Triệu Thụ Ích trầm mặc một lát, bỗng đứng bật dậy, rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra.
“Phụ hoàng nói với ta, Hoàng tử sống sót cuối cùng sẽ được kế thừa ngôi vị Hoàng đế.”
Triệu Trăn sửng sốt: “Trùng hợp vậy, ông ta cũng nói với ta như vậy.”
Triệu Thụ Ích bỗng nhiên lộ ra nụ cười méo mó: “Chỉ cần ngươi chết, ta chính là ‘Hoàng tử’ sống sót cuối cùng.”
Triệu Trăn cả kinh: “Không phải ngươi cho rằng, chỉ cần giết ta, tiếp đó quy phục Hoàng thượng, cùng ông ta nội ứng ngoại hợp diệt trừ Lưu hoàng hậu vẫn khống chế ngươi, rồi lại khiến Hoàng thượng ‘băng hà’, là ngươi có thể vô tư, danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị Hoàng đế đấy chứ?”
Triệu Thụ Ích cười lạnh: “Ta sẽ không thương tổn phụ hoàng! Ngươi thông minh như vậy, sao không đoán được hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.”
Triệu Trăn nhìn nó, thật lâu sau mới phun ra hai chữ: “Khờ dại.”
“Câm miệng!” Triệu Thụ Ích giống như bị kích thích, mở ra cơ quan thay đổi sắc mặt thần kỳ, lúc thì văn nhã, lúc thì oán độc, lúc lại táo bạo, cảm xúc biến hóa càng ngày càng nhiều. Triệu Trăn thử nói chuyện với nó, không có kết quả, đành phải xem nó đến tột cùng là muốn làm gì.
Triệu Thụ Ích ngữ khí ôn hòa nói: “Ta nghe nói Khai Phong phủ có thần y, cho nên ta đặc biệt chuẩn bị túi hương không độc. Nhưng ngờ đâu hiện tại lại là mùa hoa lài nở, khắp thành Biện Lương đâu đâu cũng là mùi hoa lài thơm ngát, hai mùi hương này kết hợp với nhau sẽ tạo thành độc dược trí mạng. Ta nghe nói, người nào trúng độc này, trước khi chết toàn thân sẽ tê liệt, tuy rằng lúc chết thê thảm nhưng không thống khổ.”
Khi nói tới ‘không thống khổ’, Triệu Thụ Ích rõ rệt lộ ra chút tiếc nuối.
Triệu Trăn giật mình: “Ngươi điên rồi! những người đi bên ngươi dọc đường đi không phải đều đã trúng độc!”
“Mệt ta lúc trước còn xem ngươi như đối thủ.” Triệu Thụ Ích bất mãn nói: “Phụ hoàng nói, muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, so đo mấy việc nhỏ không đáng kể đó, sao có thể thành đại nghiệp! ngược lại thật đáng tiếc cho những người Khai Phong phủ, ai kêu bọn họ đều có mắt không tròng!”
Triệu Trăn nhìn nó, trong nháy mắt cái gì cũng minh bạch.
“Triệu Thụ Ích, ngươi thu tay lại đi.”
Triệu Thụ Ích mắt điếc tai ngơ, ném thẳng túi hương có độc tới chỗ Triệu Trăn, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng: “Không phải sợ, rất nhanh sẽ chấm dứt, phụ hoàng nói thắng làm vua, thua làm giặc, lịch sử đều do người thắng viết lại, chớ có trách ta.”
Triệu Trăn nhìn nó, trong mắt bất giác lóe lên sự thương hại.
Triệu Thụ Ích đứng đối diện với Triệu Trăn một lát, bỗng nhiên nâng chủy thủ lên, mắng chửi: “Ánh mắt ngươi thật đáng ghét.”
Triệu Thụ Ích giơ chủy thủ ngang tầm mắt Triệu Trăn, mềm mỏng nói: “Lúc đâm khả năng sẽ có chút đau, ngươi nhẫn một chút.”
Cho dù mũi dao sắp chạm tới mắt, Triệu Trăn vẫn không nhúc nhích.
Triệu Thụ Ích không nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bé, tựa hồ có chút không cam lòng, nâng tay lên, dùng lực đâm xuống!
Triệu Trăn thản nhiên nói: “Dừng tay.”
Triệu Thụ Ích sửng sốt, chỉ cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh, trên người nổi lên một tầng da gà… lưng áo Triệu Thụ Ích ướt đẫm, trực giác phía sau có nguy hiểm, còn chưa kịp quay đầu, chỉ thấy trước mặt rơi xuống — một viên kẹo đường đã vỡ thành hai nửa!
Chính tại vừa rồi, trong nháy mắt Triệu Thụ Ích muốn động thủ!
Không biết có mặt ở trong phòng từ khi nào, Thừa Ảnh đột nhiên gây khó dễ, lưỡi dao nằm ngang nhắm thẳng định chém bay thủ cấp của Triệu Thụ Ích. Một câu ‘dừng tay’ của Triệu Trăn chính là ra lệnh cho Thừa Ảnh ngừng tay lại, nhưng lúc này thu kiếm đã chậm, từ ngoài cửa sổ bay vào một viên kẹo đường triệt để ngăn cản lưỡi kiếm của Thừa Ảnh. Dù như vậy, cần cổ Triệu Thụ Ích vẫn bị rạch ngang một đường, máu tươi chảy ra…
Triệu Thụ Ích vội lấy tay bịt cổ cầm máu, cả người đều choáng váng, đây là lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được….
— sự tử vong, tới gần nó như vậy.
Có nhiều từ ngữ hơn nữa cũng vô pháp hình dung được tâm tình Triệu Thụ Ích lúc này.
Triệu Trăn nhìn nó, dùng ngữ khí khẳng định nói: “Người dạy ngươi dùng độc, là Hoàng thượng?”
Triệu Thụ Ích ngây ngốc gật đầu.
Ánh mắt Triệu Trăn băng lãnh, bỗng nhiên khom lưng che miệng lại: “Ghê tởm, quá ghê tởm.”
************
Triệu Trăn đẩy cửa phòng ra, vừa rồi tiểu viện còn vắng vẻ hiện tại bên trong đã chật ních người.
Cả Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đều sắc mặt không vui ngồi tại chỗ, hoặc là nói, là bị bọn thị vệ giữ lại ngồi nguyên tại chỗ.
Triển Chiêu đứng ở cửa, Bạch Ngọc Đường đứng ở chỗ cao trên mái hiên, xung quanh hai người bị bao vây bởi mấy tên thị vệ đều đã rút đao phòng vệ.
Trên hai chỗ ngồi vốn để trống, lúc này đã có thêm hai vị khách ngồi đó, một là Hoàng đế Triệu Hằng, hai là một vị phụ nhân đoan trang uy nghi.
Ánh mắt Triệu Trăn băng lãnh, chiếu thẳng vào mặt lão hoàng đế đang tiếu ý dạt dào: “Ngươi thật ghê tởm.”
Lão hoàng đế không để ý Triệu Trăn ngôn từ đại nghịch bất đạo, chỉ cười hi hi hỏi lại: “Ai chọc ngô nhi (con ta) sinh khí?”
“Phụ hoàng! Là phụ hoàng tới đây sao!” Triệu Thụ Ích đang bị thương nghe được động tĩnh. Nó vực dậy tinh thần, một tay bịt cổ chậm rãi bò ra từ trong phòng Triệu Trăn, vừa bò vừa lưu lại một vệt máu dài…
Bởi vì mất máu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thụ Ích trở nên trắng bệch, nhưng hai mắt lại cực kỳ sáng rỡ. nó nhìn lão Hoàng đế, trong mắt dâng trào nước mắt, tựa như hài tử bị ủy khuất, rốt cuộc tìm được người để có thể than khóc kể lể….
“Phụ hoàng, phụ hoàng cứu hài nhi… đau quá….”
Lão hoàng đế khó được khi thu hồi vẻ không đứng đắn, lộ ra nụ cười từ ái nhưng là dành cho Triệu Trăn.
“Không ngờ lại làm bẩn phòng của Trăn nhi, Trăn nhi đừng trách phụ hoàng có được không.”
Trên mặt Triệu Trăn không chút đổi sắc, ánh mắt nhìn lão hoàng đế tựa như nhìn ruồi bọ đậu trên đống phân.
— nhân tâm, đến tột cùng là tới nông nỗi nào mà lại ghê rợn tới mức này.
Triệu Thụ Ích bò được một chút dừng lại, ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn phụ hoàng của nó, ngay cả việc bịt miệng vết thương trên cổ cũng quên.
Công Tôn không nhịn được nữa, ‘gạt’ đứng lên, định chạy tới cầm máu cho Triệu Thụ Ích, lại bị thị vệ đứng sau ấn vai đè ngồi xuống. Bao đại nhân sắc mặt đen tới mức trước nay chưa từng có, Triển Chiêu cũng bị vây không động đậy được, Bạch Ngọc Đường chậm rãi rút trường đao màu bạc…
Lão hoàng đế tựa hồ chú ý tới rối loạn phía sau, khoát tay với thị vệ: “Không được vô lễ với thần y.”
Công Tôn nhanh chóng tránh thoát khỏi đám thị vệ, hòm thuốc không ở bên người, đành phải dùng ngân châm tùy thân cầm máu cho Triệu Thụ Ích. Triệu Thụ Ích thần sắc ngây ngốc, nhìn chằm chằm lão hoàng đế, mím chặt môi, cổ cứng còng, tựa như đang chất vấn, lại càng giống như khẩn cầu…
Lão hoàng đế sờ sờ cằm: “Ai nha, vốn chỉ muốn đùa một chút với Thụ Ích, không ngờ Thụ Ích còn cho là thật.”
Mọi người trầm mặc, Triệu Thụ Ích biểu tình trống rỗng.
“Chỉ đùa một chút?” Triệu Trăn cười lạnh, châm chọc nói không nên lời.
“Ngươi cố ý sủng ái nó, khiến nó sinh ra phụ tử chi tình với ngươi; ngươi cố ý nói với nó, chỉ cần sống đến cuối cùng là có thể kế thừa ngôi vị, cho nó hy vọng giả dối; ngươi cố ý dạy nó muốn thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, dẫn đường cho nó cùng ngươi nội ứng ngoại hợp bán đứng hoàng hậu, khiến cho chúng bạn xa lánh; ngươi còn cố ý dạy nó phương pháp dùng độc giết người…”
Triệu Trăn đem cái gọi là túi hương có độc ném tới chân hoàng đế: “Đây chỉ là túi hương bình thường, bên trong tất cả đều là bông, căn bản không phải độc dược! ngươi lợi dụng sự tín nhiệm của nó đối với ngươi, nó sủng kính ngươi như phụ thân, ngươi lại coi nó như con nít mà đùa giỡn, ngươi thật quá ghê tởm!”
Lão hoàng đế cười ha ha: “Ai bảo nó mạo danh Trăn nhi, trẫm là từ phụ, tự nhiên sẽ vì Trăn nhi mà tức giận.”
Triệu Trăn nhìn hắn cười lạnh, ánh mắt toàn là sự mỉa mai: “Dối trá!”
Lão hoàng đế lắc đầu cảm thán: “Trẫm thực sự vừa ý ngươi, đáng tiếc đã không sớm tới tìm ngươi một chút, hiện tại muốn chỉ bảo ngươi đã chậm.”
Triệu Trăn lười nhìn lại hắn, rời tầm mắt sang nhìn Hoàng hậu: “Nếu không có chuyện li miêu tráo thái tử, ta còn thật sự muốn cùng ngươi liên thủ.”
Liên thủ làm gì? Tự nhiên là liên thủ xử lý hoàng đế, lão nhân tra lang tâm cẩu phế như vậy nên băm cho cẩu ăn!
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Triệu Trăn, thần sắc không rõ, sau một lúc mới nói: “Ta nghĩ mãi không ra, nương ngươi là một nữ tử trí tuệ như vậy, vì sao lại ép mình điên mất. Hiện tại mới hiểu được, thông minh không hẳn là phúc, si ngốc cũng không hẳn là giải thoát….”
Nàng vươn tay chỉ sang Hoàng đế: “Ngươi xem, Hoàng thượng chính là loại người như vậy, hắn không yêu ngươi, không yêu nương ngươi, ai hắn cũng đều không yêu.”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Nhân tra như hắn xứng đáng không có ai yêu.”
Hoàng hậu sửng sốt, bỗng nhiên lộ ra biểu tình vui thích: “Hoàng thượng, người nghe thấy chưa.”
Lão hoàng đế nâng mí mắt lên, vuốt vuốt chòm râu không quan trọng nói: “Trẫm không quan tâm.”
Hoàng hậu đứng dậy rời đi: “Người quan tâm hay không, không sao cả, thiếp thấy dễ nghe là được. Cùng người đấu nhau một đời, rốt cuộc vẫn là thiếp thua, nhưng người thắng thì thế nào, kết quả còn không phải vẫn hoàn tay trắng đó sao, người cũng không có gì đáng để đắc ý.”
Khi Hoàng hậu đứng dậy, mấy tên thị vệ lập tức đuổi theo, trông không giống như hộ tống mà càng như áp giải phạm nhân.
Hoàng hậu đứng thẳng thắt lưng, đến cuối cùng vẫn duy trì sự đoan trang uy nghi của mình.
“Hoàng thượng, thiếp đi trước một bước.”
Nhìn theo bóng dáng hoàng hậu, Triệu Trăn vẫn cảm giác, chuyện này còn chưa kết thúc….
**********
Hành vi của Hoàng thượng khiến mọi người có chút chán nản, thẳng tới ngày hôm sau cũng chưa dậy nổi tinh thần.
Bao đại nhân bị hoàng đế chọc giận, ngay cả Triệu Trăn thuận mao nịnh nọt cũng không hết, sáng sớm cứ mang cái bản mặt đen xì vào triều.
Triệu Trăn học bài xong buồn bã ỉu xìu, bị một viên kẹo đường bắn trúng, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên là Triển Chiêu.
Thấy Triển Chiêu mặc quan phục, Triệu Trăn có chút nghi hoặc: “Sư phụ muốn đi tuần sao?”
Triển Chiêu xoa xoa đầu bé: “Vừa rồi có người tới báo án, dân chúng một con phố đều nói, liên tục trong hai buổi tối đều thấy một bạch y quỷ ảnh, đến hừng đông liền phát hiện trong nhà mất trộm, súc vật, quần áo, vật dụng đều bị mất. Ta đang định tới hiện trường, ngươi cũng đi cùng đi.”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, gần đây chuyện phiền lòng nhiều lắm, ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Nhưng mà, bạch y quỷ ảnh?
Triệu Trăn trêu chọc nói: “Sự phụ, ngươi xác định không phải là do buổi tối Bạch đại ca bị mộng du… ai nha!!!” Triệu Trăn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy sau gáy đau xót, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thừa Ảnh đứng cách bé một bước ra phía ngoài, cánh tay vươn ra cách mình rất gần, ánh mắt có chút không cam lòng.
Triệu Trăn nheo mắt lại, nhìn hung khí rơi trên mặt đất — một nén bạc!
Thừa Ảnh không có khả năng động thủ đánh bé, tư thế này chắc chắn là muốn chặn ám khí nhưng không chặn được. Cho nên, người dùng bạc làm ám khí, thổ hào thừa tiền như vậy, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn đến Thừa Ảnh cũng không tiếp được, hơn nữa còn luôn bao che khuyết điểm cho Triển Chiêu, gặp sắc quên nghĩa, khuỷu tay xoay ra ngoài…
Triệu Trăn âm hiểm cười, nhặt nén bạc lên cất vào trong ngực mình, cười thân thiết vẫy vẫy tay chào Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca ngọ an ~”
Bạch Ngọc Đường lập tức cảnh giác, tiểu bại hoại hôm nay sao lại ngoan như vậy?
*************
Một hàng ba người tới hiện trường điều tra vụ án.
Vị trí con phố kia tương đối phồn hoa, cách trung tâm thành không xa không gần, giá nhà đất cũng không cao không thấp, ở nơi này đa số là các tiểu thương buôn bán nhỏ lẻ. Sau khi hỏi qua vụ việc, dân chũng đều tả có mắt có mũi, nhưng mỗi người tả một hình dạng, tuyệt không giống nhau…
Có người nói là ác quỷ mặt mũi hung tợn, có người nói là hồ tiên xinh đẹp động lòng người, còn có người kiên quyết ủng hộ “Tử bất ngữ: quái lực loạn thần*.” Mấy vị đại nương thừa dịp giữ Triển Chiêu lại, đẩy mạnh tiêu thụ nữ nhi như hoa như ngọc nhà mình, mấy người khác lại dùng ánh mắt hoài nghi xem xét Bạch Ngọc Đường…. (Tử bất ngữ quái lực loạn thần: Đức Khổng tử không dạy về điều quái lạ, sức mạnh, sự rối loạn và năng lực siêu nhiên; mn có thể tìm hiểu rõ hơn trong Tứ Thư Bình Giải trang 169, đoạn 20.)
Ba người một đường đi qua hỏi thăm, phiền toái không thiếu, nhưng manh mối hữu dụng một cái cũng không có.
Triển Chiêu nhìn trời: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước, đến tối lại quay lại.”
Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường tự nhiên không có ý kiến, dựa theo cách lý giải của thời hiện đại chính là hai người bọn họ lần đầu hạ phó bản, thuần túy là tới cọ xát học hỏi kinh nghiệm.
Triệu Trăn nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bỗng nhiên đề nghị: “Sư phụ, chúng ta tới Lâm Giang lâu đi.”
Lâm Giang lâu chính là tửu lâu nổi danh của thành Biện Lương.
Lão bản Lâm Giang lâu tên Lý Giai Hào, đừng thấy tuổi không lớn mà lầm, trù nghệ của hắn cực kỳ xuất thần nhập hóa.
Lý Giai Hào bối cảnh thần bí, làm người lại có sở thích cổ quái: bất luận vương công quý tộc hay dân chúng bình dân, buôn bán nhỏ, chỉ cần hắn thấy thuận mắt sẽ nấu cơm cho.
Ngôn hành cuồng vọng như thế, tự nhiên đưa tới rất nhiều chỉ trích, nhưng danh tiếng Lâm Giang lâu qua mấy lời chỉ trích lại càng ngày càng vang dội.
Những người không được ăn đồ do Lý Giai Hào làm, chỉ có thể cắn khăn chảy nước miếng ròng ròng. Triển Chiêu lại không có phiền não này. Lý Giai Hào thấy Triển Chiêu muốn bao nhiêu thuận mắt là có bấy nhiêu thuận mắt, mỗi lần nhìn thấy Triển Chiêu, tâm tình đều vô cùng tốt, ngay cả người đi cùng Triển Chiêu tới cọ cơm cũng đều có lộc ăn.
Tỷ như Triệu Trăn thường xuyên tới cọ cơm, hay như Bạch Ngọc Đường lần đầu đến cọ cơm.
Mỹ thực bày la liệt đầy một bàn, Triệu Trăn tự nhiên vui mừng khôn xiết, Bạch Ngọc Đường càng ăn càng rối rắm…
Lý Giai Hào này rốt cuộc có tật xấu gì?
— đừng có ngồi gần như vậy, sắp dán chặt vào người Triển Chiêu!
— móng vuốt đừng có sờ loạn, nấu cơm xong đã rửa tay chưa?!
Tròng mắt đảo loạn, tâm thuật bất chính, lỗ mãng láu cá Bạch Ngọc Đường ngồi một bên vừa lẩm bẩm vừa dùng đũa chọc chọc bát cơm.
Triệu Trăn vừa bận rộn nhai nhai gắp gắp vừa âm hiểm cười tà: Hô hô ~ mối thù một nén bạc
~Hết chương 10
Tác giả có lời muốn nói ……
[Hoàng thượng vạn tuế] kịch tổ dị văn lục
① Cái gọi là cật hóa (ăn hàng, thô 1 chút thì là tham ăn.)
Triệu Trăn cầm kịch bản: “Sư phụ, sao ngươi lại dùng kẹo đường làm ám khí, bản tính cật hóa của ngươi chắc chắn sẽ bị bại lộ không thể nghi ngờ.”
Triển Chiêu vừa nhai kẹo vừa đáp: “Ta sao có thể là cật hóa, đều là do xuẩn tác giả bôi xấu ta.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Miêu nhi, nhớ giữ bụng, tối còn ăn lẩu hải sản.”
Lẩu, hải, sản, tươi, sống! — ngự miêu đại nhân hai mắt “đinh” một cái sáng quắc như đèn pha.
② Cái gọi là lấy lòng.
Mỗi khi Triệu Trăn nhớ nhầm lời thoại, tác giả lại một lần kêu NG, ngự miêu đại nhân xắn tay áo muốn giáo huấn đồ đệ.
Triệu Trăn nhanh chóng vuốt mông ngựa: “Sư phụ anh minh thần võ, ơn khắp lê dân, Thiên Thu muôn đời, nhất thống giang hồ!”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Thực cmn quá thô tục…”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, lấy lòng nói: “Sư phụ từ bắc xuống nam, chiên xào ninh nướng, Đông Tây kim cổ, ăn khắp thiên hạ!”
Triển Chiêu: “….”
Bạch Ngọc Đường cầm kịch bản thản nhiên nói: “Rất thích hợp với ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...