Lần này Quý Minh Luân xin nghỉ một tuần để đi cùng với Giang Lẫm.
Vốn dĩ hắn muốn nghỉ hai tuần, nhưng sau khi trao đổi với trường học nếu hắn nghỉ hai tuần sẽ không về kịp lúc khai giảng, bởi vậy chỉ có thể nghỉ một tuần.
Giang Lẫm vẫn chọn bay từ Thượng Hải, họ đi từ sân bay Cao Khi Hạ Môn đến sân bay Phố Đông*, ở sân bay ăn cơm chiều sau đó nghỉ ngơi một chút, đợi đến sáu giờ liền chuẩn bị bắt đầu lên máy bay.
*Sân bay quốc tế Phố Đông Thượng Hải là một sân bay tọa lạc tại phía đông của quận Phố Đông, thành phố Thượng Hải, Trung Quốc.
Visa* của Quý Minh Luân được áp dụng vào mùa xuân năm nay, cách đây không lâu, khi Giang Lẫm nói đến việc đi xin visa, hắn nói visa của mình vẫn còn hạn.
Giang Lẫm nhìn thấy thời gian trên visa của hắn, hỏi có phải lúc đó hắn muốn đi Los Angeles đúng không, hắn không phủ nhận, còn cười nói mùa hè năm ngoái muốn đuổi theo Giang Lẫm nhưng cuối cùng đành buông bỏ không đi.
*Visa (còn gọi là thị thực hay thị thực nhập cảnh) là một con dấu trong hộ chiếu thể hiện rằng một cá nhân được phép nhập cảnh vào một quốc gia
Khi nói đến chuyện này, Giang Lẫm cảm thấy hơi áy náy, nhưng Quý Minh Luân nói không sao cả, dù sao cũng đã qua rồi, hơn nữa nếu không chia xa một năm thì Giang Lẫm sẽ không thể biết được tình cảm mình dành cho Quý Minh Luân.
Khi máy bay cất cánh, Giang Lẫm thông qua cửa sổ nhìn về phía sân bay Phố Đông dần dần tụt lại phía sau, trong lòng có chút chua xót nói không nên lời.
Hơn một năm trước, cậu cũng rời khỏi đây, nhưng lúc đó cậu vừa xảy ra chuyện với Quý Minh Luân.
Nhưng đó không gọi là chia xa, bởi lúc đó là do cậu đơn phương tránh né Quý Minh Luân, nên khi đó không ai biết cậu đi vào ngày nào cho nên không ai đến tiễn cậu.
Khi đó, cậu chìm trong trạng thái mê man, đầy lo lắng về cuộc sống trong hai năm tới của mình, không giống như bây giờ, Quý Minh Luân ngồi bên cạnh cậu, khi máy bay cất cánh nắm lấy tay cậu.
Cảm nhận được hơi ấm của bàn tay người nọ, Giang Lẫm mỉm cười, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Khi đó Quý Minh Luân cũng đang nhìn về phía cửa sổ, bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ được phản chiếu trong đôi mắt hắn.
"Cậu cười cái gì?" Quý Minh Luân tò mò hỏi.
Giang Lẫm lắc đầu, rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
Bọn họ mua ghế hạng thương gia, mỗi hàng có hai ghế, hơn nữa lại rất riêng tư, cho dù Quý Minh Luân nắm lấy tay cậu cũng không sợ có người khác nhìn thấy.
Cậu nắm chặt tay của Quý Minh Luân, một lát sau mới nói: "Bây giờ thật sự rất khó so với chuyến bay lần trước của tớ.
"
Quý Minh Luân hiểu ý cậu, đồng ý nói: "Ừm, lúc đó khi cậu đến Los Angeles thì tớ mới biết cậu đi.
"
"Khi đó tớ rất muốn bay theo cậu hỏi cho rõ ràng, nhưng khi đó chưa xin được visa, sau khi bình tĩnh lại, tớ rất tức giận nên không muốn đi nữa."
"Giận vì tớ không từ mà biệt sao?" Giang Lẫm hỏi.
Nhìn vết chàm gần như đã hết trên đầu ngón tay của Giang Lẫm, Quý Minh Luân nói: "Tức giận vì cậu quá nhẫn tâm, không thích tớ thì thôi nhưng chúng ta cũng quen biết nhau mười mấy năm mà cậu lại không nói lời nào với tớ, cậu cũng không thèm trả lời tin nhắn của tớ."
"Khi đó tớ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa"
Nói xong lời cuối cùng, Quý Minh Luân có hơi mất tập trung, có lẽ là do đắm chìm trong cảm xúc lúc đó, nụ cười trên mặt cậu cũng không còn, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Thực xin lỗi." Giang Lẫm nhéo nhéo tay hắn, đợi hắn ngước mắt lên nhìn mình mới tiếp tục nói, "Lúc ấy tớ thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
"
"Thật ra..."
Giang Lẫm muốn nói lại dừng lại, Quý Minh Luân hỏi: "Thật ra cái gì? "
Nhìn chằm chằm điện thoại di động đặt trên đùi, một lát sau Giang Lẫm mới thấp giọng nói: "Thật ra khi đó tớ muốn đi vì ngoại trừ việc không biết nên đối mặt với cậu thế nào mà còn là do không biết phải làm sao để đối mặt với chính mình.
"
"Ý cậu là sao?"
Lần này Giang Lẫm im lặng lâu hơn.
Nhìn cậu vẫn không nói được lời nào, Quý Minh Luân bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, tới gần cậu thăm dò hỏi: "Có phải cậu muốn nói thật ra đêm đó cậu cũng có cảm giác đúng không? "
Bị nói trúng tim đen, lỗ tai Giang Lẫm lại nhanh chóng đỏ lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay lo lắng xoắn tay vịn ghế bên trái.
Xem xét toàn bộ phản ứng của cậu, Quý Minh Luân nói: "Vậy xem ra không chỉ có một mình tớ có cảm giác."
Giang Lẫm không thể nhớ lại cảnh tượng đêm đó nữa, bởi vì hiện tại trên máy bay, Quý Minh Luân chỉ bằng một câu đã khiến cậu có phản ứng.
Rút tay mình ra khỏi tay hắn, cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhìn biển mây ngoài cửa sổ để rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu mình, muốn dựa vào cách này để cho cơ thể bình tĩnh lại, nhưng người bên cạnh lại không buông tha cho cậu.
Hơi thở nóng rực phất qua tai cậu, không chịu giữ khoảng cách, thấy cậu không trả lời, Quý Minh Luân liền nói tiếp: "Lúc đầu cậu không đẩy tớ ra, tớ tưởng cậu bị tớ dọa, bây giờ suy nghĩ lại, khi đó cậu để tớ hôn cậu rất lâu.
"
"Lúc hôn cậu không rút lưỡi lại, cậu cũng không đẩy tay đang ôm eo cậu ra" Quý Minh Luân càng nói càng nghiện, "Phải đụng đụng vào cái cậu mới phản ứng lại.
"
Quý Minh Luân hôn lên vành tai nóng bỏng của cậu một cái, cảm thấy bả vai của cậu co rụt lại, không khỏi cúi đầu cười cười, dựa lên vai cậu nói: "Nếu có thể hôn cậu sớm một chút thì tốt rồi, nếu lúc đó cậu không ra nước ngoài, có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau.
"
Giang Lẫm không nói được lời nào.
Cậu nhìn chằm chằm những đám mây bên ngoài cửa sổ, vừa nhắm mắt lại liền phát hiện hốc mắt nóng lên, nhãn cầu hơi cay.
Mỗi lời nói của Quý Minh Luân đều khắc sâu vào tim cậu, mặc dù cuộc trò chuyện này bắt nguồn từ lời thú nhận đột ngột của cậu, nhưng thật ra chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại chủ động nhắc tới chuyện này, điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của cậu một chút nào.
Nhưng khi nghe Quý Minh Luân nói ra những lời thân mật không thể bị người ngoài nghe được ở nơi công cộng, cậu lại có cảm giác kích thích khó có thể diễn tả thành lời, không hiểu sao lại muốn nghe Quý Minh Luân nói nhiều hơn.
Cậu không nghĩ rốt cuộc mình bị làm sao, thế là chỉ có thể đổ lỗi cho sự chia ly sắp tới.
Vì cuộc nói chuyện này mà bầu không khí giữa hai người họ có sự mập mờ khó nói trong suốt mười giờ còn lại của chuyến bay.
Cho dù là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, thậm chí là cùng nhau xem phim, ngay khi màn đêm buông xuống, nhân dịp những người xung quanh nghỉ ngơi, Quý Minh Luân dùng chăn che đi nụ hôn đầy kích thích của bọn họ.
Cảm giác này kéo dài cho đến khi hạ cánh, còn chưa kịp lấy hành lý, Quý Minh Luân đã kéo Giang Lẫm tới toilet gần nhất, hai người cùng vào một phòng, ôm nhau hung hăng hôn môi.
Giang Lẫm chưa bao giờ thấy Quý Minh Luân có nhiều dục vọng như vậy, không thể chạm vào hắn, hắn lại càng muốn, Quý Minh Luân nóng lòng muốn chạm vào cậu, chỉ là nụ hôn bù đắp cho mười mấy tiếng trên máy bay này không cách nào dừng lại được, cuối cùng Giang Lẫm bị hôn đến eo mềm nhũn ra, cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có cách nào ra ngoài gặp người khác được, cậu đẩy Quý Minh Luân ra, điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Khi ra khỏi sân bay, trời đã sáng, Giang Lẫm bắt một chiếc taxi đi tới một khu dân cư gần trường học.
Cậu và Lục Triều thuê nhà ở một khu phố, bức tường được xây bằng gạch đỏ kiểu Mỹ, còn có một sân cỏ nhỏ.
Hai bên đường có trồng những cây bạch quả*, mỗi khi có gió thổi qua, lá cây xanh tươi bắt đầu di chuyển, dưới tàng cây thỉnh thoảng có những thanh niên đạp xe và những người dân dậy sớm dắt chó đi dạo ngang qua.
*Bạch quả, là loài cây thân gỗ duy nhất còn tồn tại trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae
Mặc dù không có vấn đề về ngôn ngữ, nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều xa lạ với Quý Minh Luân.
Nhưng vừa nghĩ tới Giang Lẫm đã từng sống trong môi trường như vậy, hắn lại cảm thấy thân thuộc đến lạ thường, trên đường đi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm này.
Lúc xuống xe Giang Lẫm lấy chìa khóa từ trong túi ra, vừa định mở cửa sắt thì nghe thấy có người kêu một tiếng: "Berial*! "
*Tên tiếng anh của Giang Lẫm
Giang Lẫm quay đầu lại nhìn, đối diện cậu là một gương mặt tràn đầy ngạc nhiên và vui vẻ.
Cậu cũng nở nụ cười với đối phương, tiếp theo liền nhìn thấy đối phương sải bước chạy tới, nhào vào ngực cậu ôm lấy cổ cậu, cả người treo ở trên người cậu.
Quý Minh Luân nhìn thấy liền sửng sốt, phản ứng của Giang Lẫm thì rất tự nhiên, đưa tay ôm lấy eo của đối phương, cười cười dùng tiếng Anh nói một câu: "Em nặng thật*.
"
*những câu in nghiêng là tiếng Anh
Bé gái trong lòng Giang Lẫm khoảng 5,6 tuổi, bé có mái tóc xoăn màu vàng, làn da trắng như tuyết, bé nhào tới hơi mạnh nên cậu phải lùi lại một bước mới có thể đứng vững.
Quý Minh Luân đưa tay đỡ eo Giang Lẫm, bé gái nhìn thấy hắn, bé không thèm phản bác lại câu nói của Giang Lẫm, trực tiếp nhìn về phía Quý Minh Luân nói: "Đây là ai vậy ạ? "
Quý Minh Luân muốn giới thiệu bản thân, còn chưa lên tiếng đã nghe Giang Lẫm giải thích cho bé gái, cô bé nghe xong nở nụ cười với Quý Minh Luân, sau khi nói ra tên mình liền không để ý tới Quý Minh Luân nữa, quay đầu lại nhìn Giang Lẫm và dùng tiếng Trung làm nũng nói: "Em nhớ anh chết mất.
"
Phát âm tiếng Trung của bé rất chuẩn, Giang Lẫm nghe xong lại nở nụ cười, hỏi bé hai tháng nay có chăm chỉ học tiếng Trung không, cô bé nói có, vừa định nói gì thì cánh cửa đằng sau phát ra một âm thanh, tiếp theo cánh cửa bị mở ra, một chàng trai tóc đen mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đi ra.
"Kloey*, anh nhìn xem là ai nè!" Cô bé hưng phấn gọi chàng trai, chàng trai vì nghe được âm thanh nên mở cửa đi ra, vừa ra đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
*Tên tiếng Anh của Lục Triều
Giang Lẫm thả cô bé xuống, đi về phía người đang dựa vào cửa, vươn hai tay ra, ôm chặt lấy đối phương.
Người con trai tóc đen nở một nụ cười dịu dàng quyến rũ, ngoại hình của chàng trai và Giang Lẫm không khác gì mấy, tuổi cũng vậy, nhìn thoáng qua liền thấy sự lười biếng hiện rõ trên mặt cậu trai này.
Quý Minh Luân vẫn còn đang không biết tại sao Giang Lẫm lại đi ôm hết người này đến người khác, sau đó liền nghe cậu trai nhìn mình hỏi: "Cậu ấy chính là Quý Minh Luân đúng không? "
Giang Lẫm quay đầu lại nhìn Quý Minh Luân, gương mặt hắn có sự xấu hổ khó nhìn ra.
"Đúng vậy, để tôi giới thiệu một chút." Trở lại đứng bên cạnh Quý Minh Luân, Giang Lẫm chỉ vào người con trai đang tựa vào cửa nói, "Minh Luân, cậu ấy chính là Lục Triều, là người bạn cùng phòng người Hồng Kông của tớ.
"
Quý Minh Luân nghe Giang Lẫm nhắc tới Lục Triều, cũng biết Lục Triều từng góp không ít sức cho mối quan hệ của bọn họ, vì thế tiến lên chủ động bắt tay Lục Triều: "Xin chào.
"
Lục Triều khẽ bắt tay với hắn sau đó cười cười xoay người nói: "Mau vào đi, tôi đang nấu bữa sáng, hai người đã ăn gì chưa? "
"Lát nữa tôi với cậu ấy sẽ ra ngoài ăn." Giang Lẫm không để Lục Triều xách hành lý giúp mình, đi vào cửa nhìn phòng khách một chút, hỏi, "Ông về khi nào vậy? Sao về mà không nói với tôi một tiếng.
"
Lúc bọn họ nói chuyện, Quý Minh Luân cũng xách hành lý đi theo cậu, ở phía sau Giang Lẫm nhìn lướt qua cách trang trí ở tầng một.
Mặc dù nói Giang Lẫm và Lục Triều thuê nhà ở phố, nhưng biệt thự ở đây một hộ cũng chỉ có 100 mét vuông, chia làm ba tầng, tầng một là khu vực sinh hoạt chung, Lục Triều và Giang Lẫm ở tầng hai và tầng ba.
Tv lớn trong phòng khách đang chiếu một bộ phim truyền hình của TVB, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Quảng Đông, Giang Lẫm quay đầu lại giải thích: "Lục Triều là fan của TVB.
"
Quý Minh Luân gật đầu, Lục Triều vừa mới rời giường không bao lâu, đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, hơi hơi ngửi thấy mùi khét, Giang Lẫm bảo y đi làm việc của mình đi, cùng Quý Minh Luân xách vali lên tầng ba.
Lúc đi qua góc cầu thang, từ cửa sổ chiếu vào một tia nắng, trải trên bậc thang gỗ lim này, Giang Lẫm đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, không biết cậu có cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình hay không, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nói: "Đi thêm một tầng nữa, phòng của tớ ở tầng ba.
"
Sự chú ý của Quý Minh Luân dừng lại trên độ cong của môi Giang Lẫm, một lát sau hắn mới lên tiếng.
Giang Lẫm không nhận ra sự mất tập trung của hắn, sau khi lên tầng ba, cậu mở cửa phòng mình đi vào, vừa mới đặt balo trên vai lên bàn, bỗng nhiên lưng cậu va vào thứ gì đó, ngay sau đó người kia ôm lấy eo cậu, đặt nụ hôn lên gáy cậu.
Trên xe taxi và trong nhà đều bật điều hòa, nhưng Giang Lẫm vẫn đổ mồ hôi, cậu cười né tránh nụ hôn của Quý Minh Luân, quay đầu nhìn cửa phòng đang mở: "Trên người tớ đầy mồ hôi, cậu đừng hôn nữa, cửa còn chưa đóng! "
Quý Minh Luân duỗi chân đạp một cái cửa liền đóng lại, Giang Lẫm bị hắn đẩy đến bên giường, hai người lảo đảo ngã xuống.
Trước khi hôn môi Giang Lẫm, Quý Minh Luân ái muội nói nhỏ: "Người cậu có nhiều mồ hơi hơn lúc tớ hôn cậu không? "
Giang Lẫm nhớ tới những nguyên nhân khiến mình mồ hôi đầm đìa, chợt cảm thấy ngượng ngùng, còn chưa kịp phản bác đã bị bịt miệng lại.
Tình yêu và dục vọng đan xen trong cậu, đó là sự thôi thúc không thể dập tắt hoàn toàn trong nhà vệ sinh ở sân bay.
Mặc dù lo lắng Lục Triều vẫn còn ở dưới lầu, nhưng Giang Lẫm biết khi Lục Triều vào phòng nhất định sẽ gõ cửa, nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là cậu không muốn đẩy Quý Minh Luân ra.
Hai người lăn lộn mấy vòng trên chiếc giường còn chưa kịp thay ga, Giang Lẫm không chịu nổi sự trêu chọc của Quý Minh Luân.
Cậu cuống quít túm lấy cổ tay Quý Minh Luân, dùng chút lý trí còn sót lại của mình muốn Quý Minh Luân đi khóa cửa.
Quý Minh Luân không muốn buông cậu ra, nhưng hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu, liền đi khóa cửa.
Giang Lẫm thả lỏng người, không bao lâu lại bắt đầu căng thẳng, trong lòng Quý Minh Luân run rẩy không ngừng, nhiều lần muốn cắn môi nhưng lại bị đôi môi khác chặn lấy.
Cậu dùng tay trái ôm chặt cổ Quý Minh Luân, trong đôi mắt ngày càng mờ ảo, cậu cảm giác đèn trên trần nhà lay động ngày càng dữ dội.
Quý Minh Luân không ngừng hôn cậu, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cậu, rất nhanh cậu liền cảm thấy khó thở, thân thể không khống chế được mà run lên, cho đến khi cậu bắt đầu nhìn rõ mọi thứ, Quý Minh Luân mới buông môi cậu ra.
Lồng ngực hai người kề sát vào nhau, cả hai phập phồng thở dốc, mồ hôi thấm ướt cả vải áo.
Đáng tiếc mức độ đụng chạm vẫn chưa đủ, Quý Minh Luân lại ôm hôn cậu một hồi lâu, lúc đứng dậy muốn tìm khăn giấy thì cậu nói không cần, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Triều về sớm hơn cậu hai ngày, điện nước đều được cấp lại.
Giang Lẫm tắm nước nóng, sự mệt mỏi của cuộc hành trình đã bị cuốn trôi, lúc đi ra lại thấy rất sảng khoái.
Quý Minh Luân cũng đi vào tắm rửa, khi cả hai xuống lầu đã gần trưa, Lục Triều ôm gối ôm nằm sấp trên sô pha xem phim truyền hình, quay đầu nhìn hai người họ, ẩn ý trong mắt y không nói cũng biết.
Nghĩ đến vừa rồi mình ở trên lầu quá lâu, Giang Lẫm khó tránh khỏi xấu hổ, cũng may Lục Triều biết tính tình cậu nên cũng không trêu chọc cậu, chỉ ấn nút tạm dừng nói: "Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn, không thì buổi trưa ăn ở nhà trước đi? Nói cho ông biết, trong hai tháng nghỉ hè này tôi có học được vài món mới đó.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...