Người trong tù đều ngây dại, cả bọn lâu la dưới trướng gã cũng không tin nổi nhìn thủ lĩnh của mình ~~
“Hề hề ~ huynh đệ chúng ta mấy ngày nay bị đuổi cho trốn đông chạy tây ~ chịu nắng chịu gió, sống những ngày không tốt, trên núi lại không có mấy bà nương mềm mại ~ Triển đại nhân mang bầu cũng mang rồi, chiêu đãi thêm mấy người cũng không sao chứ? Ha ha ha ~
Gã nhìn ánh mắt lũ hán tử xung quanh từ khiếp sợ thành hoài nghi rồi cuối cũng là dâm dục liếc thẳng về phía người Triển Chiêu, đắc ý cười lớn, liếc về mấy con chuột đang ở trong tù, “Đừng nóng ~~ chỉ cần ngày mai Bạch Ngọc Đường không làm theo lời ta, ta sẽ để anh em khi dễ huynh đệ hắn ~ thuận tiện thử xem tạp chủng trong bụng Triển ngự miêu bền bỉ cỡ nào ~~”
Ha ha ha ha ha ~ trong tù nhất thời cười rộ lên ~ có kẻ còn liếm mép nghiêng mắt nhìn Triển Chiêu ~ bộ dáng nhao nhao muốn thử ~
“Mẹ nó lũ khốn kiếp các ngươi!”
“…”
Từ Khánh Hàn Chương đã sớm tức bể phổi, không nhịn được to tiếng mắng chửi ~
Trong đầu Triển Chiêu ong ong, hận không được đập đầu vào tường để lập tức chấm dứt sự nhục nhã này ~ ngón tay vốn mất hết khí lực nằm trên đất, lúc này lại không biết sức lực ở đâu ra, hướng về phía Tần nhị đánh tới, Tần nhị đang đắc ý không kịp phòng bị ~ bị y đánh một quyền trúng mặt, lập tức máu tươi chảy ròng ròng ~
“Đánh hay lắm!”
Từ Khánh gào lên, bọn Lô Phương thầm thay Triển Chiêu lau mồ hôi ~
Triển Chiêu đánh một cú, cơ thể đã mềm nhũn ~ khụy một chân xuống đất, lảo đảo muốn ngã, bọn chúng đã kéo tay y, kéo ngược ra sau!
“Mẹ kiếp!” Tần nhị che mũi chửi thề một tiếng, “Trói lại, trói lại ~ Trói y lại cho tao!”
Triển Chiêu đứng đã không ổn, nay nhanh chóng bị trói lại trên cột trong tù ~ bất quá nhìn dáng vẻ y sắp ngất tới nơi, chỉ đem hai tay y treo ngược lên cột sau đầu ~
Tần nhị lau máu múi ~ một đám người vây quanh hắn hùng hổ đi rồi, Lô Phương yên tâm, “Triển Chiêu, đệ sao rồi?”
Sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt, thân thể bị cột trên cây co quắp không ngừng, chân cũng muốn nhũn ra ~ cẳn bản không đủ sức để mở miệng ~ nhưng trong lòng y biết rõ ~ không ổn, sợ không giữ được đứa bé này ~~
Từ nãy tới giờ, đá đạp không ngừng ~ bây giờ tuy không động, nhưng bụng đột ngột nặng nề, cảm giác đau đớn mơ hồ ào ạt đánh tới, không được, đứng cũng không yên ~
Mẫn Tú Tú đang nghiêng đầu nhìn hoảng sợ kéo Lô Phương, “Đương gia, nguy rồi! Triển Chiêu y có lẽ sắp sinh!”
“Cá… cái gì!?”
Nghe tiếng la thất thanh của Mẫn Tú Tú, không chỉ Triển Chiêu đang váng đầu hoa mắt ngây ra, mà cả người ta cũng ngây dại ~
“Làm, làm sao có thể ~ bà xã, muội đừng vòng vo nữa, Triển Chiêu đệ ấy nhiều lắm cũng chỉ 8 tháng mà thôi!?” Lô lão đại lúc nào cũng bình tĩnh có thừa bây giờ tay chân cũng luống quống, cà lăm ~
“Vậy là sao đại tẩu, cho dù thật cũng không thể ngay lúc này mà …”
“Đại tẩu, có phải tẩu nhìn lầm không, đệ thấy y không giống sắp sinh a!”
“Ai ~ Triển Chiêu, đệ mau nói chuyện nha!”
Tương Bình liều mạng xoay đầu lết người đi xem Triển Chiêu trong tù đối diện ~ Hàn Chương Từ Khánh cũng gắp tới mức loạn một đoàn ~
“Hầy, đều im miệng hết! Mấy đứa tưởng tẩu muốn sao!? Mấy đứa tưởng Triển Chiêu y muốn sao!? Bị quần như thế không sao mới là lạ đó!” Mẫn Tú Tú cắt lời họ, đẩy Tương Bình ra đứng lên, “Xê ra ~ để tẩu xem tình hình ~ A di đà phật ~ Ông trời xin phù hộ đừng để hài tử Ngũ đệ bị sẩy nha ~”
“A!!?”
Nghe thấy những lời này ~ ổ chuột nhất thời nổ tung ~
“Tránh ra tránh ra!”
Nhị lão thử Tam lão thử quơ mấy cái đã kéo Tương Bình đang cản đường té lộn mèo ~ nhanh chóng bò dậy, tiếp tục chen chen chúc chúc với đám Đại ca nhị ca tam ca, nhìn về phía Triển Chiêu ~ uổng công một phòng giam rộng lớn, ở mấy người còn dư ~
“Triển Chiêu! Triển Chiêu, có phải đệ sắp sinh không!?”
Nói lời này không phải đại tẩu vội vã xem xét mà là Lô Phương ~~ Triển Chiêu chịu đựng một cơn đau ngắn ngủi trôi qua, vừa nghe câu hỏi này, nửa ngày không xoay lại ~ miễn cưỡng mở mắt ra nhìn mấy khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện ở đối diện, “Tôi không biết.”
“Đệ không biết!? Hài tử trên người đệ, đệ không biết ai biết a!?…”
Lô Phương gấp nha ~ nếu xương thịt Ngũ đệ có gì sơ suất, làm sao còn tư cách làm ca ca!
“Tôi…” Tôi làm sao mà biết chứ!? Triển Chiêu không còn sức phản bác, tựa lên cột thở chậm hai cái ~ trong lòng vừa vội vừa hoảng, nếu đại tẩu nói thật, thì phải làm sao bây giờ? Tại sao lại ngay nơi này, giờ phút này chứ!? Một Triển Chiêu bình thường đối mặt với sinh tử cũng không hề hoảng hốt lần này thật cuống, hơn nữa còn là cuống tới mức không ra được chút ý kiến nào!
Y theo bản năng nhìn bụng của mình một chút ~ không lẽ con phải ra ngoài sao? Nhưng bây giờ không được a ~~
Đầu óc tỉnh táo hơn một chút ~ mới bắt đầu nghĩ, mình bây giờ nên làm cái gì!?
Không biết phải tìm cái gì mới giúp được mình ~ nhìn hai bên một chút, trong tầm mắt chỉ có vách tường ẩm ướt, thảm cỏ lộn xộn ~ còn có người đối diện hô to gọi nhỏ ~~
Bất quá, y vẫn thấy may vì lũ canh ngục đang ở ngoài xem náo nhiệt gì đó, không ai vào đây ~
“Triển Chiêu, đệ nói nha!” Lô Phương nhìn thấy dáng vẻ Triển Chiêu giống như cái gì cũng không nghe thấy, lại càng nóng nảy hơn ~
“Ông xã, ông xã!” Mẫn Tú Tú kéo ông, “Ông đừng vội! Để tôi tới!”
Nghe được thanh âm thanh thúy vội vàng của nữ nhân, Triển Chiêu vội quay đầu ~ đúng rồi, không phải Lô phu nhân là đại y sao? Huống gì bà cũng có kinh nghiệm, sao mình lại quên chứ ~ đừng sợ ~ phải ổn định ~
“Lô phu nhân ~~”
Lời vừa ra khỏi miệng ~ mới nghe thấy thanh âm của mình đã hư nhược không ra thể thống gì ~ bụng mặc dù không đau, nhưng nặng cả người ~ toàn thân đau nhức ~ đứng không vững nhưng tay không bắt chân không dời được ~ nếu có thể, té xuống đất cũng làm người ta thoải mái ~ bây giờ cũng là hi vọng xa vời.
“Triển Chiêu! Đệ nghe tẩu nói! Đệ bây giờ cảm giác thế nào đều nói hết cho tẩu ~”
Nghe được lời của Mẫn Tú Tú, Triển Chiêu gật đầu ~ vừa muốn mở miệng, sắc mặt lại trắng ngắt ~ một cơn đau đớn dần dần chuyển từ bụng ra khắp thân thể y, y theo thói quen cắn chặt răng, dùng kinh nghiệm chịu đựng kiếm thương nội thương để đối phó ~ bình thường bị thương là chuyện như cơm bữa, cũng luyện ra nhẫn nại ~ nhưng thứ đau đớn này tuy không phải đau thấu xương, lại làm người ta nóng nảy khó chịu được ~
“Có phải lại đau hay không?”
Triển Chiêu miễn cưỡng gật đầu ~
“Đừng vội, loại đau đớn này rất bình thường.”
Mẫn Tú Tú vội vàng nói ~ thấy thân thể căng thẳng của Triển Chiêu từ từ bình tĩnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp, “Từ khi nào đệ cảm thấy đau như vậy?”
“… Lúc bị treo lên hình như có hơi đau… bất quá đến lúc vào trong tù mới đau dữ dội ~” Triển Chiêu vừa nghĩ vừa nói đứt quãng ~ có chút thở dốc ~
“Ừ ~” Mẫn Tú Tú lẩm bẩm tính, “Từ chiều bắt đầu ~ đến bây giờ, thời gian không ngắn, thời gian cách mỗi cơn đau cũng không dài ~~”
Thật không lẽ muốn sinh ở đây!? Ai ~ không phải muốn chết sao!?
“Tú tú, Tú Tú ~ sao rồi!?”
Lô Phương thấy vợ không nói tiếng nào ~ trên khuôn mặt kia lúc xanh lúc trắng ~ trong lòng cũng sốt ruột, quay đầu nhìn Triển Chiêu, “Ai da, hình như đệ ấy lại đau kìa!”
Mẫn Tú Tú vừa nhìn ~ không ổn! Hình như còn đau hơn khi nãy nữa, đây là chuyện gì!? Muốn sinh không lẽ không cho sinh? Làm sao ngăn cản được a!
“Triển Chiêu, đệ cứ thế này không phải cách ~ có vội cũng không giúp được gì, đệ thử động thân, làm lỏng dây cột trên tay ra, tốt nhất có thể ngồi xuống đất ~”
Cơn đau lần này kéo dài thật lâu ~ Triển Chiêu chỉ cảm thấy sau eo đau đớn, nhất thời không biết đau ở đâu ~ không cần Mẫn Tú Tú nói, hai tay của y đã liều mạng nắm nắm kéo kéo ~ dây bị cọ xát đã sớm dãn ra, tay cầm dây chống đỡ cơ thể trượt xuống ~ lại kéo xuống, mặc dù tay còn treo ngược giữa cột, nhưng cơ thể miễn cưỡng đã rơi xuống đất ~~
Nhưng mà, có ngồi dưới đất đi nữa thì loại đau đớn mệt mỏi kia cũng không hề giảm bớt, mấy lần y thật không muốn cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, nhưng tự ái mãnh liệt vẫn đánh thức từng tia lý trí ~ kiên trì thêm một chút, một chút là qua ~ y tự nói với mình như vậy ~
Y cắn răng cố chống đỡ, không có thời gian chú ý xem mình thê thảm tới mức nào ~ bởi vì bị cột chặt ~ ống tay áo rơi xuống ~ lộ ra cổ tay bị dây mài trầy lốm đốm máu ~ sắc mặt trắng hệt giấy, tóc rối trên trán cũng bị mồ hôi bết lên mặt ~~
Một đám người nhìn kinh hãi sợ run ~ mặc dù có lúc không phục ~ nhưng trước đó bọn họ đều chỉ nhìn qua bộ dáng ôn văn nhĩ nhã, trầm ổn tinh tế của Triển Chiêu ~ bất kể nóng giận cũng không mắng người, bị hiểu lầm cũng không nổi giận ~ chứ đừng nói gì tới lúc khổ sở ~
Nhưng bây giờ, chỉ có thể dùng thê thảm để miêu tả ~~
Mẫn Tú Tú gọi, “Đệ như vậy không được! Triển Chiêu! Người không được cứng, thả lỏng, thả lỏng! Đau nữa cũng không được chịu đựng, nghe chưa!”
Triển Chiêu khép nửa mắt, nhũn ra trên cột ~ trong lòng cười khổ, đâu nữa sao, mình còn đợi được tới lúc đau nữa sao!? Khí lực gì cũng không còn nữa rồi ~ nghĩ thì nghĩ thế, nhưng lúc đau đớn lần nữa ập tới, toàn thân y lập tức cương cứng, tựa hồ cả đầu ngón chân cũng không thể thả lỏng ~
Cứng ngắc, thân thể theo bản năng co lại ~ muốn cắn răng ~
“Triển Chiêu! Làm theo lời tẩu!” Mẫn Tú Tú rầm rầm vỗ cửa phòng giam, “Đưa sức nặng cơ thể dựa lên cột ~ tách chân ra! Hài tử đang đi xuống, đệ đừng chịu đừng, dùng sức theo nó! Dùng sức xuống bên dưới!” ==||||
Triển Chiêu lắc đầu, cố đè nén cảm giác hôn mê ~ hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể ~ không chịu được, xuống dưới sao… nhưng ~
A a ~~ Chân chợt rụt lên, không được, không chịu nổi ~ trong đầu thả lỏng suy nghĩ, nhưng động tác theo bản năng không kềm được ~ bất quá đau qua mấy lần cũng nắm được thời điểm rồi, lần này kết thúc nhanh ~ yên rồi ~ phù ~
“Tách chân ra có nghe không!” Mẫn Tú Tú cũng mặc kệ hình tượng ~ mấy đại lão gia bên mình cái gì cũng không giúp được, tự mình phải giúp Triển Chiêu! Ông trời phù hộ cho chúng tôi nhất định phải qua ải này a!!!
Lúc một cơn đau lại đánh tới, Triển Chiêu đã chuẩn bị tinh thần ~ y theo lời Mẫn Tú Tú, tận lực làm sợi giây lỏng ra chọn tư thế thoải mái hơn chút, tách hai chân ra ~ quả nhiên còn dễ chịu hơn chút xíu, kiềm chế lại ý niệm đối đầu với đau đớn, nhưng đau đớn vẫn khiến cơ thể phải na động trên mặt đất ~
Chợt, từ hạ thân truyền tới cảm giác trơn trượt ~ nhìn xuống dưới, trên đất là một vũng nước nhỏ ~ không biết là nước chảy xuống từ lúc nào ~ có lẽ lúc bị đau không cảm giác được, bây giờ trên bắp đùi cùng khố vẫn còn thủy dịch dính dính ~
Đau đớn hãy còn kéo dài ~ không nghĩ được nhiều, nhưng một thứ cảm giác khác khiến y khó chịu lại ập tới, y cảm giác mình lúc này vô cùng muốn… muốn…!?
Không thể!!!
Lại không chịu được mà hét lên một tiếng ~ thân thể cũng giãy dụa, muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi đây ~ vạn nhất không kềm nổi, mà, mà …
Triển Chiêu đang dần thích ứng với tiết tấu, đột nhiên lại khổ sở, Mẫn Tú Tú không biết y bị cái gì, “Triển Chiêu, đệ cố gắng đi! Có chuyện gì thì nói ra, tẩu giúp đệ!”
Đôi môi Triển Chiêu run run, mặt chợt đỏ bừng ~ kinh ngạc nhìn phía trước, không đáp ~ lòng y chợt cảm thấy đau khổ, muốn tôi nói làm sao!? Trước mặt nhiều người như vậy, làm sao mà nói!?
“Triển tiểu miêu! Ngươi muốn làm gì ngươi nói a!”
Mấy con chuột bắt đầu nhảy tưng tưng ~ Từ Khánh đã sắp sửa dán đầu vô tường ~~
Ngực Triển Chiêu lên xuống kịch liệt, chỉ chăm chăm nhìn không nói!
Đang lúc mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cửa phòng giam đột nhiên vang lên ~ hết hồn nhìn lại, cửa đã mở, vào trước là hai tên lâu la giữ cửa ~ bất quá là bị ném vô ~ nằm trên mặt đất như chó chết ~
Mấy người nhanh chóng cẩn thận bước tới!
!?
Sau khi thấy rõ người vào, Lô Phương kích động tới mức một chưởng vỗ lên cửa tù, “Ngũ đệ!?”
Đi đầu là Bạch Ngọc Đường, đàng sau là Vương Triều Mã Hán Triệu Hổ ~ Trương Lão Thực núp ở giữa.
Bạch Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ ~ cuối cùng gặp được ca ca cùng chị dâu đã bị nhốt lâu ngày! Chưa kịp gọi tiếng “Đại ca”, mấy người đã vội vã đập cửa tù huơ huơ tay chỉ, “Mau nhanh lên — con trai đệ sắp sinh kìa!”
Giống như có sét đánh vào đầu, Bạch Ngọc Đường theo bản năng đi về phía trước ~ ba bước làm thành hai quẹo vào góc, lúc này mới thấy tình hình trong phòng đối diện ~ nhìn vào lại nổ thêm một tiếng!
Người trong tù hai tay bị trói trên cột, vệt máu lốm đốm trên tay cùng sợi giây dính chùm với nhau ~ kéo hai cánh tay treo thẳng lên trên, người dựa theo cây cột ngã xuống đất, tóc dính cả vào mặt ~ cả người như thể mới với ra khỏi nước, dưới người y vẫn còn một vũng máu ~ tuy đang cố gắng há miệng thở dốc, ánh mắt cũng mở to, nhưng hình như không thấy mình ~~
Lúc ở trên núi phát hiện Triển Chiêu bị trói trên cột, nóng giận xông lên ~ vốn nghĩ bất kể có bị phát hiện, giết cũng phải giết để xông vô, cũng may mới tới cửa thứ hai đã “nhặt” được Trương Lão Thực đang bò loạn sau tảng đá, biết có đường nhỏ lên núi, liền vội vàng phái Trương Long đi báo Bao đại nhân, mình dẫn bọn họ lên tới ~
Thật không ngờ, lại nhìn thấy tình cảnh này!
Bạch Ngọc Đường trợn mắt chăm chăm nhìn, người trong tù yếu ớt phập phồng, vẫn chẳng nhìn qua ~
“Triển đại ca!!!”
Mấy tiếng hô to kèm nức nở cuối cùng đã kéo Bạch Ngọc Đường giật mình tỉnh lại, gào to một tiếng ~ một kiếm chém đứt khóa tù xông vào ôm Triển Chiêu, “Mèo con!! Mèo con!!!”
Triển Chiêu thở phì phò ~ tay chân dường như không thể cử động cùng lúc, bị hắn ôm vào trong lòng, mặt cũng chôn trong ngực Bạch Ngọc Đường ~ Tay Bạch Ngọc Đường còn run hơn cả người Triển Chiêu, giống như quên mất mình muốn làm gì, đột nhiên nâng tay áo lên xoa xoa khuôn mặt Triển Chiêu, “Là ta, là ta a! Mau tỉnh lại đi!!!”
Triển Chiêu giật giật, Bạch Ngọc Đường không nghe rõ y nói gì ~ giọng nhỏ quá ~ xung quanh lại ồn ~
“Triển đại ca ~~” Sau lưng đều là tiếng nghẹn ngào của mấy cây cột ~
Mấy tên đại hán còn đứng đực ra đó ~ Tương Bình chịu không nổi, “Mấy người các ngươI! Lão ngũ, đệ ngu a!? Còn không mau gỡ dây!? Mấy người kia cũng đừng ở không nữa, mau thả bọn ta ra a!”
Ba cây cột lúc này mới như sực tỉnh mộng, Bạch Ngọc Đường đã trước một bước động thủ chặt đứt dây ~ để tay Triển Chiêu xuống, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm giác Triển Chiêu chậm rãi khôi phục, tay nắm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, kéo hắn, “Ta… Ta…”
“Ối ~~”
“Làm sao? Nói a mèo con!”
Bạch Ngọc Đường nâng người y dậy, cảm thấy ánh mắt ê ẩm ~ vội cúi đầu. Triển Chiêu dùng sức kéo đầu, đặt môi lên tai hắn cử động, “Nhanh lên, nhanh lên một chút, ta muốn đi vệ sinh ~~”
“Hả!?”
Bạch Ngọc Đường cho là mình nghe không rõ ~ Mẫn Tú Tú đã chạy tới đây, “Đệ ấy nói gì!? Mới nãy hỏi kiểu gì cũng không nói! Tới, cho tẩu xem một chút xem!?”
“Y muốn đi vệ sinh!?”
Bạch Ngọc Đường thuận mồm nói ~ Triển Chiêu vùi trong ngực hắn, cảm giác đau đớn hòa hợp với cảm giác ngượng ngùng không đừng đánh vào thần kinh y, đơn giản muốn y ngã quỵ!
“Ồ! Tẩu còn tưởng cái gì!” Mẫn Tú Tú thở phào nhẹ nhõm, “Triển Chiêu, đệ không cần ngượng ~ đấy không phải là thật muốn đi ngoài, mà là do hài tử sắp chui ra!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...