Trải qua một đêm đại biến hóa, trừ bỏ người vạn năm đại nhàn Bạch Ngọc Đường ra thì tất cả mọi người đều bận rộn.
Bởi vì học vỡ lòng quá muộn, nên nội dung học tập mỗi ngày của Triệu Trăn vô cùng tạp nham, trên cơ bản là ai rảnh lúc nào chỉ dạy lúc đó, mỗi người dạy một kiểu.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đều là đại tài tử đương thời, nhưng khác nhau ở chỗ Bao đại nhân nhiều năm làm quan, đối với quốc sách và tình hình chính trị rất tâm đắc, còn Công Tôn tiên sinh tuy rằng đọc nhiều sách vở nhưng tính tình đơn thuần, so với quan viên càng giống học giả thuần túy hơn.
Dạy Triệu Trăn học võ đương nhiên là Triển Chiêu.
Tuy rằng nhận Triệu Trăn là đồ đệ nhưng chính Triển Chiêu cũng không rõ mình thuộc môn phái gì.
Trước đây thân thể Triển Chiêu không tốt nên được cha mẹ đưa tới Thiếu lâm tự nhờ chữa bệnh, nhàn rỗi không có việc gì thì ngồi một bên xem đại hòa thượng dạy dỗ các tiểu hòa thượng luyện võ. Sau này gặp được một lão hoàng thượng điên điên khùng khùng, mỗi ngày lão hòa thường đều quấn lấy hắn chơi đùa, chơi chơi đùa đùa thế nào lại luyện thành một thân võ nghệ. Lão hòa thượng không chịu nhận Triển Chiêu làm đồ đệ, há mồm ngậm miệng đều gọi hắn là “tiểu sư huynh” khiến Triển Chiêu đau đầu rất nhiều năm…
Võ công của Triển Chiêu cũng khá tạp nham, có thể nói là bách gia võ học đều tập trung hết trên người hắn, mà tất cả đều luyện theo con đường danh môn chính phái.
Bạch Ngọc Đường lại tương phản, võ công nửa chính nửa tà, đao pháp xảo trá tai quái, cũng giống Triển Chiêu không có sư môn.
Hôm nay vốn là do Triển Chiêu dạy Triệu Trăn luyện võ, nhưng vì chuyện đầu người hôm qua mà Triển Chiêu không yên lòng về sự an toàn của Bao đại nhân, liền đem Triệu Trăn đang mơ ngủ ném sang cho Bạch Ngọc Đường, tự mình đưa Bao đại nhân vào triều.
Bạch Ngọc Đường chưa từng dạy trẻ con, cùng với Triệu Trăn lo sợ mình sẽ bị giết trong quá trình học, cả hai cứ trừng trừng đứng nhìn nhau, Thừa Ảnh đứng ở trong góc tựa như cây cột.
Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường nâng cằm lên: “Luyện lại một lần những gì ngươi đã học xem.”
Triệu Trăn đành bắt đầu luyện. Dựa theo quy củ bình thường, đầu tiên tập cơ bản làm nóng người, rồi đánh lại một lần quyền pháp Triển Chiêu đã dạy, Bạch Ngọc Đường càng xem càng không hài lòng, chân mày nhíu chặt từ đầu tới cuối không giãn ra, còn ghét bỏ nói: “Ngươi như vậy mà cũng gọi là luyện võ?”
Triệu Trăn thực bất đắc dĩ: biết ngay mà, để Bạch Ngọc Đường dạy, nhất định sẽ bị ghét bỏ chết.
Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đã là thiên tài, trước giờ vẫn luôn văn võ song toàn, thần đồng nghe một hiểu mười. Bởi vậy hắn hoàn toàn không biết năng lực học tập của con nít bình thường, cái gì cũng chỉ dạy một lần, một lần không hiểu liền phóng lãnh khí, hoàn toàn không có kiên nhẫn dạy lại lần thứ hai.
Trừ cái đó ra, Bạch Ngọc Đường cũng thực không có thường thức.
Đây nè, hắn ở trong sân đánh một bộ quyền, động tác phức tạp, uy lực cực đại, bụi đất mù mịt, phòng ốc tiêu điều!
Triệu Trăn được Thừa Ảnh ôm chặt bảo vệ toàn mạng, cái gì cũng không thấy rõ QAQ….
Đợi tới khi Triển Chiêu trở về, tình thế đã biến hóa tới long trời lở đất!
Triệu Trăn mặt mũi đầy tro bụi y như mèo hoa, ghé vào trên lưng Thừa Ảnh thở dài não nề. Thừa Ảnh ngược lại mệt tới độ toàn thân lấm tấm mồ hôi, gắng gượng cầm cự với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường một thân trắng tinh không vướng bụi trần đứng vững giữa sân, trên mặt tràn ngập mờ mịt, biểu tình so với bất cứ ai càng vô tội hơn.
Triển đại nhân nhìn tiểu viện của mình bị phá tan nát, dùng sức cốc đầu: ta thật sự quá ngây thơ rồi!
**********
Bao đại nhân vừa hồi phủ, Khai Phong phủ liền nghênh đón thêm một vị khách không mời — Triệu Thụ Ích.
Triệu Thụ Ích không chỉ tới mà còn mang theo thị vệ và ý chỉ của Hoàng hậu, chỉ thẳng tên muốn Triệu Trăn ra tiếp chỉ.
Vì thế lại có một vấn đề mới xuất hiện, cho dù mọi người đều biết Lưu Hậu là châu chấu sau mùa gặt, không nhảy nhót được mấy ngày nữa, nhưng hiện tại nàng vẫn là Hoàng Hậu, Khai Phong phủ không thể kháng chỉ. Bao đại nhân chân trước vừa hồi phủ, sau lưng liền bị Triệu Thụ Ích bắt được, lúc này bị quấn lấy không thể thoát thân.
May mắn Bao Thành thông minh, nhân cơ hội đi pha trà, chuồn ra sau tìm Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn lúc này tay bưng chén thuốc, bình tĩnh đứng xem Triển miêu miêu đại chiến Triệu tiểu thỏ.
Triệu Trăn từ nhỏ lang bạt kỳ hồ, không được chăm sóc tốt, bề ngoài nhìn thì khỏe mạnh nhưng trên thực tế lại giống như lần mắc mưa trước đây, một chút gió thổi cỏ lay là có thể bệnh nặng nằm bẹp giường. Vì muốn điều dưỡng thân thể Triệu Trăn, Công Tôn tiên sinh mỗi ngày đều kiên trì cho bé uống một bát thuốc bổ.
Là một tên cật hóa quen ăn ngon, là một người hiện đại quen uống viên con nhộng, thuốc đắng Đông y quả thực chính là hung thần giết chết khẩu vị! Vì muốn trốn Công Tôn tiên sinh, ngày thường Triệu Trăn đi lại chậm rì rì, kinh công hôm nay bỗng nhiên tăng vọt, trái phải trên dưới tránh né không chịu uống thuốc, vừa thấy Công Tôn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Công Tôn là tiêu chuẩn thư sinh, hào hoa phong nhã, nhẹ nhàng từ tốn, sao có thể đuổi bắt được con thỏ Triệu Trăn.
Bọn nha dịch không ai dám động thủ, Bạch Ngọc Đường lười động thủ, Thừa Ảnh dù không phải ngu trung chi nhân (trung thành ngu ngốc), nhưng bảo hắn không “trợ Trụ vi ngược” đã là cực hạn, vĩnh viễn đừng hy vọng hắn sẽ “khởi nghĩa vũ trang”. Cuối cùng chỉ còn Triển Chiêu đành phải xuất mã, ngự miêu đại nhân đổi từ bắt trộm bắt cướp sang bắt thỏ, nhưng vẫn uy lực kinh người như cũ, con thỏ ngốc thì dù chân có mọc thêm hai cái cũng không làm nên kỳ tích gì
~Sau một trận gà bay chó sủa, Triệu Trăn liều mạng chạy trốn cuối cùng vẫn bị Triển Chiêu ngon lành bắt được, rót thuốc vào miệng.
Tới khi Bao Thành chạy tới, tất cả mọi người có chút trở tay không kịp.
Hoàn toàn không dự đoán được Lưu Hoàng hậu sẽ tung một quyền đánh thẳng tới, đây là muốn lật mặt cùng Hoàng thượng sao?
Biện pháp tốt nhất tự nhiên là đi cầu xin Hoàng thượng giúp đỡ, vốn cũng là chuyện do Hoàng thượng gây ra, nhưng chuyện tiến cung lại không dễ dàng.
Hoàng cung không phải nơi mà ai cũng có thể tiến vào, Hoàng đế dù có ngu dốt nhưng không phải muốn gặp là có thể gặp.
Hoàng đế tuyên triệu thần tử thì dễ nhưng thần tử cầu kiến Hoàng đế thì lại rất khó.
Đặc biệt Triển Chiêu và Công Tôn chức quan không cao, trình tự cầu kiến càng rườm rà. Triển Chiêu đại khái tính nhẩm một chút, ngoại trừ khả năng Hoàng thượng không gặp hai người bọn họ ra thì từ giờ chạy tới Hoàng cung trải qua các khâu tấu trình kiểm tra các kiểu, đến phiên hai người bọn họ được diện thánh phỏng chừng Triệu Trăn đã mất đầu mấy trăm lần…
Bạch Ngọc Đường: “….”
Triệu Trăn: “….”
Công Tôn cố gắng nghĩ cách: “Hình như ta có thẻ bài có thể trực tiếp ra vào cửa cung. Hoàng thượng hàng đêm sênh ca, ngẫu nhiên nửa đêm bệnh tình nguy kịch, vì để thuận tiện, đã cho ta một cái thẻ bài. Sau này, mỗi lần tiến cung cứu trị đều có thị vệ dẫn vào, chiếc thẻ kia chưa từng dùng qua, lần cuối nhìn thấy hình như là nửa năm trước, để ta về phòng tìm xem…”
Triển Chiêu gật đầu: “Có cần đi cầu cứu Bát vương gia luôn không, Vương gia thường xuyên giải quyết hậu quả rắc rối do Hoàng thượng gây ra, tương đối có kinh nghiệm.”
Bạch Ngọc Đường và Triệu Trăn đều gật đầu: “Này đáng tin.”
Thừa Ảnh vẫn đứng làm cột nhà từ bên hông lấy ra một khối kim bài, đặt trên mặt bàn: “Có thể trực tiếp diện thánh.”
Mọi người: “….” Tiểu tử, sao ngươi không nói sớm!
***********
Cuối cùng, vẫn là Triệu Trăn phái Thừa Ảnh tiến cung diện thánh.
Mọi người vừa định thương lượng bước tiếp theo phải làm thế nào, vừa vặn thấy Triệu Thụ Ích đơn thương độc mã đi vào tiểu viện…
Bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khiển trách, Bao đại nhân thực ủy khuất. Ông cũng hết cách a, thái tử giả thì vẫn là thái tử, không thể kêu nha dịch tống hắn ra ngoài được. Lại nói thái tử giả dù sao cũng là tiểu hài nhi 7 tuổi, cũng không làm gì thương thiên hại lý, Bao đại nhân không hạ thủ được.
Triệu Thụ Ích lại rất lễ phép, câu đầu tiên chính là lên tiếng giải thích: “Thụ Ích nghe danh mọi người trong Khai Phong phủ đã lâu, mạo muội tiến đến, thỉnh mọi người thứ lỗi.”
Khó mà đánh vào mặt kẻ đang cười, mọi người đành xấu hổ nhường chỗ ngồi.
Triệu Thụ Ích tựa hồ thực hiểu rõ người Khai Phong phủ, đầu tiên là cùng Công Tôn tiên sinh bàn chuyện dược lý, biểu đạt chính mình rất quan tâm tới sức khỏe của phụ hoàng và mẫu hậu mình; tiếp đó là cùng Triển Chiêu hỏi thăm mấy tin đồn thú vị trong giang hồ, toàn miệng đều thể hiện hâm mộ sự tự do tự tại, thực kính nể võ lâm hiệp sĩ; rồi tới hỏi thăm thân phận của Bạch Ngọc Đường, hàn huyên hai câu lại quay sang nói chuyện với Bao đại nhân….
Trong cả quá trình trò chuyện, Triệu Thụ Ích đều không để cho bất cứ ai bị lạnh nhạt, cho dù là Bạch Ngọc Đường từ đầu tới cuối đều không thèm phản ứng, nó cũng không quan tâm, nửa điểm không lộ ra chút xấu hổ nào. Chỉ trừ Triệu Trăn… Triệu Thụ Ích từ đầu tới cuối đều coi như bé không tồn tại.
Triệu Trăn cúi đầu gãi mũi, khóe miệng khó nhịn lộ ra nụ cười châm biếm.
**********
Khách quan mà xem xét thì Triệu Thụ Ích khiêm tốn có lễ nhưng cũng không phải dạng hài tử khiến người yêu thích.
Người với người tiếp xúc với nhau, ấn tượng đầu tiên trọng yếu nhất chính là dung mạo. Triệu Thụ Ích có dung mạo rất giống Hoàng thượng, ấn tượng của mọi người về Hoàng thượng thế nào, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng lây sang Triệu Thụ Ích, đây là chuyện thường tình, chung quy con người cũng là động vật chịu chi phối bởi tình cảm.
Điều ấn tượng thứ hai trong quá trình tiếp xúc chính là trí nhớ, ngươi nhìn thấy cái gì cũng có khả năng liên tưởng đến cái khác, tựa như một số người có ấn tượng xấu đối với một số nghề nghiệp nào đó, chính vì vậy khi mọi người nhìn thấy Triệu Thụ Ích trong tiềm thức sẽ liên tưởng tới ‘thái tử giả’, ngay từ đầu chính là ấn tượng tiêu cực.
Điều ấn tượng thứ ba chính là giao tiếp… mà Triệu Thụ Ích cho người đối diện một cảm giác khó mà hòa hợp nổi.
Triệu Thụ Ích đối với Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Chiêu phi thường tôn kính, thuận miệng có thể nói ra chuyện của bọn họ giống như làm cho người ta có loại cảm giác “ngưỡng mộ đã lâu”. Triệu Thụ Ích tuy rằng không biết Bạch Ngọc Đường, nhưng vẫn có thể dùng thái độ chiêu hiền đãi sĩ nói chuyện đối với người lạ mới gặp lần đầu, nói chuyện ôn hòa hữu lễ, ngôn hành đúng mực khéo léo nhưng lại khiến người ta có cảm giác… mất tự nhiên khó nói nên lời?!
Cẩn thận ngẫm lại, nếu loại hành vi này xuất hiện trên người trưởng thành, có lẽ sẽ không cảm thấy quái dị như vậy. Chung quy người trưởng thành đều giỏi về ngụy trang, đem mặt không tốt của mình tô son trát phấn, có thể khách sáo nói lời lịch sự dù không thật tâm, đối mặt với người ngoài vĩnh viễn là bộ mặt đẹp đẽ chỉn chu.
Nhưng trẻ con thì không như vậy, trẻ con sở dĩ khiến người yêu thích chính bởi vì sự ngây thơ hồn nhiên của chúng. Nếu một đứa trẻ lại giống như người lớn, mở miệng toàn nói lời khách sáo, khuôn mặt trưng nụ cười giả tạo, làm ra vẻ ông cụ non, vậy còn gọi là trẻ con nữa sao?
Bởi vì Thừa Ảnh đang đi gọi viện binh cho nên mọi người cố ý cùng Triệu Thụ Ích kéo dài thời gian, Triệu Thụ Ích cũng không chút nóng nảy vội vã.
Nhưng mấy tên thị vệ đứng sau Triệu Thụ Ích lại gấp tới độ đầu đầy mồ hôi, liên tiếp liếc mắt nhìn về phía Triệu Trăn, ý bảo Triệu Thụ Ích mau mau tuyên chỉ. Động tác rõ rệt giống như coi những người đang ngồi đây đều đã chết, chỉ có Triệu Thụ Ích lại vờ như không thấy, tới khi Bạch Ngọc Đường chịu không nổi đứng dậy rời đi trước, ngay cả Triển Chiêu cũng không muốn đáp lời nữa, mới nhìn sang Triệu Trăn nói: “Không biết ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?”
Bao Chửng theo bản năng muốn lên tiếng từ chối hộ, lại thấy Triệu Trăn ngáp một cái lắc đầu.
Triệu Trăn đứng lên vặn vẹo thắt lưng: “Đi, tới phòng ta nói chuyện.”
**************
Kiên nhẫn của Triệu Trăn đã sớm hao hết, vào phòng liền nói ngay: “Có chuyện nói thẳng, không cần vòng vo.”
Triệu Thụ Ích trầm mặc một lát, tựa hồ như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, sau một lúc lâu mới nói: “Con trai Lý phi từ nhỏ đã rời Hoàng cung.”
Triệu Trăn nhướn mày, giống như cảm thấy khó hiểu khi Triệu Thụ Ích dùng bốn chữ “con trai Lý phi”.
Triệu Thụ Ích dừng một chút nói tiếp: “Cho nên, ngươi cũng không nhất định là đứa nhỏ kia.”
Triệu Trăn sửng sốt, vươn tay rót cho mình một chén trà, lại rót cho Triệu Thụ Ích một chén, dùng ánh mắt ra hiệu cho nó nói tiếp. Nhưng mà… Triệu Thụ Ích lại bị loại thái độ gần như hảo hữu này triệt để chọc giận, nó rốt cuộc không khống chế được lửa giận, mặt nạ ôn hòa hữu lễ vừa rồi nháy mắt bị xé rách, chỉ còn lại khuôn mặt trường kỳ chịu áp lực dần trở nên vặn vẹo nhăn nhó, hung hăng trừng Triệu Trăn, biểu tình vô cùng oán độc.
“Ta hận ngươi! Sao ngươi không chết đi! Đi chết đi!”
— Triệu Trăn thực sự vô tội, ông trời làm chứng, cho dù bé quả thật không có hảo tâm nhưng cái gì bé cũng chưa kịp làm a!
Triệu Thụ Ích bỗng nhiên cầm chén trà ném tới, Triệu Trăn nghiêng đầu né tránh, nhìn Triệu Thụ Ích đột nhiên nổi điên: “Này, ngươi nói đạo lý chút có được không, rõ ràng là ngươi giả mạo ta, ta còn chưa rủa ngươi chết, sao ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng.”
Triệu Thụ Ích cả giận nói: “Ngươi nói bậy! Ta giống phụ hoàng như vậy, ta mới là hoàng tử chân chính!”
Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Không phải đâu, có rất nhiều người không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn giống nhau đó thôi.”
“Không thể nào!” Triệu Thụ Ích giống như chịu kích thích nào đó, lớn tiếng gầm lên: “Ta từ lúc sinh ra đã bị mẫu hậu đánh tráo, lặng lẽ nuôi nấng bên ngoài cung, cha mẹ nuôi ta đều có thể làm chứng, ta mới là hoàng tử thật! Ta mới là hoàng tử chân chính!”
Cảm thấy tiếp tục tranh cãi không có ý nghĩa, Triệu Trăn ngoáy ngoáy lỗ tai khuyên nhủ: “Được rồi, đừng gào lên nữa, to giọng không át được lý lẽ.”
“Theo như lời ngươi nói, người sinh ra đã bị Hoàng hậu đánh tráo, vậy vì sao Hoàng hậu không giết ngươi, vì sao phải tống ngươi ra khỏi cung rồi nuôi lớn? Lưu Hoàng hậu vì muốn con ruột đăng cơ, đã giết chết nhiều hoàng tử trong cung như vậy, sao có thể giữ lại con trai của kẻ thù lại còn cam tâm tình nguyện đưa ngươi lên kế vị ngôi hoàng đế? Đừng chọc cười, đây rõ ràng là gạt kẻ ngốc thôi, ngươi vậy mà cũng tin.”
Triệu Thụ Ích cả giận nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà dám cười nhạo ta, ngươi cũng đâu thể chứng minh được thân phận mình!”
Triệu Trăn lắc đầu: “Thực sự, có lẽ ta không phải hoàng tử thật, nhưng còn ngươi khẳng định không phải hoàng tử thật!”
Triệu Thụ Ích trầm mặc một lát, đứng bật dậy, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ.
Hết chương 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...