Nửa tiếng sau, một gian nghỉ chân tạm thời được dựng bởi bốn cọc gỗ bên trên là một tấm vải bố dùng để che mưa nắng, lúc này tụ tập một đám người dân tụ tập toàn bộ người trong thôn kéo nhau đến nơi này nhận lấy lương thực rồi rối rít cảm tạ khi nhận lấy những chiếc thùng giấy đem về nhà.
“ Xin hỏi khi xảy ra hạn hán gia trang có điều gì bất thường không?” Hàn Phi đi đến ngồi xuống ánh mắt dò hỏi một lảo già sáu bảy chục tuổi chống gậy ngồi trên đó.
Lảo già nhìn thân ảnh Hàn Phi rồi quay sang nhìn thân ảnh nam tử đang cất bước đi đến, thân ảnh vội đứng dậy chắp tay thi lể định quỳ xuống cảm tạ thì cơ thể đả được nâng lên, ánh mắt trong đó cảm kích lẫn chứa đầy hy vọng trông cậy vào vị công tử này, so với Hàn Phi thì hắn tin cậy vào vị công tử này hơn.
“ Trưởng thôn gia gia, người mau nói đi, công tử ca ca nhất định sẻ cứu được Nam Dương” bé gái được Dược Thiên Sầu dắt tay nắm theo bên miệng ăn lấy một chiếc bánh mỳ, con mắt to tròn hưng phấn nhìn về lảo già phía trước.
“ Xem ra huynh đối với nử tử rất được hoan nghênh, cả trẻ nhỏ cũng ưa thích huynh” Tử Nữ cất bước đi đến ánh mắt khẻ chuyển cười nói.
Dược Thiên Sầu cười nhạt tay vuốt ve đầu nhỏ cô bé, chính là bé gái khóc ỉ ôi bên gốc cây lay tỉnh cha mình, khi hắn đến liền vội vả chạy ra bám víu lấy hắn cầu xin cứu lấy cha mình: “ A Ly đả no chưa?”
“A Ly chưa bao giờ ăn được ngon như vậy món ăn, công tử ca ca có thể cho thêm A Ly một ổ bánh mỳ nữa được không, mẫu thân A Ly vẫn chưa được ăn nó” A Ly cúi đầu xoắn xuýt lên dò hỏi.
“ Ukm” Dược Thiên Sầu gật đầu đem tay chỉ về khung xe ngựa một đám người nhân viên đang phân phát các ổ bánh mỳ được hơ lên lửa hồng, cười nói: “ A Ly lại nói với mấy vị tỷ tỷ đó là được rồi, nhưng phải ăn nóng mới ngon nha”
“ Bẹp” A Ly nhón chân lên miệng đầy dầu mở thẹn thùng hôn lên má y, mặt như trái táo lên tiếng: “A Ly cảm tạ công tử ca ca”
“ Hahaha” Dược Thiên Sầu nhìn nàng xoay người chạy đi, cười vui vẻ có phần bất ngờ khi thấy Tử Nữ tiến lại gần trên tay là một mảnh khăn tím giúp hắn lau đi.
Gật đầu cảm tạ rồi quay sang nhìn ông lão nói: “ lảo nói đi”
“ Công tử” lảo già trưởng thôn ánh mắt cảm kích.
Danh vọng của Dược Thiên Sầu hắn cũng có nghe qua, khoảng cách gần tiếp xúc hắn cũng không ngờ một ngày mình lại đứng cạnh vị thần nhân này, mà đối phương giống như tin đồn chẳng mấy lạnh nhạt lại gần gũi hòa đồng với đám người bần dân bọn họ, chẳng xem thường hay chê trách ngại bẩn khi tiếp xúc với bần dân thấp kém.
Thanh âm nghẹn ngào nói: “ năm nay lương thực phát triển rất tốt, nhưng nửa tháng trước đả tàn lụi hết rồi”
“ Mưa” Hàn Phi chau mày, rồi cất bước đi đến mảnh vườn phía trước ánh mắt quan sát mặt đất bên dưới, hắn liền nhìn ra được mặt đất có dấu hiệu bỏng bởi nhiệt độ, đem tay vạch ra những cây hoa màu héo rũ.
“ Đại nhân, nữa tháng trước đất vừa được bón phân ngựa, đừng động bẩn tay” Lảo già vội lớn tiếng nói.
Hàn Phi tay vươn ra nắm lấy phân ngựa bên dưới, lại bám vào đó một màu trắng xám ánh mắt sáng lên, rồi quay người đi về dò hỏi: “ thổ nhưỡng Nam Dương phì nhiêu như vậy, cũng sử dụng phân bón sao?”
Lảo già cảm thán: “ đất đai màu mở đều bị đám phú thương kia chiếm mất rồi, chúng ta chỉ có thể trồng ở những vùng đất cằn cỗi. Không bón phân thì chẳng trồng được hoa màu gì đâu”
“ Vậy số phân bón này từ đâu mà ra” Hàn Phi xòe tay ra hỏi lấy.
Lảo già liền đáp: “ Số phân bón dinh dưỡng trăm dặm quanh đây đều bị một người thâu tóm hết. Những người khác không được bán”
“ Là ai” Hàn Phi dò hỏi.
“ Chính là Phỉ Thúy sơn trang chủ nhân Phỉ Thúy Hổ”
Tử Nữ nghe được mày có chút giãn ra, lại nhìn Dược Thiên Sầu nhích môi độ cong khi khống chế cách không hấp vật đem một ít phân bón thu về quan sát, nhỏ giọng nói: “ huynh phát hiện ra gì rồi”
“ Chút trò vặt của Phỉ Thủy Hổ mà thôi” Dược Thiên Sầu cười nói.
Thân ảnh xoay người nhìn từ xa một khung xe ngựa đi đến một thân ảnh nam tử mặc y phục hoàn toàn khác biệc với người dân có phần quý giá hơn, gương mặt có phần thô kệch mà hắn lại nhận ra khi xem qua anime chính là quản gia của Phỉ Thúy Hổ.
“ Cửu công tử, trang chủ, chủ nhân nhà ta có lời mời”
Dược Thiên Sầu gật đầu với tên quản gia nảy, tay vươn ra hấp lấy chiếc dù ở xa đem nó mở ra che lấy cho Tử Nữ, mưa chỉ còn lại lớt phớt vài hạt mà thôi với võ công của Tử Nữ chúng chả thấm vào đâu cả.
Dược Thiên Sầu cười nói: “ còn lo không có chổ nghỉ ngơi cho Tử Nữ cô nương, lại có người mời thật đúng là khéo”
Tử Nữ mắt đẹp nhìn hắn, thân ảnh uyển chuyển cất bước đi nàng có mặt đi theo nhóm người chính là nhận được tin Dược Thiên Sầu cũng đích thân vận chuyển cứu trợ, khi mà một chi đội ngủ hàng hóa của Thanh Y Lâu đả bị Dạ Mộ đốt cháy trong đêm khi vận chuyển lương thực đến cứu trợ.
Nàng cũng muốn đi theo hắn để xem thử hắn rốt cục muốn gì ở Nam Dương, hoặc là cũng như Hàn Phi đến nơi này ra tay với Phỉ Thủy Hổ, thân ảnh cất bước lên khung xe ngựa chui vào bên trong rồi nhìn hắn bước vào cùng nàng ngồi lấy, cười nói: “ Trò vặt mà huynh nói, là phân bón có vấn đề sao?’
Dược Thiên Sầu gật đầu: “ Hắn trộn vôi sống vào chung, chính là nguồn cơn hết thảy, cũng là mục đích của hắn, muốn thông qua đó mà đầu cơ trục lợi cho mình”
“ Vôi sống” Tử Nữ nghe được mắt sáng lên, ánh mắt nhìn về Dược Thiên Sầu nói: “ chả trách mặt đất lại có dấu hiệu bỏng, hoa màu lại héo rủ sau một trận mưa”
Thiên An tiếp lời: “ vôi sống phản ứng với nước sinh ra nhiệt độ cao, thông thường nó cũng được dùng để cải tạo đất có vị chua hay mặn, nhưng đả qua xử lý nó đả mất tính chất nhiệt, vôi sống nguyên chất được trộn vào phân bón khi gặp mưa sẻ thiêu đốt hoa màu, đem gốc rể chúng phá hủy. Phỉ Thủy Hổ ép buộc dân chúng việc làm thất đức như vậy, ta cũng nên thu lãi nợ nần với Dạ Mộ rồi”
Khung xe ngựa tiếp tục di chuyển Hàn Phi cùng Thiên An nương theo quản gia của Phỉ Thúy Hổ mà đi đến sơn trang của hắn. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Để ngăn chặn Thanh Y Lâu tiếp viện Cơ Vô Dạ đả phái người đốt cháy đoàn đội cứu trợ, nhưng Dược Thiên Sầu đả lường trước chuyến hàng đó chỉ là những kiện vật phẩm linh tinh cháy cũng không ảnh hưởng gì. Ngay sau đó một ngày Dược Thiên Sầu đích thân áp tải lương thực rời đi, Dạ Mộ sát thủ còn chưa kịp ra tay đả bị hắn trực tiếp xuất lĩnh giết.
“ Tử Nữ cô nương kinh doanh Tử Lan Hiên nhiều năm ở Tần Trịnh, hắn biết không ít thông tin về Phỉ Thủy Hổ đi?” Dược Thiên Sầu cười hỏi.
Tử Nữ biết hắn kiếm cớ nói chuyện, Thanh Y Lâu thế lực trải dài thất quốc lại từng là đối tác làm ăn với Phỉ Thủy Hổ, làm sao lại không rõ chứ. Nhưng cũng không có bóc trần chuyện này, chậm rãi nói: “ Phỉ Thủy Hổ dựa vào thủ đoạn mua chuộc quân chính, khống chế thị trường đả trở thành cự phú hàng đầu của Hàn quốc.
Kẻ này sống rất ăn chơi sa đọa làm dấy lên lòng hiếu thắng của quý tộc vương thất. Ba năm trước vương thúc Hàn Phi là Cảnh Luân Quân đả cùng hắn của cải”
Dược Thiên Sầu biết rõ còn hỏi: “ thế nào?”
Tử Nữ tiếp lời: “ Phỉ Thúy Hổ dùng vàng ngọc xây nhà, trân châu đắp đường áo gấm làm củi. Chưa đến 10 ngày đả khiến Cảnh Luân Quân thua hết tài sản đến cả đất phong cũng bị Phỉ Thúy Hổ cưỡng ép bán cho”
Thiên An lại nói: “ Cảnh Luân Quân là tông tộc hoàng thất, đất phong lại dể bị thu mua, hẳn còn có phía sau màn người đây”
Tử Nữ gật đầu, nói: “Bởi vì cuộc đọ sức của bọn họ có Thiết Huyết Minh làm chứng. Nó là một tổ chức vừa hùng mạnh vừa bí mật, dùng tài lực và nhân lực khổng lồ tiến hành đảm bảo cho các màn cược lớn giữa bảy quốc gia. Cảnh Luân Quân tuy là tông tộc nhưng cũng không làm trái được màn cược”
Ngừng một hơi nàng lại nói tiếp: “ Khi xưa Vệ quốc công tử Khang cậy có giáp binh hùng mạnh làm trái màn cược, chưa đến 3 ngày đả bị bêu đầu trêu trên tường thành thị chúng. Thực lực của Thiết Huyết Minh sâu xa khó lường”
“ Có thể trấn áp vương công quý tộc các nước, võ công của Thiết Huyết Minh chắc chắn phải rất cao, ta cũng thật tò mò rốt cục người đứng sau là ai đây?” Dược Thiên Sầu cất lời
Nhiều năm nay thông tin mà hắn thu thập không ít, thậm chí còn cày người vào các thế lực lớn trên trung nguyên. Song có rất nhiều tổ chức bí ẩn khổng lồ vẫn không có cài tay chân vào được, chẳng hạn như tổ chức Thiết Huyết Minh.
Tử Nữ tiếp lời: “ Không chỉ có vũ lực, khi xưa công tử Khang máu me cờ bạc, nợ những 250 lượng vàng, vào ngày trả nợ công tử Khang điều 42 giáp binh, bảo vệ mình thật chặt. Còn sứ giả Thiết Huyết Minh phái ra chỉ có một người, hắn đề xuất 1 màn cược mới.
Chỉ cần 43 người tính cả công tử Khang có thể gom đủ 250 lượng vàng mang nợ, Thiết Huyết Minh không chỉ trả hết 250 lượng vàng, mà còn tặng thêm 100 lượng”
Dược Thiên Sầu cười nói: “ theo ta biết bỗng lộc một năm của giáp binh nước Vệ là 7 lượng vàng, chỉ cần mỗi người bỏ 1 năm là có thể trả. Nếu đôi bên tin tưởng lẫn nhau giáp binh giúp công tử Khang trả nợ, công tử Khang tặng lại 100 lượng vàng đẹp cả đôi đường.
Còn không giúp giáp binh chẳng hề hấn gì, công tử Khang bỏ mạng. Có điều nhân tính tham lam hắn dùng tiền lương của giáp binh để trả nợ còn bỏ túi 100 lượng vàng, giáp binh không thu được gì còn mất bổng lộc 1 năm. Cuối cùng không ai bỏ tiền, công tử Khang bỏ mạng”
Tử Nữ khẻ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...