[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Cái tên Triệu Mãn Thu này, không chỉ thích dông dài, còn thích rêu rao.

Lúc trường quay đã thu thập xong, Triệu nhị từ cái xe đen thui sáng loang loáng to lẫm lẫm bước xuống, liền trở thành mục tiêu chú ý của cả trường quay, sau lưng là A Tử to cao một thân vest đen kính đen, rõ ràng là cậu thiếu gia xã hội đen.

Triệu thị bỏ vốn sản xuất ai dám coi thường, Triệu nhị hân hoan từ đầu đường vẫy tay gật đầu đến cuối ngõ.

Ngũ đại đạo diễn vừa ngồi chờ Triển Chiêu thay đồ, biểu hiện hư vinh gây chú ý của Triệu nhị anh đều thấy toàn bộ, lắc đầu ngao ngán.

“Hắc! Kinh Hoàn! Bổn thiếu gia đến khảo sát công việc đây!” Triệu Mãn Thu kéo ghế qua, đặt sát bên Ngũ Kinh Hoàn ngồi xuống, A Tử đưa qua một hộp trái cây đã cắt gọt, Triệu Mãn Thu nhìn nhìn dò dò mấy món trong đó, chọn ra loại yêu thích, xoay xoay rồi ghim vào miếng táo Fuji lấy lên ăn.

“Thu dọn trường quay rồi còn khảo sát?” Ngũ Kinh Hoàn hừ một tiếng, thuận tay giựt lấy miếng táo của Triệu Mãn Thu ăn.

Bên cạnh đột nhiên có người ngắt lời la lên: “Triệu tiên sinh?”

Triệu Mãn Thu quay đầu, nhìn thấy hai người Tề Triển đã thay xong áo sơ mi và áo khoác đơn giản.

Tề Phóng đã thấy qua nhà tư bản này mấy lần, cũng thăm hỏi vài câu, Triển Chiêu cũng hỏi vài câu, cả hai ngồi xuống.

“Sao lại có thời gian đến đây vậy? Triệu tiên sinh.” Tề Phóng cười tươi như hoa, cầm lên ly nước bên cạnh ân cần mượn hoa hiến phật.

Triệu Mãn Thu nhận lấy, cười nói: “Chính là đến xem siêu sao được yêu thích cậu đó!”


Ngũ Kinh Hoàn nhìn cái đầu sói bên này và cái đầu chó bên kia, chịu không nổi trợn trắng mắt, đoạt lấy cống phẩm trong tay Triệu nhị.

Triệu nhị banh miệng phun ra một tiếng mắng ‘cường đạo’, Ngũ Kinh Hoàn chỉ trợn mắt, Triệu nhị im miệng, câm như hến nhịn nhục như ăn phải hoàng liên, Tề Phóng thân thiết, lại đưa qua một ly, Triệu Mãn Thu mới hài lòng lại.

Triển Chiêu thấy thế, khẽ cười, ba người này cứ người này lại khắc người kia.

“Tề Phóng, phim này vẫn tốt chứ?”

“Vẫn…”

“Tôi đạo diễn sao lại không tốt?” Tề Phóng chưa nói xong, Ngũ Kinh Hoàn nửa đường cướp lời.

“Đạo diễn nói rất phải.” Tề Phóng lăn lộn trong nghề đã lâu, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý rất cao, cục diện thé này thuận theo chiều gió nào ít gặp nguy hiểm hơn, tự nhiên hiểu rõ.

“… Triển Chiêu, thích ứng có tốt không?” Triệu nhị đổi người hỏi lại.

“Tôi mang theo sao lại không tốt?” Triển Chiêu cả một chữ còn chưa ra, Ngũ Kinh Hoàn đã cắt lời nói.

“… Tôi hiếm lắm mới tới đây cậu sao cứ đối nghịch với tôi vậy.” Triệu Mãn Thu trừng mắt.


“Vô sự bất đăng tam bảo điện, cậu hiếm khi tới đây, khẳng định lại có chuyện phiền phức.” Ngũ Kinh Hoàn híp mắt quét tới, như ngọn đèn pha chiếu vào, Triệu Mãn Thu bị chiếu đến cả bóng cũng lặn mất tăm, sợ hãi nhảy dựng.

“Chuyện đó, phim này tôi đầu tư, ít nhiều quan tâm một chút mà.” Triệu Mãn Thu hắc hắc trả lời.

Ngũ Kinh Hoàn nhăn mày đang muốn bác bỏ, cô em trong đoàn phim đột nhiên chạy lại, ghé vào tai anh thì thì thầm thầm.

Ngũ Kinh Hoàn xoay đầu nhìn cô, trả lời: “Ngay giờ? Không phải đã nói tôi đạo diễn phim này không nhận quảng cáo sao?”

Cô em khó xử nói: “Chị Hồng nói người này là ông chủ lớn, mời anh qua nói chuyện…”

Ngũ Kinh Hoàn nhìn nhìn Triển Chiêu, xoay đầu lại định nói, Triệu nhị bạn bè lâu năm, ngắt lời nói: “Triển Chiêu tôi giúp cậu mang về nhà được rồi!”

Phim đã quay nguyên một ngày, Ngũ Kinh Hoàn hy vọng nhất là Triển Chiêu có thể về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đột nhiên có chuyện cắt ngang lại không biết phải thảo luận đến lúc nào…

“… Triệu Mãn Thu cậu tốt nhất là an phận một chút cho tôi.”

“An phận! Đương nhiên an phận! Chuyển phát nhanh của Triệu thị ngài cứ yên tâm! Hàng đến nơi chúng tôi lập tức thông báo!” Triệu nhị cười hi hi ha ha học theo một tiết mục quảng cáo.

“A Tử… nếu Triển Chiêu mất một sợi tóc, tôi sẽ lột da thiếu gia nhà cậu.” Ngũ Kinh Hoàn đổi hướng uy hiếp.


“A Tử rõ, Ngũ thiếu gia yên tâm.”

“Ngũ huynh, Triển Chiêu cũng không phải trĩ nhi (*trẻ con), tự bảo vệ được mình.” Gần đây Ngũ Kinh Hoàn cứ sợ bóng sợ gió, Triển Chiêu không muốn anh vì việc nhỏ của mình mà phiền lòng, lên tiếng nói.

Cô em đổ mồ hôi lại thúc giục, Ngũ Kinh Hoàn bất đắc dĩ, chỉ có thể theo ý Triệu nhị, trước khi đi còn lên tiếng cảnh cáo không ngừng. Tề Phóng cũng bị người đại diện giục, ân cần nói mấy câu khách sao, xin lỗi liền đi trước.

Triển Chiêu theo Triệu Mãn Thu lên chiếc xe đen gây chú ý, thu hút rất nhiều cái liếc mắt, lên đến trên xe rồi Triệu Mãn Thu vẫn còn lặng lẽ quan sát thần sắc của y, nào có cái gì kiêu ngạo thừa thế, chỉ nhìn thấy nụ cười nhẹ không mang ý gì khác của Triển Chiêu.

Phía trước còn có tài xế cầm lái, Triển Chiêu ngồi đối mặt hai người Triệu Tử, đột nhiên nói: “A Tử huynh, tay phải… có phải không khỏe hay không?”

Khả năng chịu đựng của A Tử rất phi thường, đau đớn cũng không có biểu hiện, thầm kinh ngạc với khả năng quan sát tỉ mỉ của Triển Chiêu.

“… Trật tay.”

“Triển Chiêu có chút kiến thức về nắn gân, có thể hay không giúp A Tử huynh nhìn một chút?” A Tử ngừng một lát, đưa tay ra cho Triển Chiêu, người sau khẽ cười, ngón tay dài xoa lên, bấm xuống chỗ bị trật mấy cái, đau đớn quả nhiên giảm bớt, A Tử thu tay phải lại, xoay xoay khớp, sửng sốt trả lời: “Không đau rồi… ách, cảm ơn.”

“A Tử huynh khách khí.”

Bé cưng hiếu kỳ Triệu Mãn Thu kéo tay A Tử xoay tới xoay lui, hỏi thế này đau không thế kia đau không, A Tử thế nhưng lắc đầu, Triệu nhị hô lên ‘thần kỳ’, nói Triển Chiêu không làm bảo tiêu không làm diễn viên cũng có thể mở Quốc thuật quán (*hội quán võ thuật truyền thống Trung Quốc).

Đi đường được nửa giờ, Triển Chiêu nhìn ra ngoài, hiếm khi nhăn mày hỏi: “Triệu huynh, đường này, tựa hồ không phải đường về nhà Ngũ huynh.”

Triệu Mãn Thu nói cũng không cần suy nghĩ, cười như gã tiểu nhân: “Vừa lúc có chút chuyện cần làm, đi đường vòng một chút, Triển Chiêu sẽ không để bụng ha.”


Triển Chiêu nhìn thấu tâm tính của người này, thở dài cười lắc đầu, đại để là muốn đi làm chuyện xấu mà không dám để Ngũ Kinh Hoàn biết.

Đường càng đi càng nghiêng, tài xế đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, từ lúc bắt đầu đến giờ có mấy xe bám theo không tha, cắt đuôi mãi mà không được.”

Mấy chiếc xe đó có ý khiêu khích, mấy lần va quẹt, “Tiểu Thư chạy chậm một chút, lai giả bất thiện. …Chẳng lẽ là người của đối phương?” Triệu Mãn Thu nhăn mày lẩm bẩm tự hỏi.

Tài xế tiểu Thư kinh nghiệm cũng nhiều, càng chạy càng nhanh, đuôi xe giật mạnh, cũng đem một hai cái xe đang va quẹt quăng ra rìa đường.

A Tử móc súng ra, chờ Triệu Mãn Thu ra lệnh.

Triệu Mãn Thu tranh thủ cười nói với Triển Chiêu: “A Tử sáng nay tay phải bị thương, tôi thiếu lực chiến đấu chút, mượn thần lực của cậu dùng một lát, Triển Chiêu sẽ giúp tôi ha…” Triệu Mãn Thu chuyển ánh mắt, đồng dạng là cười, nhưng bày ra tinh quang ngoan lệ.

Triển Chiêu còn chưa đáp, đến một ngã ba, một xe mãnh liệt đâm tới, xe bên này cũng không tránh kịp, bên phải xe bị va quẹt cháy xém, kéo lê đến vạch an toàn mới dừng lại (*nơi nhô lên trên đường để xe giảm tốc độ).

Cũng may xe này làm bằng thiếc tấm đủ cứng, mấy người trong xe chỉ bị trầy da, khói mù bốc lên, bên ngoài có hơn mười người cầm đao gậy vây lại.

A Tử đem Triệu Mãn Thu bảo hộ trước người, chỉ nghe một tiếng ‘coong’, hai người Triệu Tử mở mắt nhìn sang, hai mắt Triển Chiêu sáng long lanh, khóa chặt vào từng cử động ở bên ngoài, minh kiếm trong tay, đã rút ra nửa, tựa hồ chỉ một giây sau liền có thể chém ra ngàn vạn sợi tơ bạc.

Ra vật dài dài quấn vải Triển Chiêu cầm theo là thanh kiếm thật đã được sử dụng trong trường quay – Cự Khuyết.

Chỉ nghe y nói, như tiếng vang trầm thấp của cái trống to, như tảng đá to trầm ổn lăn đến: “Triệu huynh có việc khó khăn, Triển Chiêu sao có thể thấy chết không cứu.”

Lông tơ Triệu nhị đột nhiên dựng đứng, không biết là lạnh hay nóng, là kinh ngạc hay hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui