Chứng kiến cảnh tượng quần xà loạn vũ, Triệu Trăn cảm giác cả người không dễ chịu, nửa đêm liền gặp ác mộng.
Triệu Trăn mơ thấy mình bị rắn cuốn lấy, nằm trên giường giống như con sâu nhỏ uốn éo ~ uốn éo ~ trán lấm tấm mồ hôi, mày nhăn tít lại. Thừa Ảnh sau lần thứ 27 giúp Triệu Trăn nhặt cái chăn gấm bị bé đá tung lên, thì không đi nữa, cứ như vậy ngồi canh bên giường chuẩn bị nhặt lần thứ 28….
Quả nhiên… chăn gấm bị Triệu Trăn đè ép, rất nhanh liền bắt đầu rúm ró, lần này ngược lại không đá chăn nữa mà trực tiếp tỉnh dậy!
Thừa Ảnh đứng dậy châm đèn: “Còn khoảng một canh giờ nữa mới lâm triều, Hoàng thượng ngủ thêm một lát đi.”
Triệu Trăn lắc đầu, một thân mồ hôi lạnh vừa dính dính vừa lành lạnh, ngủ tiếp có khi lại gặp ác mộng nữa.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, Triệu Trăn cuối cùng mới hòa hoãn lại được, tựa vào thành bồn, hưng trí nói chuyện với Thừa Ảnh.
Triệu Trăn cao hứng phấn chấn: “Ta nghe nói nằm mơ thấy rắn là điềm lành nha!”
Thừa Ảnh mặt không cảm xúc: “Hoàng thượng hồng phúc tề thiên.”
Triệu Trăn giả bộ hoảng sợ: “Khắp núi đồi đều là rắn thực dọa người, ta rất sợ hãi!”
Thừa Ảnh mặt không biểu cảm: “Hoàng thượng thực tế ngược với mộng.”
Triệu Trăn đầy mặt lên án: “Thừa Ảnh ngươi thay đổi, không còn quan tâm ta giống như trước đây!”
Thừa Ảnh khóe miệng giật giật: “Hoàng thượng nên vào triều.”
— bị kỹ xảo diễn xuất như thật của Hoàng thượng lừa mấy trăm lần, dù có là người chết cũng phải ghi nhớ!
***************
Lúc lâm triều, tin tức Hoàng cung xuất hiện rắn đã lan truyền khắp nơi. Tốc độ truyền tin bát quái của đám triều thần không thua gì các bà thím đầu đường cuối ngõ ba hoa, túm năm tụm ba châu đầu vào buôn chuyện, chỉ cần chớp chớp mắt cũng đã hiểu được bí mật dưới tận đáy lòng.
Nhưng đám quần thần có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được — tại sao Hoàng thượng đi tới đâu cũng đều gặp nạn?
Kỳ thật chính Triệu Trăn cũng rất buồn bực — tác giả ngu ngốc, đây mà gọi là mệnh nhân vật chính à!
Triệu Trăn giống như bình thường đúng giờ vào triều, bước chân ngắn ngủn trèo lên long ỷ cao cao, vặn vẹo cái mông tìm tư thế thoải mái ngồi xuống.
Triệu Trăn còn chưa đến tuổi tự mình chấp chính, mỗi ngày vào triều chỉ là ngồi xem náo nhiệt, hôm nay lại không quá giống ngày thường, mọi người đều đem tầm mắt như có như không chiếu tới đây, Triệu Trăn bị chọc thủng vài lỗ trên người, đầu óc luân chuyển liền minh bạch. Vô luận mọi người thăm dò thế nào, Triệu Trăn cũng chỉ cười tủm tỉm không bắt chuyện.
Thẳng tới khi một tên không đầu óc lên tiếng hỏi, Triệu Trăn mới cười nói: “Tin tức của chư vị công thần thật linh thông a.”
╮(╯_╰)╭ Xem, chỉ cần một câu nói, đều khiến đám người phía dưới bó tay im bặt…
Chúng thần thử thăm dò một lần, liền minh bạch Triệu Trăn không muốn nói nhiều. Cả triều văn võ bá quan chung quy đều là sống dựa vào bát cơm hoàng gia, cho dù lửa bát quái trong lòng hừng hực thiêu đốt, tò mò khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể bỏ qua đề tài này, bắt đầu đàm luận tình hình thu hoạch vụ mùa các nơi.
Cái này gọi là mỗi ngành mỗi chuyên môn, với chuyện đối nhân xử thế Triệu Trăn tương đối thành thạo, nhưng nhắc tới lĩnh vực nông nghiệp thì hoàn toàn mù tịt. Từ nhỏ Triệu Trăn lớn lên ở thành phố hiện đại, chỉ biết ăn không biết trồng, trừ bỏ điều đơn giản như gieo trồng vào mùa xuân, thu hoạch vào mùa thu hoặc mấy câu đại loại như tuyết rơi đúng lúc năm đó được mùa ra còn lại cái gì cũng đều không hiểu.
Cũng may bé không hiểu cũng không cần giả vờ không hiểu, càng không cần phải ra lệnh chỉ huy.
Triệu Trăn cũng đã xem qua không ít phim truyền hình hay tiểu thuyết xuyên không, những người đó sau khi xuyên không có đủ loại khí phách bành trướng, xuyên không thành khất cái cũng có thể làm hoàng đế, xuyên thành cung nữ cũng có thể câu dẫn được vài vị hoàng tử. Còn ta xuyên thành Hoàng đế, ngược lại còn khổ hơn cả khất cái thế là thế nào? Ngẫm lại càng khó chịu!
****************
Sau khi hạ triều, Triệu Trăn dẫn theo Triển Chiêu và Bao Chửng đi tới ban chỉ huy điều động cấm vệ quân, những người tình nghi bị bắt giữ hôm qua đều đang bị giam ở đó.
Nghe nói Triệu Trăn tới, Chỉ huy sứ cấm vệ quân tự mình ra nghênh đón, một đường tươi cười hiến ân cần. Triệu Trăn nhướn mày, khuôn mặt này dường như khá quen thuộc, có lẽ thường xuyên xuất hiện bên mình: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi, thị vệ trưởng hôm qua đâu. Gọi hắn ra đây nói chuyện.”
Hôm qua chạy tới chạy lui chỉ là thị vệ bình thường, bởi vì dẫn đội đi tuần tra mới tạm gọi là ‘thị vệ trưởng’, cũng không phải chức quan thực tế.
Chỉ huy sứ mặt mũi cứng đờ, vội vàng khom lưng bồi cười: “Tiểu tử kia hôm nay không trực ban.”
Bao Chửng nhắm mắt lại không nói lời nào, kỳ thật trong lòng đã có phỏng đoán.
Cái gì gọi là hôm nay không trực ban? Hoàng thượng tuyên triệu ngươi, đừng nói không trực ban, ngay cả đang ở chân trời góc bể cũng phải phi ngựa gấp gáp trở về. Tiểu tử kia khẳng định đã đắc tội Chỉ huy sứ, tối hôm qua mới bị đẩy ra gánh tội thay, hôm nay lại bị ngáng chân…tuy rằng thủ đoạn tương đối thấp kém nhưng cũng coi như một biện pháp tốt, đáng tiếc vị Chỉ huy sứ này không hiểu rõ tính tình Hoàng thượng, nhất định sẽ thất bại trở về.
Quả nhiên, Triệu Trăn nghe xong khẽ cười một tiếng: “Không trực ban? Không phải ngươi có tư oán gì đấy chứ?!”
Chỉ huy sứ mặt tái xanh, trán bắt đầu đổ mồ hôi: “Ty chức, ty chức…”
Triệu Trăn trèo lên ghế dựa ngồi xuống: “Sư phụ, phiền người dẫn theo Chỉ huy sứ đại nhân, tự mình mời người tới đây.”
Triển Chiêu một phen chống đỡ Chỉ huy sứ yếu đuối, tươi cười rạng rỡ nói: “Vị đại nhân này, thỉnh đi.”
Không qua bao lâu, Triển Chiêu cùng hai vị thị vệ nâng thị vệ trưởng đang trọng thương hôn mê trở về lĩnh mệnh.
Bao Chửng nhíu mày, bộ dạng này rõ rệt đã bị dùng trọng hình, là tra tấn bức cung? Hay là vu oán giá họa?
Triệu Trăn nhảy xuống khỏi ghế dựa, đi vòng quanh thị vệ trọng thương hai vòng, hỏi Triển Chiêu: “Sư phụ, người còn sống không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Chỉ là bị thương ngoài da thịt tạm thời chưa chết được, đã tuyên thái y.”
Triệu Trăn tiếp tục vây quanh thị vệ đi vòng vòng: “Vị Chỉ huy sứ vừa rồi đâu?”
Triển Chiêu vô tội nói: “Ai nha, không cẩn thận quên ở trong phong giam rồi.”
Triệu Trăn vừa lòng: “Quên hay lắm! Thừa Ảnh phái người theo dõi hắn, dùng hắn làm mồi, bắt sống tên nào dám tới giết người diệt khẩu.”
“Vâng.” Thừa Ảnh không biết ẩn thân ở đây lên tiếng.
Sau khi được Thái y chuẩn trị, thị vệ rất nhanh tỉnh lại, hai hàng nước mắt ròng ròng nhìn Triệu Trăn, biểu tình vạn phần ủy khuất
Triệu Trăn lắc đầu: “Ngươi cũng thật vô dụng, người ta cầm lông gà như lệnh tiễn, còn ngươi cầm lệnh tiễn còn không bằng lông gà.”
Thị vệ ủy khuất: “Chỉ huy sứ đại nhân nói, ty chức cũng là nghi phạm…”
Triệu Trăn hiếu kỳ: “Hai ngươi có oán thù gì vậy?”
“Không có a.” thị vệ biểu tình mờ mịt: “Chỉ huy sứ đại nhân rất tốt với ty chức, còn muốn gả con gái duy nhất cho ty chức, nhưng bộ dạng nàng so với nương ty chức còn già hơn, ty chức muốn kết hôn với cô nương hiền lành xinh đẹp, nên không đáp ứng.”
Triệu Trăn hết nói nổi: “Vì thế, ngươi dùng tình hình thực tế làm lý do cự tuyệt?”
Thị vệ gật đầu: “Nói tình hình thực tế a, mẹ ty chức nói làm người không được nói dối, lấy trung thực làm gốc!”
Triển Chiêu cũng hiếu kì: “Cô nương kia thực sự già vậy sao?”
Thị vệ bộ dạng không muốn nhớ lại: “Thật đó, so với nương ta còn già hơn ấy!”
Triệu Trăn cùng Triển Chiêu liếc nhau — “Quá thần kỳ!”
Đề tài chạy xa một vạn tám ngàn dặm, Bao Chửng đành phải ho khan hai tiếng: “Đưa hết người về Khai Phong phủ!”
**************
Hệ thống quan lại trong Khai Phong phủ có phán quan, thôi quan, phủ viện, lục tào đẳng, khi Bao Chửng không có mặt, phủ nha đều do những người này làm chủ. Từ xưa thượng bất chính hạ tắc loạn, trong phủ doãn Khai Phong, Bao Chửng đứng đầu một thân chính trực thanh liêm, nên các quan dưới quyền cũng đều một thân chính khí liêm khiết.
Hôm nay, nhóm chúc quan một thân chính khí, lần đầu sinh ra ý niệm muốn ẩu đả nguyên cáo!
Đầu tiên gác cổng vào báo cáo với lục tào trực ban, có người đánh trống kêu oan, lục tào nào dám trì hoãn, nhanh chóng báo lên phủ viện. Phủ viện vừa nghe có án oan, lập tức vực dậy tinh thần, nhanh chóng phái nha dịch mời nguyên cáo vào trong, giấy và bút mực nhất nhất dọn ra, chuẩn bị ghi chép!
— đến khi nghe nguyên cáo khóc lóc kể lể nửa canh giờ, phủ viện cũng muốn khóc theo.
“Đại tỷ, Khai Phong phủ chỉ quản phá án, không quản nhà ai nạp tiểu thiếp a…”
Nguyên cáo không nghe khuyên bảo, cứ banh quai hàm ra ngao ngao khóc lớn, tiếng mắng chửi bên tai không dứt!
Nếu Triển Chiêu đại nhân có mặt ở đây, có thể lập tức nhận ra vị nguyên cáo này, vị này chính là nữ nhân bà bà hôm qua chặn đường rước kiệu của Bao đại nhân ngay giữa phố xá đông người.
Cuối cùng, phủ viện khóc mù, rốt cuộc chống đỡ không nổi, nghiêng ngả lảo đảo đi tìm Thôi quan khóc kể.
Thôi quan tuổi trẻ khí thịnh không tin tà, một bầu nhiệt huyết anh dũng chiến đấu với mụ đàn bà đanh đá, cuối cùng địch không lại, hấp hối sức cùng lực kiệt báo cáo Phán quan đại nhân.
Phán quan tóc trắng xóa áp lực cực đại, vuốt vuốt chòm râu, tại chỗ thong thả bước đi đau khổ suy tư —
Hiểu chi dĩ lý (nói lý lẽ cho hiểu)? không nên, không nên, phủ viện và thôi quan chính là vết xe đổ!
Động chi dĩ tình (vận dụng tình cảm)? vẫn không được, mụ ấy còn khóc nữa sẽ ngập Khai Phong phủ mất!
Đuổi ra khỏi cổng? kiên quyết không được! Danh dự trăm năm của Khai Phong phủ không thể bị hủy!
Bao đại nhân a! lão hủ thực xin lỗi ngài! QAQ danh tiếng trăm năm của Khai Phong phủ sắp bị mất!
— phán quan đại nhân bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, a không phải, là tuổi già thể nhược! lo âu quá độ, nhũn như rau cải…
Cuối cùng, thôi quan, phủ viện, đỡ phán quan tóc bạc trắng đi tìm Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh cũng u sầu a, bụng đầy kinh luân gặp gỡ đàn bà chanh chua đanh đá, sức chiến đấu không đủ chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường.
Vạn bất đắc dĩ, Công Tôn mời ra đại Boss sau cùng của Khai Phong phủ — trù phòng đại nương! Dân chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết hữu dụng, trù phòng đại nương không mất người nào, cấp tốc chế phục trung niên nữ nhân khóc thét không thôi. Phủ viện vội vàng ôm ấy nghiên đài bị nguyên cáo đập hư, quấn lấy Công Tôn cầu công báo!
****************
Bao đại nhân hồi phủ, vừa nghe liền biết không xong! Khai Phong phủ không xen vào chuyện nhà ai nạp thiếp, chỉ cần trượng phu không phạm pháp, trung niên nữ nhân có tìm tới một trăm lần cũng không làm nên chuyện gì. Bao Chửng nghĩ nghĩ: “Phái người thông tri nhà mẹ đẻ nàng, trước đem người đón về rồi nói sau.”
Triệu Trăn đang xem náo nhiệt, bỗng nhiên phun ra một ngụm trà, vội vàng la lên: “Trăm ngàn lần không được! vạn nhất lần tới bà ta chặn đường tố cáo ngự trạng, ta biết làm sao?!”
Triển Chiêu sờ cằm: “Như vậy, đẩy tới đẩy lui cũng không phải cách hay, không bằng mời trượng phu của nàng tới, chúng ta điều giải một chút?”
Bao Chửng gật đầu: “Vương Triều Mã Hán đi mời người đi, chung quy không phải phạm nhân, lúc tới thỉnh nhớ uyển chuyển một chút.”
“Rõ!” Vương Triều Mã Hán lĩnh mệnh lui ra.
************
Nghe nói thị vệ nâng về một người bị thương, Công Tôn xách hòm thuốc tới trị liệu.
Triệu Trăn ngồi trên ghế, hai cái chân ngắn ngủi lắc lư lắc lư, cứ cảm thấy trong phòng thiếu thiếu cái gì đó?
Triển Chiêu ngồi bên cạnh, cũng cảm thấy vắng vẻ, đột nhiên bật hỏi: “Bạch Ngọc Đường đâu?”
Công Tôn vừa bận rộn vừa trả lời: “Không phải hôm qua ngươi nói phòng bếp mua cua không tươi sao, sáng sớm hôm nay hắn đã đi chọn cua cho ngươi rồi.”
Triển Chiêu tâm tình phiền muộn, bỗng nhiên dương quan sáng lạn: “Bạch huynh là chuyên gia chọn cua nha, có lộc ăn!”
Triệu Trăn tỏ vẻ kinh ngạc: “Bạch đại ca còn có thể chọn cua?”
“Đương nhiên!” Triển Chiêu khẳng định: “Tối hôm qua hắn nói cả đêm về cua cho ta, tuyệt đối là dân chuyên nghiệp!”
Ha ha, nói cả đêm về cua cái gì, cuộc sống không có đơn vị đo lường thật sự là say…
Đúng lúc này, lại nghe thấy Trương Long ở bên ngoài hô to một tiếng: “Không tốt! Triển hộ vệ! Không tốt! Công Tôn tiên sinh!”
Triển Chiêu và Công Tôn liếc nhau — tình huống khẩn cấp kiểu gì mà phải đồng thời triệu hồi hai ta?
Đang lúc nghi hoặc, lại nghe bên ngoài Triệu Hổ cũng hô to một tiếng: “Không tốt! Bạch thiếu hiệp mang về một nữ tử hôn mê!”
Công Tôn ngẩng đầu nhìn trời, xách hòm thuốc đi ra ngoài: “Hôm nay thần kỳ chiếu cố a…”
Triển Chiêu dùng lực đập đập, cảm giác ngực có chút tức tức: “Gọi ta làm gì, có liên quan gì tới ta?”
— ha ha, ngươi nói xem.
Hết chương 30
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...