“Rồi bây giờ nói đàng hoàng xem nào.”
Lâm Tĩnh gắp một miếng thịt lớn, lại gắp một miếng cơm lớn bỏ vào miệng, chóp chép nhai, đánh mắt nhìn thằng bạn đã bị cậu áp chế cho ngoan ngoãn ngồi im.
“Họ tên, tuổi?”
“Hà Cảnh Thư, 26, nam….”
Lâm Tĩnh lại mém tý nữa phụt hết cơm vào mặt hắn.
Từ bao giờ mà bạn của mình đổi tính hướng vậy? Lại còn lái máy bay?
“Đẹp nên được tất!”
“Là đẹp chỗ nào? Lúc có mặc đồ hay không mặc đồ?”
“Cả hai, hihi, nhưng không mặc gì vẫn đẹp hơn!”
Lâm Tĩnh thở dài thườn thượt không thèm quan tâm đến kẻ đang tự mình đen tối suy nghĩ gì đấy, rồi lại một mình quắn quéo gì đấy.
“Được rồi, bình tĩnh đi.
Nói tiếp!”
Hứa Minh Đường điều chỉnh bản thân lại một chút, nghiêm túc khai báo.
“Thì như mọi lần, hôm đó đang trong nhà vệ sinh tự dưng ảnh ôm tao từ phía sau, xong khóc lóc ăn vạ, xong hôn nhau, xong về khách sạn.”
“Ừ” Xúc một thìa cơm, ăn.
“Tưởng sẽ như những lần khác, chỉ là qua giường bình thường thôi nhưng không.
Tao như kiểu bị dính ngải ấy mày, nhìn ai cũng ra Thư Thư, xong rồi định làm tình với người khác để giải tỏa cảm xúc nhưng không thấy hứng thú mày ạ.”
“Ừ”
Lâm Tĩnh đã ăn xong cơm, rót ly nước uống rồi ngả lưng ra sau một tý, tiếp tục nghe bạn thân nói về người tình của nó.
“Xong lại có cơ hội gặp nhau, xong lại ịch ịch tiếp! Nói chung là mê.
Giờ tao bắt anh ấy về làm thư ký của tao rồi!”
Lâm Tĩnh cũng chẳng lạ gì cái lối sống buông thả của bạn mình, chỉ là lần đầu cậu thấy hắn đặc biệt có hứng thú với một ai đó, đến mức đem người ta về làm thư ký của mình.
“Anh ấy xinh lắm mày ơi, nói hơn tao 1 tuổi chắc mày không tin nổi luôn.
Vẻ ngoài trong sáng như là thiên sứ, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.”
“Ngon vậy thì có chia sẻ cho bạn đây dùng với không?”
“Có cái *bíp *bíp (ngôn ngữ chợ búa không tiện đề cập)”
“Tao dùng chung với người khác đã thấy bực lắm rồi, mày còn định làm người thứ ba sao?”
“Vậy là mày với Lý Đông Doanh cùng chơi đùa Hà Cảnh Thư?”
“Không, tao với người yêu của ảnh!”
“Người yêu? Người có chủ rồi thì mày động vào làm gì nữa!”
Ban đầu cậu tưởng người tên Hà Cảnh Thư đó tiếp cận bạn mình giống như những người khác, rồi may mắn hợp gu Hứa Minh Đường nên một bước bay lên trời.
Nhưng không ngờ lại không phải tình huống như vậy.
Lâm Tĩnh có chút bực bội.
Hắn làm như vậy là đang phá hoại hạnh phúc của người khác, chẳng đúng với nguyên tắc của hắn gì cả.
“Nhưng thằng người yêu kia khốn nạn quá, không nỡ để ảnh chịu dày vò”
Lâm Tĩnh lại nhếch mép cười khẩy.
Thế ở cạnh mày không khổ chắc? Mày lại cái kiểu thấy thú vị nhất thời, sau này chán rồi thì bỏ không chơi nữa.
Lỡ mà Hà Cảnh Thư thích mày thật, xong bị mày đá đít thì tốt nhất là cứ yêu cái thằng kia còn hơn.
“Mày ngắm xem mày có tốt đẹp hơn ai kia không?”
“Ít ra thì tao giàu!”
Nói vậy thì đúng rồi! Lâm Tĩnh nhún vai không biết nên phát biểu gì nữa.
Cậu sao lại không nhận ra giọng điệu thích thú khi nói về người kia của hắn, dù là mới gặp hai lần nhưng có vẻ như hắn biết rõ về anh lắm mà hỏi cái gì cũng thấy trả lời trôi chảy.
Nhìn Hứa Minh Đường vẫn đang phấn khích, Lâm Tĩnh nghĩ rằng chắc thằng bạn của cậu chỉ là hứng thú nhất thời vì đổi đối tượng quan hệ sang nam, chứ bài học cuộc sống sâu sắc từ mối tình trước lý nào nó lại quên được?
—————-
Cảnh Thư thẫn thờ nằm trên giường mông lung suy nghĩ về cái chức danh thư ký mình mới có được.
Hứa Minh Đường cho anh chức vị này hẳn là để tiện cho hắn ôm suy nghĩ xấu xa với anh chứ hắn có biết gì về năng lực làm việc với chuyên môn của anh đâu.
Cảnh Thư không biết có nên nhận lời không nữa?
Dù sao hiện tại cũng đang thất nghiệp rồi, không có việc làm thì lấy đâu ra tiền trả nợ với trang trải cuộc sống bây giờ, còn tiền học của Diệp Thái.
Nhưng nếu đồng ý với hắn có khác gì thả hổ về rừng đâu, không biết hắn sẽ làm ra những trò gì với anh.
Cảnh Thư thở dài một hơi, tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng luôn.
Ở công ty cũ bị lão sếp sàm sỡ, còn ở công ty mới, liệu có bị cho khoả thân ngắm thành phố từ văn phòng trong vòng tay giám đốc Hứa không nhỉ?
Qua hai lần tiếp xúc, anh đánh giá rằng Hứa Minh Đường đang rất có hứng thú với anh, muốn trêu đùa, tán tỉnh anh.
Hay cứ để cho hắn chơi đùa một thời gian, dù sao thì bọn nhà giàu cũng hay như vậy, thích thú với cái gì sẽ tìm mọi cách có được, đến lúc chán rồi thì vứt bỏ.
Anh cũng cho là hắn sẽ chẳng thấy thú vị lâu đâu vì Cảnh Thư tự thấy mình không hấp dẫn đến mức khiến ai đó say đắm, khao khát có bằng được.
Cảnh Thư tặc lưỡi sau khi thoang thoáng suy nghĩ ra và ngầm đồng ý với quyết định vào SSS.
“Trong thời gian đó phải cố mà tìm được việc đấy Thư Thư à!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...