[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Triển Chiêu kinh hãi ~ chậm rãi ngồi lại ~ từng miếng ăn vào như có như không ~ trong lòng lại thầm tính toán tới lui ~

Nhìn kỹ một chút, mấy người này không có ai mình biết ~ như vậy cũng may, cứ lén xâm nhập vào rồi hãy nói.

“Xin hỏi, mấy vị này có phải anh em của Hắc Phong trại không?”

“Mày là…”

Mấy người hơi ngẩng lên, mặt thẹo giơ tay xoa xoa bụi bám trên cổ nghi ngờ nhìn người đột nhiên xuất hiện ~

“Tiểu nhân là người hầu của Quách tam gia ~ lần trước không cứu được Đại đương gia, tiểu nhân may mắn trốn thoát, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy anh em của trại ~~

Triển Chiêu thuận miệng xạo ra ~ mặt thẹo dĩ nhiên không quá tin tưởng ~ nhưng không còn cách nào khác đành phải đánh cược thêm một lần.

“Thật ra, đại đương gia vẫn chưa chết. Hắn còn bị nhốt trong huyện nha.”

Triển Chiêu cố ý làm bộ dạng thần bí ~ mặt thẹo lấy làm kinh hãi, tròng mắt xoay lòng vòng ~

Đây cũng chỉ là nghe Bạch Ngọc Đường kể lại, hắn cùng nha môn huyện quét dọn chiến trường, hơn nữa còn nghiêm mật phong tỏa tin tức ~ đám người này trốn đông vọt tây chưa chắc biết được. Nhìn bộ dáng của gã có vẻ mình thành công rồi ~~

“Huynh đệ ~ nếu huynh không tin, thì mang tôi về sơn trại gặp Nhị đương gia đi, tôi nói với huynh ấy.”

Mặt thẹo sờ cằm suy nghĩ một hồi ~ thầm nghĩ muốn lập công cũng là ta lập, lại nói tiểu tử này gầy yếu nhìn qua y như thư sinh ~ có gì phải sợ y chứ!?

“Được! Mang ngươi theo! Bất qua chỗ chúng ta cũng không thể so với chỗ của Tam gia được, tiểu tử ngươi phải thông minh chút!”

“Vâng, dĩ nhiên.”

Triển Chiêu vui vẻ ~ theo chúng liền lộ ra hang ổ của chúng, chờ gặp lại thì lập tức cứu người ~~

Mặt thẹo thét mọi người, “Được rồi được rồi, đừng ăn nữa, mau chóng lên đường thôi!”

Một đám người vừa đứng dậy, cửa khách sạn lại sầm một cái mở ra, một người lảo đảo nghiêng ngả chạy vào ~~

“phì phò” ~ Gã vỗ bồm bộp đất cát trên người, dùng sức đóng lại cánh cửa bị gió thổi trái thổi phải, xoay người lại vừa ngẩng đầu lên, đã bị hù dọa ~ cả một nhóm hung thần ác sát đang đối diện gã.

Chân run run, vừa nhìn rõ ràng người trước mắt rồi, mắt càng trừng to hơn ~~ Triển Chiêu thấy gã cũng ngẩn ra, đang tính mở miệng nhắc nhở, đối phương đã gào lên như thọc huyết!

“Triển đại nhân ~!? Các… các các ngươi muốn mang Triển đại nhân đi đâu!?”

Trương Lão Thực sờ sờ trên người, lần này cũng không tìm ra gậy gỗ gì nữa ~ nắm bọc y phục trong tay quơ quơ, cố gắng làm bộ dạng giương nanh múa vuốt, “Nói cho các ngươi biết, ta… ta không sợ các ngươi!”

Triển Chiêu muốn ngất ~ nhóm mặt sẹo vụt một cái lùi lại mấy bước, chậm rãi quay người nhìn y!

Triển Chiêu thầm mắng một tiếng, đầu óc nhanh chóng chuyển ~

Mặt sẹo cười gằn, một đám người ghép thành vòng tròn khép lại ~ danh hiệu Nam hiệp vẫn có sức răn đe nhất định, cũng không dám khinh cử vong động, nhưng Trương Lão Thực đang ngăn trước người Triển Chiêu bị xem làm dê chịu tội ~ phịch một cái bị đè trên đất ~

Chính vào lúc này!


Phi phong Triển Chiêu vung lên, bát rượu trên bàn biến thanh thủy tiến bắn ra ~ nhất thời một bức màn nước tỏa nhiệt ấp tới, chặn lại tầm mắt mọi người ~ Triển Chiêu rút kiếm, một đám người bị buộc lùi ra sau mấy bước ~ la ó kêu loạn vội cầm tay áo lau mặt ~

Tranh thủ cơ hội này, Triển Chiêu kéo Trương Lão Thực, một cước đá văng cửa chạy ra bên ngoài ~~

Ối ~~

Bão cát đập vào mặt làm người ta không thở nổi ~ Triển Chiêu theo bản năng nheo mắt lại, đột nhiên ~ không ổn! Đàng trước có người!

Theo bản năng giơ kiếm lên đỡ, bả vai đã bị trúng một chưởng, lạch bạch lùi vào trong cửa ~ y còn chưa đứng vững, mấy cây đao đã kề lên cổ —

Thì ra là cao thủ~~

Triển Chiêu giãy giụa đứng lên, cũng phải thở một hớp ~~

Từ ngoài cửa có mấy người bước tới, đi đầu chính là một người trung niên gầy tới mức da bọc xương, gò má rất cao, hai bên ria mép, da trắng bệch ~ một đôi mắt sắc như rắn hổ mang đang nhìn tới nhìn lui mình ~

Gã rất có tâm đóng cửa lại, xoay người tiếp tục quan sát người trước mặt ~

Bị gã nhìn, cả lưng cũng lạnh buốt ~ Trương Lão Thực bò dậy từ dưới đất, bám chặt sau lưng Triển Chiêu, không dám thở mạnh ~

“Nhị đương gia~” Dao Ba chợt vội chạy lên trước, đang tính giải thích, gã phất tay một cái ~ một tên thủ hạ đàng sau gã bước sát lên, “Ngươi nhìn một chút xem đây là ai?”

Tên người hầu kia nhìn Triển Chiêu, “Tần nhị gia, không sai, y chính là Triển Chiêu! Lúc tôi còn ở trong kinh có gặp y một lần.”

Tần nhị lần này yên tâm, cười hề hề chuyển sang nhìn Triển Chiêu còn chưa đứng vững, nhe răng nói, “Không ngờ ở nơi đất đá hoang vu này còn có thể gặp gỡ Triển đại nhân, hạnh ngộ hạnh ngộ! Nghe nói võ công Nam hiệp cao cường, không ngờ chỉ toàn là tin đồn, ta còn tưởng có kẻ giả mạo chớ!”

Chuyện tới nước này, Triển Chiêu chỉ có thể thầm cắn răng ~ không có nội lực, công phu cũng không thể thi triển ~ gặp tình hình thế này chỉ có thể tự nhận xui xẻo,

Thôi thì tới đâu hay tới đó!

Y lạnh lùng nhìn đối phương không nói, Trương Lão Thực đàng sau chăm chú nhìn gã thấy Triển Chiêu khó chịu ~ không nhịn được, hét ầm lên, “Nói càn! Triển đại nhân nếu không phải mang thai sẽ đánh không lại ngươi sao!?”

Một lời này của gã, làm người bên trong khách sạn ngẩn người!

Mặt Triển Chiêu lập tức trắng bệch!

Không chỉ Tần nhị ngẩn ngơ, mấy hán tử xoa xoa đầu trọc cũng không kịp phản ứng ~ chờ hiểu ra chuyện, nhất thời cười ầm ~~

“Phụt há há há ~ oa ha ha…”

“Ai ai ai, tụi mày nghe nó nói gì chưa!? Triển đại nhân ~ Triển đại nhân y mang thai đó ~~ ha ha ha ha”

“Mang thai a ha ha~~”

“Thì ra thằng này bị ngu nha ~ hèn gì dở dở ương ương ~”

Chúng cười ầm lên lại giơ một cước đá Trương Lão Thực vào, Trương Lão Thực một hồi lâu không đứng dậy nổi, lập tức bị cười ngu ~~

Tần nhị sờ hai cái ria mép quái dị cười hai tiếng ~ mắt tam giác chuyển sang mặt Triển Chiêu, theo bản năng liếc người y mấy cái ~ đột nhiên ánh mắt gã ngây dại ~


“Mày, mày! Qua đây…”

Gã tiện tay chỉ hai người, chớp mắt ~ hai người kia hiểu được bước tới bên người Triển Chiêu, bắt lại hai tay y ~

Sắc mặt Triển Chiêu thay đổi, mạnh vận kình lên hai tay ~ đẩy văng hai người đó ra ngoài ~

“Hừ hừ ~ hai người không đủ a~”

Tần nhị cười lạnh ~ gã chép miệng, bọn vây quanh Triển Chiêu đồng loạt xông lên, ba chân bốn cẳng chế trụ y ~ phi phong bị lột xuống ném qua một bên, hai tay cũng bị kéo ra sau ~

Nghe thấy tiếng hít hơi xung quanh, Triển Chiêu xấu hổ muốn chết ~ cố sức vùng vẫy, bất đắc dĩ bị mấy tên hán tử thô kệch giữ lại, một chút cũng không động được ~

Tần nhị ngây dại, Đao Ba thậm chí còn dụi dụi mắt, mở to tiến tới trước người Triển Chiêu ~~

Hồng y phục không quá sát người, nhưng có thể thấy chỗ đai lưng có hơi nhô lên một sườn núi nhỏ ~

“Chậc chậc ~~ chậc chậc ~”

Tần nhị vòng tới vòng lui xung quanh Triển Chiêu, sờ ria mép nửa ngày, cũng không nói ra câu nào ~ mấy tên thủ hạ của gã đã nhỏ giọng thầm thì tùm lum.

“Ai da ~ Thả Triển đại nhân ra!”

Trương Lão Thực khó khăn lắm mới bò dậy được lần này ôm cả băng ghế đập tới ~ Tần nhị chợt lóe, liền đập trúng đầu Đao Ba ~ gã đang suy nghĩ, tự nhiên thấy trên đầu có gì nóng nóng chảy xuống ~ đưa tay sờ một cái, ánh mắt tối nửa, từ từ xoay người, đằng đằng sát khí nhìn chăm chăm Trương Lão Thực ~

“Ngươi! Muốn! Chết!”

Trương Lão Thực kinh hoàng giơ lên băng ghế, không ngờ đại đao lung lay kia bị Tần nhị bắt lấy ~ Tay Tần nhị giơ lên bóp cổ gã ~ liếc mắt nhìn bụng Triển Chiêu, “Là của ngươi?”

Trương Lão Thực lúc này đột nhiên thông minh, “Phải, phải, khụ, là của ta…”

Tần nhị nhìn Trương Lão Thực chảy cả nước mắt, lại nhìn Triển Chiêu đang nghiêng mặt qua một bên ~ cười lạnh hai tiếng ~”Nhìn bộ dáng uất ức của ngươi thì ~ Nói! Trong bụng của y rốt cuộc là nghiệt chủng của tên nào!”

Tay gã dùng sức, Trương Lão Thực khó thở trợn trắng mắt, tay chân quơ loạn xạ ~ Triển Chiêu không nhìn nổi, “Đừng làm khó dễ anh ta, các ngươi thả anh ta đi, chuyện này không quan hệ tới người đó!”

“Chà?”

Tần nhị thả lòng tay, Trương Lão Thực miễn cưỡng nhìn Triển Chiêu ~ chỉ cảm thấy đôi mắt Triển Chiêu nhìn mình như muốn nói, trong lòng vừa đau xót vừa ngọt ngào, trong tai lại nghe giọng nói rõ ràng của y, như muốn xóa sạch quan hệ với mình ~

Gã vừa gấp vừa ghen nặn ra một tiếng nức nở, “Triển đại nhân! Nếu ngươi đối xử với ta chỉ tốt bằng nửa Bạch Ngọc Đường thôi, tiểu nhân chết cũng đáng! 55555555 ~~= =||||||||

Ánh mắt xảo trá của Tần nhị sáng lên, Trương Lão Thực té phịch xuống đất, bò qua đẩy ra mấy tên đang bắt giữ Triển Chiêu, cố gắng chen qua ôm chân Triển Chiêu ~~ Không để ý tới mấy nắm đấm to như miệng chén rơi vào người, chăm chăm bảo vệ bụng Triển Chiêu, “Thả Triển đại nhân ra! Các ngươi thả y ra ~~”

Tần Nhị kéo gã sang một bên, lại đưa tay sờ sờ bụng Triển Chiêu, lông măng Triển Chiêu dựng hết lên, chịu đựng ghê tởm giãy dụa muốn né ~ người bên cạnh giữ càng chặt hơn ~ Tần Nhị cư nhiên ngồi xổm xuống, dính lỗ tai lên bụng y cẩn thận nghe ~

Triển Chiêu cảm thấy rợn tóc gáy, chợt gã quay đầu lại nhìn chăm chăm Trương Lão Thực, “Ngươi nói, đứa trẻ này là của ai!?”


Triển Chiêu cắn răng ~~ Trương Lão Thực sợ hãi chăm chú nhìn, “Không, không ta~~” Gã nhìn Triển Chiêu một chút, lại chúi đầu ~

Tần nhị cũng nhìn Triển Chiêu, gã nhìn nắm đấm của mình một chút, nhắm ngay phần bụng phúc hơi nhô lên kia, “Không biết một quyền này đánh xuống sẽ có cảm giác gì?” Gã cười lại cười, “Tụi mày nói, dùng mấy quyền có thể đánh rụng nó?!”

Triển Chiêu vẫn cắn răng, mặt trắng bệch ~ Trương Lão Thực sợ hãi lao qua, lại bị người đá bay, “Không, không —“

“Không nói liền không còn cơ hội nữa!”

Quả đấm của Tần nhị lao thẳng ra, Trương Lão Thực gào lên như heo bị chọc huyết, “Không phải của ta, là của Bạch Ngọc Đường! Là hài tử của Bạch Ngọc Đường!”

Quả đấm dừng lại ở chỗ cách bụng chừng một tấc ~ Tần nhị ha hả cười to ~ “Trời giúp ta rồi ~ ông trời già lại cho ta một đại lễ vật a ha ha ha ~ mấy con chuột kia đang ở trong tay ta, giờ lại tặng thêm một con mèo ~”

Gã dịu dàng liên tục xoa bụng Triển Chiêu, lẩm bà lẩm bẩm, “Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, bây giờ ngươi không muốn chết cũng không được.”

Triển Chiêu nhắm mắt ~ Không ngờ mình lại làm liên lụy Bạch Ngọc Đường! Không biết hắn lúc này sao rồi, ngạn vạn đừng nhào tới chỗ bọn tặc nhân này mới phải!

“Lập tức giải chúng về sơn trại!” Tần Nhị chỉ huy, “Mày, tìm đại phu tới, tao muốn xem xem có thật bên trong có thằng nhãi ranh hay không!”

Bạch Ngọc Đường vừa vào đại môn phủ Khai Phong đã thấy Giang Trữ vòng qua vòng lại trước cửa phòng ~ quải trượng trong tay sắp sửa gõ ra cái hố rồi ~

“Mẹ!”

Giang Trữ nhìn hắn một cái, không thèm để ý, cau mày than thở ~

“Ai da, mẹ, mẹ đừng vội mà.”

Bạch Ngọc Đường giơ tay cầm quạt phe phẩy quanh Giang Trữ ~ tuy miệng hắn nói thế, nhưng lòng cũng không nghĩ vậy, chớp mắt đã mười mấy ngày trôi qua, Triển Chiêu một chút tin tức cũng không có ~ bảo không gấp chính là gạt người ~

“Mẹ không vội” Nét mặt già nua của Giang Trữ gần như nhăn thành một khối, quải trượng đang cầm vang cộp cộp ~ “Mẹ không vội nhưng bụng Triển Chiêu không chờ được a ~ con nói xem nói xem, chớp mắt đã sắp bảy tháng rồi! Vạn nhất có chuyện gì ~ ai ~”

Thật nhiều tiếng thở dài làm Bạch Ngọc Đường tâm loạn như ma ~ Đáng chết, khi đó đang lẽ phải canh chừng y nửa bước không rời, ai ngờ lại xảy ra chuyện này chứ ~ lúc này một lời an ủi cũng không nói ra, phất y bãi, vội vã ra ngoài ~

“Con đi đâu đó ~ “

Giang Trữ vội vàng đuổi theo ~ hai mẹ con trước sau nối đuôi nhau ~ làm Vương Triều Mã Hán vừa trở lại uống nước nhìn không hiểu ~ Bạch Ngọc Đường vừa thấy họ liền níu lại, “Bảo các ngươi tới núi Hắc Long điều tra mà, rốt cuộc sao rồi!?”

“Ai ai ~~” Vương Triều chỉ chỉ cái tay đang siết cổ áo trước của mình ~ thật là, ở lâu quá ngay cả phép tắc cơ bản nhất cũng mất, nhớ Triển đại nhân lớn hơn chúng ta mấy bậc còn khách khí đây ~

Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra mình lỗ mãng, hừ một tiếng buông tay ~ Vương Triều mới hít được một hớp nước vừa xuống cổ họng,

“Tra rồi, đã tìm ra rõ ràng hang ổ của Hắc Phong Trại ở nơi đó, nhưng núi rừng rậm rạp, địa hình phức tạp ~ khó khăn lắm mới nghe được tin bọn chúng xuất hiện, thật đúng là chưa thử tới bao giờ. Bất quá hai ngày nay không thấy động tĩnh, không phải ngươi đoán sai rồi chứ!?”

Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn anh một cái, “Các ngươi tạm thời đừng khinh cử vong động ~ bọn đại ca ta không chừng đang ở trong tay chúng. Còn có Triển Chiêu ~” Nghĩ một hồi, y rốt cuộc đi đâu chứ?

“Đi! Các người cùng ta tới gặp Bao đại nhân!”

“Bây giờ? Khỏi đi ~ nên chờ thì hơn ~ Bạch thiếu hiệp, nè nè ~” Họ nói chưa xong đã bị Bạch Ngọc Đường kéo vào cửa ~

Bạch Ngọc Đường thấy bọn họ đáp ứng không quá thoải mái, cũng biết trong nhà nhất định còn người ngoài ~ vừa vào cửa ~ quả nhiên, kẻ lần trước mặc y phục vàng chóe cũng ở đây ~

“Bạch thiếu hiệp?! Các vị đây là..?”

Bao Chửng đang ngồi nói chuyện với Triệu Trinh rất kinh ngạc ~ trong lòng lại thở ra một hớp to, tới thật đúng lúc ~ Hoàng Thượng này cứ tới đây dây dưa mãi không dứt, ta bây giờ tìm Triển hộ vệ ở đâu về cho ngài ấy chứ!? Thật là thêm loạn!?

“Cậu tới thật đúng lúc, vị này ~~ “ Bao Chửng nghĩ thầm Bạch Ngọc Đường cũng là thiếu niên anh tài ~ giới thiệu cho Hoàng thượng biết một cái chắc cũng không sao ~ nếu vận khí tốt không chừng sẽ phái xuống hiệu lực cho phủ Khai Phong đây ~ Triệu Trinh ho khan hai tiếng, đột ngột cướp lời nói, “Mấy người các vị có tin tức của Triển hộ vệ không!?”

Bạch Ngọc Đường trong lòng cười lạnh hai tiếng ~ ngươi không muốn biết ta, Bạch gia gia ta cũng chả muốn biết ngươi ~ đừng xem gia gia ta như đồ ngốc, ta cùng mẹ ta ở ngoài phòng nói những lời đó là để ngươi nghe đấy ~ không quen biết càng tốt, đỡ mất công mỗi lần gặp lại phải ba quỳ chín lạy ~


“Bao đại nhân! Bọn Vương đại ca đã tìm ra hang ổ của Hắc Phong trại.”

“Ồ?”

Bao Chửng vội vàng đỡ lời, ông không phải không thấy Triệu Trinh bị lơ đẹp ~ nhưng ai bảo ngài không chịu nhắc tới thân phận Hoàng thượng của mình, Bạch Ngọc Đường chỉ hướng về ta đáp lời cũng không quá phận ~ chảy mồ hôi = =|||

“Bất quá cũng không biết nhóm người đó còn ở sơn trại hay không, mấy ca ca tôi cũng không biết đang bị vây ở nơi nào, tình hình cụ thể trong đó không ai rõ, nhưng chỉ biết, muốn lập tức lao tới bắt người là tuyệt đối không thể.”

“Tại sao!?” Triệu Trinh mới nãy nhịn không tức giận, lần này cao giọng, “Chẳng lẽ đường đường quan nhân triều đình còn không bắt nổi mấy tên thảo khấu!?”

“Phần lớn sơn trại bí mật trên núi đều dựa vào địa hình hiểm trở, hơn nữa khẳng định sắp đặt không ít cơ quan ~ nếu muốn cứng rắn lao tới, không phải Bạch Ngọc Đường ta khoác lác, nhưng nhất định bắt không nổi! Nhưng mà nhất định phải tốn chút thời gian, bọn chúng có thời gian giằng co với ngươi, bọn ta cũng không có thời gian cứu người, một khi đả thảo kinh xà, nhóm đại ca cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

“Vậy tính toán của Bạch thiếu hiệp là!?”

“Mục tiêu của chúng là Bạch Ngọc Đường tôi, nếu tôi đoán không nhầm, chúng khẳng định đang tìm tôi khắp nơi! Tôi tìm hiểu được nhóm đại ca bị mất tích ở gần kinh thành, nhãn tuyến Hắc Phong trại đang ở đây. Chỉ cần đem tin tức tôi đang ở trong kinh lan rộng ra, chúng  sẽ chủ động tới tìm!”

Bạch Ngọc Đường làm bộ dạng chắc chắn ~ Bao Chửng lại có hơi do dự, “Sẽ không quá mạo hiểm chứ? Bạch thiếu hiệp, đến lúc đó cậu sẽ thành mục tiêu sống a.”

“Tôi chờ không được! Tôi muốn biết Triển Chiêu có ở trong tay chúng hay không!”

“Chuyện này…” Bao Chửng liếc mắt hỏi ý Công Tôn Sách, hai người đồng thời gật đầu, “Được.”

“Tốt! Có tin lập tức báo cho tôi!”

Bạch Ngọc Đường xoay người định đi ~ Giang Trữ gọi lại hắn, “Oa nhi, con muốn đi đâu?”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm ~ mặc dù núi rừng lớn, nhưng có đường lên cũng phải có đường xuống ~ con đi gặp mấy hộ dân trong núi để hói thăm, xem xem có thể có đường hiểm ~ bí mật vào được trại là tốt nhất.”

“Ừ.”

Tất cả mọi người chia nhau làm việc ~ Bao Chửng phân phó xong quay đầu nhìn lại ~ lại quên Hoàng thượng vẫn còn ở chỗ này ~ đang tính xin tha tội, Triệu Trinh lại không biết nghĩ ngợi cái gì, vặn chân mày không lên tiếng đã về mất. Hả?

“Triển Chiêu! Triển Chiêu ~~”

“Triển tiểu miêu, mau tỉnh ~”

“Triển hộ vệ ~~”

Các loại thanh âm vang lên bên tai ~ giống như rất gần lại như rất xa~ Triển Chiêu cố gắng mở mắt, lại nặng nề không mở được ~~

Rên rỉ một tiếng ~ giật giật tay, trên tay vang lên tiếng lách cách, lạnh như băng ~ y giật mình mở mắt ~

Đầu tiên là thấy hai tay đeo xích sắt, trên chân cũng có ~ động một tý đã vang lên ~ theo bản năng sờ cổ, ở đó đau buốt ~ nhớ lại, bị chúng bắt ở khách sạn, sau đó bị đánh bất tỉnh ~~

Như vậy, nơi này là… phòng giam của Hắc Phong trại rồi!?

Nghĩ tới đó, y chống đỡ cơ thể đau nhức từ từ xoay người, quan sát bốn phía ~

Mới quay đầu đã bị dọa sợ!

Mấy ánh mắt sáng trưng đang gắt gao nhìn y!

!!???

Xxxxxxxxxxxxxx


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui