Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 72: HỮU GIÁO VÔ LOẠI
Editor: Luna Huang
Còn thật là, bị Tử Viết vừa đề tỉnh, Nhạc Ngũ Âm mới kinh ngạc phát hiện…
Hình như thời gian nàng ngủ gà ngủ gật, thời gian đã qua nửa canh giờ, thế nhưng ma vật bộ xương khô bạch cốt nguyên bản nên sớm công vào, lại còn là dữ tợn rít gào ngoài động, hơn nữa tiếng gầm gừ tựa hồ trở nên càng ngày càng yếu ớt.
Mang theo vài phần kinh ngạc, Nhạc Ngũ Âm có chút tò mò nhìn phía ngoài động, đợi được thấy rõ tình cảnh bên ngoài, đột nhiên ngạc nhiên không nói gì ——
Chẳng biết lúc nào, đại bộ phận ma vật bộ xương khô bạch cốt đều đang quỳ rạp trên mặt đất, tựa như nàng ban nãy như vậy, buồn ngủ rũ đầu, thoạt nhìn tùy thời cũng sẽ ngủ mất, giống như là bị thanh đọc của Tử Viết thôi miên.
Còn có bộ phận ma vật bộ xương khô bạch cốt phản ứng kỳ quái hơn, chúng nó dĩ nhiên theo thanh đọc của Tử Viết, rất có tiết tấu loạng choạng đầu, nguyên bản dữ tợn hung ác mặt bộ xương khô, dĩ nhiên quỷ dị hiện ra biểu tình hiếu học, hình như tất cả đều biến thành đệ tử tốt nghe giảng.
Trên thực tế, cũng chỉ có còn sót lại hơn mười ma vật bộ xương khô bạch cốt chính ở chỗ này mãn nhãn hung quang dữ tợn rít gào, không ngừng huy vũ lợi trảo công kích nham thạch to lớn, thế nhưng độ công kích cũng biến thành càng ngày càng yếu.
“Đây, đây làm sao làm được?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc.
“Hữu giáo vô loại.” Tử Viết cười tủm tỉm trả lời, rồi lại triển khai trúc giản《 Luận Ngữ 》, tiếp tục tụng ——
“Tử viết: Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên; trạch kỳ thiện giả nhi tồng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi.”
“Tử viết: Đốc tín hiếu học, thủ tử thiện đạo. Nguy bang bất nhân, loạn bang bất cư. Thiên hạ hữu đạo tắc kiến, vô đạo tắc ẩn.”
“Tử viết: Khả dữ cộng học, vị khả dữ thích đạo, vị khả dữ lập; khảdũ lập, vị khả dữ quyền.”
Dưới hỏa quang mờ nhạt, thư thanh lang lảnh, quanh quẩn trong động, còn sót lại hơn mười ma vật bộ xương khô bạch cốt, rốt cục đều trúng chiêu trong tiếng đọc, có con rơi vào trạng thái mê man, có con vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe kinh văn. . .
Được rồi, Nhạc Ngũ Âm lại nghe buồn ngủ hơn, ngay thời gian nàng mơ hồ, lại đột nhiên nghe được Tử Viết nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đi.”
Vọng Thư Uyển
“Đi?” Nhạc Ngũ Âm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tử Viết lôi kéo, lảo đảo chạy ra khỏi cái động khẩu, “Chờ một chút, chúng ta sẽ bị. . . Ách?”
Cũng không có, tuy rằng thấy bọn họ xuất hiện trong nháy mắt, ma vật bộ xương khô bạch cốt ngoài động xuất hiện một chút náo động, nhưng rất nhanh thì trong tiếng đọc lang lảnh của Tử Viết, tiếp tục ngủ gà ngủ gật thì ngủ gà ngủ gật7, tiếp tục chăm chú thì chăm chú nghe.
Giờ khắc này, trong vẻ mặt chiến chiến căng căng của Nhạc Ngũ Âm, hai người bọn họ dĩ nhiên cứ tản bộ sân vắng như vậy, không chút ngăn trở nào ra vòng vây.
“Ngô, thiếu chút nữa đã quên rồi.” Tử Viết đều đã thoát khốn, đột nhiên lại vỗ vỗ cái trán trắng noãn, một lần nữa trở lại trước mặt ma vật bộ xương khô bạch cốt, chọn một ma vật bộ xương khô nghiêm túc nghe được nghiêm túc nhất, từ trong lòng ngực lấy ra bút mực giấy nghiên đưa cho nó.
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, đại lão ngươi đây là muốn làm gì, Nhạc Ngũ Âm đều sợ ngây người.
“Ân, đây là khen thưởng cho việc chăm chú đi học.” Tử Viết cười tủm tỉm vươn tay, vỗ đầu của ma vật bộ xương khô bạch cốt kia, “Sau khi tan học trở về luyện thật giỏi, chép năm trăm lần《 Luận Ngữ 》.”
Con mẹ nó, Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc, rồi lại rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, ta nói, quân thượng có sở thích động một chút là bắt người chép thơ Đường, nguyên lai là có căn nguyên a!
vongthuuyen.com
Nhìn nhìn lại con ma vật bộ xương khô bạch cốt kia, dĩ nhiên cũng ngo ngoe tiếp nhận bút mực giấy nghiên, khuôn mặt dử tợn hơn nửa giãy giụa nửa là thành kính, tựa hồ cũng không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
“Đi thôi, đi thôi.” Nhạc Ngũ Âm thấy lệ rơi đầy mặt, nhanh lên kéo Tử Viết ly khai, một vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ thanh sam còn không cam lòng, bị mạnh mẽ kéo đi vẫn còn không ngừng quay đầu lại căn dặn ——
“Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi. . . Tiểu Bạch, ngươi mỗi ngày đều phải học tập thật giỏi, vi sư rất xem trọng ngươi a, trọng trách cứu vớt bộ tộc thiên ma tương lai liền giao cho ngươi!”
Dư âm quanh quẩn ở trong không khí, hai người tiệm hành tiệm viễn, cuối tiêu thất trong sương mù dày đặc của cánh đồng hoang vu, chỉ là xa xa còn có thể nghe được thanh thở dài tang thương của Nhạc Ngũ Âm ——
“Ai ai ai, vì sao gia đột nhiên cảm thấy, vẫn là theo chân quân thượng tương đối an toàn?”
—————
“Ngô, ta hình như cảm giác được, có người đang tưởng niệm ta?” Hầu như đồng thời, trong hoang mạc ngoài mấy trăm dặm, Cố Thất Tuyệt đột nhiên quay đầu, nhìn phía sương mù dày đặc mang mang vô bờ.
“Không có, đại nhân người đừng suy nghĩ nhiều.” Bên cạnh mười mấy Tây Hoang giáo chúng, tập thể yên lặng mắng chửi, “Cho dù có người đang nhớ ngươi, vậy cũng là chúng ta đang suy nghĩ người, đang suy nghĩ lúc nào mới ngừng chép. . .”
Không sai, từ mấy canh giờ trước gặp phải đám ma vật bộ xương khô bạch cốt kia, đã đi tròn mười mấy dặm đường, cũng chép tròn mười mấy dặm đường《 Luận Ngữ 》, xấp giấy Tuyên Thành đều đã hơn một nghìn tờ.
Phải biết rằng, hoang mạc này cũng không biết bị phóng ra thuật pháp gì, dĩ nhiên vô pháp ngự kiếm bay lên không phi hành, một đám tu chân giả bình thường có thói quen ngự kiếm hiện dùng chân đi, còn phải chăm chú chép sách, đây quả thực là một loại dằn vặt. . .
Chép đến cháng váng đầu hoa mắt, mười mấy Tây Hoang giáo chúng cảm giác xương cổ đềy sắp gãy, rốt cục có người xoa cổ tay đau nhức, chiến chiến căng căng hỏi: “Đại nhân, chúng ta đến cùng, rốt cuộc phải chép đến khi nào?”
“Không biết, càng nhiều càng tốt.” Cố Thất Tuyệt thản nhiên ngồi ở trên xe lăn, liếc nhìn bài vở bọn họ giao đến, “Ân, tờ này không được, có mấy lỗi chính tả, về chép lại.”
Không có thiên lý a không có thiên lý, mười mấy Tây Hoang giáo chúng hai mặt nhìn nhau, lại nhịn không được lòng chua xót buồn bã nói: “Vậy, chúng ta đây cách mắt trận đến cùng có xa lắm không, người đến cùng có biết không?”
“Chúng ta không đi mắt trận a.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời.
“. . .? ? ?” Mười mấy Tây Hoang giáo chúng nhất thời chấn kinh rồi, “Con mẹ nó, đại nhân người đừng nói giỡn, lúc nãy không phải là người nói muốn đi mắt trận sao, cho nên nói chúng ta vừa rồi đều là tùy tiện đi bộ?”
“Không tùy tiện a, chúng ta tìm người.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc giải thích, “Trước khi đi mắt trận, chúng ta còn cần có nhiều người hơn, cùng nhau chép《 Luận Ngữ 》, cho nên nói. . . Chúng ta đang tìm người.”
“Cho nên nói, chúng ta vẫn là đang tùy tiện đi bộ.” Mười mấy Tây Hoang giáo chúng nhịn không được lệ nóng doanh tròngm thầm nghĩ nếu không phải đánh không lại ngươi, ta liền muốn chém người bị bệnh thần kinh như ngươi.
“Không, chúng ta đang tìm ngươi.” Cố Thất Tuyệt rất kiên trì quan điểm của mình, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Chờ chúng ta kiếm đủ nhiều ngươi, để cho bọn họ cùng chép《 Luận Ngữ 》, là có thể. . .”
Lời còn chưa dứt, trong sương mù dày đặc xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên.
“Có tu chân giả khác?” Mười mấy Tây Hoang giáo chúng ngạc nhiên quay đầu, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, không đợi Cố Thất Tuyệt phân phó, liền vội vàng thúc xe đẩy chạy tới.
“Xem, tìm được ngươi rồi.” Cố Thất Tuyệt rất vui mừng cầm nước mực trà.
Không có công phủ để ý đến hắn, mười mấy Tây Hoang giáo chúng đã thúc xe đẩy, xông vào trong sương mù dày đặc, chỉ một lát sau, chờ bọn hắn thấy rõ tình cảnh trong sương mù dày đặc, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó mừng rỡ ——
“Giáo. . . Giáo chủ?”
(Luna: Câu nói “Hữu giáo vô loại” của Khổng Tử đề ra tuy có sự giải thích khác nhau, nhưng bao gồm hàm ý cần phải mở rộng diện giáo dục, khiến những người được tiếp thụ giáo dục không chỉ giới hạn ở qúi tộc là điều không thể tranh cãi. Khổng Tử đã thực tiễn chủ trương “Hữu giáo vô loại” của mình, ông nói “miễn là cho tôi 10 bị thịt để làm học phí thì tôi chả bao giờ lại không ăn năn hối lỗi”. Hoạt động giáo dục của ông đã kết thúc sự độc quyền về sự học của phái quí tộc, mở ra sự truyền thụ tư thục về học vấn.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...