Qua một tuần, lớp 12A3 có tin đồn khá xôn xao.
Nói là từ một lần cá cược. Tin được truyền ra ngoài, nhân vật phong vân của khối 12 Mạc Khả Diễm, thua dưới tay học sinh năng động nhất khối Mã Tiểu Dã, thật sự xăm lên người tên của đối phương, hơn nữa lại là loại xăm vĩnh viễn.
Có vài người không tận mắt chứng kiến, căn bản không tin, dù sao da tóc trên cơ thể đều được cha mẹ ban cho, một khi đã xăm lên chút dấu vết sẽ phải mang theo cả đời; có người hâm mộ dũng khí của cô, nói ngày đó cô cố ý chơi bóng thua, mượn thân thể khắc tên, thật ra là vì theo đuổi Mã Tiểu Dã; còn có người nói, hai người là bạn tốt, Mạc Khả Diễm tính cách ương ngạnh, nói là làm, cô khắc tên lên cơ thể, chỉ vì thực hiện lời hứa.
Tóm lại, mọi tin đồn, qua nhiều lời kể mà xuất hiện vài phiên bản.
Mã Tiểu Dã biết được điều này trước, chạng vạng hôm đó, sân trường ngày cuối tuần tương đối vắng vẻ.
Cậu hẹn Lương Húc tới chơi bóng rổ một lát, hai người ngồi bên sân nghỉ ngơi.
Mạc Khả Diễm từ phía xa đi đến, lúc nói ra chuyện này, Lương Húc ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa đã rớt cằm, ồn ào muốn xem cô xăm tên ở chỗ nào.
"Ở cánh tay." Mạc Khả Diễm nói.
"Mau cho tớ xem."
"Cậu cút đi." Cô cười mắng: "Trời đang lạnh như thế này?"
"Chỉ xem một tí thôi, tớ muốn biết muốn biết."
"Tớ vừa mới xăm, còn đang dán băng mà."
Mã Tiểu Dã đứng bên cạnh trước sau chưa nói một lời, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Nói mấy câu đuổi Lương Húc đi, hai người tìm một nơi không có gió ngồi xuống, Mạc Khả Diễm cởi áo khoác, xé miếng băng trên bả vai xuống cho cậu xem.
Ba chữ "Mã Tiểu Dã", rồng bay phượng múa, quấn quanh là một ít hoa văn phức tạp. Vừa mới xăm xong, làn da còn chưa hết sưng đỏ.
Trong ấn tượng của cậu, ngày đó hình như chưa nói được mấy câu, nhưng Mã Tiểu Dã lần đầu tiên hôn cô, có chút xúc động, có chút phấn khích.
Cô không giống với Lý Cửu Lộ, Cửu Lộ giống nước, nếu không có gì lạ sẽ bình thản yên lặng mà chảy xuôi, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một sức mạnh cường đại, có thể chở thuyền, đương nhiên cũng có thể làm lật thuyền. Cô trốn qua kẽ hở ngón tay cậu, bắt không được, cũng chưa bao giờ thuộc về cậu, trong cơ thể cô lộ ra một chút u sầu, thiếu mất sự tươi sáng, cởi mở nên có của tuổi này.
Nhưng Khả Diễm lại hoàn toàn ngược lại, cô giống ngọn lửa nóng, dũng cảm, nóng bỏng bùng cháy tuổi thanh xuân của chính mình, chỉ hôn môi cũng có thể phóng ra một loại năng lượng.
Vì thế khiến cho mầm non vừa mới chui ra từ lòng đất trong lòng cậu nhanh chóng phát triển, mười bảy mười tám tuổi, hướng tới và tìm kiếm, chịu không được nửa điểm hấp dẫn.
Khi Mã Tiểu Dã đạp xe về nhà, tâm trí mới bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến Lý Cửu Lộ, trong lòng tràn ngập áy náy.
Xe ngoặt một cái, đã tới cổng viện dưỡng lão.
Đã cuối mùa thu, sắc trời càng nhanh tối, ven tường có một chiếc mô-tô đang đỗ lại, có một người đàn ông từ trên xe đi xuống, khom lưng mượn gương trước sửa sang lại tóc mái.
Anh mặc áo khoác đen và quần jean, vừa gõ cửa vừa châm một điếu thuốc, nửa người dựa vào tường, chân dài bắt chéo.
Mã Tiểu Dã rụt lại về phía sau, nhận ra anh là người đã đưa Lý Cửu Lộ về nhà trong đêm mưa.
Cậu cách khá xa, láng máng nghe anh lên tiếng, người kia sau đó nhanh chóng dập điếu thuốc, lại đi soi gương trước mô-tô, khẽ liếm đầu ngón tay, vuốt vuốt tóc mái.
Không lâu sau, cửa nhỏ từ bên trong đẩy ra, Lý Cửu Lộ ngó đầu ra.
Cửu Lộ trong lòng dự cảm sẽ là anh, cho nên khi mở cửa không mấy kinh ngạc.
Mùi thuốc lá xộc vào mũi cô, Cửu Lộ nắm then cửa, cơ thể chắn trước khe hở, giọng điệu nghiêm túc: "Viện dưỡng lão đã đóng cửa, muốn thăm phải đợi ngày mai."
Trì Kiến nhướng mày: "Giả vờ không quen tôi à?"
Cửu Lộ ngập ngừng nửa phút: "Chúng ta thật sự không mấy quen thuộc."
"Ngày đó lúc cô muốn tôi giữ bí mật, cũng không có thái độ này." Anh chỉ trời mưa đêm đó, thấy hai người hôn má bên đường.
"Anh định lấy việc này uy hiếp tôi trong bao lâu?"
Trì Kiến nửa vờ nửa thật: "Đến lúc cô kết thúc yêu sớm."
"......"
Lý Cửu Lộ trừng mắt nhìn anh, nửa ngày cũng không chuyển mắt.
Trì Kiến từng thấy được ánh mắt giận hờn của cô, làm anh khó có thể nhìn thẳng lại không muốn rời đi, tâm tình này quá mâu thuẫn, ngẫm cũng không hiểu tại sao đôi mắt này lại trong trẻo như vậy, đồng thời lại ẩn chứa vô vàn lời muốn nói.
Anh không khỏi nhớ tới ngày nhìn thấy thân hình màu đen tự do bơi lội trong nước, dịu ngoan, trầm lặng, đồng thời lại tràn ngập cảm giác thần bí, cảm giác này rất giống khi thỉnh thoảng nhìn thấy sinh vật khổng lồ dưới đáy đại dương.
Trì Kiến bị ý nghĩ của chính mình làm bật cười, không nhịn được nắm tay chống lên môi, cười thầm hai tiếng.
Cửu Lộ càng khó chịu, môi mím thẳng tắp: "Tôi đóng cửa đây." Cô buồn bực nói.
"Đừng, đừng." Trong lòng Trì Kiến có sợi lông chim quét tới quét lui, mặt căng ra: "Không trêu cô nữa, tôi tới thăm bà ngoại."
Lý Cửu Lộ cố gắng không di chuyển.
Anh liếm liếm khóe miệng: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, dễ xảy ra chuyện xấu lắm."
Trì Kiến lấy bàn tay che đôi mắt của cô, nhẹ nhàng đẩy về phía sau, cầm cổ tay cô, tách ngón tay cô ra khỏi then cửa.
Lý Cửu Lộ trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, khi anh cầm tay dắt đi, người đã bước vào trong viện.
Đột ngột xảy ra đụng chạm làm Cửu Lộ rất thẹn thùng, hơn nữa, giọng điệu vừa rồi anh dùng để nói chuyện, có chút trầm thấp, có chút bất đắc dĩ, còn có chút...... Mê hoặc lòng người.
"Bà ngoại tôi đâu rồi?" Anh làm như không có việc gì.
Lý Cửu Lộ điều chỉnh bản thân: "Bà đang xem TV."
Cô xoay cổ tay, thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy của anh, nhìn nhìn anh, từ túi quần lấy ra một chiếc kẹo cao su nhỏ: "Mùi thuốc lá của anh quá nồng. À mà..." Cô nhàn nhạt nói: "Thật ra tôi đã mười tám, không tồn tại yêu sớm như lời anh nói."
"Hửm?" Trì Kiến nhướn lông mày nhận lấy kẹo cao su, cười đến vô hại.
"Tôi đi học muộn."
"À."
Trì Kiến như suy nghĩ điều gì gật gật đầu, vừa nhấc mắt, Lý Cửu Lộ không chờ anh, đã sớm đi vào.
Một số cụ già có thói quen ngủ muộn, tụ tập ở trung tâm giải trí, đang xem TV. Phòng khách rộng rãi, ở giữa đặt một cái bàn gỗ thông dài, một bên là cửa sổ, sườn mặt tường bên đối diện lắp một cái TV.
Các cụ già ngồi xung quanh bàn dài, đôi mắt đồng loạt nhìn về một phía.
Trì Kiến liếc mắt một cái, nhìn thấy bà ngoại ngồi phía sau cùng, bước nhanh đến: "Ồ, để con xem một chút, đây là bà ngoại nhà ai nào?"
Bà ngoại ngẩng đầu đoán một lát, cười rộ lên: "Tiểu Kiến tới à!" Thỉnh thoảng khi bà không ngốc nghếch, vẫn sẽ nhận ra anh.
"Là con ạ, bà ngoại." Trì Kiến ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói.
Lý Cửu Lộ đứng cách đó không xa, lần đầu tiên nghe anh dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói chuyện, không mang theo một chút lưu manh và lỗ mãng.
Cô bê ghế đến, đặt phía sau anh.
Bảo vệ ở bàn đằng sau cắt trái cây, Cửu Lộ đang định ra giúp đỡ, bị tiếng đập cửa cắt ngang, trái cây mới cắt được một nửa.
Cô bê đĩa trái cây đã cắt xong đến bàn dài, chia cho mỗi cụ già một ít.
Chia xong một vòng, cô đi đến bên cạnh Trì Kiến: "Bà ơi, bà ăn dưa ngọt đi ạ." Có thêm một người, Cửu Lộ tự nhiên lấy ra hai miếng, đặt lên cái đĩa trước mặt bà ngoại.
Trì Kiến giương mắt, hướng phía cô cười rộ lên.
Tầm mắt Lý Cửu Lộ bị anh hấp dẫn. Lúc anh cười nhạt, cạnh khóe miệng có núm đồng xu nho nhỏ, hơn nữa chỉ bên trái mới có.
Cửu Lộ bỗng nhiên ngứa tay, muốn lấy đầu ngón tay chọc cho nó sâu hơn một chút. Khi ý thức được có suy nghĩ này, cô giấu tay đi, trộm cuộn tròn ngón tay rồi nắm chặt.
Trì Kiến: "Cho tôi hả?"
"Anh không muốn ăn à?"
Đôi mắt anh dính lấy khuôn mặt cô, cắn dưa: "Có ngọt không?"
Cửu Lộ ánh mắt nhàn nhạt: "Anh không nếm được à?"
Cô nói xong định quay đầu đi, bị bà ngoại gọi lại ngồi cùng. Mấy ngày nay ngồi ở đây, ngẫu nhiên cũng có giao tiếp, Lý Cửu Lộ tiếp chuyện với các cụ già, trong lòng không có vướng mắc, tươi cười cũng chân thành hơn rất nhiều. Bà ngoại khi ngốc nghếch khi tỉnh táo, vẫn nhận ra cô.
Bà cách Trì Kiến kéo tay cô: "Nha đầu, ngồi xuống cùng ăn với bà."
Phía sau bà Tôn cũng nói: "Vài ngày không gặp con, học tập bận lắm hả?"
Cửu Lộ nói: "Vâng ạ, con sắp có bài kiểm tra tháng, cả ngày hôm nay đều ở trong phòng làm bài tập, mẹ con muốn con thả lỏng một chút, tới đây tiếp chuyện cùng mọi người."
"Bé ngoan." Bà Tôn nói: "Mau ngồi xuống đây, chúng ta xem TV."
Cửu Lộ cười cười, vừa định từ chối. Trì Kiến chân dài duỗi ra, từ phía sau ngoắc một cái ghế tới đây, đặt dưới đầu gối của cô. Lại nhấc chân lên phía trước đụng chạm nhẹ nhàng, Cửu Lộ hạ đầu gối, đặt mông ngồi lên trên ghế. Vì giữ cơ thể cân bằng, cô dựa vào bả vai anh, hai người dựa gần nhau, bị kẹp ở giữa bà Tôn và Trần Anh Cúc.
Ngồi xuống gặp phải tình huống ngượng ngùng. Cô xê dịch sang bên cạnh.
"Thật sự làm đề cả ngày à?" Trì Kiến hơi cong người, tiến đến bên tai cô.
"Đúng vậy."
"Nói dối thuần thục thế."
Lý Cửu Lộ không để ý đến anh.
Vài giây sau, trên môi chợt lạnh, cô theo bản năng khép môi liếm xuống, hương vị ngọt ngào.
Trì Kiến thấy cô ngồi im, lại chạm chạm: "Ăn dưa nào."
Lý Cửu Lộ ngửa đầu ra sau nhận lấy, nửa ngày mới cắn xuống.
Có ánh mắt vẫn luôn nhìn bên mặt cô, cô dần dần thắng không nổi, quay đầu: "Làm sao vậy?"
"Có ngọt không?"
"......" Cửu Lộ nhìn khóe miệng của anh, rầu rĩ nói: "Có."
Cô không có thói quen nhận ánh mắt không bị chính mình khống chế, cảm giác rất dễ dàng bị người khác hấp dẫn, nên sau đó Trì Kiến có nói cái gì đi nữa, cô cũng không nhìn anh, mặt lạnh te.
TV đang chiếu chương trình giải trí, bên trong MC và khách mời cười nói vui vẻ, khiến không khí rất náo nhiệt.
Các cụ già ở đây và các cụ già sống bên ngoài kia rất khác biệt, cho dù đang xem tiết mục vui vẻ, ánh mắt vẫn dại ra, ý cười không chạm đến đáy mắt, khiến âm thanh huyên náo với trạng thái yên tĩnh của họ hình thành nên sự đối lập mãnh liệt.
Cửu Lộ tập mãi cũng thành thói quen.
Trì Kiến lần đầu tiên chứng kiến, khó tránh khỏi cảm thấy không khí áp lực. Anh bỗng nhiên thấy may mắn vì bà ngoại mắc loại bệnh này, ít nhất lúc ngốc nghếch, cái gì cũng buông xuống.
Không chờ chương trình kết thúc, Cửu Lộ lấy cớ để trở về phòng.
Trộm lật tạp chí một lát, tắm rửa xong, rất sớm đã nằm ngủ.
Sáng thứ hai, vừa đến lớp đã nghe thấy Lương Húc ồn ào.
Chỉ cần cậu biết chuyện gì thì sẽ không còn là bí mật, Lý Cửu Lộ rất nhanh nghe được chuyện Mạc Khả Diễm xăm chữ lên người.
Cả ngày, Mã Tiểu Dã trầm lặng khác thường, không cùng bạn học đi đá cầu, không ngừng làm bài tập, rất ít nói chuyện cùng Mạc Khả Diễm, cũng không dám nhìn Lý Cửu Lộ.
Sau tiết tự học buổi tối, hai người yên lặng đi một đoạn đường.
Trời tối đen, gió lạnh cuốn lá rụng trên mặt đất, cành cây khô khốc, người đi đường thưa thớt, ánh trăng có vẻ vừa trắng vừa âm u.
Mã Tiểu Dã cuối cùng cũng mở miệng: "Tớ cứ tưởng là đùa giỡn, ai ngờ cô ấy làm thật sự."
"Cậu bị dọa rồi à?" Cửu Lộ hỏi: "Hay là cảm động rồi?"
Mã Tiểu Dã muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra một câu.
Cửu Lộ nhìn xuống mặt đất, sau đó nhẹ nhàng cười: "Nếu chỉ vì cái này mà cảm động, tớ cũng có thể."
"Gì cơ?" Mã Tiểu Dã vịn tay lái dừng lại.
Cửu Lộ quay đầu lại nhìn cậu, lắc lắc đầu: "Tớ đang nói, thái độ của người khác đối với cậu tớ không thể can thiệp, quan trọng là thái độ của cậu, cậu hiểu không?"
Mã Tiểu Dã vô cùng chột dạ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đến khi nhìn thẳng vào mắt cô, theo bản năng gật đầu.
Cửu Lộ nói: "Từ đầu tháng ba đến bây giờ, tớ nhớ rõ cậu đã nói, hy vọng chúng ta có thể làm bạn của nhau, càng dài lâu càng tốt."
Hai người đứng trong đầu hẻm đầy gió lạnh, đối diện vài giây, Mã Tiểu Dã sải bước lên xe đạp: "Đi lên đi, tớ đưa cậu về nhà."
Một đường không ai nói chuyện.
Mã Tiểu Dã đưa cô đến cổng viện dưỡng lão, xoay tay lái một cái, bàn chân vững vàng đặt trên mặt đất.
Lý Cửu Lộ nói: "Vậy...... Ngày mai gặp lại."
"Đợi đã." Xúc động tự dưng ùa đến, Mã Tiểu Dã định nói rõ ràng mọi việc.
Lúc này, cổng lớn viện dưỡng lão từ bên trong kéo ra, Chu Khắc mặc quần áo ở nhà, đút túi quần đi ra.
Ngoài cửa hai người vô thức lùi xuống một bước, kéo giãn khoảng cách.
Chu Khắc rõ ràng sửng sốt, sau đó cười: "Các con tan học về đấy à?"
Cửu Lộ gật đầu, cũng khách khí nói: "Chú Chu, muộn như vậy rồi mà chú còn đi ra ngoài ạ."
"Chú đi có việc một lát."
Mã Tiểu Dã nhìn Lý Cửu Lộ một cái, lại nhìn Chu Khắc: "Cháu chào chú Chu."
Chu Khắc gật đầu, nói với Cửu Lộ: "Con mau vào đi, thời gian không còn sớm nữa. Cũng bảo bạn con về nhà sớm một chút."
Trò chuyện vài câu, Chu Khắc rời đi.
Bóng dáng ông biến mất ở chỗ rẽ, Cửu Lộ chậm rãi thu lại ánh mắt: "Vừa rồi cậu muốn nói cái gì?"
Mã Tiểu Dã cũng nhìn theo cô, hai bánh xe vô ý thức di chuyển trước sau: "Cũng không có chuyện đâu, định nói với cậu đi ngủ sớm một chút."
Đêm muộn, Cửu Lộ tắm rửa xong đi ra.
Nghĩ lại tâm trạng khác thường trong mấy ngày nay của Mã Tiểu Dã, trong lòng có tính toán.
Động tác lau tóc dừng lại, ngồi mép giường im lặng trong chốc lát, Cửu Lộ hạ quyết tâm, lấy cuốn sổ ghi số điện thoại của bạn học trong ngăn kéo.
Điện thoại kết nối, Lương Húc rất vui vẻ: "Mặt trời mọc ở đằng Tây à, Lý Cửu Lộ, từ trước đến nay cậu chưa từng gọi điện thoại cho tớ."
Cửu Lộ trực tiếp hỏi: "Lần trước cậu nói...... Cậu có người bạn làm ở tiệm xăm, chờ kiểm tra xong cậu có thể mang tớ đi một chuyến không?"
Lương Húc đồng ý, hỏi đông hỏi tây.
Cửu Lộ tùy tiện đáp cho có lệ, cầu người làm việc, cũng không nên nói xong đã trực tiếp cụp điện thoại.
Khi trò chuyện kết thúc, đã mất mười phút.
Tóc vẫn còn ẩm, Cửu Lộ lấy máy sấy, tiếng sấy kêu ong ong, thấp thoáng còn nghe thấy vài tiếng cộc cộc.
Cô tắt công tắc, cẩn thận nghe lại, đúng là có vài tiếng gõ nhẹ nhàng lên cửa sổ, hình như còn có người thấp giọng gọi tên cô.
Lý Cửu Lộ gần như nháy mắt nghe ra đó là ai.
Bỏ ít đồ trên cửa sổ xuống, cô đẩy cửa ra, trước mắt tối tăm, quả thật nhìn thấy Trì Kiến đứng ở nơi đó.
Hết chương 8
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...