Thiên Hạ Vô Song thành, Xưởng Mỷ Nghệ, một gian phòng rộng lớn.
Diễm Linh Cơ ánh mắt thích thú nhìn về một hộp nhỏ, trên tay là một lọ thủy tinh nhỏ, trong lọ chứa một chất lỏng không biết tên, có màu tím nhạt. Liền mở nắp lọ ra, mùi hương hoa cỏ nhẹ dịu lập tức lan khắp phòng.
“ Hoa Lan mùi vị” Diễm Linh Cơ ánh mắt sáng lên, tay nhỏ đem chất lỏng thoa lên tai mình ngửi lấy.
“ Hoa Tường Vi” Bên cạnh Hồ Minh Châu cũng tương tự lấy ra một lọ thủy tinh, thử thoa lấy trên tay mình.
“ Thứ nước hoa này, một khi đem ra sẻ giúp Đại Việt kiếm bộn” Hồ Mỹ Nhân yêu thích nhìn bốn năm lọ thủy tinh phía trước.
Diễm Linh Cơ tiếp lời: “ Cần đại lượng cánh hoa làm nguyên liệu, hơn nữa tiêu tốn rất nhiều mới chế ra được một lọ nhỏ này. Giá trị của nó so với giấy, rượu, thủy tinh còn đắt hơn nhiều”
Nước hoa là thứ mặt hàng tiếp theo đem ra sau thủy tinh, chế tạo có phần rườm rà phức tạp hơn rất nhiều. Đầu tiên lựa chọn hoa, lá, hoặc thảo mộc có mùi hương thích hợp.
Rồi thu thập nguyên liệu từ cây cỏ vào thời điểm khi hương thơm của chúng mạnh mẽ nhất và khi lá đã khô. Phơi khô chúng sẽ khiến chúng bị héo và mùi hương ít nồng hơn.Loại bỏ mọi nguyên liệu cây cỏ không mong muốn.
Mà trước mắt hắn chính là sử dụng lấy cánh hoa để chế tạo, sau đó đem nghiền sơ nguyên liệu một cách nhẹ nhàng, có thể giúp mùi hương tỏa ra nhiều hơn. Sau đó đem cho vào thùng lớn thủy tinh đậy trọng tối một hoặc hai tuần.
Sau đó lọc lấy nước, có thể thêm nguyên liệu cánh hoa mới vào rồi tiếp tục ủ lấy để tăng nồng độ lên. Còn về quá trình như thế nào đả có đám thủ hạ phía sau nài lưng ra làm, còn hắn chỉ ngồi đợi kết quả mà thôi.
Nước hoa có thể ra đời cũng là nhờ thời hiện đại mạng lưới đầy ra. Chỉ cần lên mạng google là ra cả, tất tần tật mọi thứ.Khi thứ này ra đời ba nữ chính là ưa thích nhất, nử nhân mà đối với phương diện làm đẹp chính là trời sinh chấp nhất.
Một nơi khác, đô thành phía nam, nông trại lớn nhất Đại Việt.
“ Ca ca, đây là thứ gì ăn thật ngọt” Mộng Dao ánh mắt cong lên thành nguyệt nha cầm trên tay một quả dưa chuột cắn lấy, một tay khác cầm lấy một chiếc giỏ nhỏ đựng bốn năm quả dưa trên đó.
“ Nó gọi là dưa chuột” Thiên An cúi người đem tay xoa lên tóc nàng vui vẻ nói.
Rồi nhìn về phía sau một đám trẻ nhỏ ánh mắt hâm mộ nhìn nàng, bốn năm đứa trên tay cầm lấy mấy quả dưa chuột bỏ vào những chiếc sọt nhỏ có mặt ở một dãi đất dài gần mấy trăm mét.
Không chỉ có dưa chuột được trồng trọt, mà còn có cả cà rốt, bí đao lẫn đậu nành thậm chí có cả nấm rơm, nấm mèo được gieo trồng ở mảnh nông trang rộng lớn này. Thời đại này nông nghiệp cực kỳ kém phát triển, nhất là những thực phẩm như dưa chuột, bí đao hay nấm rơm cà rốt đều không sử dụng, những thứ này đều là Thiên An tìm được ở trong rừng đem về đặc biệc gieo trồng.
Đa phần làm nông thời này chính là chọn lấy những mảnh đất màu mở gieo trồng, hoàn toàn không biết cái gì là bón phân làm đất màu mở. Hay tưới tiêu hợp lý thường chính là phó mặc cho trời, chăm băm vào một năm vụ lúa hay săn bắn thú rừng lẫn cá sông mà sinh sống, trồng trọt và chăn nuôi cực kỳ yếu kém.
Kiếp trước xuất thân từ mảnh đất chữ S là một nước nông nghiệp đang phát triển, lại xuất thân từ con nhà nông hắn cũng có được đại lượng kiến thức nhất định. Cái gì mô hình vườn ao chuồng, hay cách tưới tiêu hợp lý lại thêm nhận biết đủ loại thực phẩm đây.
Lại có thêm phân bón hữu cơ ra đời, được hắn chú trọng thành lập một cái nông trại quy mô lớn. Những thứ thời này nhận định ăn không được như tôm sông sò hến thậm chí còn ở dưới mặt đất không một ai biết khoai lang, cà rốt đây, hay các dược liệu như tiêu, ớt, tỏi.. cũng được hắn mở rộng trồng trọt.
“ Mấy ngày nay thế nào” Thiên An đem một quả dưa chuột cắn lấy, dò hỏi.
Mộng Dao nghe được, liền vui vẻ trả lời: “ Rất vui nha, mỗi ngày đến Oánh tỷ dạy học đây, còn có rất nhiều chơi với muội đây, còn có nông trại rất thú vị muội lần đầu mới thấy thật nhiều gà nha, mỗi ngày đều có rất nhiều trứng, tiểu thỏ thỏ hi hi”
Thiên An nhìn Mộng Dao khoa chân múa tay giải thích gật đầu, từ khi từ đô thành đem về nơi này. Hoàn toàn không có ràng buộc quy cũ, lại có thêm rất nhiều bạn đồng tuổi cũng nhanh từ thương tâm qua đi. Mỗi ngày chính là vui chơi quên cả trời đất, chạy đông chạy tây khắp nơi.
Một hồi vui chơi với Mộng Dao, sắc trời dần trưa hai người cũng rời khỏi nông trại này, hướng về nơi ăn tập thể trong nông trại mà đi.
Nhìn phía trước rồng rắn chia làm mười hàng già trẻ đều có bưng trên tay là những hộp gỗ, hướng về một dãy bàn lớn nơi đó có mấy chục người đang tất bậc nấu nướng phân phát thức ăn cho đám người, còn cả đám quân binh trọng điểm canh gác xung quanh. Thỉnh thoảng một vài người lại ngó về sau như muốn tìm kiếm người nào.
“ Tham kiến đại vương” “ Tham kiến công chúa” Vô số thanh âm cất lên, khong biết là ai mở đầu khi phát hiện thân ảnh Thiên An cùng Mộng Dao tiến lại gần.
Đám người tay phải đặt ở tim mình đầu cúi xuống, tay còn lại nắm chặt để lại phía sau lưng, ánh mắt sáng rực thậm chí không ít người kích động. Hành động của bọn họ là lể tiết đổi mới do Thiên An yêu cầu, không cần phải quỳ gối như quân thần Trung Nguyên, là hắn bê nguyên kiểu chào trong anime Tấn Công Người Khổng Lồ áp dụng vào.
“ Miễn lễ, cứ tự nhiên đi” Thiên An cười nói, mang theo Mộng Dao đi xuyên qua, trong ánh mắt của nhiều người đi đến phía trước một dảy bàn ghế, tại đó có các thùng thức ăn cùng những đầu bếp.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Cá chiên, tôm nướng, canh bí đao ruột tôm, dưa leo trứng gà luộc” Thiên Hùng nhìn phía trước từng thùng thức ăn chất trên đó, rồi cười nói: “ Cho một phần lớn, một phần nhỏ đi”
“ Nhớ cho phần nhỏ tôm nướng nhiều một chút” Mộng Dao đem tay chỉ về phía trước những que to lớn tôm nướng.
“ Vâng..vâng.. bệ hạ.. công chúa” Thiếu phụ phía trước mặt đỏ hồng lên tay nắm lấy một khay gổ lớn chia thành nhiều ngăn, nhanh chóng đem thực phẩm gắp lấy bỏ lên trong đó.
Đám đầu bếp bên cạnh lẫn đám người ở gần cũng kích động không kém, dù sao thân phận Thiên An bây giờ đả đổi khác. Chính là Việt vương chí tôn của Đại Việt, còn bọn họ là thần dân đây. Mặc dù biết rõ Thiên An rất hòa đồng, nhưng mà từ khi dựng xong Thiên Hạ Vô Song thành, Thiên An hoàn toàn rất ít có mặt trong tầm mắt dân chúng, chỉ có ba vị vương phi là thường xuyên xuất hiện.
“ Được rồi, bình tĩnh ta có đáng sợ như vậy sao” Thiên An cười nói, đem tay nhận lấy hai phần lớn nhỏ rồi nhanh chóng rời đi, dù sau đám người này gặp hắn chính là một dạng như vậy có phần kích động nhiệt tình quá mức.
“ Phải chi có nước mắm nữa là ngon” Thiên Hùng trong đầu lẩm bẩm, đôi đủa gắp lấy mảnh cá chiên được xoay nhuyễn ra, sau đó được chiên giòn bởi mở heo ăn lấy.
Thời đại này gia vị cực kỳ thiếu thốn muối còn hiếm lấy đâu ra nước mắm mà dùng, đa phần đầu bếp chế tạo các món ăn đều là nhạt không có mặn mà thấm thía. Nhưng hiện giờ những thiếu thốn đó dần biến mất, khi bốn quận từ nước Sở xác nhập vào thổ địa Đại Việt, chỉ cần thông qua sông Dương Tử liền có thể theo dòng sông ra biển.
Có những con thuyền hơi nước, tha hồ mà bắt cá hay quy hoạch làm những ruộng muối quy mô lớn. Muối là thứ sa xỉ trước kia cũng nhanh chóng trở thành hàng đại trà tràn ngập trong các khu chợ của Đại Việt mà thôi.
“ Rộp rộp” Mộng Dao hiếp mắt đem những đầu tôm nướng chấm lấy sốt me ăn lấy, răng nhỏ không ngừng nhai lên thích thú không thôi. Sau một hồi hướng về một mảnh cá chiên ăn lấy, liền ngây người ánh mắt sáng rực đem muỗng nhỏ sắt đôi nó ra, liền nhìn hắn nói: “ Ca, đây là mộc nhĩ”
“ Đúng vậy, thế nào ăn ngon không” Thiên An vừa nói xong liền thấy đầu nhỏ nàng gật đầu, nói: “ Ăn nhiều một chút”
Thời gian lại tiếp tục chậm rải trôi đi thêm ba tháng, không khí nóng nực hanh khô của những ngày hè oi bức đã không còn, mà thay vào đó là những cơn gió mát mẻ thỉnh thoảng lại có những cơn mưa rào đầu mùa, báo hiệu cho thời điểm mùa mưa sắp đến.
Trong ba tháng này lảnh thổ nước Việt lại bành trướng lên, khi sứ thần đi sứ sang Sở trở về đem lại mục đích mà Thiên An mong muốn. Bốn quận rộng lớn về tay Đại Việt, toàn bộ con sông Dương Tử rộng lớn chỉ chờ thời gian là có thể kiểm soát, thương thuyền Đại Việt ngược xuôi trên sông tỏa đi khắp nơi.
Không chỉ thu về đất đai mà con người tài nguyên cũng đạt được, tất nhiên cũng đi kèm với rất nhiều bất lợi. Khi tầng lớp quý tộc nho sỉ ở địa phương cũ chống đối với các chính sách, hay là gián điệp trà trộn vào bên trong ở những vùng đất này. Lợi ích luôn song hành với rủi ro, nhưng Thiên An cũng không vội chỉ cần vùng đất này trên danh nghĩa thuộc về Đại Việt, trước vũ lực sát thương lớn của đại pháo, hắn từng bước cắn nuốt khống chế là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...