Mà Vệ Trang nghe xong Hàn Phi thoại sau không có đừng phản ứng, chỉ là liên tục nhìn chằm chằm vào Hàn Phi xem, trên tay vẫn giữ nguyên ly ngọc đựng rượu.
Hàn Phi cảm nhận được cái nhìn của Vệ Trang, vẫn giữ thức ăn trên đủa để ở trên miệng nhìn hắn, rồi nói: "Ngươi có thể hay không xem Tử Nữ cô nương, nàng ấy còn đáng nhìn hơn ta đây"
Vệ Trang không phản ứng Hàn Phi lãnh đạm nói: "Ngươi có biết hay không Dạ Mộ đến cùng nuốt chửng bao nhiêu không biết trời cao đất rộng đối thủ."
Hàn Phi nhẹ nhàng để đũa xuống, mỉm cười nói: "Nếu không phải đối thủ thì Lưu Sa thành lập chính là để trang trí thôi sao?"
Vệ Trang lần thứ hai nhắc nhở: "Ta hi vọng ngươi có thể rõ ràng chính mình đang làm gì."
Hàn Phi gật đầu một cái nói: "Ta rất rõ ràng."
Hai người đồng thời hừ một tiếng, ai cũng không có yếu thế ánh mắt gắt gao nhìn lấy nhau.Trương Lương cùng Tử Nữ cũng tại vẫn lắc đầu nhìn giằng co không xong hai người, nói như thế nào đây.
Đối lập có thể có một phút, Vệ Trang có thể coi là thở dài quay đầu đi, không để ý tới người này.
Cuối cùng cuộc giao tranh của Hàn Phi và Vệ Trang cũng kết thúc, Vệ Trang đành thu hồi quay mặt đi.
"Ai ha ha ha ha! Là ngươi thua rồi nha, muốn phạt rượu!" Hàn Phi lập tức lên tiếng, tựa như vừa đánh thắng một trận gì ghê gớm
Tử nữ cũng là cười duyên một tiếng, "Ngươi thật nhàm chán a."
"Ngươi tính làm thế nào." Vệ Trang lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn
Hàn Phi cũng thu hồi bất cần đời vẻ mặt, trả lời: "Muốn nhìn rõ trong đêm tối,thì trước tiên cần phải có một đôi mắt đặc biệc" Nói xong cũng dùng khóe mắt quét một hồi Tử Nữ
"Một đôi mắt đặc biệc" Tử Nữ vội hỏi
Hàn Phi gật đầu một cái nói: "Có người thích hợp không"
Tử Nữ trầm ngâm nói “ có lẻ.. có một”
Không khí gian phòng lại im lặng, một hồi Tử Nữ lên tiếng: “ Rốt cục 3 vạn quân lương rốt cục là thế nào chạy mất, Cơ Vô Dạ biểu hiện dường như cũng không rõ việc này, hắn dẫn xuất binh mã đi theo chẳng khác nào làm việc dư thừa cả”
Vệ Trang mày chau lại ngưng trọng nói: “ nơi cất giấu rất cao minh, khó mà lên được mấy trăm trượng khoảng cách, muốn lên được phải sử dụng cơ quan bên trên, khi ta đến hoàn toàn không có dấu hiệu chiến đấu qua.”
“ Vệ Trang huynh lời nói, còn có hoàng tước đứng sau” Hàn Phi lên tiếng hỏi.
Trương Lương vội nói: “ Không ngờ trong Tần Trịnh còn có một nhân vật như vậy, trước mặt Cơ Vô Dạ trộm lấy ba vạn quân lương không một ai hai biết”
Tử Nữ đem bầu rượu rót xuống, nói: “ Thủ đoạn cao minh, ba vạn quân lương lấy đi còn có người chịu tội thay cho mình”
Hàn Phi gương mặt ngưng trọng sau đó chán nản thở dài nói: “ Cơ Vô Dạ mười phần khẳng định ta làm ra, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch”
“ Trong thành Tần Trịnh này có người còn có thể qua mặt được hết thảy, rốt cục là thần thánh cao nhân nào” Trương Lương suy tư nói, ngưng trọng hơn bao giờ hết giờ nghỉ lại đối phương bày ra thủ đoạn quả khiến người sợ hãi.
“ Chúng ta dường như bỏ sót một người” Hàn Phi môi nhích lên độ cong, chợt nhớ lại một thân ảnh nam tử, một người mà hắn không ngờ được.
“ Ý huynh là Dược Thiên Sầu, có điều ba vạn lượng còn chưa hợp nhãn vị công tử này” Trương Lương dò hỏi, nếu có thể qua mặt hết thảy thủ đoạn thông thiên leo núi như đất bằng thì chỉ có vì công tử kia.
Nhưng mà 3 vạn lượng hoàng kim mà nói so với thu nhập của các tòa chi nhánh Thanh Y Lâu mà nói cũng không là gì.
Phải biết rượu ngon vải vóc các mặt hàng bán ra đều đem lại lợi nhuận lớn. Chưa kể mỗi lần đại hội cờ vương được tổ chức đem lại rất lớn nguồn thu tài chính đây.
Vệ Trang con mắt thoáng qua quang mang, lắc đầu nói: “108 tòa Thanh Y Lâu mọc trên thất quốc, phú giáp thiên hạ. Thú vị là một con cá lớn.”
Hàn Phi cười nói: “ mấy ngày nay vị bằng hữu mới này của ta, phát đạt không ít”
Tử Nữ tay nâng bình rượu dừng lại, khẻ suy tư liền đoán ra được là người nào: “ Thất Tuyệt đường chỉ là một thế lực nhỏ, chỉ chưa đầy một tháng đả quét sạch các thế lực trong thành, để lại duy nhất một Độc Hạt Môn là biết rõ thế lực của Cơ Vô Dạ, lại thêm huynh ấy rầm rộ chở lấy tài sản các thế lực kia về không ai nghi ngờ được.”
“ Có thể thoát đi tai mắt của Thoa Y Khách, Bách Điểu lẫn Tử Lan Hiên, khắp cả Tần Trịnh này trừ Dược Thiên Sầu ra, ta nghỉ chỉ có một người là Phượng Vô Song huynh ấy mà thôi.” Hàn Phi uống một hơi chung rượu của mình.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, đúng như Hàn Phi nói bọn họ bỏ qua Thiên An từ đầu đến cuối hắn đều vô can, không ai nghi ngờ được cả, đến cả Cơ Vô Dạ cũng không có lý do để nghi ngờ.
Dù sao trong thời gian này Thất Tuyệt đường bận tối mặt mở địa bàn, đối phương thu thập dân chúng tài chính chống đở là cướp lấy tài sản các thế lực, lại dựa vào buôn bán rượu lẫn các đồ gia dụng, sòng bạc...
Lúc này đột nhiên một tiếng cầm âm vang lên, du dương uyển chuyển thanh âm lan tỏa khắp cả Tử Lan Hiên, rơi vào tai của bốn người, khiến bọn họ đều dừng lại lắng nghe giai điệu.
"Ân, tiếng đàn này?" Tử Nữ tâm thần khẽ động, ngồi dậy tới: " Là Lộng Ngọc"
Mà Tử Lan hiên trên dưới, càng là một mảnh rung động.
"Trời ạ, tiếng đàn này thật là dễ nghe!"
"Nói nhảm, Lộng Ngọc cô nương tiếng đàn có thể không dễ nghe sao? Chỉ là hôm nay khúc đàn này, lần đầu tiên nghe, thực sự là bất khả tư nghị"
"Không sai, thế gian còn có như thế khúc đàn, khó được."
"Nhất là trong vùng hào phóng, không câu chấp ý, để cho ta nhất giới thư sinh, đều vứt không được muốn cầm kiếm chân trời!"
“ Khúc đàn này là Tiếu Ngạo Giang Hồ, đúng rồi, là nó, không sai chút nào”
Thời gian lại trôi đi, sắc chiều nhanh chóng buông xuống, bầu trời với những áng mây hồng như thiếu nữ xấu hổ theo gió trôi đi.
" Tranh tranh tranh tranh" cầm âm vang vọng du dương không ngừng phát ra từ một gian nhã phòng, khúc nhạc cất lên tràn đầy ấm áp nhưng lại trong đó tràn đầy thương cảm, từng nốt nhạc theo đôi tay nhỏ nhẵn của Lộng Ngọc không ngừng vang lên.
" Ba ba" một tràng vỗ tay cất lên từ Trương Lương cùng Tử Nữ, không lâu sau Trương Lương liền lên tiếng tán thưởng: " Quả nhiên là một khúc nhạc hay"
Tử Nữ dời mắt đi nhìn qua Hàn Phi một bên ngẩn người một giọt lệ rơi xuống, Hàn Phi tay nâng chung rượu cũng nhanh chóng tỉnh táo lạ, nói: " trước đây nghe nói khi nghe xong cầm khúc của Khoáng Tu nước Triệu, làm cho linh hồn dường như nhập vào cõi mê. Ta còn không tin, hôm nay nghe một khúc của cô nương mới biết được quả thật có người có thể gãy được một khúc rung động nhân tâm như vậy?"
Lộng Ngọc chậm rải đáp lời: " công tử quá khen rồi, Khoáng Tu đại sư là Cầm Thánh, Lộng Ngọc không thể sánh bằng được"
Tử Nữ liền tiếp lời: " Công tử cũng là Tình Thánh, nói đến rung động nhân tâm, chảng lẻ thật sự động tâm rồi"
Kời vừa dứt không lâu liền nghe Lộng Ngọc kinh hô: " " tỷ tỷ"
Hàn Phi tiếp lời: " Ta vốn đa tình, có điều đối diện với một khúc mỹ ngọc không tỳ vết thế này, Hàn Phi không dám có suy nghĩ không an phận"
" Vậy thì đúng rồi, Lộng Ngọc là viên minh châu trong tay ta" Tử Nữ ánh mắt thương yêu nhìn về Lộng Ngọc, sau đó liếc mắt nhìn một bên không xa đó uống rượu Thiên An.
“Nếu ta đoán không lầm, thì khúc nhạc này có tên là Thương Hải Châu Lệ”
Nghe Trương Lương đoán ra Lộng Ngọc gật đầu đáp: " chính là khúc này"
Hàn Phi chậm rải bước đi rồi nói: " Thương Hải Châu Lệ, nhạc khúc uyển chuyển thương cảm, lại tràn đầy ấm áp, tựa hồ ẩn hàm trong đó rất nhiều chuyện cũ"
Lộng Ngọc đáp:"Công tử sáng suốt, thuở nhỏ Lộng Ngọc học đàn trong lúc gãy đàn khó tránh khỏi trong lòng tác động"
Bầu không khí có phần lặng xuống, mặc dù Lộng Ngọc không có nói rõ song ở đây đều là người thông minh có thể đoán ra được nàng còn một đoạn quá khứ thương tâm.
Hàn Phi đem đầu dời đi ánh mắt bị chú ý đến chiếc ngọc bội nàng đeo bên hông: " Viên Hỏa Vũ Mã Não này thật hiếm thấy, không biết cơ duyên gì khiến cho Lộng Ngọc cô nương đạt được nó"
" Đây là di vật của phụ thân để lại"
Hàn Phi bước đến gần dò hỏi: " Không biết lệnh tôn đả từng du ngoạn đến Đại Việt chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...