Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 252: THỦ KÊ
Editor: Luna Wong – dịch thẳng ý là tay gà, thế nhưng trong chương là đang nói tới cái điện thoại di động, vì dtdd có âm đọc giống thủ kê
Ầm!
Đêm khuya sương mù dày đặc, sông lớn cuộn trào mãnh liệt, chiến thuyền đón gió tiếp chiến.
Kèm theo tiếng trống trận nổ vang, mấy trăm khối cự thạch bay lên trời, mang theo lực lượng cuồng bạo, trọng trọng đánh vào trong trận chiến thuyền của nhân tộc.
Rầm rầm rầm!
Cự thạch cuồng bạo rơi xuống, trọng trọng đập trên sông, nhấc sóng nước thật lớn bay lên không, đánh cho chiến thuyền của nhân tộc lay động xóc nảy, mấy chiếc chiến thuyền loại nhỏ bị cự thạch trực tiếp đánh trúng, nhất thời phấn thân toái cốt, trên chiến thuyền tất cả xích giáp sĩ tốt đều cuống quít nhảy vào trong dòng sông.
“Không nên hốt hoảng loạn, đột phá bọn họ, tiến lên!” Trên chiến thuyền đầu hổ, xích giáp võ tướng cao giọng gầm lên, ra hiệu chiến thuyền nghênh chiến.
Trên thực tế, đối mặt với công kích hung mãnh như vậy, chiến thuyền của nhân tộc đã kiệt lực phản kích, nhưng đối mặt với chiến thuyền đại hình của đối phương, đội thuyền này lại hiển nhiên bị vây vào hoàn cảnh xấu, đó là tên mưa bắn ra, ở trước mặt đầu thạch cơ của đối phương, cũng không có bất cứ năng lực uy hiếp gì.
Chỉ một lát sau, thì có hơn mười chiếc chiến thuyền của nhân tộc bị đánh cho tứ phân ngũ liệt, thuyền đầu hổ ở trong sóng dữ cuộn trào mãnh liệt kịch liệt lay động, có như vậy vài lần đều suýt nữa bị cự thạch đánh trúng, vọng tháp tức thì bị một viên cự thạch lau qua, trực tiếp ầm ầm vỡ vụn.
“Cẩn thận!” Cố Thất Tuyệt rất kịp thời nắm Nhạc Ngũ Âm, né tránh khán đài ầm ầm rơi xuống.
Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc, nhìn một viên cự thạch từ phía trên gào thét mà qua, trọng trọng nện ở trên chiến thuyền không xa, không khỏi luống cuống tay chân: “Tại sao có thể như vậy, quân thượng ngươi không phải đã nói, dựa theo nội dung vở kịch, chỉ cần mượn được gió đông, có thể phát động hỏa công sao?”
“Trên lý thuyết là như thế.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Nhưng nội dung vở kịch trong tiểu thế giới, thoạt nhìn xuất hiện thành kiến rất lớ, đây có thể lý giải.”
Vấn đề là, ai có thể hiểu được tình huống hiện tại của chúng ta a?
Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, nhìn cự thạch khắp bầu trời gào thét mà qua, đột nhiên cảm thấy nếu không mình vẫn là nhảy sông đi, phản chính lúc này đều đang trong loạn chiến, phỏng chừng cũng không ai lo lắng đến chúng ta.
“Đây không được.” Giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, Cố Thất Tuyệt nghiêm trang hồi đáp, “Chúng ta phải giúp trợ chiến thuyền nhân tộc thắng lợi, như vậy mới có cơ hội xông vào thiên ma quân doanh, từ đó cầm lại phương thiên họa. . . Cúi đầu, xoay người, nhảy sang bên.”
“A?” Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt mờ mịt, cơ hồ là theo bản năng nghe theo.
Không phải không thừa nhận, đầu óc của cô nương này là không quá thông minh, nhưng luận đến dáng người linh hoạt mềm mại, còn thật là không ai bằng.
Trong điện quang hỏa thạch, đầu tiên là nàng cúi đầu tránh thoát cự thạch gào thét mà đến, ngay sau đó xoay người, né qua mảnh nhỏ không khống chế được bay tới boong tàu, cuối cùng còn nhảy sang một bên, tránh thoát khán đài trước mặt ngã xuống. . .
Lợi hại, Hoa Tưởng Dung cũng không nhịn được túc nhiên khởi kính, lại rồi lập tức tiến nhập chính đề nói: “Nhưng vấn đề là, hôm nay chiến thuyền nhân tộc rõ ràng rơi vào hạ phong, cho nên nói quân thượng người muốn ứng phó như thế nào?”
“Còn có thể là cái gì, nhất định là ngâm thơ a.” Vừa suýt nữa trật vòng eo Nhạc Ngũ Âm đều đã học được đoạt đáp.
“Cũng không phải.” Cố Thất Tuyệt một cách không ngờ hồi đáp, “Trên thực tế, ta vừa rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không thích hợp thơ.”
“Di?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Quân thượng, ngươi làm sao có thể không có. . .”
Ầm, khi nói chuyện, trong hư không tiếng oanh minh truyền đến, một viên cự thạch cơ hồ là quét qua tai của nàng, trọng trọng đánh vào trên boong thuyền, lực đánh vào cuồng bạo, có thể để chiến thuyền đều kịch liệt lay động.
bookwaves.com
Nàng chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Cố Thất Tuyệt đã trải qua nghiêm túc nói: “Bất quá, Ngũ Âm nữ quan ngươi trái lại nhắc nhở ta, nếu như ta nhớ không lầm, trong Tống từ trái lại có một bài, rất phù hợp với tình cảnh bây giờ.”
“Tống từ?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp, “Nhưng vấn đề là, Uyển Ước đại nhân không ở nơi này, hơn nữa quân thượng ngươi đã từng nói, ở trong tiểu thế giới này, chúng ta không có cách nào cho đòi các thư linh đại nhân khác đến trợ trận.”
“Đúng vậy, thiên nhai nhược bỉ lân không có biện pháp sử dụng ở chỗ này.” Cố Thất Tuyệt trả lời như không có chuyện gì xảy ra, “Bất quá, kỳ thực cũng cũng không cần cho đòi đến, chúng ta chỉ cần nghe được thanh âm của Uyển Ước là được rồi. . . Tử Viết, ném cái kia cho ta.”
“Nhận được.” Tử Viết cười tủm tỉm trả lời, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra một tiểu tượng điêu khắc gỗ, tiện tay ném tới.
Thoạt nhìn như là món đồ chơi tượng điêu khắc gỗ của tiểu hài tử, nhìn từ ngoại hình như là một con gà trống nhỏ, hơn nữa chỉ có bàn tay lớn, có vẻ dáng điệu thơ ngây khả cúc.
“Đây là cái gì?” Vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm mộng.
Đây là pháp khí Vô Ưu chế, Cố Thất Tuyệt tiếp nhận tượng điêu khắc gỗ của con gà trống kia, “Lúc đầu, Vô Ưu nghiên cứu tàn quyển của điển tịch thượng cổ, đọc được trong điển tịch ghi lại một loại pháp khí thông tin, có thể tùy thời câu thông với người ngoài nghìn dặm . . . Hình như là thủ kê.”
“Thủ kê? Bàn tay lớn gà trống nhỏ?” Nhạc Ngũ Âm nhìn cái tượng điêu khắc gỗ hình con gà trống kia, rốt cục ngầm hiểu, “Cho nên nói cái này chính là. . .”
“Không sai, cái này chính là thủ kê.” Cố Thất Tuyệt cầm lấy thủ kê, hơi chút do dự một hồi, rốt cục nhớ lại phương pháp sử dụng chính xác, nhẹ nhàng dán tại bên lỗ tai của mình.
Cũng không biết hắn đè cơ quan nào trên thủ kê, trong thủ kê truyền đến tiếng tích dài, trung gian còn có một chút âm hưởng hổn độn, thoạt nhìn như là bị tiểu thế giới quấy rầy.
“Ân, cái này có người nói là tín hiệu không tốt.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, như là đang tìm vị trí tín hiệu tương đối khá.
“Cho nên nói. . .” Hoa Tưởng Dung đột nhiên ở bên cười tủm tỉm nói, “Quân thượng, ngươi đã sớm đề phòng nô gia, cố ý dẫn theo thủ kê này, tiến nhập tiểu thế giới, chính là vì lách khế ước nô gia và ngươi chỉ cho phép đưa một vị thư linh đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tử Viết đồng dạng ở bên cười tủm tỉm nói, “Tưởng Dung nữ quan, ngươi thật giống như cũng sớm có phòng bị, bên trong túi đựng đồ tùy thân, có phải còn cất giấu ma khí gì hay không a.”
bookwaves.com
“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nhìn hai vị các nàng, đột nhiên cảm thấy mình tâm tính thiện lương, thế giới người lớn các ngươi, thực sự là. . .
Rầm rầm rầm!
Nàng chưa kịp cảm khái, mấy viên cự thạch lần thứ hai từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào trên chiến thuyền, hầu như đánh cho boong tàu nát bấy.
Trong lực to lớn đánh vào, cả người Nhạc Ngũ Âm đều bay lên trời, cũng may rất mạo hiểm nắm Tử Viết, lúc này mới tránh cho bay ra ngoài: “A a a, quân thượng, ngươi xong chưa?”
“Còn đang kết nối.” Cố Thất Tuyệt rất có giác ngộ giơ thủ kê, lần thứ hai tránh thoát cự thạch ầm ầm mà đến.
Tiếng tích dài dòng, thoạt nhìn vẫn sẽ kéo dài nữa, nhưng ngay khi Nhạc Ngũ Âm muốn bắt hắn nhảy vào trong dòng sông, trong thủ kê đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc: “Di, Thất Tuyệt ca ca, là ngươi sao, nô gia đang nấu cơm.”
“Dĩ nhiên thực sự liên lạc được với Uyển Ước đại nhân?” Nhạc Ngũ Âm túc nhiên khởi kính.
“Là ta.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Uyển Ước, tình huống khẩn cấp, không có thời gian nhiều lời với ngươi, giúp một chuyện gọi Hào Phóng ra.”
“Tỷ tỷ?” Thanh âm của Uyển Ước tựa hồ có chút chần chờ, “Ta, ta thử xem.”
Chờ nàng nói xong một câu nói này, thủ kê liền lâm vào trầm mặc kỳ quái, Nhạc Ngũ Âm còn chưa có từ trong mạo hiểm phục hồi lại tinh thần, lại vẫn không nhịn được yếu yếu nhấc tay: “Quân thượng, ta có một vấn đề, vì sao không thể để cho Uyển Ước đại nhân niệm từ?”
“Bởi vì, đó là một bài từ hào phóng.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, suy nghĩ một chút rồi hướng thủ kê nói bổ sung, “Uyển Ước, nếu như ngươi cảm thấy làm khó, cứ thử tưởng tượng khi đó, ngươi uống say xong tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở. . .”
Ầm!
Không đợi hắn tới kịp nói thêm cái gì, trong thủ kê đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, nghe như là trù phòng đều bị đánh bể.
Chỉ mấy giây sau, chợt nghe thanh âm đằng đằng sát khí vang lên, giống như là muốn đi qua tín hiệu trực tiếp truy sát qua đây ——
“Họ Cố kia, ngươi muốn làm gì, có ngon thì nói ra vị trí, đứng ở đó đừng nhúc nhích, chờ cô nãi nãi đến một kiếm chém ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...