Phẫu thuật tiến hành hơn 10 tiếng, đèn trong phòng phẫu thuật mới tắt. Bác sĩ đi ra, Hứa Phục Sinh và trưởng bối Triển gia mới xông lại, Bạch Ngọc Đường chầm chậm đứng lên, nhưng không di chuyển được nửa bước. Mà Triển Chiêu cũng âm thầm đứng đằng sau cách hắn không xa, cũng như vậy không di chuyển được một bước, trong ánh mắt là sự thống khổ gần như tuyệt vọng.
“Phẫu thuật rất thành công, chúng tôi hiện giờ chuyển cô ấy đến phòng bệnh giám hộ đặc biệt, để cô ấy hảo hảo nghỉ ngơi, mọi người để một người ở lại.”
Triển Chiêu thân thể buông lỏng, dựa lưng vào tường, ngay cả chân cũng run rẩy.
Triển bá phụ tuổi cũng đã lớn, ngồi một chỗ thời gian lâu như vậy đã không chịu nổi, Hứa Phục Sinh trước tiên đưa ông về nhà, cũng đáp ứng sẽ hảo hảo trông coi Bội Bội.
Vì việc Hứa Phục Sinh không màng bản thân nhảy xuống nước cứu người, nên Triển gia trên dưới cũng nhìn cậu không tệ, Triển bá phụ đại khái cũng nhìn ra tâm ý của tiểu tử này đối Bội Bội, gật đầu, được em trai dìu về nhà.
Lúc đi qua Triển Chiêu, hai người cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu.
Bạch Ngọc Đường muốn cùng đi vào, nhưng bị Hứa Phục Sinh ngăn lại. Triển Chiêu đã quen biết Hứa Phục Sinh từ mấy năm trước, từ đó đến giờ chưa từng thấy qua cậu ta dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn người khác. Có lẽ nói, xuyên qua Bạch Ngọc Đường, cũng ghét luôn cả cậu.
Quả nhiên, sau khi ngăn Bạch Ngọc Đường lại, thì đi đến chỗ cậu, ngữ khí trong lời nói bất tri bất giác đã thêm vài phần lạnh băng, “Triển… đại ca, em lưu lại là được rồi, em nghĩ Bội Bội hiện nay thật không muốn thấy hai người đâu.”
Triển Chiêu không nói lời nào, run rẩy gật đậu, trước khi đi không quên nắm tay Bạch Ngọc Đường, kéo hắn lên.
Triển Chiêu biết tâm lý hiện giờ của Bạch Ngọc Đường, Bội Bội không phải không trọng yếu, hiện tại hắn nhất định rất khó chịu, hoặc có thể nói là rất hận chính mình, cũng giống như cậu. Nhưng việc này không thể nói rõ là lỗi của ai.
Sau lần Bạch Ngọc Đường vì cậu mà xém chết, cậu đã hạ quyết tâm sẽ cùng một chỗ với hắn, trừ phi Bạch Ngọc Đường tự mình không muốn, nếu không cậu sẽ không rời khỏi hắn, hiện tại đã nỗ lực hết mình, cậu biết Bội Bội sẽ sớm có ngày hiểu được.
Triển Chiêu khiêm tốn số một, thật khó có lúc kiên trì như vậy. Nếu không phải phát sinh nhiều việc như vậy, không để cậu tin rằng Bạch Ngọc Đường dám vì cậu mà không màng sinh mạng, cậu có lẽ sẽ vì sự hổ thẹn trong lòng mà lùi bước. Nhưng mà hiện tại, dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng không thể quay đầu.
“Bội Bội sẽ không có việc gì, không cần quá lo lắng.” Rất khó gặp qua Bạch Ngọc Đường có hình dạng sa sút tinh thần như vậy, trong ấn tượng của cậu, hắn lúc nào cũng tràn đầy tự tin, cực kỳ kiêu ngạo.
Bạch Ngọc Đường cũng biết tâm tình Triển Chiêu lúc này, ôm Triển Chiêu ngồi xuống, vỗ vỗ vai cậu, “Tôi không sao, nhưng cậu đó, đừng giấu hết trong lòng, có Hứa Phục Sinh bên cạnh, cô ấy sẽ không sao.”
Đôi tay dày rộng nắm chặt tay Triển Chiêu, Triển Chiêu mẫn cảm cảm nhận được nó cũng đang run rẩy.
Bạch Ngọc Đường vốn không sợ trời không sợ đất, cư nhiên cũng có lúc hoảng sợ.
Chủ động ôm hắn, tay phải nhè nhẹ vỗ sau lưng hắn, Triển Chiêu hiểu gông cùm hắn đang mang trên lưng một điểm cũng không nhẹ hơn cậu, “Bội Bội sẽ không có việc gì, lại có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau thừa thụ.”
Bạch Ngọc Đường cũng vòng tay ôm lấy cậu, “Cùng nhau thừa thụ.”
Thương thế của Bội Bội tuy hung hiểm, nhưng sau khi cứu về cũng dần dần khang phục, nhưng vẫn không muốn gặp Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mỗi lần đi thăm cô, Hứa Phục Sinh đều sẽ ngăn hai người ở ngoài, đến cả quyền lợi nhìn một cái cũng không cho.
Mà thương thế của Triển Bạch hai người cũng khang phục khá nhiều, vì vậy Triển Chiêu quyết định xuất viện trước.
Chung quy cha và bác đều ở đó, có vài chuyện cũng phải nói rõ.
Trong ấn tượng từ thuở nhỏ của Triển Chiêu, cha đối bác luôn là nói gì nghe nấy, từ đó đến giờ đều chưa từng ngỗ nghịch. Mà Triển Chiêu vì chuyện của mẹ mà trước giờ luôn có ngăn cách với cha. Sợ rằng lần này muốn thuyết phục cha là rất khó.
Triển Chiêu dự liệu không sai, vừa về nhà, đã thấy cha ngồi giữa phòng khách, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn cậu, bên cạnh là mẹ kế đang cố sức nháy mắt với cậu.
“Cha, con về rồi.”
“Con đi theo ta.”
Triển cha đưa Triển Chiêu vào căn phòng trong lầu một, chính giữa phòng đặt hình của ông Triển Chiêu.
Triển Chiêu từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ đã gặp qua ông, lão nhân hiền hậu này đối cậu rất tốt, nhưng Triển Chiêu không rõ cha đem hình ông đặt ở đây là có ý gì.
“Con quỳ xuống cho ta.”
Triển Chiêu ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Triển Chiêu, con biết ta vì sao muốn con quỳ trước ông không? Nếu con trách ta nhiều năm như vậy không hảo hảo dưỡng dục con, con có thể trách ta, không nhận ta cũng không sao, nhưng bác, là bác của con, con không thể không nhận.”
“Cha, con không có không nhận cha, cũng không có không nhận bác, con chỉ muốn cùng một chỗ với Bạch Ngọc Đường.”
Cha cậu không trả lời, tự nói tiếp, “Con biết không, hồi đó nhà chúng ta rất nghèo, đi học cũng rất khó khăn. Ta lúc đó cần tiền đi nước ngoài du học, là anh hai đem tất cả tiền dùng để cưới vợ đưa cho ta, ta đi học vài năm, mỗi năm đều là anh hai gửi tiền cho ta, con biết không, đợi đến khi ta quay về, trong nhà vẫn y như lúc ta đi, cả một món đồ mới cũng không có.”
“Cha, đừng nói nữa, không cần biết thế nào, con sẽ không thay đổi chủ ý.”
“Con có thấy qua tấm ảnh người phụ nữ bác con treo trên lầu không, đó là người phụ nữ bác con thích nhất, vốn đã bàn xong chuyện kết hôn, nhưng bác con không có tiền, người phụ nữ đó không còn cách nào bị gả cho người khác, sau đó bị chồng ngược đãi chết. Con biết bác con những năm đó đã sống thế nào không?”
“Cha ~”
“Bác con lớn hơn ta 7 tuổi, đến khi con ra đời được một năm mới cưới vợ, 3 năm sau khó khăn lắm mới có được một bảo bối là Bội Bội, con có biết con đã làm ra việc gì không?”
“……”
“Ông con trước lúc chết đã căn dặn ta, nửa cuộc đời của bác con đã vì ta mà hy sinh rất nhiều, sau này ta nhất định phải hảo hảo chiếu cố anh ấy. Triển Chiêu, con đừng tổn thương bác con, bác ấy đời này chỉ có một đứa con gái.”
Triển Chiêu cố chấp lắc đầu, một lời cũng không nói được.
“Con hảo hảo quỳ ở đây cho ta, tối nay con nghĩ không thông, thì đừng đi ra ngoài.”
Cửa bị đóng lại một cách vô tình, thấp thoáng nghe thấy tiếng mẹ kế cầu tình, Triển Chiêu nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn biểu tình nghiêm nghị của ông, trong khoảnh khắc tựa hồ như thấy ông đang trách phạt cậu.
Bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, ngữ khí trong lời nói đều là tự giễu, “Ngọc Đường, cùng cậu ở một chỗ thật khó.”
Một đêm suốt 12 tiếng, trong căn phòng không có điều hòa, Triển Chiêu cắn chặt răng, quỳ không động đậy. Cho đến lúc sáng sớm, mẹ kế Khổng Lê chui vào, đưa đồ ăn sáng cho Triển Chiêu.
“Con đứa nhỏ này, có cái gì không thể hảo hảo nói với cha sao, sao cứ phải cố chấp như vậy, mẹ thấy hai người đúng là từ một khuôn đúc mà ra. Đến, ngoan, ngồi xuống ăn chén cháo này.”
Triển Chiêu lắc đầu, cảm thấy có thứ gì cứ nghẹn trong cổ họng, không nhổ ra được, “Cha đâu?”
“Tức giận một đêm, khó khăn lắm mới vừa ngủ, thế là mẹ vào đây.” Khổng Lê định đỡ Triển Chiêu, bị cậu đẩy tay ra.
“Cha nói, phải quỳ.”
“Ông ấy tùy tiện nói thế thôi, con không cần làm thật, lại đây, con xem con cả người lạnh băng rồi, thân thể vừa tốt lên, không được để bệnh lại, lại đây.”
Triển Chiêu lắc đầu, tuy cả người lung lay muốn ngã, nhưng vẫn cố chấp quỳ.
“Mẹ, xin lỗi.”
Khổng Lê thở dài, “Con là nói việc của Bạch Ngọc Đường sao, kì thực cũng không thể trách hai đứa, chỉ là tạo hóa trêu người.”
Cứ bắt giữa hai người phải có thêm một Bội Bội, thật là khó giải quyết.
“Mẹ, giúp con nói với cha, xin lỗi.”
“Con đứa trẻ ngốc này, giữa hai cha con…” nhưng lời muốn nói vẫn chưa kịp nói xong, vì bà thấy sắc mặt Triển Chiêu đột nhiên chuyển sang trắng bệch, tay ôm ngực cố gắng thở dốc, rõ ràng, rõ ràng giống như hô hấp không được.
“Chiêu nhi, Chiêu nhi, con sao vậy?”
Triển Chiêu căn bản không có cách nào trả lời bà, thân thể đột nhiên run lên, sau một tiếng thở gắt từ cổ họng truyền ra, từ từ hướng trong lòng Khổng Lê ngã xuống.
Khổng Lê hoảng sợ nhảy dựng, vô thức đưa tay ra dò hơi thở Triển Chiêu, sau đó ánh mắt biến thành sợ hãi, vừa đặt Triển Chiêu nằm thẳng trên đất, bắt đầu ấn liên tục lên vị trí tim, vừa hướng trên lầu la lớn, “Ông xã, nhanh lại đây, Chiêu nhi có chuyện rồi, nhanh gọi xe cấp cứu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...