[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Nhưng thế mưa thật sự quá lớn, cuối cùng to đến mức rơi lên thân người cũng phát đau, mọi người chỉ cảm thấy đến thở cũng khó khăn, thêm nữa sức nước quá lớn, cấm quân và công tượng ở trong nước chống đỡ không được bao lâu đã cảm thấy toàn thân nặng nề đứng không vững. Triển Chiêu đứng bên cạnh chỉ huy mọi người vận chuyển đồ thấy tình hình này, thầm may vừa nay y có lưu lại nửa đội nhân mã đợi lệnh, lúc này cho những người trên bờ quấn dây thừng quanh thắt lưng để tránh bị nước cuốn trôi, rồi đi xuống thay cho nhóm người trong nước. Cứ luân phiên xuống nước thế này, cấm quân và công tượng đều có thể nghỉ ngơi, bổ sung thể lực.

Thế mưa dần dần nhỏ lại, nhưng sắc trời càng ngày càng tối, thế nước tựa hồ cũng càng ngày càng mãnh liệt, mực nước đã lên cao đến ngực, những người ở trong nước đã có mấy ngườI suýt chút bị nước cuốn trôi, may mà trên thắt lưng có buộc dây lưng, bằng không đã sớm bị sóng lớn cuốn bay không còn bóng dáng.

Hai quan viên quản việc sông ngòi bị nước mưa xối đến nỗi mặt mày trắng bệch, mở to miệng, vừa thở vừa nói: “Triển đại nhân, nhanh cho người trên bờ buộc dây thừng xuống nước, sóng vai làm thành tường người tạm hoãn thế nước, bằng không bao cát đã gia cố bên này nếu bị cuốn đi thì chúng ta liền thất bại ngay!”

Triển Chiêu tuy cảm thấy phương pháp này quá mức nguy hiểm, nhưng lúc này cũng không còn biện pháp khác, bờ đê bên này một khi bị cuốn trôi, tất cả nhà dân trên đường phía tây sẽ toàn bộ bị tàn phá, nếu nước sông đổ ào xuống, đến cả hoàng cung cũng sẽ khó thoát khỏi tai nạn lũ lụt. Trầm ngâm trong thoáng chốc, cuối cùng đành cắn răng hạ lệnh, đồng thời chính y cũng xuống nước, cùng đám cấm quân công tượng tay nối tay vai tiếp vai đứng ngăn lại thế nước, giúp những người đang đắp đê có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng gia cố bờ đê.

Vừa nãy lúc đứng trên bờ chỉ huy lòng nóng như lửa đốt còn chưa cảm thấy gì, vừa xuống nước bị dòng nước cực đại đánh tới tấp, chỉ sau thời gian ngắn, Triển Chiêu liền cảm thấy cả người không còn chút sức lực, đến đứng cũng thấy không vững, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, công tượng và cấm quân bên cạnh còn chưa bị sao, thế nào đến phiên y lại cảm thấy không thể chống đỡ nổi? Chẳng lẽ mấy ngày nay công vụ quá mức bận rộn, thành ra mệt mỏi đến mức này? Thế nhưng, tình huống lúc này khẩn cấp, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì lúc này y cũng không rảnh đi quan tâm, Triệu Trinh nói phải điều động quân hộ thành đóng ngoài thành đến đây tiếp viện, nhưng đến nay vẫn chưa thấy người nào, chắc ngoại trừ nơi này, những nơi khác cũng đang trong tình hình nguy hiểm, vì vậy mà lúc này mới hết cách. Kế sách hiện nay chỉ có thể dốc hết sức, Triển Chiêu tuy không có bản lĩnh ngăn lũ gia cố đê, nhưng binh pháp thuở nhỏ đã tập qua, thủy hỏa vô tình, lúc này chính là người đấu cùng trời, sĩ khí là quan trọng nhất, y và Đỗ Ứng Xuyên xem như cùng là người tiên phong dẫn đầu, nếu y không chống chịu được, sĩ khí tất sẽ chịu đả kích lớn, lúc này nỗ lực suốt mấy canh giờ xem như sẽ thành kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Giằng co trong nước chiến đầu cùng sóng dữ không biết qua mấy canh giờ, Triển Chiêu dần dần cảm thấy bản thân cho dù đã dùng đến ‘Thiên cân trụy’ cũng khó lòng đứng vững, lúc này, một cấm quân gian nan di chuyển trong dòng nước đến cạnh y, vì bị tiếng nước chảy quá ồn cản trở, tuy người nọ đã dùng sức la khản cổ họng nhưng Triển Chiêu vẫn chỉ nghe được mấy từ đứt quãng như “Gia đến rồi”, “mệnh lệnh”, “cho người đi lên”… của đối phương, nghĩ chắc là Bát hiền vương nghe được tin tức cũng đã chạy tới, trong lòng không khỏi quýnh lên, trong tình thế này Bát hiền vương sao có thể lấy thân mạo hiểm?

Cởi ra dây thừng trên người mình, để hai cấm quân cạnh mình lại buộc dây vào nhau làm thành bức tường, Triển Chiêu mới cùng cấm quân kia lắc lư leo lên bờ. Từ trong nước đi ra, một chân Triển Chiêu vừa đạp lên con đê lầy lội liền cảm thấy thân thể nặng tựa nghìn cân, đầu óc quay cuồng, thân thể không tự chủ được lung lay mấy cái. Cấm quân nọ vội vã đỡ lấy y, hỏi: “Triển đại nhân, người không sao chứ?”

Lúc này đã lên tới bờ, thanh âm miễn cưỡng cũng có thể nghe được, Triển Chiêu lắc đầu, nói: “Không sao!” Nhìn quanh, nhưng vì sắc trời đã đen kịt nên không nhìn rõ được thứ gì, chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy bên kia đê cách đó không xa có mấy người đang đứng.

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, đê bên đó cũng không vững chắc, Bát hiền vương thế nào lại đứng đó? Bước cao bước thấp chạy gần đến bên đó mới phát hiện người đứng bên bờ đê bị một đám người vây quanh không phải Bát hiền vương, mà là Bách Lý Tuyệt Diễm. Triển Chiêu không khỏi cả kinh, gấp gáp bước nhanh tới, cũng không quan tâm đến việc hành lễ mà trực tiếp nói: “Hầu gia, người sao lại ở đây? Nơi này rất nguy hiểm…”

Y nói còn chưa xong đã bị Bách Lý Tuyệt Diễm cắt ngang: “Còn con thế nào lại ở đây? Con không phải chỉ vừa trở về sao? Thế nào? Là Hoàng thượng phái con đi sao?”

Tuy nhìn không rõ biểu tình Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng Triển Chiêu nghe lời này cũng có thể đoán được lúc này sắc mặt Bách Lý Tuyệt Diễm tuyệt đối không được tốt cho lắm.

“Việc xảy ra đột ngột…”

“Triển đại nhân…” Lời Triển Chiêu lại bị một cấm quân vừa vội vã chạy tới cắt ngang: “Triển đại nhân, bao cát hộ bộ chuyển tới đã sắp dùng hết rồi, làm sao bây giờ?”


Triển Chiêu từ trong lòng móc ra yêu bài hộ vệ của bản thân, đưa cho người nọ, nói: “Phái người nhanh cưỡi ngựa đến nha môn hộ bộ, xin Lưu đại nhân cấp tốc tiếp viện!”

“Rõ!” Cấm quân nọ cầm yêu bài, xoay người chạy gấp, không ngờ mới chạy được hơn một trượng, chân bỗng trợt một cái, theo sườn đê trượt xuống dưới, nếu là bình thường, cấm quân nọ chỉ cần mượn lực giẫm cũng có thể tự mình trèo lên, nhưng lúc này đất đá dưới đê bị nước ùa vào khiến đất trở nên tơi xốp, hắn cố giẫm nhưng không thể mượn lực, ngược lại còn tụt xuống mấy phần, lại đúng lúc một con sóng to đánh tới, lập tức bị cuốn vào trong nước.

Triển Chiêu và Bách Lý Tuyệt Diễm đồng thời phóng người lên, cuối cùng vẫn là Triển Chiêu cách gần hơn, đến trước nắm được cánh tay cấm quân kia, giữa không trung mượn lực dùng sức, kéo cấm quân kia ra khỏi mặt nước, đẩy người về phía Bách Lý Tuyệt Diễm đang chạy đến. Bách Lý Tuyệt Diễm kéo lấy cấm quân kia quăng lên không đẩy hắn lên bờ, lúc nhìn lại Triển Chiêu thì thấy dưới chân y sóng dữ đã cuồn cuộn. Trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm chấn động mạnh, hoảng sợ thét to, nhưng một ngụm chân khí của hắn đã cạn, muốn cứu người đã là chuyện khó như lên trời, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Triển Chiêu rơi vào trong nước.

“Miêu Nhi –”

Một bóng trắng xẹt qua, trái tim gần như đã chìm vào đáy nước của Bách Lý Tuyệt Diễm phảng phất như được sống lại, thất thần trong giây lát, đã bị Lạc Ly túm quay về bờ.

Bạch Ngọc Đường vốn cùng Tương Bình do cơn mưa to mà bị vây trong Đại Tướng Quốc Tự, nhưng Bạch Ngọc Đường chờ trái đợi phải mãi vẫn không thấy mưa tạnh, trong lòng nhớ nhung Triển Chiêu, sau đó liền cảm giác được trận đất rung núi chuyển kia, trong lòng càng thêm bất an, liền mượn áo tơi trong tự, cùng Tương Bình quay lại phủ Khai Phong. Không ngờ sau khi quay về mới phát hiện Triển Chiêu không ở trong phủ, sau khi hỏi thăm Bao Chửng thì chạy thẳng đến hoàng cung, thấy Triệu Trinh rồi mới biết Triển Chiêu đã dẫn người đi gia cố đê chống lũ rồi, vì thế lại hấp tấp chạy tới, dọc đường đã lôi Triển Chiêu ra mắng trong bụng không biết mấy lần, nhưng không ngờ vừa tìm đến nơi, nhìn thấy lại chính là một màn khiến cho trái tim hắn thiếu chút ngừng đập.

Họa Ảnh móc lấy dây thừng bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đẩy lực vào đầu dây, dây thừng bay thẳng ra, tựa như linh xà có mắt, quấn lấy cánh tay Triển Chiêu đang ở trong nước. Bách Lý Tuyệt Diễm thấy thế, vội vàng phóng người qua, giúp Bạch Ngọc Đường cùng kéo dây.

Lúc Triển Chiêu rơi xuống nước tuy đã bế khí, nhưng y một chút kỹ năng bơi cũng không biết, cảm giác băng lãnh hít thở không thông trong trí nhớ thuở còn thơ lại lần nữa trồi lên, sự sợ hãi sâu sắc ấy phảng phất như một tấm lưới, bao phủ lấy trái tim y. Cảm giác được thân thể bị từng cơn sóng dữ rít gào cuốn đi càng ngày càng xa, y cũng bắt đầu giãy dụa, nhưng sau khi uống mấy ngụm nước, thần trí liền có chút mơ hồ.

Bỗng nhiên nghe được tiếng Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang gọi mình, sau đó cảm giác được cánh tay mình bị nắm chặt, thân thể cũng lơ lửng trong nước, mở mắt liền nhìn thấy sợi dây thừng trên cánh tay, biết có người đã cứu mình, theo bản năng liền lật tay nắm lấy dây thừng chống lại lực nước chảy, thuận theo lực truyền đền từ dây thừng mà từng chút từng chút được kéo lên bờ.

“Miêu Nhi!” Mắt thấy Triển Chiêu dần dần cách mình ngày càng gần, cuối cùng cũng lên tới trên bờ, Bạch Ngọc Đường ném dây thừng, khom lưng kéo tay Triển Chiêu, túm lấy y kéo ra khỏi mặt nước.

Cảm giác được thân thể trong lòng đang run rẩy không ngừng, hơn nữa còn ho dữ dội tựa hồ như không thể thở được, Bạch Ngọc Đường bị dọa đến nhảy dựng, liên tục hỏi: “Miêu Nhi, sao rồi?” Vừa hỏi, cũng không quan tâm xung quanh còn có rất nhiều người, trực tiếp ôm ngang Triển Chiêu lên chạy đến chỗ cách xa bờ sông, sau đó mới đặt người xuống đất. Nhìn y ho đến tê tâm liệt phế, ho đến mức cả người co rụt lại, Bạch Ngọc Đường vừa sốt ruột vừa lo lắng, nhưng bản thân hắn cũng không biết bơi, với những trường hợp vừa bị ngộp nước cũng không biết ứng phó làm sao, chỉ có thể ngồi cạnh bên lo lắng không thôi.

Nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm sau khi đã bình tĩnh xuống, liền vươn tay nâng Triển Chiêu dậy, một tay vỗ nhẹ lên lưng Triển Chiêu mấy cái, giúp y đẩy nước trong bụng nôn hết ra ngoài.

Bình ổn qua loa khí tức, Triển Chiêu thở hổn hển từng ngụm lớn, miễn cưỡng áp lại từng cơn ho, nhưng làm sao cũng không áp được thân thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt.


Đỡ lấy thân thể băng lãnh vô lực của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường có thể cảm nhận được, Triển Chiêu đang nỗ lực áp chế từng cơn run rẩy, nhưng vẫn không sao làm được, những cơn run rẩy ấy lại không phải xuất phát từ lạnh, mà là… vì sợ hãi…

Miêu Nhi đang sợ?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bản thân hắn cũng không biết bơi, nhưng… cũng sẽ không sợ đến mức này, trong chuyện này nhất định có ẩn tình khác!

Bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve xoa dịu lưng và vai Triển Chiêu, giọng nói của Bạch Ngọc Đường cũng không ngừng lập đi lập lại bên tai: “Miêu Nhi, không sao rồi, không sao rồi, Miêu Nhi, đã qua rồi…”

Ước chừng qua một lúc lâu, Triển Chiêu mới dần dần bình tĩnh lại, “Ngọc Đường…”

Nghe được thanh âm của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Có khỏe không? Có bị thương chỗ nào không?”

Triển Chiêu vô lực tựa vào người Bạch Ngọc Đường, miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, nhưng nghĩ Bạch Ngọc Đường chắc không thấy được, nên lại đưa khóe môi trở lại độ cung tự nhiên, thấp giọng nói: “Còn khỏe, đừng lo lắng…”

Rồi đột nhiên nhớ lại xung quanh còn rất nhiều người, Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, vội vàng nâng người muốn ngồi dậy, nhưng y vừa nãy trước khi rơi vào trong nước đã hao gần hết khí lực, sau khi rơi vào nước lại phải vùng vẫy giãy dụa, lúc này đã sớm là nỏ mạnh hết đà, giãy dụa được mấy cái liền xụi lơ không đứng lên nổi.

“Miêu Nhi, ngươi làm gì đó?” Bạch Ngọc Đường đè Triển Chiêu lại, vội vàng la lên: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe, còn muốn liều mạng sao? Quay về với ta!”

“Ngọc Đường, nơi này bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ vỡ đê, ta không thể đi!” Triển Chiêu vẫn cố gắng chống người đứng dậy, chỉ là, phải đỡ lấy tay Bạch Ngọc Đường mới xem như đứng dậy được.

Cảm giác được nhiệt độ truyền đến tay không giống bình thường, Bạch Ngọc Đường nghi hoặc vươn tay dò xét trán Triển Chiêu, quả nhiên… Mày kiếm nhíu chặt, Bạch Ngọc Đường thở hồng hộc nói: “Ngươi đang phát sốt có biết không hả, phát sốt còn muốn ngâm trong nước, ngươi không muốn sống nữa hả?”

Triển Chiêu ngẩn ra, y thật sự không hề hay biết mình đang phát sốt, chắc có lẽ do vừa nãy bị mắc mưa nên mới phát sốt, y chỉ lo sơ tán bách tính gia cố đê điều, căn bản không có thời gian chú ý đến việc bản thân trên người từ sớm đã sinh ra cảm giác không khỏe.


Bách Lý Tuyệt Diễm nghe được lời Bạch Ngọc Đường, đôi đồng tử đen co lại, quay đầu nói với Lạc Ly: “Đi triệu tập năm trăm quân Nghê Toan!”

Lạc Ly nhận lệnh rời đi.

Tuy biết Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ tức giận, nhưng Triển Chiêu vẫn nhất quyết nói: “Ngọc Đường, ta không sao, bờ đê này sắp gia cố xong rồi, ta…”

“Ngươi quay về, ta thay ngươi ở đây trông chừng được rồi chứ? Bạch gia cam đoan với ngươi, con đê này ta nhất định sẽ bảo vệ, quyết sẽ không để căn nhà nào bị ngập!” Bạch Ngọc Đường bị chọc giận gần như muốn giơ chân luôn rồi, ai nói con mèo này tính tình tốt, đến lúc bướng bỉnh thì còn lợi hại hơn cả Bạch gia, Bạch Ngọc Đường lúc này thật hận không thể một chưởng đánh cho con mèo này hôn mê luôn cho rồi.

Thế nhưng, lần này, Bách Lý Tuyệt Diễm cũng có chung suy nghĩ với hắn. Nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm không dùng chưởng mà chỉ dùng một ngón tay điểm vào thụy huyệt của Triển Chiêu.

Tiếp lấy thân thể mềm nhũn, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn vị cha ruột Hầu gia của Miêu Nhi đây, nhất thời không biết phải nói gì.

Bách Lý Tuyệt Diễm lầu bầu một câu “Chỉ được cái ra vẻ”, sau đó liền nói với Bạch Ngọc Đường: “Bên kia có xe ngựa, mang y quay về phủ Khai Phong!”

Bạch Ngọc Đường nhìn người trong lòng, lại nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, rồi nói: “Ông dẫn y quay về phủ Khai Phong đi, ta ở đây bảo vệ đê, ta đã đáp ứng Miêu Nhi rồi, phải thay y ở lại…” Huống hồ, lúc này y cần ông hơn… Bạch Ngọc Đường thở dài trong lòng, nhưng không nói ra miệng.

Bách Lý Tuyệt Diễm hơi kinh ngạc, vốn định nói lát nữa nhân mã của Nghê Toan quân sẽ đến, bên này đã không cần lo nữa, nhưng còn chưa mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã mất kiên nhẫn nói: “Nhanh một chút, mưa lớn thế này, ông muốn cho y bệnh nặng hơn sao?”

Mi tâm Bách Lý Tuyệt Diễm cau lại, nhưng vẫn vươn tay đỡ Triển Chiêu tựa vào lòng mình, từ trong lòng lấy ra một thanh lệnh bài đen tuyền đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói: “Cầm cái này, không ai dám không nghe lời ngươi!”

Thân vệ bên cạnh thấy Bách Lý Tuyệt Diễm thế mà lại giao lệnh bài Nghê Toan quân cho Bạch Ngọc Đường, nhịn không được thấp giọng hô một tiếng “Hầu gia”.

Nhưng Bạch Ngọc Đường không để ý lắm nhận lấy, nói: “Tuy ta có Họa Ảnh cũng đủ khiến cho không ai dám không nghe lời ta, nhưng vào lúc thế này, thứ này dùng vẫn tốt hơn! Bên này xong việc rồi ta trả lại cho ông!”

Từ trước đến giờ chưa có ai dám nói chuyện như thế với Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng không thể không thừa nhận, tên tiểu tử cuồng vọng tự đại trước mắt này xác thực có đủ bản lĩnh để mà kiêu ngạo.

Bách Lý Tuyệt Diễm cũng không dây dưa nữa, mang Triển Chiêu lên xe ngựa hắn đã dùng để đến đây, chạy thẳng đến phủ Khai Phong.


Xe ngựa không lớn, nhưng được thiết kế rất tỉ mỉ chu đáo, theo ánh nến đặt trên bàn nhỏ, Bách Lý Tuyệt Diễm có thể thấy được sắc mặt trắng xanh của thiếu niên đang mê man dựa trên vách xe bên cạnh mình, bởi vì ướt đẫm nước, đôi mày thanh tú cùng hàng mi cong dài rợp bóng như được phác họa nên từ từng sợi tơ mảnh, quả thật là mi mục như họa. Sờ sờ nhiệt độ trên trán, cảm giác được thân thể y vẫn còn đang run rẩy khe khẽ, Bách Lý Tuyệt Diễm lắc đầu, lấy ra áo khoác của hắn được đặt trong xe, bọc cả người y lại.

Đứa nhỏ này… Triển Dịch Huyền tính tình tiêu dao tùy ý, hai đứa con ruột Triển Huy Triển Diệu của hắn cũng không phải kiểu người mặc thủ trần quy (*người tuân theo quy tắc lề luật), thế nào chỉ có mỗi đứa nhỏ này lại được dạy thành bướng bỉnh thế này, bất kỳ chuyện gì dù có liên quan đến mình hay không cũng vác lên người, cũng không thèm nghĩ xem bản thân có gánh nổi hay không.

hấy hai gò má đỏ lừ lừ cùng hơi thở gấp gấp của y, Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được vừa giận vừa thương, rõ ràng bản thân phát sốt thành thế này rồi, còn dám ngâm mình trong nước dưới mưa, y cũng thật có bản lĩnh khiến cho người ta tức hồng hộc mà.

Không cần Bách Lý Tuyệt Diễm nói, thân binh đánh xe cũng tự biết phải cho xe ngựa chạy thật nhanh, đường lớn phía tây cách phủ Khai Phong không xa, không lâu sau liền đã đến nơi. Bách Lý Tuyệt Diễm ôm Triển Chiêu xuống xe, dưới ánh mắt kinh dị của nha dịch tiến thẳng vào trong phủ.

Bao Chửng và Công Tôn Sách đều đã được tuyên tiến cung, bốn người Vương Mã Trương Triệu cũng đi cùng, tứ thử Hãm Không Đảo sau khi Bạch Ngọc Đường đi cũng lo lắng đi theo, lúc này trong phủ Khai Phong chỉ còn lại một nhóm nha dịch cùng mấy người tạp dịch.

Bách Lý Tuyệt Diễm ôm Triển Chiêu đi về gian phòng trong tây khóa viện của y, vừa thả người xuống giường, liền nghe được tiếng cửa đột nhiên bị đẩy ra, một thanh âm hoảng loạn truyền đến: “Tiểu Phi!” Chính là Triển Diệu vốn cùng theo Bách Lý Tuyệt Diễm quay về kinh.

Triển Diệu thấy Triển Chiêu đã mê man, liền tiến nhanh đến, sờ sờ cái trán, lại dò dò mạch tượng, gấp gáp nói với Bách Lý Tuyệt Diễm: “Diễm thúc, con đi tìm nước nóng, người trước tiên giúp Tiểu Phi cởi quần áo ướt trên người xuống, nó sốt rất cao, không thể lại thêm cảm lạnh!” Nói xong, liền vội vã chạy ra khỏi phòng.

Bách Lý Tuyệt Diễm ngạc nhiên đến ngẩn người, nhìn thiếu niên ngủ không an ổn trên giường, nhất thời lại có chút luống cuống, chuyện hầu hạ người hắn trước giờ chưa từng làm qua.

Sờ sờ trán Triển Chiêu, nóng đến phỏng tay, biết không thể dây dưa thêm nữa, đành phải nâng Triển Chiêu dậy, tay chân bắt đầu luống ca luống cuống. Nhưng Triển Chiêu lúc này hôn mê rất sâu, cởi dây cột đai ra rồi mới phát hiện dây đai chưa chịu lỏng ra, cởi được tay áo lại bị chặn ngay vạt áo, đợi đến lúc Triển Diệu đi gọi hai gã tạp dịch xách nước nóng để đổ đầy thùng tắm, lại cho người đi tìm thùng thuốc của Công Tôn Sách xong xuôi về lại phòng, đến cả quan y của Triển Chiêu Bách Lý Tuyệt Diễm cũng chưa cởi ra được.

Triển Diệu kêu tạp dịch đi ra ngoài, đóng cửa lại, thử độ nóng của nước trong thùng, buồn cười tiếp nhận Triển Chiêu đã mềm nhũn. Lúc Bách Lý Tuyệt Diễm điểm thụy huyệt của Triển Chiêu thì chưa điểm sâu lắm, bị Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Diệu lăn qua lại như thế thì Triển Chiêu liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở nửa mắt, phát hiện thân ảnh quen thuộc bên cạnh đang cởi y phục ẩm ướt của mình ra, không khỏi hơi ngạc nhiên, nỉ non một tiếng: “Nhị ca…”

“Ngâm chút nước nóng cho ấm người, không sao rồi, đệ cứ ngủ đi.” Triển diệu đỡ lấy tiểu đệ nhà mình, ôn nhu nói.

Tinh thần uể oải của Triển Chiêu bị thanh âm ôn nhu của Triển Diệu bắt làm tù binh, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó liền thả lỏng tinh thần, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Cởi ra y vật trên người Triển Chiêu, lại giao người cho Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Diệu nói: “Con đi chuẩn bị thuốc, Diễm thúc, người nhanh cho nó ngâm nước nóng xua hàn khí đi đi!” Nói xong, liền mở hòm thuốc của Công Tôn Sách loay hoay tìm thuốc mình cần, hắn lo lắng hàn độc trong cơ thể Triển Chiêu sẽ nhân cơ hội cơ thể yếu ớt mà phát tác, nên lại đi đến tủ quần áo tìm kiếm thuốc y thường dùng.

Bách Lý Tuyệt Diễm cả đời này cũng chưa từng bị người ta sai sử như thế, hắn biết Triển Diệu vì thái độ hắn đối đãi Triển Chiêu mà vẫn mang lòng bất mãn với mình, lần này có cơ hội, liền vì Triển Chiêu ra mặt thể hiện bất bình, cố ý làm khó, tuy Triển Diệu cố tình bày ra thái độ vô lễ, nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm cũng chỉ có thể cười khổ. Với Triển Chiêu trong lòng hắn có mang áy náy, vì thế tự nhiên mà cũng có thêm yêu thương, lúc này liền ôm lấy Triển Chiêu, đặt y vào trong thùng nước ấm. Nhưng hắn ăn mặc mỏng manh ở trong mưa lạnh suốt nửa ngày, tay chân cũng có chút cứng ngắc, còn chưa kịp đỡ Triển Chiêu ngồi ổn trong thùng, tay đã trợt một cái khiến cả người Triển Chiêu vô lực ngã nhào vào trong nước.

Nếu là lúc bình thường, Triển Chiêu dù bệnh có nặng đến mấy cũng sẽ không có chuyện một chút cảnh giác cũng không có như thế này, nhưng lúc này vì biết nhị ca ở bên cạnh, tất cả mọi lo lắng đều có thể đặt sang một bên, uể oải dâng lên, Triển Chiêu tùy ý bản thân cứ thế nặng nề chìm vào trong cơn nửa mê nửa ngủ. Tình huống đột ngột xảy ra khiến Triển Chiêu có chút thất kinh, trước đó không lâu y vừa mới gặp lại cơn ác mộng thuở còn thơ, cảm giác hít thở không thông tựa như đã ăn sâu vào trong xương tủy ấy vốn đã khiến y tâm lực hao tổn quá độ, lần này càng không biết phải ứng phó làm sao, hoảng loạn mở lớn miệng muốn gọi “Nhị ca”, nhưng dòng nước liền ùa theo miệng mũi xông vào, khiến y giãy dụa càng thêm kịch liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui