Đêm dần buông xuống che lấp đi cái ánh nắng của mặt trời, mang đến cho Tokyo một màu đen lạnh lẽo cùng với những đợt tuyết rơi trắng xóa. Trên con đường cao tốc vắng tanh, một chiếc siêu xe đang lướt băng băng hướng đến một tòa nhà đang phát ra những ánh đèn đủ màu sắc sặc sỡ và lung linh. Tòa nhà nhìn không lớn lắm, nhưng khi bước vào lại mang đến cho ta cái cảm giác thoải mái nhàn nhạt với mùi hương dịu nhẹ của một loài hoa không rõ tên.
Tất cả mọi người ai ai cũng "áo quần như nêm" đứng cười nói rôm rả. Những người phục vụ thì khỏi nói rồi, chạy tới chạy lui để phục vụ những vị khách quý của người chủ. Và rồi những tiếng ồn bỗng dưng lặng hẳn, thay vào đó là động cơ của chiếc siêu xe chạy đến và tiếng phanh nghe đến chói tai, như muốn lưu lại trên mặt đường một vết tích. Từ trong chiếc siêu xe ấy, cặp trai gái bước xuống, cả người của họ như có một ánh hào quang bao phủ. Sáng chói. Kế sau đó là một người thanh niên với dáng vẻ cao ráo, mái tóc xanh đen và đôi mắt hung đỏ bước xuống. Anh nhẹ nhàng mở cửa rồi nắm tay một cô gái, dìu cô xuống xe. Cô gái ấy, một dáng người đẹp tuyệt trần, mái tóc nâu buông xõa tự nhiên cùng với đôi mắt tím buồn pha lẫn sự lạnh lùng tận sâu trong đáy mắt. Và rồi còn có một bé gái khoảng 10 tuổi cũng xinh đẹp không kém, gương mặt trắng hồng với chóp mũi đỏ ửng vì lạnh. Tất cả năm người họ đều toát lên một vẻ quyền quý cao sang mà ai cũng ngưỡng mộ, cũng ghen tị.
- Chào cô Machiko, thật vinh hạnh cho tôi khi cô đến đây! - Một người đàn ông trung niên gương mặt rạng rỡ chạy đến đứng đối diện cô. Ai nhìn cũng có thể biết được đây chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, ông Henry -chủ tịch công ty H. (Chém bừa tên vậy! Au lười nghĩ tên mới quá, thông cảm nha! :3)
- Không có gì.
Yori cười nhẹ đáp lại rồi nói tiếp:
- Tôi vào nhé!
- À, mời cô.
Cô khẽ gật đầu. Lúc đi ngang ông Henry, cô nói thầm một câu đủ để hai người nghe thấy:
- Vì tình bạn năm xưa của ông với gia đình tôi nên tôi mới đến, đừng làm tôi thất vọng!
Ông Henry cười gượng rồi đi vào sau. Bữa tiệc lại rộn ràng trở lại với những tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai. Bữa tiệc này chủ yếu là lời cảm ơn của công ty H đến những công ty mà ông đã hợp tác nhiều năm qua.
Yori chọn ngồi một bàn trong góc để tránh sự dòm ngó của những người khác. Cô không ăn, chỉ nhấm nháp chút rượu để làm ấm người, rồi nhíu mày quan sát cả buổi tiệc. Bỗng tầm mắt cô dừng lại ở một góc khuất đối diện nơi cô đang ngồi. Nơi đó, có một cô gái với vóc dáng rất quen thuộc, gương mặt dửng dưng hơi đỏ vì men say. Đó là Ichiru. Sao nó lại có mặt ở buổi tiệc này?
- Haruko, nhìn đối diện kìa! - Cô nói, khóe môi hơi nhếch lên, mắt vẫn không rời khỏi Ichiru.
Haruko nghe thế liền nhìn sang. Nhỏ bất ngờ vì sự xuất hiện của nó, liền quay qua Yori lắp bắp nói không nên lời:
- Này này..Ichiru..sao...sao em ấy lại...
- Trùng hợp thật! - Cô nói khẽ, rồi đưa ly rượu uống cạn một hơi. Chất cồn làm cổ họng cô hơi rát, nhưng cũng khá là sảng khoái.
- Chúng ta...
- Con muốn đi nhà vệ sinh, cô dẫn con đi được không?
Yori chưa kịp nói hết câu thì Rian lên tiếng, cắt ngang câu nói của cô.
- Rồi, để cô dẫn con đi!
- Để anh, em ngồi đây đi! - Kiyoshi đẩy cô ngồi xuống ghế khi cô định đứng dậy để đi cùng Rian. Rồi sau đó anh nắm tay Rian dẫn đi.
Yori nhìn theo bóng lưng của anh mà mỉm cười. Sau đó, cô liền dời tầm mắt sang phía đối diện, cô hơi ngạc nhiên khi nhận ra, Ichiru đã không còn ở đó. Lòng cô bỗng nổi lên một sự lo lắng bất thường, nhưng cô không biết mình lo lắng vì cái gì.
Khoảng 30 phút sau. Kiyoshi và Rian vẫn chưa thấy quay trở lại, điều này càng làm mối lo lắng trong cô lớn dần. Bỗng có một người bồi bàn chạy đến thì thầm với cô, rằng ông Henry mời cô lên sân khấu để ông tặng quà vì sự hợp tác nhiều năm qua. Cô phì cười, một nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ. Nhưng rồi cô vẫn đi lên vì nghe Takagi nói chủ tịch công ty R cũng sẽ lên.
Rồi đèn chợt tắt hết, chỉ chừa lại ánh đèn lấp lánh rọi thẳng vào sân khấu. Yori đi lên bên này sân khấu, và bên kia cũng có một người đang đi lên. Một chàng trai với thân hình cao lớn...Trông rất quen. Và đến khi đèn chiếu vào gương mắt chàng trai ấy, cô hốt hoảng đứng khựng người lại. Hắn ta... Là Aki...Không phải, là Toru mới đúng.
Nhìn vẻ mặt ấy của cô, Toru khẽ cười. Hắn chỉ là không ngờ cũng có ngày thủ lĩnh ấy lại hốt hoảng vì một người như hắn. Nực cười. Hắn thì thầm:
- Lâu quá không gặp rồi, Machiko Yori!
Dường như câu nói của hắn không lọt nổi vào tai cô, cô vẫn cứ đứng ngơ người nhìn người con trai trước mặt. Mãi đến một lúc sau, ông Henry đến đứng giữa hai người (Có duyên dễ sợ!! =_=) ho vài tiếng rồi nói:
- E hèm, các vị. Tôi rất cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc của tôi và đã hợp tác với tôi trong suốt thời gian qua, và tôi cũng đặc biệt cảm ơn cô Machiko- chủ tịch công ty Moyoshi, và anh Uchiha- Đại diện công ty R. Nhân đây tôi có món quà dành cho hai người như lời cảm ơn.
Sau khi ông Henry dứt lời thì điện bỗng tắt, cả phòng tối om, kèm theo đó là tiếng súng nổ lên khiến ai cũng hoảng sợ mà chạy tán loạn. Yori cố gắng lắng nghe tiếng súng phát ra từ phía nào nhưng lại không xác định được, vì dường như người bắn súng ở khắp nơi trong căn phòng.
Bỗng một ai đó bịt mắt cô lại và kéo đi ra một chỗ khác. Chỗ này có vẻ là một nơi khá yên tĩnh vì cô không còn nghe những tiếng người đang la hét.
Hắn bỏ cô ra, cô chớp mắt vài cái để quan sát tình hình xung quanh. Nơi cô đang đứng là một căn phòng rộng, chỉ có một chiếc giường giữa phòng, một bộ sofa cũ và vài vật trang trí bình thường.
- Thủ lĩnh à, mời ngồi!
Yori quay người lại, thì ra Toru là người đã đưa cô đến đây. Nhưng hắn đưa cô đến đây làm gì?
- Sao thế? Em không định ngồi à?
Liếc hắn một cái rồi cô ngồi phịch xuống sofa, chân bắt chéo lại, tay chống cằm nhìn hắn với ánh mắt lạnh đến rợn người. Nhưng đáp lại ánh mắt cô là một nụ cười, hắn cười rồi cũng tiến đến ngồi cạnh cô.
- Sao lại đưa tôi đến đây? Không phải 5 năm trước chúng ta đã kết thúc hết rồi sao? - Cô lên tiếng.
- Kết thúc sao? Đó chỉ là đối với em thôi, còn với tôi thì chưa!
Yori nhíu mày nhìn hắn. Rõ ràng là cái đêm ấy vào 5 năm trước, cô và hắn đã kết thúc tất cả, hắn còn nói sẽ biến khỏi cuộc đời cô. Vậy mà giờ hắn lại xuất hiện tại đây, trước mặt cô....
Hoàn chương 49.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...