chúng ta đi tham quan, ngày mai ca ca bồi muội đi chơi thế nào?”

“ Được rồi” Mộng Dao mất hứng bỉu môi, chân nhỏ đi đến mắt tròn xoe nói: “ không được lừa gạt muội, nói dối là con chó nhỏ”

“ Ca ca có lừa muội chưa?’

Mộng Dao liền nói: “ lần trước là ai nói dẫn muội đi chơi, sao đó lại bỏ muội lại”

“ Khục khục” Thiên An ho khan lên: “ sự vụ quan trọng mà”

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Dời đi chủ đề: “ thời gian này muội học hành thế nào rồi, có cho các vị tỷ tỷ của muội thêm phiền toái nữa không?”

Nghe đến Mộng Dao liền lúng túng: “ Dao nhi làm gì cho các tỷ ấy phiền phức, đúng không Oánh tỷ”

Hồ Minh Châu nhìn nàng quăng cho mình ánh mắt, cười nói: “ đúng vậy, Dao nhi không có phiền phức, chỉ làm cho ta thêm không ít chuyện mà thôi”

“ Tỷ” Mộng Dao thốt lên, mặt có chút phiềm hồng.

“ Để xem, đem đầu xà vương đi hù bạn học, khiến cho phụ thân tỷ bị tiêu chảy mấy ngày, đốt kho giấy” Hồ Mỹ Nhân cười nói.


Mộng Dao lổ tai ửng đỏ lên, quay đầu qua một bên, rồi nhảy vào lòng Thiên An đem mặt chôn vào ngực, nủng nịu:” thập ca, các tỷ tỷ khi dể Mộng Dao”

“ Ha ha ha” Thiên An cười lên.

Thời gian lại chậm rải trôi đi cuộc tham quan Thiên Thượng Nhân Gian cũng kết thúc, nhóm người Thiên An lại rời đi di chuyển đến một khu kiến trúc khác là Xưởng Mỹ Nghệ mỹ nghệ lớn nhất Đại Việt. Nơi quy tụ tất cả thợ thủ công có tai nghề tốt nhất ở nơi này chế tác các sản phẩm.

“ Đại Vương là quân vương một nước, Quốc Khố là tài sản của quân vương, làm sao lại còn chia ra tài sản cho mình, như vậy không phải vẻ rắn thêm chân” Tú Nương nhịn không được dò hỏi.

Khi biết được Xưởng Mỹ Nghệ lẫn Thiên Thượng Nhân Gian đều là tài sản của Thiên An cả, nhất là Đại Việt thương đoàn buôn bán các mặt hàng tiện dụng vô cùng đem về tài sản khổng lồ lại không nhập vào quốc khố mà một nơi riêng biệc.

Diễm Linh Cơ nhìn tỷ muội mới của mình được Thiên An đem về, cười nói: “ Quốc Khố tiền bạc là tài sản công, thu thuế má người dân chi trả quan lại lương hướng, hay chi phí xây dựng các công trình công cộng mới dùng đến. Phân biệc rạch ròi giữa chung và riêng, không nhập nhằng chung.”

Thiên An cười nói: “ của chung và của riêng cần phân biệc ra. Quân vương hoàng thất các nước đều dùng xương máu tiền bạc của người dân mà phung phí vào các tiệc tùng, nhưng ở Đại Việt hoàng thất vương tôn quý tộc chỉ được nhận bỗng lộc hàng năm cung ứng, muốn có tiền bạc tiêu phí thì tự mà kiếm lấy. Lấy ta làm gương cho dù có tiêu sài hoang phí xa hoa thì thế nào, đó là tiền của ta kiếm ra, muốn dùng thế nào mà không được.”

Tử Dận trầm ngâm một hồi: “ đại vương không hổ là thiên cổ khó được quân vương, việc làm đơn giản lại khó có quân vương nào có thể làm được, giữa cái chung và riêng rạch ròi phân chia, Đại Việt chả trách có thể cường đại quộc khởi một cách nhanh chóng”

“ Ca ca, đương nhiên là lợi hại nhất rồi” Mộng Dao hích mũi nhỏ giống như đang nói về mình một dạng, cả người như con gấu túi ở trên cổ hắn kiệu đi.

“ Không có muội mới là lợi hại nhất, đến cả Việt vương không phải bị muội đè đầu cởi cổ sao?” Thiên An cười trêu lên tiếng.

“ Hì hì hì” Mộng Dao cười khúc khích, vị ca ca này mặc dù là quân chủ một nước thân phận cao quý lại chẳng một chút để bộ nào, đối với nàng cực kỳ tốt, mọi thứ tốt chỉ cần nàng muốn đều được hắn cho lấy, cho dù là yêu cầu vô lý đi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui