Thường Lỗi “bị thương nghiêm trọng” được Vương Triều Mã Hán nâng về Khai Phong phủ.
Thừa dịp Công Tôn đang giải độc cho Thường Lỗi, Triển Chiêu cầm mấy tấm ngân phiếu tùy thân của Thường Lỗi lên lật qua lật lại xem xét nghiên cứu.
Đầu tiên, đây không phải ngân phiếu giả, mặt phải không có tổn hại gì, mặt trái không có chữ viết, nhìn thế nào cũng chỉ là ngân phiếu bình thường.
Triển Chiêu buồn bực nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi xác định không nhìn lầm?”
Bạch Ngọc Đường thiếu hứng thú: “Có một đoạn thời gian đóng cửa không thấy được, có lẽ lúc đó hắn đã thừa dịp hủy ngân phiếu đi.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bơ phờ, có chút khó hiểu: “Hai ngày nay sao ngươi cứ ỉu xìu vậy?!”
Bạch Ngọc Đường nâng mí mắt, lười biếng liếc Triển Chiêu một cái: hỏi ta, ta có biết cũng không nói.
Triển Chiêu vô tội bị lãnh đạm, có chút ủy khuất, biểu tình mờ mịt.
Khóe miệng Triệu Trăn liên tục co giật, khi ngạo kiều gặp gỡ thiên nhiên ngốc, đến tột cùng là ai khổ bức hơn ai?
Vươn tay cầm tập ngân phiếu, Triệu Trăn giơ từng tờ lên dưới nắng nhìn kỹ, khỏi cần nói, Triệu Trăn đã thực sự tìm được manh mối. Mặt trái một tờ ngân phiếu trong đó có thể thấy mấy dấu vết nhợt nhạt, nhìn qua giống văn tự, chỉ là chữ quá mờ nhạt, nội dụng thế nào không thể thấy rõ.
Kỳ thật đây là một trong những trò nghịch bằng bút người hiện đại rất hay chơi, dùng vật cứng gì đó viết đè lên giấy, sẽ lưu lại dấu vết nhợt nhạt, dùng đầu bút chì tô loạn xung quanh, chữ viết sẽ hiện ra. Nơi này không có bút chì, Triệu Trăn hỏi quản gia Bao Thành lấy hộ một cục than, bôi cho tay đen xì, nhẹ nhàng di di lên mặt sau tấm ngân phiếu. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy lạ đều xán lại ngồi xem.
Phong thư này rất ngắn, chỉ có vài câu ân cần thăm hỏi cùng mấy câu thơ tình ái.
Ba người đều có chút không hiểu, phí công lớn như vậy làm gì, sao không viết hẳn một bức thư tình đi?
Vậy nếu Thường Lỗi gặp chuyện bất trắc trên đường, đó chẳng phải là một bức thư tình dẫn tới huyết án sao?
Lúc Công Tôn đi vào vừa lúc thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Trăn ba cái đầu túm tụm lại một chỗ, không khỏi có chút hết nói nổi.
Triệu Trăn tuổi còn nhỏ, Triển Chiêu xưa nay vốn hoạt bát, hai người bọn họ làm ra mấy hành động trẻ con thì không có gì đáng ngạc nhiên nhưng đến cả người đứng đắn nghiêm túc như Bạch Ngọc Đường, giơ tay nhấc chân đều vô cùng soái khí, mới chỉ tới Khai Phong phủ không bao lâu, dường như quậy phá so với hai thầy trò nhà kia càng ngày càng ‘tinh quái’ hơn….
Công Tôn vừa cảm thán vừa hưng trí bừng bừng châu đầu vào xem: “Mấy người đang xem cái gì vậy?!”
— xem ra bị hai thầy trò kia ảnh hưởng xấu, không chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường.
************
Sau khi nghe những gì Triển Chiêu nói lại, Công Tôn cầm tờ ngân phiếu lên khẽ ngửi ngửi: “Này có thể là thư trong thư.”
Ba người đều tò mò nhìn hắn: Cái gì là thư trong thư?
Công Tôn cười thần bí: “Chờ chút, ta làm ảo thuật cho các ngươi xem.”
Công Tôn bỏ tờ ngân phiếu xuống, xoay người trở về phòng cầm hòm thuốc tới, chai chai lọ lọ đặt lên bàn bắt đầu phối dược thủy.
Triển Chiêu có chút phát sầu: “Thường Lỗi dù sao cũng là quan tam phẩm, nếu không thể chứng minh hắn có liên quan tới vụ án, hắn hẳn sẽ không chịu phối hợp.”
Triệu Trăn nắm chặt tay, e sợ thiên hạ không loạn nói: “Này dễ thôi! Chúng ta có thể thả hắn đi trước, chờ tới khi hắn đi một mình, thuê đám côn đồ cướp ngân phiếu về! Cho dù trong lòng hắn có hoài nghi cũng không có chứng cớ chứng minh chúng ta làm, hô hô hô hô
”
Triển Chiêu trợn trắng mắt lườm bé: “Toàn đưa ra tối kiến, còn không bằng trực tiếp trộm ngân phiếu đi, khiến hắn câm điếc ăn hoàng liên*.” (hoàng liên là một loại thuốc đắng nhất trong số thuốc đông y, ý nói biết mà không nói năng được gì.)
Đến lượt Công Tôn trợn trắng mắt lườm hai thầy trò: “Sớm cho hắn dùng dược, ngủ một lèo tới tận sáng mai, đến thần tiên cũng không khua dậy là được rồi.”
Bạch Ngọc Đường câm nín nhìn trời: Nơi này có thật sự là Khai Phong phủ mà không phải sơn trại đầm rồng hang hổ của đám phỉ tặc chứ?
Phối dược xong, Công Tôn đốt một chậu than, cầm tờ ngân phiếu đã nhúng qua dược thủy hơ hơ trên lửa.
Rất nhanh, những chữ viết được che dấu trên tờ ngân phiếu dần hiện ra, ba người vừa thấy liền kinh sợ.
Nội dung phong thư này, cư nhiên là Thường Lỗi khuyên can người nào đó không được ám sát hoàng đế?
Dựa theo lời lẽ trong thư…
Thường Lỗi cùng người nào đó thường xuyên dùng ngân phiếu truyền tin, trong đó một tập ngân phiếu trong quá trình vận chuyển bị đánh cắp. vốn tưởng rằng thư trong thư sẽ không bị phát hiện, nhưng trong kinh thành bỗng dưng liên tiếp xảy ra trộm cắp, khiến Thường Lỗi đứng ngồi không yên, hoài nghi nội dung thư tín đã bị lộ.
Nếu nội dung thư đã bị lộ, vậy tên ăn trộm vừa muốn tìm các bức thư khác cũng là muốn tìm tới hắn.
Cuối cùng Thường Lỗi còn viết: hắn đã tiêu hủy mọi tờ ngân phiếu thư tín, đây có thể là lần liên lạc cuối cùng của bọn họ. Cũng nhiều lần khuyên đối phương dừng việc ám sát, hoặc là nên sống yên ổn, hoặc là dứt khoát đi tha hương. “Cho dù ta có gặp bất trắc cũng không cần báo thù cho ta.”
Đọc xong bức thư, mọi người lại có cái nhìn khác về Thường Lỗi, vốn tưởng hắn là độc thủ đứng sau màn, hóa ra lại là chiến hữu thân thiết.
Nhưng với thân phận của Thường Lỗi, sao có thể quen biết một bằng hữu muốn ám sát hoàng đế?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, khó trách vừa rồi Thường Lỗi có nói ‘có việc quan trọng’, chuyện này quả thật rất cấp bách.
Triển Chiêu có chút hối hận: “Sớm biết thế thì đã không đưa Thường Lỗi về đây, còn có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc ngọn ngành.”
Công Tôn khoát tay: “Vô phương, Thường Lỗi đã bị bại lộ, bằng không cũng sẽ không bị ám sát, điều trọng yếu trước mắt chính là tìm ra được ‘người kia’. Trong thư có nhắc tới, người kia muốn nhân cơ hội diện thánh để ám sát Hoàng thượng, chúng ta có thể bắt tay điều tra từ chỗ này.”
Triển Chiêu đỡ trán: “Bá quan văn võ trong triều đông như vậy, chả khác gì mò kim đáy bể.”
Triệu Trăn xoa xoa cằm, bỗng nhiên nói: “…. Hình như ta biết là ai.”
Ba người đều quay sang nhìn bé: “Ai?”
Triệu Trăn có chút lúng túng, ngoắc ngoắc Thừa Ảnh đang ngồi trên xà nhà xuống.
“Thừa Ảnh, ngươi còn nhớ lần trước tổ chức gia yến không, có hai cung nữ nhàn hạ nói chuyện phiếm, có nhắc tới một phò mã bị bệnh.”
Thừa Ảnh biết rõ hoàng tộc Triệu thị, nghĩ nghĩ nói: “Ý ngài là phò mã Lâm Lang của Huệ Quốc công chúa, khi khai tiệc, các phò mã công chúa đều song song cùng nhau đi vào, chỉ có Huệ Quốc công chúa là lẻ loi một mình, nghe nói Lâm phò mã thật sự bị bệnh nặng.”
“Chính là người này.” Triệu Trăn vỗ tay một cái: “Ta bởi vì hiếu kỳ mà từng hỏi thăm một chút.”
“Phò mã Lâm Lang vốn văn võ song toàn, còn đậu Thám Hoa, ai ngờ bị Huệ Quốc công chúa kiêu ngạo ngang ngược coi trọng, ép buộc người ta bỏ rơi thê tử. Lâm Lang thà chết không từ, Hoàng thượng yêu thương công chúa, lợi dụng tính mạng cha mẹ thê nhi cửu tộc nhà hắn áp chế, rốt cuộc bắt Lâm Lang thỏa hiệp. Phò mã không thể tham chính, khát vọng một đời của Lâm Lang cứ thế trôi theo lưu thủy, cả người suy sụp, ngày ngày sống trong men say.”
Tất cả mọi người kinh ngạc: “Tuy rằng rất thảm nhưng cũng không đến mức phải đi ám sát hoàng đế đi.”
Tội ám sát hoàng đế chính là trọng tội bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà, Lâm Lang năm đó nếu đã thỏa hiệp, sao đột nhiên lại thay đổi.
Triệu Trăn lắc đầu: “Vốn không đến nỗi này. Nhưng gần đây, mẫu thân Lâm Lang bị bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất trước khi chết chính là được gặp mặt tôn tử (cháu trai) một lần. Công chúa không chịu đáp ứng, Lâm Lang phải dùng cái chết để uy hiếp, công chúa bất đắc dĩ mới nói ra chân tướng, hóa ra thê nhi năm đó của Lâm Lang đã sớm bị hoàng đế ban chết, thi cốt vô tồn…”
Cố nhân đều muốn lúc nhập thổ vi an (chết được yên bình), thi cốt vô tồn, bốn chữ này lại quá mức nặng nề.
“Mẫu thân Lâm Lang không chịu nổi đả kích, ngay trong đêm liền nhắm mắt xuôi tay, lão cha cũng bệnh nặng sắp chết, không biết hiện tại thế nào.”
Mọi người đều trầm mặc, dù đã sớm biết lão hoàng đế là nhân tra, nhưng Hoàng thượng lần lượt mỗi lần đều vượt quá giới hạn mới của cái từ nhân tra này.
“Chí lớn không thành, lưng đeo danh bất nghĩa, tang thê, tang tử, tang mẫu, phụ thân sinh mệnh sắp đứt…”
Triệu Trăn thở dài: “Nếu ta là Lâm Lang, ta cũng sẽ báo thú, khi nào chưa giết sạch một nhà Triệu thị liền không thể nào khoái hoạt.”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: “Huệ Quốc công chúa có phải do hoàng hậu sinh không?”
Triệu Trăn sửng sốt: “Sao ngươi biết?”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh thấu xương: “Ngẫm lại chuyện Triệu Thụ Ích liền minh bạch. Hoàng thượng cố ý nuông chiều công chúa Huệ Quốc, cố ý bức tử thê nhi Lâm Lang, hắn gả công chúa cho Lâm Lang, căn bản không phải xuất phát từ sủng ái. Đối với một nữ nhân mà nói, có nỗi tuyệt vọng nào so được sự oán hận của trượng phu với mình, Hoàng thượng không phải đang tra tấn Lâm Lang mà là tra tấn công chúa!”
*************
Nghị sự hôm nay chấm dứt đặc biệt muộn, khi mấy vị đại thần rời khỏi hoàng cung, sắc trời đã sớm tối mờ.
Bao Chửng đi cuối cùng, cau mày, thần sắc có chút mỏi mệt, càng nhiều là sầu lo.
“Bao khanh sắc mặt không tốt, có phải thân thể không khỏe?”
Bao Chửng ngẩng đầu, là Bát vương gia đang hỏi thăm, ông nhanh chóng chắp tay nói: “Vương gia phí tâm, Bao Chửng không đáng ngại.”
Bao Chửng và Bát vương gia sóng vai đi cùng nhau, hai người một đen một trắng, một cường tráng một văn nhược, nhưng lại đều sầu mi khổ kiểm (đăm chiêu ủ dột) giống nhau.
Trong lòng hai người đều có tâm sự, lại không thể nói cho người ngoài biết, chỉ có thể trầm mặc bước đi.
Hoàng hậu tuy rằng âm mưu họa quốc, nhưng sự tồn tại của nàng ta tựa như dây cương quấn quanh cổ Hoàng thượng, có thể ngăn chặn Hoàng thượng tùy ý làm bậy. Từ khi hoàng hậu bị biếm lãnh cung, trên người Hoàng thượng không còn xiềng xích trói buộc, ngôn hành cử chỉ càng ngày càng tùy tiện, lấy cớ tẩy sạch dư đảng mà oan uổng bỏ tù rất nhiều người….
Đợi xa giá Bát Hiền vương rời đi, Bao Chửng mới xoay người đi tới trước cỗ kiệu hoàng cung phân cho ông.
Đây là lệ thường.
Cung cấm sâm nghiêm, xe ngựa của đại thần trừ lúc hạ triều, còn lại không thể tùy ý đi lại trong hoàng cung, càng không thể lưu lại thời gian dài. Nếu đại thần nào lưu lại nghị sự với Hoàng thượng, tự nhiên sẽ có xa mã và xe kiệu hoàng thành hộ tống về tận nhà. Bao Chửng thường xuyên bị lưu lại nghị sự, xa mã và kiệu phu ông đều đã gặp qua, chỉ là lần này kiệu phu trông thập phần lạ mắt…
Bao Chửng nhìn nhìn kiệu phu kéo mành cho mình, đột nhiên hỏi: “Ngươi mới tới sao?”
Kiệu phu sửng sốt: “Hồi đại nhân, tiểu nhân mới tới.”
Bao Chửng lại hỏi: “Lúc trước phụ trách chỗ nào?”
Kiệu phu khẽ do dự một chút: “Hồi đại nhân, tiểu nhân trước kia phụ trách mua bán.”
Bao Chửng gật đầu nói với mọi người: “Khởi kiệu đi.”
Không biết qua bao lâu, cỗ kiệu hạ xuống, mành che bị xốc lên, trước mắt không phải đại môn Khai Phong phủ, mà là một căn nhà xa lạ. Bao Chửng mặt không đổi sắc, bình thản ung dung, đỡ tay kiệu phu đi ra, phảng phất như đã biết trước sẽ tới nơi này…
Clap clap clap… phía sau truyền tới ba tiếng vỗ tay hoan nghênh: “Gặp nguy không sợ, nhiều năm không gặp, Bao đại nhân vẫn như trước đây!”
Nhìn thấy người tới, Bao Chửng khó được khi sửng sốt một chút: “Lâm phò mã?”
Bao Chửng còn chưa biết manh mối mới phát hiện bên chỗ Triển Chiêu, thình lình nhìn thấy Lâm Lang, vừa có chút kinh ngạc vừa có chút nghi hoặc.
Lâm Lang niên kỷ chỉ mới hơn ba mươi, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ có thể thấy được, nhưng đã sớm không còn giữ bộ dáng phong độ bất phàm năm đó. Cả người Lâm Lang trông suy yếu, mất tinh thần, không có sức sống, chỉ có đôi mắt lóe u quang, so với con người, hắn trông càng giống một oán quỷ…
Thời gian Lâm Lang huy hoàng nhất cùng mờ nhạt nhất, Bao Chửng vẫn đang làm quan ở một vùng núi xa xôi, hai người chưa từng gặp mặt nhau.
Sau này Bao Chửng một đường thăng quan tiến chức trở thành phủ doãn Khai Phong phủ, bước đột phá đầu tiên chính là vụ trọng án xét xử Trần Thế Mĩ vong ân phụ nghĩa, bỏ rơi vợ con. Trong một lần dự yến hội, Lâm Lang vốn không quen biết đột nhiên chủ động chào hỏi Bao Chửng, sau khi kính ba ly rượu liền lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Bởi vì hiếu kỳ, Bao Chửng cũng đã hỏi thăm đồng nghiệp về cảnh ngộ của Lâm Lang. Bao Chửng từng muốn giải oan cho thê tử Lâm Lang, nhưng ông không tìm thấy nguyên cáo, không có nguyên cáo không thể lập án, không thể lập án thì không thể thẩm án, thấp cổ bé họng khiến Bao Chửng bó tay hết cách.
Nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất.
Lâm Lang trước đây, mắt chứa hàm oan, trong lòng như cũ bùng cháy những ngọn lửa nhỏ.
Lâm Lang hiện tại, oán hận ngập trời, thân tàn băng lãnh không bao giờ… cười nổi nữa.
Hết chương 13
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...