Hắn thật ác !
Trong chốc lát Viên Lai Lai bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhủ hết ba tiết học, đợi cô tỉnh thì thấy Hình Diễn đang dọn dẹp sách trong tay cầm một tờ giấy “ Lúc nảy có bạn học gởi một vấn đề lên, tôi giờ sẽ đọc lên ọi người nghe, rồi giải đáp.”
Viên Lai Lai giật mình, đó không phải là tờ giấy cô viết cho hắn sao? Mặt vừa nóng vừa giận, không nghĩ tới Hình Diễn dám đùa bỡn cô!
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, hận không sinh cùng lúc, ngày ngày cùng quân hảo.” Hình Diễn cười nhìn cả lớp một vòng “Có ai có thể giải thích một chút ý nghĩa của bài thơ không?
Đầu Viên Lai Lai cúi thấp muốn tới đất, bởi vì không ngoài dự đoán của cô Hình Diễn nói “ Viên Lai Lai, em giải thích một chút đi.”
“Chắc là chuyện xưa của một người đàn ông bốn mươi tuổi ngoại tình cùng cô gái hai mươi tuổi .” Viên Lai Lai nói xong cắn răng im lặng, hắn làm như vậy không phải nói với cả lớp tờ giấy đó là cô viết sao? Cô và hắn rốt cuộc có thù sâu như thế nào chứ ?
“Câu trả lời vô cùng tốt, tan học.”
Các bạn học lập tức giải tán, cô định đi về cùng những người cùng túc xá, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, đi chậm nên bị bỏ lại trên đường bị một chiếc xe cản đường của cô.
Cửa xe tự động mở ra Viên Lai Lai nhìn thấy Hình Diễn “Lên xe.”
Viên Lai Lai thận trọng hỏi không có lập tức lên xe “ Giáo sư có chuyện gì không?” Ai biết được hắn có dùng biện khác chỉnh cô hay không!
Hình Diễn nhíu mày “ Giải thích cho em ý nghĩa chính xác của bài thơ, không nghe sao?”
“Nhưng mà. . . .” Viên Lai Lai vừa định nói lại nhìn thấy vẻ mặt uy hiếp của Hình Diễn “ vụt” một tiếng ngồi ngay cạnh chỗ người lái.
Bên trong xe hàn toàn yên lặng, Viên Lai Lai nhìn thẳng phía trước một lúc thấy Hình Diễn không có ý nói chuyện, bèn nịnh bợ nói “Việc đó bạn gái thầy thật xinh đẹp.”
“Nó không phải bạn gái tôi.”
“Cái gì?” Viên Lai Lai kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất lớn tiếng nói “ Tại sao không phải ạ! Hôm đó cô ấy nói khi hai người kết hôn cũng muốn em tham dự, lúc đó thầy cũng không phủ nhận! Tại sao bây giờ không có cô ấy ở đây thầy lại phủ nhận? Ba em nói làm đàn ông điều thứ nhất là phải biết chịu trách nhiệm, không nghĩ tới Giáo sư lại là loại người như thế!”
“Loại người như thế?”Hình Diễn không chút để ý hỏi “ Một người đàn ông bốn mươi tuổi, có ý đồ dụ dỗ em?”
. . . . . . . . . .
Viên Lai Lai cúi đầu, dường như là từ đầu đến cuối cô có ý đồ dụ dỗ hắn mới đúng.
“Viên Lai Lai.” Tốc độ lái xe của Hình Diễn chậm rãi “ Bây giờ tôi 25 tuổi, lớn hơn em ba tuổi mà thôi, bài thơ này đặt trên người chúng ta không thích hợp.”
Vẻ mặt Viên Lai Lai thành thật nhìn gò má hắn, xe dừng lại cũng không phát hiện “ Em không chấp nhận đàn ông có bạn gái, lớn hơn ba tuổi cũng không được
Hình Diễn quay đầu nhìn cô ánh mắt quái lạ “ Tôi có nói là muốn theo đuổi em sao?
Sắc mặt Viên Lai Lai đỏ lên, tại sao ở cùng hắn lúc nào cũng mất mặt! Thật là. . . . . .
Hình Diễn không nhìn thần sắc ảo não của cô, thản nhiên nói “ Tôi nói rồi nó không phải là bạn gái của tôi, nó là em gái tôi, là em hiểu lầm.”
“Em gái?” Mặt Viên Lai Lai đen sì, thật là mất mặt.
“ Không cần nói với tôi là em không phát hiện, khuôn mặt chúng tôi là từ một khuôn đúc ra.” Nhìn biểu tình cằm muốn rớt xuông của cô, Hình Diễn cảm thấy bấc đắc dĩ trên đời này làm sao có thể có người ngu ngốc như vậy.
“Cho nên nói. . . .” Viên Lai Lai gãi đầu thận trọng nhìn hắn “Chỉ là em gái? Nhưng thầy là người ưu tú như vậy, cũng phải có bạn gái chứ? Chắc là không chỉ có một cái ?”
“Không có, hoàn toàn không có.” Hình Diễn nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, khó có thể tiếp nhận tin tức này?
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ Giáo sư không thích phụ nữ, mà là. . . . .”
Lời cô còn chưa nói xong liền bị một cánh tay cường tráng ngăn lại, cánh tay còn lại ổn định cái ót cô, môi cũng bị cướp đi, đầu ốc trống rỗng, này. . . . .là cái hoàn cảnh gì!
Đáy mắt Hình Diễn ý cười thật sâu “ Không muốn hôn sao? Muốn hôn tiếp thì nhắm mắt lại.”
Viên Lai Lai lại đẩy hắn ra “Giáo sư! Không thể!”
Trong nháy mắt, mắt Hình Diễn thoáng qua lạnh như băng, tiếp theo hắn cười lạnh “ Đang nghĩ đến bạn trai thanh mai trúc mã? Người hôn cũng nhận là bạn trai? Hai người đã xa cách bao nhiêu năm? Em vẫn xác định anh ta ở nước ngoài không có bạn gái?”
Viên Lai Lai kinh hoảng một lúc, không xác định bởi vì Viên Lộc hay bởi vì Hình Diễn hôn “Anh ấy sẽ không!”
Hình Diễn hừ lạnh một tiếng “ Viên Lai Lai, trong lòng em còn có người đàn ông khác mà vẫn đến dụ dỗ tôi sao?”
Viên Lai Lai cúi đầu tự biết mình đuối lý,mắt nhìn miêng, miệng nhìn tim, tình trạng như xác chết.
“Viên Lai Lai, lúc này tôi nói cho em biết, Tôi động tâm, em phải chịu trách nhiệm.”
!! “Giáo sư, thứ nhất chúng ta không có cùng nhau sinh con đời sau, thứ hai chúng ta không có chúng tài sản, thứ ba chúng ta thậm chí cũng chưa từng có 419, nhiều lắm là nụ hôn lúc nãy, hơn nữa thầy không phải là tiểu thư khuê các cũng không phải con gái một, tại sao muốn em chịu trách nhiệm, coi như cần chịu trách nhiệm thì cũng nên lả thì đối với em chịu trách nhiệm đi!” Vì một nụ hôn mà phải chịu trách nhiệm, cô chắc là người bi kịch như thế ở thế kỷ hai mươi mốt!
“Hả?” Thanh âm Hình Diễn cuối cùng cũng dịu dàng lại “ Tôi chịu trách nhiệm với em cũng có thể.”
Viên Lai Lai im lặng “ ý em không phải thế, chúng ta ai cũng không cần chịu trách nhiệm. . . . . . .”
“Trước mắt em chỉ có hai cái lựa chọn, một là tôi chịu trách nhiệm với em, hai là em phải chịu trách nhiệm với tôi.” Hình Diễn không muốn buông tha cô.
“Nhưng mà. . . .”
“Viên Lai Lai, trước tiên em đem người bạn thanh mai trúc mã không rõ tình trạng quên đi, trong thời gian này chúng ta thử qua lại, cho đến khóa học kết thúc nếu như em vẫn không thể chấp nhận tôi thì. . . . ., tôi lập tức cấp cho em danh ngạch đi du học, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không quấy rầy em nữa, như thế nào?” Hình Diễn nhìn cô chăm chú nháy mắt một cái.
“Vậy nếu em không muốn cuộc đánh cuộc này thì sao?” Viên Lai Lai chỉ cảm thấy giống như đang tiến vào bẫy, nhưng giãy giụa đều vô dụng, vì vậy dứt khoát không từ chối.
“Em không có lựa chọn nào khác, đừng quên lúc đầu là em đến trêu chọc tôi trước.” Hình Diễn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói không mang bất kỳ nhiệt đọ nào “ Hoặc là bây giờ em xuống xe, coi như chúng ta chưa từng có chuyện gì xãy ra.”
“Vậy danh ngạch di du học của em . . . .”
Im lặng
“Vậy, chúng ta tạm thời thử một chút?
Hình Diễn không thèm nhìn cô, xuống xe bước thẳng đến quán cơm.
Một đường đi theo hắn vào tiệm cơm, bước chân hắn lớn, Viên Lai Lai chạy chậm mới đuổi kịp, cuối cùng đụng đến quần áo của hắn, nắm tay hắn lại “Giáo sư đi quá nhanh, cứ như vậy em còn chưa đi đến quán cơm thì đã mệt chết rồi.”
Bươc chân Hình Diễn chậm lại một chút, cúi đầu nhìn tay cô nắm tay hắn, khóe miệng hiện lên ý cười, trở tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô.
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Viên Lai Lai cầm thực đơn che lại nửa mặt “ Giáo sư, tai sao bọn họ nhìn chúng ta với ánh mắt kì quái như thế?”
Hình Diễn không chút do dự mỉm cười nói “ Yên tâm, bọn họ là đang nhìn tôi, không phài nhìn em.”
. . . . . . Làm người có phải hay không cũng quá tự luyến( tự yêu bản thân mình) một chút?
Viên Lai Lai không cam lòng, lại hỏi, "Giáo sư, vậy bây giờ chúng ta là đang nói yêu thương sao?"
Hình Diễn kỳ quái nhìn cô một cái, "Em cứ nói đi?"
Á. . . . . .
“Nhưng mà Giáo sư, em như vậy có gọi là bắt cá hai tay không?” Viên Lai Lai tức giận, đã hứa với Viên Lộc là đợi hắn trở về, nhưng bây giờ lại đến trêu chọc Giáo sư của mình.
Hình Diễn lạnh lùng nhìn cô, nhắc lại chuyện xưa “ Hôn cũng chưa hôn, chỉ có em mới có thể cho rằng là quan hệ yeu đương.”
“Làm sao thầy biết!” Cô cũng không nhớ đã từng nói qua chuyện này!
Hình Diễn nhìn cô ngạc nhiên nói “Đừng quên tôi là thầy của em.”
“A, Giáo sư thường dạy người khác chuyện như vậy rồi hả?” Viên Lai Lai phản kích.
“Viên Lai Lai” giọng Hình Diễn chợt nghiêm túc, khiến Viên Lai Lai cảm thấy bị áp bức, sau lại nghe hắn nói “ Em là không muốn hợp cánh danh ngach sao?”
Toàn thân chấn động, vội vàng cười theo, vỗ ngực bảo đảm, "Giáo sư thầy yên tâm, cho dù thầy thường dạy học sinh của thầy như vậy em cũng vậy tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ cho người khác!"
"Viên Lai Lai!" Hình Diễn nổi đóa, hoài nghi mình cùng cô chung đụng thời gian dài có thể hay không cũng sẽ trí lực giảm xuống.
"Hình Diễn?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên, đúng lúc cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Hình Diễn sửng sốt, đứng dậy đối người tới cười ôn hòa, "Cô Phó, thật là trùng hợp."
Phó Nghiên Kiều cười tươi "Không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này, có thể cùng nhau ăn cơm không?"
Hình Diễn chần chừ một chút rồi cũng đồng ý, vì vậy trên bàn ăn xuất hiện hình ảnh Phó Nghiên Kiều liên tục gắp thức ăn dâng nước, ngay cả bò bít tết cũng cắt nhỏ rất tốt bỏ vào khay cho Hình Diễn.
Ngược lại Hình Diễn lại đưa tới khay cho Viên Lai Lai vỗ vỗ đầu của cô rồi nói “Ngoan, ăn nhiều một chút.”
Viên Lai Lai hoài nghi nghiêm trọng gia đình hắn có phải hay không nuôi một con chó, thường vỗ đầu chó nói: "Ngoan, ăn nhiều một chút." Thế nhưng ở trước mặt người đẹp, cô lại không thể cự tuyệt.
Sắc mặt người đẹp càng ngày càng kém, tay nắm chặt ly liền uống, mà sắc mặt Hình Diễn càng ngày càng trắng bệch, bàn tay dưới bàn hung hăng bóp tay Viên Lai Lai một cái, Viên Lai Lai đau keu thành tiếng, khuôn mặt thật tội nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn.
Hình Diễn cũng cúi đầu nhìn cô, "Thế nào? Không thoải mái? Có phải hay không ăn nhiều?"
Căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, cũng đã lôi kéo cô đứng lên, "Ăn nhiều nên đi bệnh viện kiểm tra, xem ra là thức ăn nơi này ăn quá ngon rồi, lần sau đổi lại nơi khác." Lại quay đầu nhìn về Phó Nghiên Kiều, "Tôi phải mang theo học trò của tôi đi bệnh viện kiểm tra, cô ăn từ từ ." Dứt lời khom người rời đi.
Bị hắn nắm đau cũng bị nói thành là ăn nhiều Viên Lai Lai căn bản không phát giác được chuyện gì xảy ra, liền một đường bị Hình Diễn kéo đến phòng vệ sinh, mắt thấy hắn muốn lôi kéo mình vào phòng vệ sinh nam, Viên Lai Lai rốt cuộc lên tiếng "Giáo sư, em là động vật giống cái!"
Hình Diễn cũng không quay đầu nhìn cô, buông tay cô liền đi vào phòng vệ sinh, trong chốc lát liền nghe được tiếng nôn mửa , trong lòng Viên Lai Lai là lạ, đây là tình huống gì? Cái người thoạt nhìn cường tráng như vậy tại sao sức khỏe lại kém như vậy, cô cũng không nhìn thấy vừa rồi hắn có ăn cái gì không sạch sẽ.
Không sạch sẽ? Viên Lai Lai chợt lóe, người này có thích sạch sẽ! Khó trách mới vừa rồi một miếng cơm cũng không ăn, đem thức ăn người đẹp gắp cho hắn, hắn đều đưa tất cả cho cô, tình cảm là đem cô đối xử như cái thùng rác á. . . . . .
Ói khoảng chừng hai mươi phút, khuôn mặt Hình Diễn trắng bệch đỡ tường đi ra, lúc thấy Viên Lai Lai sửng sốt một chút “Tới đây đỡ tôi.”
Lúc này Viên Lai lai mới phản ứng “ A” mọt tiếng vội vàng chạy tới đỡ hắn “ Giáo sư thầy như vậy có thể trở về sao?” suy nghĩ một chút lại nói “ Thầy như vậy có thể đưa em trở về sao?” Bay giờ đã trễ thế này, gọi taxi về sẽ rất đắt!
Hình Diễn hừ ra một hơi “ Lấy thẻ trong túi tôi đi mở phòng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...