Giang Lẫm đi hai trung tâm thương mại, đi dạo đến khi các cửa hàng đều đóng cửa mới đi ra.
Trong lòng cậu vốn đã rất thích chiếc vòng tay đó, cho dù đi tìm ở các cửa hàng khác cũng không tìm được cái nào vừa ý hơn, sau đó còn nhìn trúng một cái thắt lưng, nhưng cái thắt lưng kia là mẫu demo, chưa chính thức tung ra thị trường.
Trở về phòng khách sạn tắm rửa, cậu ngồi trên giường, mở app mua sắm và tiếp tục lựa vòng tay.
Lúc Quý Minh Luân trở về đã gần hai giờ, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng, cho rằng cậu vẫn thức, đi vào nhìn thì thấy cậu đang nằm sấp ở mép giường ngủ, nửa cánh tay vươn ra bên ngoài, điện thoại di động rơi xuống thảm bên giường.
Khom lưng nhặt điện thoại lên, ánh mắt Quý Minh Luân dừng lại trên hai chân không đắp chăn của cậu.
Trước kia cho dù là đông hay hạ, quần ngủ của Giang Lẫm đều là quần dài, không biết khi ở nước ngoài cậu có còn giữ thói quen đó không mà giờ đây cậu lại mặc những chiếc quần ngắn củn thế này, nếu không chú ý ống quần sẽ giống như bây giờ, bị vén lên trên, lộ ra quần lót màu đen.
Nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ nhiều, Quý Minh Luân đắp chăn cho Giang Lẫm rồi đi tắm, sau đó tắt đèn ngủ.
Bởi vì Đặng Phong trước khi đi ngủ đã phát thông báo trong nhóm du lịch, yêu cầu mọi người tự ăn sáng, nên khi Giang Lẫm thức dậy cũng không lập tức thay quần áo, sau khi rửa mặt thì tiếp tục trở về giường nằm.
Ba ngày trước bọn họ đều đi bộ ngoài trời, nhiệt độ cao của mùa hè đã làm bọn họ kiệt sức, hiện tại nằm trong phòng điều hòa, nhìn trời nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, ngay cả Quý Minh Luân cũng không muốn động đậy, rửa mặt xong uống một chai nước khoáng lớn, hắn cũng cầm điện thoại di động lên giường nằm.
Nhìn hắn mở trò chơi, Giang Lẫm dùng mu bàn chân chạm vào chân hắn: "Buổi sáng ăn gì? "
"Cậu chọn đi, đồ ăn mang đi và bữa sáng của khách sạn đều được."
Quý Minh Luân thuận miệng nói, online liền nhận được lời mời tham gia từ bạn bè.
Giang Lẫm mở app gọi đồ ăn, tìm một cửa hàng gần đó được đánh giá cao, hỏi Quý Minh Luân còn gì khác muốn ăn hay không, Quý Minh Luân nói bánh trứng của KFC.
Đặt hàng xong, Giang Lẫm mở wechat, phát hiện Lục Triều có gửi tin nhắn.
[Đi ra ngoài chơi thế nào rồi? Mọi chuyện ổn chứ? 】
Tuần trước sau khi đồng ý đề nghị đi chơi của Đặng Phong, cậu kể chuyện này cho Lục Triều.
Lúc ấy Lục Triều nói đây là một cơ hội, cậu cũng thấy đây cũng là lúc mình nên nhanh lên, dù sao cũng chỉ còn chưa tới một tháng nữa là cậu phải trở về, nhưng lúc thật sự muốn làm lại rất lo sợ.
Giữa cậu và Quý Minh Luân vốn đã có một tình cảm vô cùng đặc biệt, hiện tại mối quan hệ này đã được hàn gắn gần giống như trước kia, cậu không phân biệt được Quý Minh Luân có còn tình cảm với mình không.
Buổi tối hôm trước khi ra ngoài ăn khuya, cậu có nghĩ tới việc mượn rượu tỏ tình với Quý Minh Luân, nhưng mà mấy lần muốn nói đều bị nuốt ngược lịa vào trong, câu "thích" kia khó nói hơn bất cứ câu nói nào mà cậu nói.
Cũng làm cho cậu cảm giác được lúc Quý Minh Luân thổ lộ với cậu hắn đã rất dũng cảm.
Không biết làm thế nào để đáp lại sự quan tâm của Lục Triều, cậu dứt khoát cầm máy tính bảng tới, thừa dịp có chút thời gian viết một đoạn luận văn.
Đáng tiếc bên cạnh có một tên luôn quấy nhiễu tâm trí mình, cậu ngây người nửa ngày cũng không gõ được gì, cuối cùng bị tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ, đành phải xuống giường lấy đồ ăn.
Người tới là người giao đồ ăn sáng mà cậu đặt, cậu đặt lên bàn, gọi Quý Minh Luân tới ăn, Quý Minh Luân đang chơi đến lúc quan trọng, chưa kịp nghe thấy câu trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Mẹ kiếp, " Quý Minh Luân mắng một tiếng, đáng tiếc tay lại ấn nút nghe, đành phải đặt bên tai nói, "Chuyện gì vậy? "
"Dậy rồi, đang chơi game, lát nữa nói." Vội vàng cúp điện thoại, Quý Minh Luân xoay điện thoại ngang trở lại, sau đó tức giận ném điện thoại lên giường, không thèm mang dép lê đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.
"Thua?"
Vừa nhìn sắc mặt người này cậu đã đoán được, Quý Minh Luân không nói gì nhìn cậu một cái, cầm lấy bánh bao kẹp thịt cắn một miếng lớn, ăn vào mới nói: "Suýt chút nữa đã lật kèo được.
"
Cậu không thể không cười: "Ai gọi vậy?"
"Đặng Di." Quý Minh Luân nhận lấy canh mà cậu đưa tới, cũng không dùng thìa, thổi thổi sau đó bưng lên húp.
"Không nóng à?" Cậu hỏi, Quý Minh Luân lắc đầu, đưa canh cho cậu: "Rất ngon, cậu húp thử xem.
"
Nhìn canh trong bát, Giang Lẫm liền theo tư thế của Quý Minh Luân bưng bát húp một hóp, tiếp theo rút khăn giấy lau miệng: "Không tệ lắm, cậu ăn đi.
"
Quý Minh Luân quan sát phản ứng của cậu, còn chưa nhìn ra manh mối đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
"Chắc là người giao bánh trứng KFC."
Giang Lẫm đi ra mở cửa, anh trai ngoài cửa đang tìm hóa đơn, cậu khom lưng đối chiếu với đồ ăn của đối phương, không chú ý tới cửa thang máy cách đó không xa có một người đi ra, sau đó nhanh chóng dừng lại, sửng sốt rồi lại đi vào thang máy đang đóng lại.
"Ngài đối chiếu một chút, tổng cộng hai bánh trứng và hai ly latte đá." anh trai nói.
Giang Lẫm tiếp nhận thức ăn và nước, nói lời cảm ơn với đối phương au đó đóng cửa lại, anh trai đi tới trước thang máy phát hiện cửa vẫn mở, sắc mặt của cô gái bên trong rất khó coi.
Không rõ cô gái kia là ai, nhưng cô gái đi ra sau khi người giao hàng vào thang máy.
Bước nhanh đến cửa phòng vừa rồi, Đặng Di nhìn số nhà.
7019, là phòng của Quý Minh Luân, vậy Giang Lẫm sao lại mặc quần áo ngủ đứng ở cửa phòng, còn nhận đồ ăn bên ngoài?
Nhớ lại bộ dạng đầu bù tóc rối của Giang Lẫm, còn mang dép lê, Đặng Di bỗng nhiên nghĩ có phải mấy ngày nay Giang Lẫm ở chung phòng với Quý Minh Luân không?
Nghĩ đến điều này, gương mặt cô càng khó nhìn hơn, nhất là khi nghĩ đến xu hướng tính dục của Quý Minh Luân, vì thế bước nhanh đến cửa phòng 7003 ở đầu kia, gõ một lát cũng không nghe thấy có người trả lời, cô gọi điện thoại cho Thân Nhiên, Thân Nhiên nhận điện thoại, đầu dây bên kia hơi ồn.
Biết Thân Nhiên ở bên ngoài ăn sáng, cô hỏi Giang Lẫm có ở trong phòng không, mình muốn mượn bộ sạc.
Thân Nhiên không nghi ngờ gì, nói Giang Lẫm chắc vẫn đang ngủ, bảo cô không cần đi lên, tìm người khác mượn đi.
Lúc cúp điện thoại, Đặng Di hít sâu vài hơi mới tỉnh táo lại.
Có phải lúc Thân Nhiên ra khỏi cửa, Giang Lẫm vẫn còn đang ngủ, sau đó mới đến phòng của Quý Minh Luân?
Có lẽ Giang Lẫm chỉ ăn sáng cùng Quý Minh Luân mà thôi.
Mấy ngày nay Giang Lẫm rõ ràng là thân thiết với Đặng Phong hơn, tối hôm qua lúc chơi bi-a cô còn bí mật hỏi Đặng Phong có thích Giang Lẫm hay không, Đặng Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ bảo cô đừng nói lung tung.
Mà Giang Lẫm cũng không lạnh nhạt hay xa cách với Đặng Phong, cho nên cô cũng không nghi ngờ Giang Lẫm và Quý Minh Luân.
Sau khi thuyết phục chính mình như vậy, Đặng Di đi xuống lầu, đến nhà hàng khách sạn ăn sáng.
Nhưng hơn nửa ngày kế tiếp cô đều không có tâm trạng vui chơi, một mực âm thầm quan sát Quý Minh Luân và Giang Lẫm.
Hành trình hôm nay là thủy cung, không ở ngoài trời giống như những ngày trước, hầu hết thời gian ngày hôm nay bọn họ đều ở trong không gian máy lạnh, mọi người đều rất thoải mái.
Có lẽ là do trước mặt người khác, hai người kia cũng không có tiếp xúc nhiều, cô chỉ phát hiện họ có vài lần trao đổi ánh mắt, nhưng trong phút chốc liền bỏ lỡ nhau.
Thi Hiểu Mân thấy cô luôn thất thần, buổi chiều lúc nghỉ ngơi kéo cô sang một bên hỏi có chuyện gì xảy ra, cô rất muốn Thi Hiểu Mân giúp đỡ, lại không muốn nói ra sợ mình sẽ mất mặt, đành phải nhịn xuống, âm thầm quan sát nhiều hơn nữa, kết quả buổi tối trở lại khách sạn lại phát hiện Giang Lẫm vào phòng Quý Minh Luân.
Cô ở bên ngoài canh chừng đến hai giờ cũng không thấy Giang Lẫm đi ra, sáng sớm hôm sau lại đi quan sát tiếp, quả nhiên, tám giờ Giang Lẫm ăn mặc chỉnh tề bước ra cùng với Quý Minh Luân.
Nhìn một lát, Đặng Di dùng ngón cái cầm điện thoại di động từ chối cuộc gọi từ Thi Hiểu Mân, lồng ngực giống như có thứ gì đè nén, khó chịu đến mức không thở nổi, hết lần này tới lần khác nghĩ đến cảnh tượng mình vừa thấy.
Vừa rồi khi mở cửa, Giang Lẫm xoay người nhận lấy mũ bóng chày Quý Minh Luân đưa tới, Quý Minh Luân giúp cậu lấy những cộng tóc phía sau, biểu cảm của hắn là sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy qua.
Sau khi điện thoại của Thi Hiểu Mân bị cúp máy, Đặng Phong cũng gọi tới, cô vẫn không nghe máy, cho đến khi Quý Minh Luân gọi cho cô.
Sáng nay phải đến Bảo tàng Binh Mã, buổi trưa ăn cơm xong phải trở về Hạ Môn.
Để thuận tiện cho việc chuyển xe, Đặng Phong đã thuê một chiếc xe trước, hành lý của mọi người đều được đặt trên xe.
Lúc Quý Minh Luân gọi điện thoại, tất cả mọi người đều ở đại sảnh chuẩn bị trả phòng, chỉ có Đặng Di là không thấy đâu.
Nhìn cuộc gọi điện thoại bình thường mình chờ đợi nhất nhưng bây giờ thì khác, tâm trạng của Đặng Di cực kỳ phức tạp, nhưng cô không nỡ cúp máy, sau khi nghe máy, cô nói mình sẽ lập tức xuống.
Mười mấy phút sau, Đặng Di kéo vali đi ra khỏi thang máy, những người khác đã ngồi lên xe, chỉ có Đặng Phong và Quý Minh Luân đứng ở bên cạnh quầy lễ tân nói chuyện.
Nhìn thấy cô đến, Đặng Phong lập tức đi về phía cô, nhận lấy vali nói: "Em đi đâu vậy, em cũng biết lịch trình ngày hôm nay rất nhiều mà.
"
Đặng Di không hé răng, liếc mắt nhìn Quý Minh Luân sau đó đi ra ngoài.
Đặng Phong cũng không tiếp tục hỏi, đến quầy lễ tân trả phòng cho cô, Quý Minh Luân thì đi theo phía sau cô lên xe.
Chiếc xe này rộng hơn chiếc xe lúc đầu khi mọi người tới, ngoại trừ Thi Hiểu Mân và Vương Thích ngồi chung ra, những người còn lại đều ngồi một mình.
Đặng Di đi đến hàng cuối ngồi, Thi Hiểu Mân cũng không ngồi cùng Vương Thích, đến bên cạnh cô ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi cô đã đi đâu, sao mặt lại khó coi như vậy.
Nhìn Quý Minh Luân ngồi xuống một, Đặng Di nói một câu "Không có gì", nhắm mắt lại.
Rất nhanh Đặng Phong cũng lên xe, Đặng Di lại mở mắt nhìn, Đặng Phong nói mấy câu với tài xế, xe khởi động sau đó xoay người, chọn vị trí bên cạnh Giang Lẫm ngồi xuống.
Trên đường Đặng Phong thỉnh thoảng sẽ nới chuyện với Giang Lẫm, Giang Lẫm rất mong đợi về hành trình hôm nay, trước khi tới Tây An cậu đã xem qua một ít giới thiệu và video liên quan đến binh mã*, mà Đặng Phong cũng nói về chuyện này, bởi vậy nên hai người trò chuyện sôi nổi hơn trước rất nhiều.
*Đội quân đất nung hay Tượng binh mã Tần Thủy Hoàng là một quần thể, bằng đất nung gần.
Đội quân đất nung được phát hiện ngày 29 tháng 3 năm 1974 gần thành phố , tỉnh , tây bắc Trung Quốc.
Trong quá trình tham quan bảo tàng, Đặng Phong luôn đi bên cạnh Giang Lẫm.
Giang Lẫm thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn Quý Minh Luân, khác với mấy ngày trước, hôm nay Quý Minh Luân chưa từng nhìn cậu, mỗi lần cậu nhìn qua, Quý Minh Luân không phải đang xem triển lãm mà là nói chuyện với Thân Nhiên, ngược lại Thân Nhiên lại nhìn cậu vài lần.
Giang Lẫm cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Thân Nhiên đến từ khoa lịch sử, có lẽ Quý Minh Luân cũng tập trung xem giống cậu, liền không nghĩ nhiều.
Vì thời gian xếp hàng lâu hơn dự kiến, mọi người rời bảo tàng liền lên xe đi đến sân bay, họ dùng bữa trưa tại sân bay.
Lúc ăn cơm Đặng Phong gắp cho Đặng Di một miếng sủi cảo, thấp giọng hỏi có phải tâm trạng không tốt hay không, ánh mắt Đặng Di nhìn anh có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, Đặng Di lắc đầu, chỉ nói có chút mệt mỏi.
Sau nhiều ngày chơi tiếp xúc với nhiệt độ cao sẽ rất mệt mỏi, Đặng Phong liền không hỏi tiếp, sau khi ăn xong mọi người cùng nhau lên máy bay ngồi, Đặng Phong muốn hút thuốc, Quý Minh Luân và Thân Nhiên đều không muốn động đậy, chỉ có Vương Thích đi chung với anh đến khu hút thuốc.
Thi Hiểu Mân đang lướt điện thoại ở bên cạnh Đặng Di, thỉnh thoảng lại cười một tiếng, điều này làm cô rất mệt mỏi, lấy ta nghe ra, muốn đeo nhưng phát hiện tai nghe Bluetooth hết pin, liền lấy balo bên cạnh, muốn tìm tai nghe của Đặng Phong dùng, vừa mới mở khóa liền nhìn thấy một cái túi xách nhỏ được đóng gói tinh xảo.
LOGO bên ngoài là nhãn hiệu trang sức, cô cảm thấy kỳ lạ, lại mở hộp ra xem, nhất thời quay mặt nhìn về phía của Giang Lẫm.
Hai đêm hôm trước Giang Lẫm chọn chiếc vòng tay này, lúc ấy sau khi bị bọn họ bắt gặp, Giang Lẫm còn rất ngượng ngùng, khi cô hỏi thích sao không mua, Giang Lẫm nói chỉ xem một chút.
Hiện tại chiếc vòng tay này đang ở trong túi Đặng Phong, với sự hiểu biết của cô đối với Đặng Phong, Đặng Phong không phải là người thích đeo trang sức, cho nên Giang Lẫm muốn tặng cho Đặng Phong, bởi vì bị bọn họ bắt gặp cho nên sau đó mới mua?
Nếu thật sự có thể tặng một chiếc vòng tay đắt tiền như vậy, xem ra tiến triển của hai người bọn họ còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.
Vậy Giang Lẫm và Quý Minh Luân đang xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ cậu đang quen cả Quý Minh Luân và Đặng Phong?
Nắm chặt túi, Đặng Di cũng không đợi được Đặng Phong trở về, cầm lấy balo đi về phía khu hút thuốc.
Vương Thích đang gọi điện thoại, lúc Đặng Di đi qua chỉ có một mình Đặng Phong hút thuốc, nhìn cô cầm balo của mình tới, Đặng Phong không biết cô định làm gì, kết quả nghe cô há mồm hỏi: "Vòng tay trong đây có phải Giang Lẫm tặng anh không? "
Kéo khóa ba lô ra nhìn thoáng qua, Đặng Phong hỏi ngược lại: "Em mở balo của anh ra làm gì? "
"Em đang tìm tai nghe thì thấy, " Đặng Di sốt ruột nói, cũng không giảm âm thanh lại hỏi một lần, "Có phải anh ta tặng hay không? "
Đặng Phong cảm thấy khó hiểu, nhưng giọng của Đặng Di quá lớn nên đã lôi kéo sự chu ý của hai người đàn ông đang hút thuốc ở bên cạnh, ngay cả Vương Thích cũng chú ý, lo lắng Vương Thích sẽ nghe ra gì đó nên Đặng Phong dập điếu thuốc, không kiên nhẫn nói: "Không phải anh nói em đừng quan tâm đến chuyện này sao, đừng nhiều lời.
"
Không cho Đặng Di cơ hội hỏi lại, Đặng Phong xách balo đi qua, Đặng Di tức giận đến run tay, thấy Vương Thích đang nhìn chằm chằm mình, dứt khoát đi vào toilet nữ để bình tĩnh lại, cho đến khi Thi Hiểu Mân gọi điện thoại thúc giục cô lên máy bay cô mới trở lại.
Trên đường trở về chỗ ngồi của mọi người cũng kế kế nhau, lại là thời gian tốt nhất để ngủ, tất cả mọi người đều dựa vào lưng ghế ngủ.
Sau khi hạ cánh Thi Hiểu Mân và Vương Thích đi một mình, những người khác gọi một chiếc taxi rồi trở về nội thành.
Nhà Thân Nhiên và Giang Lẫm đều ở hướng ngược lại, vì vậy họ lên xe taxi bên đường, Đặng Phong bảo tài xế đi chậm một chút, xe khởi động.
Từ lúc ở sân bay đến bây giờ Quý Minh Luân không nói gì, chỉ đeo tai nghe nghe nhạc và ngắm nhìn khung cảnh, Đặng Phong thì cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại di động, Đặng Di thỉnh thoảng đánh giá hai người bọn họ, đến dưới lầu nhà Quý Minh Luân, Đặng Di xuống xe theo, nói muốn nói chuyện với Quý Minh Luân, để Đặng Phong trở về trước.
Đợi xe đi xa, Quý Minh Luân nhìn cô hỏi: "Muốn nói gì?" "
Đặng Di nhịn cả một quãng đường, liền nhịn không nổi nữa, hiện tại bốn phía không có người, cô cũng không có kiên nhẫn gì trực tiếp hỏi: "Chuyến đi này anh ở chung phòng với Giang Lẫm đúng không? "
Không ngờ Đặng Di sẽ phát hiện ra chuyện này, nhưng Quý Minh Luân cũng không phủ nhận: "Phòng của tôi lớn hơn một chút nên mới để cho cậu ấy tới ở, cô đừng nghĩ bậy bạ.
"
Đặng Di hiển nhiên không tin, thấy Quý Minh Luân không chút do dự muốn rời đi, cô lại tiến lên hai bước chắn ở phía trước: "Cho dù lời anh nói là thật, vậy em nói cho anh biết một chuyện, mối quan hệ của Giang Lẫm với anh trai em vốn là mối quan hệ đó, anh và anh ấy tốt nhất đừng qua lại với nhau nữa, nếu anh cũng để ý anh ấy thì cũng nên suy nghĩ một chút đi.
"
Mở khóa điện thoại, Đặng Di đưa cho Quý Minh Luân.
Trên màn hình là một đoạn video dài mấy giây, chụp chiếc lắc tay trong balo của Đặng Phong, âm thanh xung quanh là tiếng thông báo của sân bay.
"Đây là trong balo của anh trai em, sợ anh không tin nên chụp cho anh xem, là Giang Lẫm tặng cho anh ấy."
Lời editor:
Nói ra thì nghiệp chớ tức cái mình hai anh em họ Đặng ghê, một người thì không chịu giải thích, một người thì nhiều chuyện.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...