Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Edit + beta: Iris

Thấy Tạ Bình Qua là thật sự nghi hoặc, ba người càng sửng sốt hơn.

Mà Tạ Bình Qua cũng không định một mình trú mưa, cậu cầm bốn cái áo mưa, sau đó cầm giày đi mưa vào phòng thay đồ để thay, khi đi ra lại thì nói: "Ba người các cậu cùng chạy 3 vòng, 2 vòng còn lại thì hai người chạy cùng nhau, được chứ?"

Ba người rất muốn nói "không được", nhưng cậu đã thay đồ xong, đạo diễn, Mục Tuần, Chương Nghị Duy cũng đang nhìn bọn họ, vậy vậy bọn họ chỉ có thể nhắm mắt nói "được".

Bọn họ lần lượt trở về phòng thay đồ, nhanh chóng mặc xong đồ rồi đi ra, sau đó tiến vào trong mưa.

Không thể không nói, cơn mưa này thật sự rất lớn, đặc biệt là bây giờ không có đóng phim, có thể cảm nhận được cực kỳ rõ.

Nước mưa chảy thành từng dòng trên áo mưa, rơi vào người có hơi đau, nhưng Tạ Bình Qua lại giống như không có việc gì, vẫn bình tĩnh đứng trong mưa.

Bọn họ nhìn cậu, chưa bao giờ cảm thấy cậu giống bạch y nhân như bây giờ.

Tạ Bình Qua cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, quay đầu nhìn bọn họ một cái.

Cậu cảm thấy hình như ba người kia bị cái liếc mắt này của mình kích thích, vừa nhấc chân là muốn chạy, cậu mở miệng gọi bọn họ lại: "Trọng điểm không phải là chạy, là cảm nhận hoàn cảnh sống của bản thân."

Tạ Bình Qua nói xong, phát hiện ba người kia chạy nhanh hơn.

Dấu chấm hỏi trên đầu cậu càng to thêm, càng hoang mang rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì.

Cậu vươn tay cảm nhận nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại, âm thanh xung quanh đều lọt vào tai cậu, sau đó cậu tự giác "phân loại" nó, trong đầu cậu vẽ ra hoàn cảnh và cảnh tượng xung quanh.

Chiều cao của tòa nhà, chiều cao của cây, khoảng cách của cây, tiếng động người chạy trong mưa, ánh mắt quan sát cậu ngoài màn mưa... Tất cả mọi thứ dần phác họa thành một bức tranh trong đầu cậu, cậu đang lẳng lặng đứng đó, mãi đến khi đằng sau có một trái cầu bay tới.

Những người chạy ra đây vây xem, khi nhìn thấy trái cầu bay tới, có người suýt nữa đã hô lên "cẩn thận", ngay cả tim Mục Tuần cũng đập nhanh hơn một nhịp.

Nhưng Tạ Bình Qua không quay đầu lại, cậu trực tiếp giơ tay bắt được trái cầu sau lưng, cảm nhận lực đạo, sau đó cảm thán một câu "lực đạo không tồi".


Một người hàng năm ngồi trên xe lăn mà có thể có độ chính xác và lực tay như vậy, nếu nói đối phương cam tâm ngồi yên một chỗ như vậy... Có là đồ ngốc cũng không tin.

Không chỉ hắn, cả cậu cũng vậy, ngoại trừ Tạ Minh Duệ có thể khiến cậu buông bỏ hết mọi thứ không cần gì, hi vọng có thể bình an đi cùng nhau đến khi trời đất già đi, thì trong tình huống khác, cậu cũng không phải là người không hề có dã tâm, nếu không thì khi quay 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 cậu đã không dễ dàng đặt mục tiêu là đạt được thứ hạng cao nhất.

Chỉ là lúc đó cậu không suy nghĩ cẩn thận, chỉ nghĩ rằng mình bị đẩy lên phía trước, nhưng thật ra... Một người có thể bị lời nói đả động thì bản thân cũng đã có suy nghĩ này, nó bị giấu đi hoặc sâu hoặc nông mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tạ Bình Qua không suy nghĩ sâu xa nữa, ném cầu trở về.

Trái cầu rất nhẹ, hơn nữa xung quanh còn có mưa, muốn ném ra xa rất khó. Nhưng giống như Chương Nghị Duy có thể ném trái cầu tới đây, Tạ Bình Qua cũng có thể ném trái cầu trở về, hơn nữa còn rơi đúng ngay trên đùi Chương Nghị Duy.

Chương Nghị Duy không cảm nhận được lực trái cầu rơi xuống, chỉ cảm thấy sức nặng của một vật nhẹ trên đùi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cầm trái cầu kia, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó nâng tay lên, đặt vào lòng bàn tay Mục Tuần: "A Tuần, thế giới này có rất nhiều rất nhiều con đường, không phải chỉ có một hướng mới là điểm chung, không phải rơi xuống hồ nước sâu là không có đường thoát. Giải thưởng, sự công nhận của ngành, sự công nhận của khán giả... Tất cả những điều này chứng minh em đúng, nhưng cũng không có nghĩa những người khác là sai."

Mục Tuần nhận trái cầu không nói gì, Chương Nghị Duy cũng không nói tiếp.

Bọn họ cứ im lặng nhìn bốn người trong mưa, giống như Tạ Bình Qua im lặng nhìn ba người trong mưa.

Cách Tạ Bình Qua nhìn bọn họ không khác gì cách cậu thường nhìn bọn họ.

Mặc dù ở thế giới này, mặc dù những người này không phải là người bụng dạ khó lường, nhưng Tạ Bình Qua chưa từng ngừng quan sát người xung quanh.

Vì vậy không hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nhiệm vụ cậu đưa ra cho ba người tuyệt đối không khó, càng đừng nói đến cậu không có yêu cầu bọn họ thực hiện xong nhanh.

Sự thật cũng thật sự như thế, nhiệm vụ này vẫn nằm trong phạm vi năng lực của ba người, cho nên bọn họ ngoại trừ khiếp sợ lúc mới tiến hành, tâm trạng bọn họ thật ra vẫn tốt.

Biểu hiện chủ quan nhất của tâm trạng này là khi họ chạy, khuôn mặt họ vẫn rất đẹp, ngoại trừ Thẩm Thiến chạy đến vòng thứ ba thì có hơi mệt, vẻ mặt hai người khác đều bình thường.

Tạ Bình Qua đợi hơi thở của Thẩm Thiến ổn định, mới đi đến bên cạnh cô hỏi: "Cảm giác thế nào?"


Có thể ở cái tuổi này được làm nữ chính phim điện ảnh của Lộ Hàn Lâm, Thẩm Thiến tất nhiên có tài năng, vì vậy sau ba vòng, cô cũng hiểu được sơ sơ ý của Tạ Bình Qua: "Có một chút ý kiến."

Tạ Bình Qua đáp lại một tiếng, tiếp tục đứng chờ hai người còn lại.

Thể lực Lương Phong rất tốt, chạy 5 vòng xong cũng không sao, nhưng thể lực Ngô Vọng Sơn hơi kém chút, sau khi chạy xong phải đợi một lúc mới hồi phục tinh thần.

Tạ Bình Qua không đánh giá phát biểu gì về thể lực của bọn họ, mà là giờ hỏi ba người muốn ăn cơm trước hay muốn tiếp tục trước: Ăn cơm trước, sau khi ăn xong sẽ huấn luyện 3 tiếng, nếu huấn luyện tiếp thì chỉ một tiếng rưỡi, buổi tối có thể khỏi ra ngoài.

Ba người liếc nhìn nhau một cái, không chút do dự chọn cái sau.

Là một học tra, đương nhiên là thời gian học tập cả ngắn càng tốt, hơn nữa vừa mới chạy xong... Không có đói lắm.

Tạ Bình Qua rất hài lòng về đáp án, cậu kêu ba người chờ một lát, tiến lên hỏi Chương Nghị Duy có muốn đi cùng không.

Chương Nghị Duy không biết cậu muốn làm gì, chính vì không biết nên rất tò mò: "Có tiện không?"

Tạ Bình Qua gật đầu: "Không có gì không tiện cả, tôi cũng không dẫn bọn họ vào núi sâu rừng già."

Cái này làm Chương Nghị Duy quyết tâm, chỉ là hắn còn chưa kịp nói chuyện, Mục Tuần đã lên tiếng: "Tôi có thể đi cùng không?"

Tạ Bình Qua sao cũng được nói: "Tùy ngài, tôi không sao cả."

Mục Tuần nói cảm ơn, đi xem thêm áo mưa cho mình và Chương Nghị Duy, sau đó đẩy hắn ra.

Lộ Hàn Lâm cũng ngứa ngáy tay chân, hắn muốn đi theo, nhưng thấy nhân viên công tác xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, bộ dạng cũng muốn đi theo, lập tức ho khan vài tiếng: "Dọn đồ tan tầm trước đi, chừa lại chút không gian cho bọn họ, cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ."

Tạ Bình Qua không nghĩ tới một chuyện bình thường như vậy lại có nhiều người tò mò đến thế. Cậu vốn dĩ muốn đẩy xe lăn giúp Chương Nghị Duy, nhưng Mục Tuần lại nhanh tay hơn, cậu không nói gì, đi lên đầu dẫn mọi người đi.

Cậu không giải thích, ba người cũng ngại hỏi, nhưng như vậy thật sự rất yên tĩnh, Lương Phong nổi lên hứng trò chuyện: "Bình Qua, cậu không hỏi chúng tôi cảm nhận được gì sao?"


Tạ Bình Qua lắc đầu: "Không hỏi, bởi vì các cậu chắc chắn có thể hiểu được. Các cậu là diễn viên giỏi hơn tôi, tôi đã có thể nghĩ ra chuyện đó thì các cậu tất nhiên cũng có thể. Chỉ là lúc trước các cậu quá tập trung đánh diễn, quên hết những mặt khác."

Trong giọng nói Tạ Bình Qua không nghe ra ý khen, chỉ là vô cùng bình tĩnh trần thuật lại sự thật, nhưng cậu càng như vậy trong lòng mấy người khác càng thấy thoải mái.

Cuối cùng Lương Phong cũng nở nụ cười, hoạt bát hơn một chút: "Vẫn nên hỏi một chút đi, lỡ như chúng tôi hiểu sai thì sao? Tôi cảm thấy Bình Qua cậu làm như vậy là có hai mục đích. Đầu tiên là để chúng tôi quen với trời mưa, không cảm thấy trời mưa và trời nắng có gì khác nhau; thứ hai là nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi diễn giải nhân vật, vốn dĩ nên thích ứng, hơn nữa có thể trong hoàn cảnh này như cá gặp nước mới đúng."

Lương Phong nói xong, nghe Tạ Bình Qua đáp lại một tiếng, lập tức hoan hô: "Thật tốt quá! Chỉ là tôi muốn hỏi, Bình Qua cậu nghĩ ra biện pháp này, có phải vì trước kia cũng luyện như vậy không, ý tôi nói là lúc luyện võ ấy."

Vừa dứt lời, mấy người khác vốn nghe câu được câu không đoạn đối thoại của bọn họ, lập tức tập trung chú ý.

Nhưng Tạ Bình Qua phủ quyết suy đoán này: "Không có, lúc tôi luyện võ không có luyện như vậy."

Tạ Bình Qua nói xong, không đợi mọi người kinh ngạc, đã nói tiếp: "Lúc tôi luyện võ, nếu sợ mưa hoặc sợ nước, sẽ trực tiếp trói lại ngâm mình trong nước ngập đến miệng, đến khi không còn sợ nữa mới thả ra."

Lời này khiến bước chân của ba người đều hơi khựng lại, bọn họ nhìn Tạ Bình Qua như không có việc gì, đột nhiên nhận ra Tạ Bình Qua thật sự không có lừa bọn họ, huấn luyện cậu sắp xếp cho bọn họ thật sự là ở mức "vừa phải", nếu dựa theo những gì cậu trải qua...

Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

"Vậy chẳng phải sẽ càng thêm sợ sao? Chặng hạn như khủng hoảng nước." Thẩm Thiến cũng nhịn không được, mở miệng hỏi.

Tạ Bình Qua lắc đầu: "Sẽ không đâu." Hoặc là sống sót, hoặc là chết ở trong nước, không tồn tại tình huống càng sợ thêm.

Chỉ là lời này không thích hợp nói ra, vì vậy không nói tiếp, chỉ quay đầu nhìn Mục Tuần đã hơi thở hổn hển, hỏi: "Để tôi?"

Mục Tuần rất muốn nói không cần, nhưng mưa càng ngày càng nặng hạt, hắn sợ mình thất thủ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Vì vậy Tạ Bình Qua nhận lấy tay nắm, bước xuống bậc thang, đổi thành đẩy người lên dọc theo đoạn đường dốc không có chướng ngại vật.

Không ai biết Tạ Bình Qua muốn đi đâu, nếu không phải trên đường đi có bậc thang có lan can, mọi người sắp hoài nghi cậu chuẩn bị lừa bọn họ đến miếu nào đó không có dân cư sinh sống rồi giết người diệt khẩu -- bởi vì xung quanh thật sự có rất nhiều cây, ngày mưa không có ánh mặt trời, cây lại nhiều, càng có cảm giác âm âm u u, làm người ta cảm thấy áp lực và bất an.

Cảm giác áp lực này lấn át cả sự khó chịu do mưa rơi, bọn họ càng lúc càng im lặng, bước chân càng ngày càng nặng nề, nhưng thấy Tạ Bình Qua đẩy xe lăn mà vẫn đi như thường, cuối cùng vẫn cắn chặt răng không nói gì thêm.

Có lẽ đã qua rất lâu hoặc là chưa được bao lâu, rốt cuộc đằng trước cũng sáng hơn một chút, trong lòng mọi người thả lỏng, vô thức đi nhanh hơn.


Tạ Bình Qua không ngăn bọn họ, để bọn họ rời khỏi khu rừng này trước mình.

Cậu nhìn mọi người đồng loạt dừng chân, há hốc miệng không nói nên lời, thở nhẹ ra một hơi, cũng nhìn về phía thác nước phía xa.

Mấy ngày mưa lớn liên tục làm thác nước chảy rất nhiều nước, có thể mơ hồ thấy màn mưa trên đỉnh núi, khiến cho thác nước trông như bắc xuống từ Cửu Thiên, uy thế chấn động nhân tâm, khí thế bàng bạc xuất hiện trước mặt bọn họ.

Mọi người sửng sốt hồi lâu, Tạ Bình Qua cũng im lặng bấy lâu, cho đến khi mọi người hoàn hồn, cậu mới thong thả nói: "Bây giờ các cậu vẫn còn nhớ rõ mưa rơi trên người các cậu đúng không? Vẫn nhớ rõ tâm tình áp lực bất an vừa rồi đúng không? Còn có mệt mỏi trói buộc trên người các cậu đúng không? Thật ra lúc các cậu đối mặt với bạch y nhân cũng tương tự vậy, lúc các cậu đứng trước mặt hắn, chưa chắc đã không có mặt trái cảm xúc, nhưng đầu óc các cậu lại ra lệnh cho các cậu chiến đấu với hắn chính là những thứ khác, cho dù các cậu đánh không lại, thì mấy thứ kia cũng sẽ không biến mất."

Tạ Bình Qua thấy bọn họ lâm vào trầm tư, biết bọn họ đã hiểu ý của cậu.

Cậu không ngắt ngang suy nghĩ của bọn họ, vẫn đứng đợi một bên cho bọn họ suy nghĩ kỹ, mới mở miệng nói: "Được rồi, trời đã không còn sớm, chúng ta về thôi."

Đường trở về cảm giác ngắn hơn lúc đi không ít, mọi người cũng nhẹ nhàng hơn, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười.

Bọn họ hỏi tối nay Tạ Bình Qua còn muốn huấn luyện hay không, Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi lắc đầu: "Ngày mai dậy sớm, các cậu làm được không?"

Ba người nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Tạ Bình Qua nhận được câu trả lời, không tiếp tục hành hạ bọn họ nữa, mà là dẫn bọn họ đến trung tâm du khách, sau đó cởi áo mưa tìm điện thoại, đứng trước cửa gọi cho Tạ Minh Duệ.

Cậu kể chuyện hôm nay với Tạ Minh Duệ, vừa nói vừa mở cửa sổ ra, muốn cho anh nghe tiếng mưa và tiếng cây xào xạc trong rừng.

Cậu nghe thấy tiếng cười của Tạ Minh Duệ, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.

"Bình Qua," cậu nghe thấy Tạ Minh Duệ dùng âm thanh quen thuộc, nghiêm túc gọi tên cậu, "Muốn làm gì thì làm, không cần lo anh sẽ không thích dáng vẻ này của em. Đối với em mà nói, chuyện đại nghịch bất đạo nhất em cũng đã làm, kết quả em cũng biết, vậy thì chuyện khác có gì phải lo lắng đâu?"

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Điện hạ: May mắn lúc Bình Qua làm chuyện đại nghịch bất đạo nhất ( tỏ tình) không có nghĩ nhiều như vậy.

Bình Qua: Ừm... Thật ra là có nghĩ, nhưng đối mặt với điện hạ mà em thích, tất cả suy nghĩ của em đều bay đi mất.

Lời editor: Hôm nay hơi bận nên chỉ có 2 chương thôi (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Đăng: 18/8/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui