[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Vì quản chế tâm tư khác nhau của các văn võ bá quan, Tiên hoàng tự ra chiêu tổn hại, phái ám vệ tới nhà các quan viên bắt cóc hài tử, rồi giấu hài tử ở trong mật đạo dưới đất. Bất ngờ mật đạo bị cháy, hơn 20 đứa nhỏ không ai trốn thoát, đều bị nhốt trong đám cháy rồi bị nướng chín thành thây khô.

Thảm kịch kinh hoàng bất ngờ như thế, Triệu Tiểu Trăn nhịn không được che miệng sửng sốt: “Hỏa hoạn thật sự là chuyện ngoài ý muốn? Hay là có người cố ý phóng hỏa?”

Bát Hiền vương ưu nhã tươi cười có chút châm chọc không rõ ràng: “Ám vệ điều tra, kết quả là ngoài ý muốn.”

Triệu Trăn tức giận vô cùng, đập bàn cái rầm: “Kết quả điều tra? Là ai điều tra? Đây là cái kết quả chó má gì?! Triệu Hằng tin? Ông ta là bị điên, bị đần hay tự lừa mình dối người? rùa đen rụt đầu không dám gánh vác trách nhiệm, chỉ biết bịt tai trộm chuông, quỷ nhát gan!” Triệu Trăn cũng không phải người dễ tính, mở miệng há miệng mắng chửi sắc bén tới cẩu huyết lâm đầu.

“Chửi hay lắm.” Bát Hiền vương đè lại Triệu Trăn tạc mao, xoa xoa đầu bé tán thưởng.

“Năm đó ta cũng nhận ra, Tiên hoàng không phải tin lời ám vệ nói mà là huynh ấy đang trốn tránh, vì trốn tránh trách nhiệm mà lừa mình dối người. Trong lúc huynh ấy hoang mang lo sợ nhất, cho dù biết rõ là chân tướng giả dối, chỉ cần có thể giảm bớt sự áy náy cùng hối hận trong lòng, huynh ấy sẽ không chút do dự mà tin tưởng! Vì thế, Tiên hoàng tin tưởng lý do thoái thác của ám vệ, buông tha việc điều tra hung phạm phóng hỏa, không ngừng thuyết phục chính mình — đó chỉ là ngoài ý muốn.” Đáng buồn cho người tự lừa mình dối người, không biết trong giấc mộng Tiên hoàng có thấy hối hận hay không.

“Thế nhưng, giấy vĩnh viễn không gói được lửa.” Triệu Trăn hừ lạnh.

“Không sai, giấy vĩnh viễn không gói được lửa.” Bát Hiền vương cảm thán: “Có lẽ là thiên lý báo ứng, có lẽ là chuyện do người mà ra, chuyện này bất tri bất giác được lan truyền trong triều đình, những gì nên biết hay không nên biết đều bị tiết lộ. Chính từ lúc ấy, cả người Tiên hoàng đều thay đổi, huynh ấy bắt đầu nghi thần nghi quỷ, âm dương quái khí, tính cách càng ngày càng cực đoan, vô tâm xử lý chuyện triều chính, ngoại trừ ám vệ không tín nhiệm bất cứ ai…”

Triệu Trăn nhíu mày: “Hung phạm phóng hỏa chẳng lẽ là ám vệ?’

Bát Hiền vương cười khổ nói: “Năm đó ta cũng hoài nghi như vậy, đáng tiếc…”

Không có chứng cớ!

Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời thở dài thườn thượt — ám vệ làm việc rất sạch sẽ, không có chứng cớ thì mọi suy đoán đều là vô nghĩa.

Triệu Trăn nghĩ không ra: “Không phải ám vệ đều rất trung thành sao, vì sao lại xuất hiện phản đồ?” Bản thân Triệu Trăn cũng thực nể trọng ám vệ, ngoại trừ Thừa Ảnh quái đản, những ám vệ khác đều trung thành và tận tâm với bé, ngay cả Thừa Ảnh không rõ bạn – thù cũng không hề chân chính thương tổn bé, mà ngược lại thường xuyên bảo hộ bé, không chút do dự thay bé chắn đao chặn kiếm gì đó, sao cố tình ám vệ bên người Tiên hoàng không giống bình thường?

Điểm này, Bát Hiền vương có nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được: “Từ khi khai quốc cho tới nay, ám vệ luôn là lực lượng đáng tin cậy nhất của Triệu gia, nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, khó tránh khỏi có một hai ngoại lệ, chỉ có thể nói vận mệnh Tiên hoàng quá mức xui xẻo, [ngoại lệ] này bị huynh ấy chiếm hết.”

Triệu Trăn đối với vị ám vệ truyền kì kia siêu cấp hiếu kỳ, quấn lấy Bát Hiền vương hỏi thăm nội tình.


Bát Hiền vương cũng không quá rõ ràng: “Ta chỉ biết người nọ vốn không phải đội trưởng đội ám vệ của Tiên hoàng, là vì đội trưởng đầu tiên bỏ mạng mới đề bạt hắn lên. Tiên hoàng đặc biệt tín nhiệm hắn, ta cũng chỉ mới gặp qua vài lần, trong trí nhớ quả thật hắn không giống với ám vệ bình thường, hắn đầu óc linh hoạt, miệng lưỡi mềm dẻo, vô luận chuyện gì cũng có thể làm thỏa đáng, không chất phác như ám vệ bình thường.”

Bát Hiền vương nghĩ nghĩ: “Nói cách khác, nếu ám vệ bình thường là khuyển thì hắn chính là lang.”

Triệu Tiểu Trăn nháy mắt mấy cái: “Cảm giác không khác biệt lắm với Thừa Ảnh.”

“Thừa Ảnh?” Bát Hiền vương cười lắc đầu: “Hoàn toàn không cùng một cấp bậc, Thừa Ảnh cùng lắm là lai giữa lang và khuyển, tuy rằng trong tính cách vẫn mang một chút lang tính nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phục tùng Hoàng thượng. Nhắc mới nhớ, đã lâu không thấy Thừa Ảnh dính bên cạnh Hoàng thượng, hai đứa cãi nhau à?”

Bát Hiền vương còn chưa biết chuyện của Thừa Ảnh, Triệu Trăn cũng lười giải thích, đơn giản chuyển hướng đề tài.

“Hoàng thúc, người biết tên người kia không?”

Bát Hiền vương sờ sờ cằm: “Thiên tính của người Triệu gia là ngạo mạn, bình thường luôn không để người khác vào mắt, Tiên đế chính là loại người này.”

Triệu Tiểu Trăn yên lặng lau mồ hôi: đánh bom nguyên tử trong truyền thuyết, tất cả người họ Triệu đều bị thương.

Bát Hiền vương thở dài: “Thần cảm thấy, Tiên hoàng vẫn coi ám vệ là [chó nghe lời], chó chứ không phải người. Tsk, chủ nhân cao hứng thì vuốt ve hai cái, đến khi mất hứng thì một cước đá văng, Tiên hoàng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới việc đặt tên cho bọn họ, bình thường đều gọi bừa.”

“Nhưng người kia tương đối đặc thù.” Bát Hiền vương bỗng nhiên nghĩ ra: “Tiên hoàng có đôi khi gọi hắn là [Vượng Tài] [Cẩu Đản] [Cẩu Thặng] gì đó. Nghe nói là một tập tục dân gian, tên càng xấu càng dễ nuôi, ta cảm thấy Tiên hoàng chỉ đang hồ nháo.”

Quá ác độc.

Triệu Trăn cho rằng mình đã thuộc dạng miệng độc tâm ngoan rồi nhưng so với Tiên hoàng quả thực mình vẫn còn tâm địa Bồ Tát chán.

Tiên hoàng không phiền chán cố gắng đột phá giới hạn bạo tiết, luôn tích cực tìm chết, chưa bao giờ bị vượt qua.

Triệu Trăn nhăn mặt bánh bao: “Nếu thật sự là do người kia làm, hắn hại chết những đứa nhỏ đó nhằm mục đích gì? Nếu chỉ vì trả thù Tiên hoàng, vì sao không thừa thắng xông lên kích động bách quan tạo phản, ngược lại khiến Tiên hoàng chịu đựng qua cửa ải khó khăn đó, sống mơ mơ màng màng tiêu dao khoái hoạt nhiều năm như vậy?”

Bát Hiền vương nói: “Vốn không biết nhưng sau đó biết, những đứa nhỏ bị bắt cóc kia kỳ thật chưa chết.”


“Cái gì? Không chết?” chứng kiến kỳ tích xảy ra trước mắt, diễn biến vượt quá sức tưởng tượng, Triệu Tiểu Trăn tựa như sét đánh ngang tai.

Bát Hiền vương tiếp tục: “Mấy đứa nhỏ kia quả thật không chết, bọn nhỏ bị tên kia treo đầu dê bán thịt chó, những thi thể bị chết cháy bên trong mật đạo đều là tiểu khất cái ăn xin trong Khai Phong. Bởi vì mật đạo bị phong bế nên các thi thể sau khi bị cháy đen, dung mạo, hình thể, và chiều cao đều bị biến dạng. Đó cũng là lí do mà các đại thần dù có thương xót con cháu đến mấy cũng không đi trả thù Tiên hoàng, bởi vì bọn họ đã sớm biết con cháu nhà mình vẫn còn sống, và đang bị tên kia khống chế trong tay.”

“Tên kia dùng những đứa nhỏ đó để khống chế cha mẹ bọn họ?” Triệu Trăn suy đoán.

Bát Hiền vương gật đầu: “Không sai, tên kia cũng dùng thủ đoạn giống Tiên hoàng để khống chế triều đình.”

Triệu Tiểu Trăn tuyệt vọng che mặt: “Hai mươi năm qua, mấy đứa nhỏ kia giờ cũng đã trưởng thành rồi.”

“Không sai, những đứa nhỏ kia xen lẫn trong các thí sinh thi Hội sắp tới, dường như đang muốn mưu toan cái gì đó.” Bát Hiền vương xoa xoa cái đầu ngốc mao ỉu xìu của Triệu Trăn: “Dù sao, đó cũng là nghiệt Tiên hoàng tạo ra, ta vốn định âm thầm giải quyết không nói cho ngươi, không ngờ vẫn để lộ ra tiếng gió.”

“Là Bàng Cát nói cho ta biết đó ~” Triệu Tiểu Trăn không chút do dự bán đứng Bàng Cát.

Trong lòng Bát Hiền vương hung hăng ghi sổ món nợ này. Quay đầu lại tiếp tục nói chuyện chính sự.

“Ta vẫn luôn thử tiếp xúc với bọn họ nhưng bọn họ toàn tự tách riêng tạo một nhóm nhỏ, cường liệt bài xích người ngoài, ta chỉ có thể phái người ở bên ngoài hỏi thăm một ít tin tức. Nghe nói từ khi tên kia trốn thoát khỏi Khai Phong Phủ, nội bộ bên trong bọn họ bắt đầu chia rẽ thành hai phái, phái cấp tiến chủ trương báo thù rửa hận thay đổi triều đại, phái bảo thủ chủ trương dàn xếp ổn thỏa trở về với người thân. Vô luận là phái cấp tiến hay phái bảo thủ, vô luận thay đổi triều đại hay dàn xếp ổn thỏa — bọn họ đều không cam tâm, đều muốn đoạt lại những gì vốn thuộc về mình.”

Triệu Trăn thở dài: “Những gì vốn thuộc về mình? Là sự sủng ái của cha mẹ, hay địa vị tôn quý hay là gia nghiệp khổng lồ?”

Bát Hiền vương nói: “Tình hình gia cảnh các đại thần trong triều, hẳn Hoàng thượng cũng đã rõ, những gia đình mất đi con cháu quả thật đã trải qua những tháng ngày thắt ruột thắt gan, bọn họ từng hối hận không nguôi cũng từng thống khổ không chịu nổi, nhưng thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất, nay đã hai mươi năm trôi qua, nỗi đau buồn đã bị tiêu hao không còn, đại đa số gia đình lại một lần nữa vực dậy, một lần nữa bồi dưỡng những người thừa kế mới, một lần nữa sinh hạ vô số con cháu…”

Triệu Trăn trầm mặc thật lâu: “Những đứa nhỏ kia, đã không còn cần tới nữa.”

Thời gian có ma pháp thần kì, có thể khiến viên ngọc quý trên tay bị che phủ, cũng có thể khiến hi thế trân bảo bị phai màu, có thể khiến những thứ vốn được quý trọng biến thành đồ bỏ đi. Sự tình biến thành như vậy, nên trách những đứa nhỏ vô tội bị bắt cóc hay trách cha mẹ chúng sơ ý để con mình bị bắt đi, nên trách thời gian trôi qua hay trách nhân tính lạnh lùng đây? Kỳ thật đáng trách nhất vẫn là kẻ đã khởi xướng tất cả chuyện này, thủ phạm gây ra hết thảy bi kịch kia — Triệu Hằng.

Nhưng Triệu Hằng đã chết.


Kẻ thù đã không còn tồn tại, ngoại trừ giận chó đánh mèo lên con cái kẻ thù, bọn họ còn có thể tìm ai để trả thù đây?

Tựa như rút kiếm tự tử, phần hận ý ngập trời này vẫn phải có người gánh vác trách nhiệm.

Triệu Hằng nửa đời trước yếu nhược, nửa đời sau hồ đồ, cả đời chỉ có một việc làm đúng đắn dúy nhất chính là — sớm chết sớm siêu sinh.

Bát Hiền vương nói: “Những hài từ bị bắt cóc năm đó, vẫn luôn ở bên cạnh tên kia làm việc, cũng coi như học xong một thân bản lĩnh. Thân phận bọn họ tuy không thể bước ra ngoài ánh sáng nhưng chung quy vẫn cơm áo vô ưu, tay cầm quyền cao, thậm chí so với thân phận trước đây càng tự do hơn nhiều, một khi tên kia thay đổi triều đại, bọn họ rất có khả năng trở thành nhóm khai quốc công thần đầu tiên. Dựa vào hy vọng xa vời đó, bọn họ cố gắng chịu đựng hết năm này qua năm khác, đến khi thế lực người kia bị dập tắt, chút si tâm vọng tưởng ấy cũng bị ngươi phá nát hầu như không còn. Từ chỗ chúng tinh phủng nguyệt* lưu lạc tới độ ngày ngày trốn đông trốn tây, mỗi ngày giống như con chuột chạy qua đường lo lắng hãi hùng, có nhà không thể về, có oan không chỗ tố, khó trách đám thiên chi kiêu tử này không chịu nổi.” (*Được người người vây quanh xum xoe bợ đỡ)

Bị Bát Hiền vương nói như vậy, ta cư nhiên không có gì để phản bác.

Triệu Tiểu Trăn đỡ trán: “Là lỗi của ta sao?”

Bát Hiền vương cười cười: “Ngươi không giết người ta nhưng người ta lại vì ngươi mà chết, ngươi sai mà bọn họ cũng sai. Nhưng vạn sự vạn vật có nhân mới có quả, con đường phản nghịch là do bọn họ tự lựa chọn, nếu đã quyết định đối nghịch với ngươi, vậy thì cũng không thể trách ngươi xuống tay ngoan độc, chỉ có thể nói lập trường quyết định vận mệnh, ai bảo các ngươi là địch nhân, ai bảo bọn họ kỹ không bằng người. Kỳ thật ngươi không sai, bọn họ cũng không sai, chỉ là thờ khác chủ mà thôi.”

Triệu Tiểu Trăn vỗ vỗ tay: “Quá phức tạp, không rõ giác lệ*!” (*không rõ giác lệ: nghe không hiểu nhưng có vẻ rất lợi hại)

Bát Hiền vương bỗng nhiên nói: “Thiếu chút nữa quên, còn chưa thỉnh Hoàng thượng thứ tội. Vụ án Thái Bạch lâu kia, Bao khanh không điều tra ra được manh mối kỳ thật là do ta ở giữa gây khó dễ. Vì muốn ngáng chân Bao khanh, ta đã phí sức chín trâu hai hổ.”

→_→ Cho nên nói…. Vì muốn lãng phí sức lực chín trâu hai hổ nên mới ngáng chân người mình?!

Triệu Tiểu Trăn vô lực thổ tào, tùy ý khoát tay nói: “Vô tội, vô tội, Hoàng thúc không cần áy náy.”

“Còn chuyện này.” Bát Hiền vương bình tĩnh nói: “Năm đó Tiên hoàng làm chuyện hồ đồ muốn bỏ qua cho hung phạm, ta vẫn luôn không cam lòng, từ khi đó vẫn âm thầm liên lạc với những gia đình có con cháu bị bắt cóc tìm hiểu tin tức. Chân tướng ta vừa nói lại cho ngươi là nhừng gì ta điều tra được trong gần hai chục năm qua.”

Bát Hiền vương dừng một chút: “Mấy tháng trước, trong thành phát sinh vụ án bắt cóc trẻ con, lòng ta vẫn lo lắng không yên, sợ tái diễn thảm kịch năm đó. Vừa vặn có một lão đại thần nhiều năm trước nhờ một trí sĩ tới bái phỏng ta, nói đứa nhỏ nhà hắn năm đó bị bắt cóc đã quay trở lại. Vị lão đại thần kia phân vân không biết có nên nhận lại tôn tử hay không nên nhờ người tới quý phủ hỏi ý kiến của ta. Đoạn thời gian đó, mạch nước ngầm trong kinh thành khẽ sôi trào, kẻ kia và Hoàng thượng đấu tới khí thế ngất trời, ở các địa phương khác khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Sau khi tên kia bị Hoàng thượng trấn áp, tổn thương nhân khí nặng nề, cần thiết bổ sung một số lượng nhân thủ lớn, người của ta đã thuận theo mà trà trộn vào trong.” Bát Hiền vương tươi cười đầy mặt, tựa hồ phi thường vừa lòng.

Triệu Tiểu Trăn tức giận — mệt cho ta và tên chủ mưu sau màn đánh tới ta sống ngươi chết, cuối cùng tiện nghi đều bị ngươi chiếm hết.

Bát Hiền vương cười nói: “Còn nhớ Phương Tĩnh An ở Thái Bạch lâu không, hắn cũng là một trong số các hài tử bị treo đầu dê bán thịt chó, nhưng hắn không phải hậu nhân danh môn, chỉ là con cái gia đình bình thường bị Tiên hoàng bắt để che giấu tai mắt dân chúng. Tính cách Phương Tĩnh An phi thường giống Bao khanh, hắn vừa không tán thành phái cấp tiến phản nghịch thay đổi triều đại vừa không đồng ý phái bảo thủ yếu nhược muốn dàn xếp ổn thỏa, Phương Tĩnh An muốn vạch trần chân tướng chuyện năm đó, nhằm lấy lại công bằng cho những hài tử bị bắt cóc.” Bát Hiền vương vui vẻ: “Ý tưởng ngây thơ như thế, thật sự rất giống Bao khanh lúc còn trẻ.”

“Phương Tĩnh An tuy rằng không có ác ý, thậm chí còn rất thẳng thắn khẳng khái nhưng hắn đã chạm tới lợi ích của đại đa số người khác. Vì thế phái bảo thủ và phái cấp tiến đều không muốn chứa chấp hắn, hai phái đều muốn âm thầm diệt trừ hắn vĩnh tuyệt hậu họa. Lý Hồng chết thay không biết khúc mắc này, hắn chỉ đơn thuần ghen tị với học thức của Phương Tĩnh An nên mới muốn giết đối thủ cạnh tranh trực tiếp với mình. Không ngờ thông minh bị thông minh hại, trở thành kẻ chết thay cho Phương Tĩnh An.”

Triệu Trăn hết nói nổi: “Hoàng thúc, sao người không nói sớm, Bao đại nhân đang sầu tới mức răng đều đau đấy.”

Bát Hiền vương trước sau như một cười đến thuần lương: “Ta vì muốn tránh gây thêm phức tạp, mọi chuyện đều đã điều tra xong xuôi, Bao khanh ghét ác như thù, vạn nhất bị Phương Tĩnh An cảm hóa, một bầu nhiệt huyết giúp hắn vạch trần chân tướng thì biết làm sao? Hơn nữa đứng xem Bao khanh không phá được án khuôn mặt đen xì nghẹn khuất buồn bực rối rắm, Hoàng thượng không thấy thú vị sao?” Tặng kèm thêm một nụ cười thuần lương vô cùng hiền từ.


╰(*°▽°*)╯Làm thật xinh đẹp!

Hoàng thúc, hóa ra vẫn là trẫm hiểu lầm ngươi!

Ngươi tuyệt đối không phải thiên nhiên ngốc thụ mà đường đường chính chính là phúc hắc cường công!

“Hắt xì ~” xa xa tại Khai Phong Phủ, Bao đại nhân múa bút thành văn bỗng nhiên cảm thấy một trận ác hàn.

………………………….

Lại nói về bên kia.

Bao đại nhân sai Triển Chiêu trông coi kỹ Triệu Trăn, Triển Chiêu cũng có chút lo lắng tiểu đồ đệ xui xẻo nhiều tai ương, đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường lười biếng bên cạnh: “Tiểu Bạch Tiểu Bạch, mau đứng lên, buổi tối về nhà ăn lẩu, giờ hai ta tiến cung đón Triệu Tiểu Trăn  đi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn một bên lông mày: “Nó cũng không phải trẻ con.”

Triển Chiêu hết nói nổi: “Năm nay nó mới 8 tuổi, sao lại không phải trẻ con.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Yên tâm đi, tiểu quỷ kia là thiên hạ vô địch.”

Triển Chiêu bị chọc cười vui vẻ, một phen kéo Bạch Ngọc Đường lười biếng đứng dậy: “Đừng dông dài! Thân là một con chuột ngươi cũng muốn ngủ đông sao hả?!”

Bạch Ngọc Đường theo lực lôi kéo ghé luôn lên vai Triển Chiêu: “Thân là một con mèo, sao ngươi không kêu meo meo.”

Triển Chiêu nhe răng: “Meow!” tiếng kêu nghe thực thê lương.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó cười nói: “Mèo ngoan, lại kêu một tiếng ~”

Triển Chiêu quay đầu không để ý tới hắn, lúc này phía sau hai người truyền tới một tiếng kêu thực thuần khiết — “Meow ~~”

Hai vị đại hiệp đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Cốc đứng cười tủm tỉm dựa vào vách tường.

Hết chương 118


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui