Lý Giai Hào và Bạch Ngọc Đường có điểm giống nhau, thứ nhất đều thấy Triển Chiêu thực thuận mắt, thứ hai đều nhìn nhau không vừa mắt.
Lý Giai Hào tà dựa vào lan can tầng hai, một tay cầm bầu rượu tự rót tự uống tự tiêu khiển tự vui vẻ, làm như không thấy Bạch Ngọc Đường, coi như căn phòng này không còn ai khác. Bạch Ngọc Đường mặt mày băng lãnh nhíu chặt, đứng ở cửa phóng lãnh khí, tựa như bước vào phòng sẽ làm bẩn giày hắn vậy.
Hai người trầm mặc giằng co, nhiệt độ không khí trong Lâm Giang lâu gần như sắp đóng băng.
Tất cả khách nhân đều bị đông lạnh mà chạy trối chết, tiểu hỏa kế cùng đầu bếp trốn ở trong phòng bếp nhóm lửa sưởi ấm.
Lý Giai Hào cuối cùng uống xong bầu rượu, tùy tay ném cái bình không đi, vừa lúc ném vỡ ngay trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Lý Giai Hào bất mãn nói: “Triển Chiêu đâu?”
Bạch Ngọc Đường bất vi sở động, lạnh giọng nói: “Rượu đâu?”
Lý Giai hào ánh mắt phẫn nộ chống lại ánh mắt băng lãnh của Bạch Ngọc Đường, không khí trong lâu giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng! Đúng lúc này, tiểu hỏa kế cầm chổi cùng hót rác trong tay chạy tới vung tay lưu loát quét dọn đống mảnh vỡ trên sàn nhà, lại như lửa đốt mông lảo đảo bò lết chuồn khỏi hiện trường…
Bầu không khí quỷ dị lại bị tiểu hỏa kế chuyên nghiệp phá vỡ.
Lý Giai Hào không tình nguyện ném một bầu rượu tới, Bạch Ngọc Đường tùy tay tiếp được liền xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại.
Tửu lâu đối diện có một ánh mắt nam tử u tối xuyên qua khe hở cửa sổ lặng lẽ nhìn trộm bóng dáng Bạch Ngọc Đường. Ánh mắt hạ lưu vẫn lưu luyến trên người Bạch Ngọc Đường, chủ yếu vây quanh eo, lưng cùng mông đảo qua đảo lại. Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn phía sau, ánh mắt thị dâm đột nhiên biến mất… Bạch Ngọc Đường xác định vừa rồi không phải ảo giác.
Nam nhân ngồi đối diện nói: “Đó chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”
Nam nhân ánh mắt u tối liếm liếm môi: “Khuôn mặt, dáng người đều không tệ, ánh mắt cũng đủ độc, người này ta muốn!”
Người ngồi đối diện lắc đầu bật cười: “Người này chỉ sợ ngươi muốn không nổi, đừng quên chúng ta là tới cầu hòa. Lúc trước ngươi không nghe lời chủ nhân khuyên bảo, cố ý vũ nhục Lan hoàng tử nước Liêu, sự tình đã vô pháp cữu vãn, nếu còn đắc tội Tống hoàng, chi sợ phụ thân ngươi sẽ đệ nhất quân pháp bất vị thân.”
“Chậc!” nam nhân ánh mắt u tối thập phần mất hứng.
“Phụ hoàng thật sự càng già càng nhát gan! Tống hoàng cũng chỉ là một thằng nhãi con miệng hôi sữa, cùng nó dấy binh đánh nhau ta sợ sẽ dọa nó sợ vãi đái ra quần!” Nam tử ánh mắt u tối chính là thái tử Lý Nguyên Hạo của Tây Hạ, Lý Nguyên Hạo mười tám tuổi kiêu ngạo nói: “Tây Hạ binh hùng tướng mạnh, sớm muộn gì cũng nhập chủ Trung Nguyên vấn đỉnh thiên hạ!”
Người đối diện cúi đầu uống trà, trong mắt lóe lên một mạt chê cười, chung quy cái gì cũng không nói.
*****************
Triệu Trăn và Triển Chiêu cùng hồi Khai Phong phủ cọ cơm, ở ngoài cửa vừa lúc gặp được Bạch Ngọc Đường lấy rượu trở về.
Triển Chiêu một ánh mắt cũng nhìn ra được tâm tình Bạch Ngọc Đường đang không vui, vươn tay tiếp nhận bình rượu ngửi ngửi — hương thơm nức mũi! Khẳng định là rượu ngon!
Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Có được rượu ngon sao lại mất hứng, mặt thối thế này là ai chọc ngươi?”
Triệu Trăn ngửa đầu nhìn Bạch Ngọc Đường mặt không biểu tình – chỗ nào viết đang mất hứng vậy? đây là công năng đặc biệt của Ngự Miêu à?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Không có gì.” Vừa rồi Triển Chiêu cõng Triệu Trăn thi triển khinh công bay lượn trên trời, hai người đều bị gió thổi tóc tai rối tung, Bạch Ngọc Đường vuốt lại mái tóc dài bị thổi tung của Triển Chiêu, lại đem cái đầu ngốc mao rối như tổ cú của Triệu Trăn sửa sang lại như cũ, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt vô cùng, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình hết vẻ nặng nề, Bạch Ngọc Đường tâm tình tốt so với bình thường càng đẹp trai hơn một chút, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn.
Triệu Trăn sờ sờ cằm: như vậy là thấy, Bạch Ngọc Đường có cao hứng hay không rất rõ ràng!
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh đã ra ngoài xã giao, nghe nói là đi chúc thọ một vị lão đại nhân nào đó, buổi tối chỉ có Triệu Trăn, Thừa Ảnh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bốn người ăn cơm. Xét thấy Triệu Trăn lần trước uống say, cầm sợi xích mượn rượu làm càn, mọi người nhất loạt nghiêm cấm bé tiếp cận chén rượu.
Bạch Ngọc Đường càng uống càng có tinh thần, Thừa Ảnh nhấp môi liền thôi, chỉ có Triển Chiêu bề ngoài giống như đã say.
Triển Chiêu mặt mày đỏ hồng, ánh mắt lấp lánh, sau khi uống say so với bình thường càng dịu ngoan, Bạch Ngọc Đường kéo hắn về phòng, hắn liền ngoan ngoãn đi theo. Triển Chiêu cả người choáng váng mơ hồ, bình thường bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, lúc say giống như đang bước đi trên mây.
Triển Chiêu uống say không ồn ào không náo loạn, chỉ hết lần này tới lần khác lải nha lải nhải: “Tiểu Bạch, ta muốn tắm rửa, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Ngọc Đường…”
Bạch Ngọc Đường bị hắn nhũng nhiễu tới mềm lòng, nhìn qua ngọn nến sáng trưng Triệu Trăn, phát hiện hùng hài tử quấy rối đã ngủ say!
Bạch Ngũ gia vẫn duy trì mặt không biểu tình, ở trong lòng vụng trộm nắm quyền, ho khan một tiếng nói với Thừa Ảnh: “Ta đi chuẩn bị nước ấm.”
Kiếp trước, Triệu Trăn vì thường xuyên xã giao với đạo diễn và nhà sản xuất, đã luyện thành một thân tửu lượng ngàn chén không say.
Kiếp này, thân thể bảy tuổi một chút tửu lượng cũng không có, cho dù không uống rượu, nhưng mùi hương rượu nồng hậu vẫn khiến Triệu Trăn mơ màng. Triệu Trăn mỗi khi không mở mắt thì giống y tiểu động vật, nằm trên giường lớn cọ cọ, con đem đầu nhét vào trong chăn ngủ vùi, chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Thừa Ảnh thở dài, lấy ra gối đầu và đệm chăn giúp bé trải giường chiếu, vì phải trải chăn nên đẩy Triệu Trăn lăn qua lăn lại khắp trên giường, Triệu Trăn ngủ say vô cùng, ôm gối đầu mềm mại cọ a cọ, lăn tới nơi nào vẫn không chịu tỉnh, chỗ nào có giường chỗ ấy liền làm tổ, tư thế ngủ vô cùng kỳ quái!
Đợi tới khi Thừa Ảnh thu thập Triệu Trăn xong xuôi, Triển Chiêu cũng cơ bản đã tỉnh lại, hắn vốn không quá say, chủ yếu chỉ muốn khi dễ Bạch Ngọc Đường giúp mình chuẩn bị nước ấm. Triển Chiêu xoa xoa hai mặt nóng đỏ, kỳ thật tửu lượng của hắn rất tốt, chỉ uống một chút rượu cũng dễ đỏ mặt khiến người ta có ảo giác tửu lượng hắn kém.
Bạch Ngọc Đường thì ngược lại, càng uống mặt càng trắng, càng uống mắt càng tinh, khiến người ta có ảo giác tửu lượng rất cao.
Kỳ thật sau khi Bạch Ngọc Đường uống rượu năng lực điều khiển bản thân sẽ trở nên kém hơn, phản ứng cũng sẽ chậm nửa nhịp, đối với người tín nhiệm sẽ không bố trí phòng vệ, Triển Chiêu có thể dễ dàng lừa được hắn làm mấy chuyện ngốc manh. Có một lần Bạch Ngọc Đường uống say, bị Triển Chiêu đùa giỡn hát ba bài, từ đó về sau Ngũ gia không dám uống say nữa…
Nước ấm rất nhanh đưa tới, Thừa Ảnh bưng một chậu nước ấm, lấy khăn lau mặt lau tay cho Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường lấy hẳn một thùng giúp Triển Chiêu tắm rửa.
Σ(‘д′*ノ)ノ Giúp ! Triển ! Chiêu ! Tắm ! Rửa !
Khóe miệng Thừa Ảnh co giật: Bạch Ngọc Đường có tà tâm chắc không dám nhận, ta thấy chuyện này huyền…
Dựa theo lời Triệu Trăn nói, Bạch Ngọc Đường bình thường khôn khéo, thời khắc mấu chốt lại ngốc manh lơ là, từ trong ra ngoài trắng a trắng vô cùng thuần khiết. Triển Chiêu bình thường ngốc manh, thời khắc mấu chốt khôn khéo không ăn mệt, trên đời con mèo nào cũng có tâm kế! Chuột Bạch bị Triển mèo đen ăn gắt gao đát
~Triển Chiêu ở trong lòng cười trộm, ngoan ngoãn cùng Bạch Ngọc Đường ra đằng sau bình phong tắm rửa.
Bạch Ngọc Đường xắn tay áo, một tay cầm gáo, một tay cầm khăn, nhìn Triển Chiêu hai mắt lấp lánh, áp lực rất lớn!
Triển Chiêu rất hiếu kì Bạch Ngọc Đường sẽ nói cái gì.
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co giật: “Cái kia… trời lạnh dễ bị cảm, chà xát qua là được.”
Xem kịch Triển Chiêu: “…”
Nghe lén Thừa Ảnh: “…”
Ngủ sau Triệu Trăn: “ZZzz…”
Bạch Ngọc Đường tự mình cũng hiểu thực hết nói nổi, Triển Chiêu sờ sờ nước ấm đã dần lạnh, liền tự mình động thủ cởi áo. Bạch Ngọc Đường càng khẩn trương, đau khổ suy tư có nên tới giúp một tay hay không, Triển Chiêu nhìn bộ dạng hắn rối rắm thực thú vị, thế là cọ tới tựa vào người Bạch Ngọc Đường nói: “…” (Jer: mọi người đoán xem con mèo nói cái gì? Liệu có phải ‘tắm cùng nhau’ không nhỉ?)
Thừa Ảnh dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe được câu nói kia, đang bồn chồn chợt thấy Bạch Ngọc Đường như một trận gió lốc lao ra khỏi phòng, “rầm” một tiếng đá bay cánh cửa, khinh công trước nay chưa từng tốt như vậy! Triển Chiêu mặt áo bạch sắc, đứng tựa vào tấm bình phong cười tới cười lui tới nhũn cả người, vẻ mặt kia —
Đại khái Triệu Trăn đã từng nói qua: chính là ăn no rửng mỡ đùa giỡn chuột Bạch, nhân sinh Triểu miêu miêu không còn tiếc nuối!
Thừa Ảnh cúi đầu nhìn Triệu Trăn ngủ tới bất tỉnh nhân sự, xác nhận bé không bị đánh thức, lại khoanh chân ngồi một góc khắc khổ luyện công!
Đúng rồi, thiếu chút nữa quên thắp một hàng nến cho Bạch Ngọc Đường…
*******************
Ngày kế tan triều, Triệu Trăn nhận được tin tức thái tử Lý Nguyên Hạo của Tây Hạ đã bí mật vào thành.
Lý Nguyên Hạo cũng coi như người nổi tiếng, hiện tại Tây Hạ vẫn còn là Đại Tống thần phục quốc (quốc gia thần phục dưới đại tống), chỉ ngoài miệng kêu Tây Hạ hoàng, Tây Hạ thái tử, kỳ thật Lý Nguyên Hạo mới chính là hoàng đế khai quốc Tây Hạ. Từ sau khi Lý Nguyên Hạo xưng đế, quan hệ hữu hảo giữa Đại Tống và Tây Hạ liền đặt dấu chấm hết, từ bằng mặt không bằng lòng quá độ lên mức đối đầu cuối cùng.
Trong lịch sử Lý Nguyên Hạo cũng không phải loại tốt lành gì, vừa hoang dâm lại vô đạo, giết mẫu, giết cậu, giết thê, giết con, giết đại thần, giết hết tất cả người trong thiên hạ chống đối hắn. Có tin đồn Lý Nguyên Hạo giết chết đại cữu, lại tham luyến mỹ sắc đã chiếm đoạt thê tử đại cữu. Rồi ban hôn cho con trai, cuối cùng lại coi trọng con dâu, sau khi cướp con dâu tới tay, liền trục xuất hoàng hậu, lập con dâu lên làm tân hoàng hậu, quả thực súc sinh trong súc sinh!
Cuối cùng Lý Nguyên Hạo chết thảm trong tay thái tử, thái tử lại bị trọng thần giết chết, triều chính rơi vào trong tay ngoại thích (họ hàng bên ngoại), ngoại thích lại bị một đứa con khác của Lý Nguyên Hạo giết chết…tình tiết thiên lôi cẩu huyết biến đổi bất ngờ như vậy, bất luận cuốn tiểu thuyết nào đều nhược bạo, Tây Hạ quả nhiên là quốc gia khẩu vị nặng!
Triệu Trăn vô cùng hứng thú đối với súc sinh mặt người dạ thú: “Đừng để hắn nhàn rỗi, cho hắn biết chúng ta đã phát hiện ra hắn.”
Ám vệ không thể lĩnh ngộ được ý đồ của Triệu Trăn, thành thật nói: “Thuộc hạ ngu dốt.”
Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Nếu hắn bề bộn nhiều việc, các ngươi liền giúp đỡ hắn thêm phiền; nếu hắn nhàn rỗi, các người tìm chút việc khiến hắn bận rộn.” Triệu Trăn dặn dò thêm: “Không cần chơi quá lớn, chỉ làm chút đùa dai linh tinh gì đó, tựa như ruồi bọ phiền chết hắn phiền chết hắn, hiểu chưa?”
Ánh mắt ám vệ càng thêm mờ mịt.
Triệu Trăn chậc lưỡi: “Ngốc a, chính là khiến hắn ăn cơm nuốt phải ruồi bọ, đi đường ngã vào hố phân, ở trọ nửa đêm gặp quỷ, tắm rửa bị mất quần áo phải trần truồng! Tóm lại khiến hắn bị thần kinh suy nhược là được!” Triệu Trăn nắm chặt bàn tay nhỏ: “Nghe nói Lý Nguyên Hạo cực kỳ háo sắc, ra lệnh cho mọi thanh lâu đều không tiếp hắn! đàng hoàng soái nam cũng không để hắn chạm tay! Nghẹn chết tên khốn này!”
Ám vệ yên lặng lau mồ hôi lạnh trên thái dương: Lý Nguyên Hạo từng đắc tội Hoàng thượng sao?
Thừa Ảnh ho khan hai tiếng, nghiêng mắt nhìn Triệu Trăn, ý bảo bé thu liễm một chút.
Triệu Trăn ý thức được mình vừa rồi rất kích động, không cẩn thận bại lộ bản chất đáng khinh, lại bày ra vẻ mặt bánh bao nghiêm túc nói: “Đại Tống rộng lớn ta xưa nay hữu ái lân bang, nhưng cũng không phải dễ khi dễ, Tây Hạ là thần phục quốc của ta, cho hắn chút khiển trách răn đe!”
Kỹ năng biến thân thần kỳ, bánh bao âm hiểm nháy mắt liền tỏa hào quang vạn trượng! [chọc mù mắt ngươi]
Ám vệ một đầu đầy hắc tuyến lui ra.
Hết chương 62
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...