Ánh mắt Chu Khắc nhìn chằm chằm về một hướng, sau đó bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: "Nếu Lộ Lộ không muốn đi, chúng ta ở nhà ăn tết cũng được mà."
"Nó còn trẻ con, nghe theo con bé làm gì." Giang Mạn nói: "Kết hôn đã nhiều năm mà em mới đến thăm nhà anh một lần, Tết âm lịch hàng năm đều ở trong viện, thời gian dài, chỉ sợ hai cụ sẽ suy nghĩ."
Lần về quê ăn tết này là chủ ý của Giang Mạn, mấy ngày hôm trước có nhắc với Chu Khắc, ông ngược lại không tỏ vẻ gì.
Chu Khắc nói: "Công việc quá bận, có thể thông cảm được mà, Tết âm lịch đưa các cụ đến đây thì cũng như nhau cả thôi."
"Sao có thể giống nhau được." Giang Mạn nhìn ông: "Em thấy anh là người cuồng công việc, quen anh lâu như vậy, chỉ thấy anh đặt tâm tư vào viện, không quan tâm đi du lịch, ra khỏi nhà có một ngày cũng sốt ruột muốn về."
"Nhà cũ thì có gì không tốt hả em?"
Giang Mạn cười nói: "Đương nhiên là tốt. Nhưng lần này anh nghe em, vé máy bay đã đặt xong rồi, anh phải thư giãn mấy ngày, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Bà nâng ly rượu lên, giơ giơ về phía ông.
Mặt Chu Khắc giãn ra, miệng chậm rãi nhấm nuốt đồ ăn, lát sau, nâng ly lên nhẹ nhàng chạm vào cốc của bà.
Sau đó trên bàn cơm không ai nói gì nữa, Giang Mạn ăn cơm, tiện tay bật TV. Hai người khác lại mang tâm sự nặng nề.
Tết âm lịch đến gần từng ngày, chỉ trong chớp mắt, đã đến ngày hai mươi chín.
Hôm nay Trì Kiến tới thăm bà ngoại, vừa mới đi vào sảnh lớn, bước chân đã dừng lại.
Bên trái của sảnh lớn bày sô pha và bàn trà để tiếp khách, bên cạnh có hộp điện thoại công cộng, đúng lúc anh nhìn thấy Trần Anh Cúc đang cúi người, vụng về ấn số.
Bước chân Trì Kiến thay đổi: "Bà ngoại ơi?"
Trần Anh Cúc đột nhiên run lên, đặt ống nghe về chỗ cũ, như làm việc sai trái ngẩng đầu nhìn Trì Kiến.
Cuộc điện thoại này không cần nói anh cũng biết là gọi cho ai, sắc mặt Trì Kiến lạnh lẽo, đứng một lát, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.
"Bà ngoại, bà đang làm gì đấy?" Anh cười hỏi.
"À, không có gì đâu, bà đang đi dạo."
Trần Anh Cúc đứng dậy, Trì Kiến bước đến đỡ.
Bà không nói, anh cũng không hỏi.
Hai người qua hành lang yên tĩnh, đi vào trong phòng.
Trần Anh Cúc nhịn vài phút, cuối cùng vẫn ngập ngừng: "Tiểu Kiến à, bà định gọi điện thoại cho cậu của con."
Trì Kiến ngồi trên giường phía đối diện: "Không phải con không cho, mà nhà bọn họ đổi số điện thoại rồi."
"Vậy...... Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không, chắc em của con lại gặp rắc rối rồi."
Hai tay anh chống lên mép giường, nhìn mặt đất một lát, chậm rãi lắc đầu.
"Nếu không, năm nay chúng ta về nhà ăn tết đi."
Con trai vô tình, người mẹ lại nhớ mong, con gái chết sớm, trong nhà chỉ còn mỗi Phùng Sơn là con độc đinh, Trần Anh Cúc vừa nhớ vừa lo, sao có thể không quan tâm.
"Con không về đâu, bà tự về đi." Trì Kiến giận dỗi nói.
"Vậy con đi nói với viện trưởng một tiếng, bà sẽ tự về."
"Bà có biết đi như thế nào không ạ?"
Trần Anh Cúc cau mày, nhớ lại: "Ngồi xe lửa đến chỗ bằng phẳng, sau đó lại ngồi xe khách đường dài là có thể về đến nhà."
Bây giờ bà cụ không ngốc, có thể nói rõ lộ trình về nhà.
Trì Kiến nhìn bà cụ một lát, đột nhiên cười cười, đi đến bên cạnh bà ngoại, vẻ mặt dịu dàng: "Bà ngoại, chúng ta không tranh cãi nữa, con đảm bảo ở đây bà cũng sẽ rất vui vẻ."
"Tiểu Kiến, bà......"
"Bà ngoại, con không phải cháu ngoại ngoan của bà ạ?" Giọng điệu anh mang theo chút lưu manh và làm nũng.
"Đương nhiên là phải."
"Vậy bà nghe con có được không?"
Tốn chút công phu, cuối cùng cũng dỗ được bà ngoại đi ngủ trưa.
Anh ngồi bên mép giường, nhìn kĩ từng nếp nhăn lan trên khuôn mặt già nua, vết chân chim trên đuôi mắt bà cụ khắc sâu, trên da có không ít chấm đồi mồi, làn da vàng như nến, không có chút ánh sáng nào.
Chẳng mấy chốc bà ngoại đã đến bảy mươi, dường như mấy năm nay nàng bà cụ chưa bao giờ được hưởng phúc, khi còn trẻ thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả đời vì cuộc sống và con cái mà bôn ba, thậm chí đến lúc tuổi già con trai ruột cũng không chịu chứa chấp.
Trì Kiến đau lòng, cầm tay bà ngoại, trong lòng âm thầm thề, tương lai nhất định sẽ cho bà một ngôi nhà.
Ngồi trong phòng hơn mười phút, Trì Kiến khẽ khàng đi ra ngoài.
Đến hành lang gặp một người, lòng anh như được ánh mặt trời chiếu vào, khoé miệng lập tức nhếch lên.
Lúc này Cửu Lộ cũng nhìn thấy anh, mấp máy môi, vô thức quay đầu lại quan sát xung quanh.
Hai người như tên trộm chạy ra góc nói chuyện.
Hôm nay không khí năm mới đã rất náo nhiệt, vì ngày mai phải khởi hành, Giang Mạn cố ý dọn dẹp và thu xếp xong công việc trong ngày.
Thời tiết trong lành, ánh mặt trời chiếu lên cửa kính tạo thành một cái bóng hình quả trứng trên mặt đất.
Cửu Lộ nói: "Ngày mai em vẫn phải đi."
"Bao giờ em đi?"
"Sáng sớm em đã phải đi rồi."
"Sớm như vậy à?"
Cửu Lộ gật đầu một cái: "Lái xe đến Tề Vân đã mất hơn ba giờ, chuyến bay cất cánh vào ba giờ chiều, tối là có thể đến nơi rồi, vừa đúng giờ ăn cơm tất niên."
Trì Kiến dựa lên tường, bất đắc dĩ cười: "Anh còn nghĩ ngày mai có thể nhìn thấy em đấy."
Anh dùng giọng điệu này nói chuyện, khiến cô cảm thấy rất đau lòng, bình thường anh luôn có dáng vẻ bất cần đời, tỏ ý không sao cả, thật ra lại là người thiếu tình cảm ấm áp của gia đình, là đứa trẻ vô cùng khát vọng thân tình, nếu không cũng sẽ không đối xử vừa cẩn thận vừa ỷ lại với bà ngoại như vậy. Cô thương tiếc cho anh, bình thường hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, ngày đặc biệt như vậy lại phải tách ra, Lý Cửu Lộ rất không tình nguyện.
"Thật ra em cũng không muốn đi." Cô đến gần kéo tay anh.
Anh nghiêng nghiêng dựa vào cô, cánh tay rũ xuống bên người, tay hai người nắm lấy nhau, lúc ẩn lúc hiện.
Trì Kiến khẽ thở dài, tay còn lại xoa xoa tóc cô: "Không sao đâu, không cần lo lắng cho anh, em có thể cùng bố mẹ ăn tết là tốt."
Lý Cửu Lộ há miệng thở gấp, Trì Kiến khom lưng nhìn cô, cười: "Anh còn có bà ngoại mà."
"Em xin lỗi."
"Đồ ngốc!" Trì Kiến khẽ vuốt mặt cô.
"Sang năm mình nhất định sẽ đón năm mới cùng nhau."
"Vậy năm nay cho anh hôn trước một cái đi." Anh dán lại gần.
"Anh đừng nghịch nữa, bị người khác thấy bây giờ."
Trì Kiến trêu cô, cuối cùng Cửu Lộ cũng lộ ra chút tươi cười.
Anh lại dán lại gần, yên lặng một lát, bình tĩnh nhìn cô: "Ngày mai không có cơ hội gặp em, vậy anh chúc em năm mới vui vẻ trước nhé."
***
Sáng ba mươi Tết, trong tiếng pháo trúc, Chu Khắc lái xe đưa hai người đến thành phố Tề Vân.
Giang Mạn ngồi trên ghế phó lái, tâm trạng bà có vẻ rất tốt, dọc đường đi luôn nói chuyện với Chu Khắc.
Cửu Lộ ngồi đằng sau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật bên ngoài từ toà nhà cao tầng biến thành cánh đồng tuyết trắng xoá. Xe lên đường cao tốc.
Ngồi không rất buồn chán, trên đường Cửu Lộ ngủ một lát, đến khi tỉnh lại cổ họng đã khô khốc.
Cô lấy cốc giữ ấm ra uống một ngụm, Giang Mạn đưa cho cô một túi đồ ăn vặt.
Cửu Lộ nhận lấy, nhưng không ăn.
Giữa trưa đến khu nghỉ ngơi ăn cơm trưa, Tết nhất đến nơi mà người bôn ba trên được vẫn rất nhiều.
Cửu Lộ ngồi yên, thầm nghĩ bọn họ từ đâu đến, muốn đi đâu, có ai đang chờ họ, hoặc là chờ đi gặp ai hay không.
Giang Mạn vỗ vỗ cô: "Mẹ đang hỏi con đấy, có muốn tranh thủ đi vệ sinh không?"
"Có ạ."
"Cái con bé này hôm nay xảy ra chuyện gì, mà cứ như người mất hồn thế."
"Không có gì đâu ạ." Cô đứng dậy đuổi theo.
Xe lại lên đường, không xa nữa, một giờ chiều đã đến sân bay Tề Vân.
Sau khi mọi thủ tục đã xong xuôi, qua kiểm an, chỉ còn phải chờ đến giờ.
Cửu Lộ không ngồi cùng hai người họ, đến cửa hàng bên cạnh mua một tờ báo, lật đi lật lại cũng không thấy gì thú vị.
Cô khép tờ báo lại, đi đến cửa kính lớn sát đất phía trước nhìn ra ngoài cửa sổ, có mấy chiếc máy bay đang đậu trên mặt đất, nhân viên đi lại dưới chân máy bay bé bỏng như con tôm nhỏ.
Thế đất rộng lớn, thời tiết ảm đạm, không lâu sau tuyết bắt đầu rơi xuống.
Cô nhìn đến mê mẩn.
Dần dần quên cả thời gian, không biết qua bao lâu, Giang Mạn gọi cô.
Cửu Lộ quay đầu lại, thấy tất cả mọi người trong khoang chờ đều đứng dậy nhìn màn hình thông báo, oán giận liên tục.
"Mẹ ơi sao thế ạ?" Cửu Lộ đi qua.
"Chuyến bay đến trễ rồi."
"Mất bao lâu ạ?"
"Chưa biết được."
Rất nhanh đã có nhân viên đến xin lỗi mọi người, nói bên kia đột nhiên có bão tuyết, tình hình thời tiết rất xấu, chỉ sợ máy bay phải dừng lại.
Ai cũng sốt ruột muốn về nhà, có người tức giận: "Tết nhất đến nơi rồi, bao lâu có thể cất cánh hả?"
Đối phương nói: "Rất xin lỗi, các yếu tố thời tiết không thể ứng phó như bão tuyết, chúng tôi cũng không thể xác định được, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Tiếng than thở vang lên khắp nơi, chỉ có ánh mắt Lý Cửu Lộ phát sáng.
Một cái chờ này mất hơn bốn tiếng, 7 giờ tối, sân bay tri kỷ vì hành khách mà mang tới một bữa tối phong phú.
Vẫn có người không ngừng oán giận, có người đổi giờ cất cánh.
Cửu Lộ âm thầm nhìn đồng hồ, đến gần nói: "Chúng ta lại phải chờ hả mẹ?"
Giang Mạn ngẩng đầu: "Lộ Lộ mệt rồi à?"
"Vâng." Cửu Lộ nói: "Xem ra bên kia tuyết sẽ không ngừng lại, đêm nay phải chờ ở sân bay ạ?"
"Đợi mẹ một chút."
Cửu Lộ đề nghị: "Nếu không chúng ta trả vé về nhà đi mẹ, có thể đón giao thừa trong viện được mà."
Không ai nói chuyện.
Lý Cửu Lộ trộm liếc Chu Khắc một cái, lẩm bẩm: "Bên này tuyết cũng rơi ngày càng nhiều, nếu không đi, chỉ sợ đường cao tốc sẽ bị phủ kín."
Cô nói xong nhưng không ai đáp trả.
Vài phút sau, Chu Khắc sửa sang lại âu phục đứng lên, "Đi thôi, về nhà nào."
Bên các cụ trong viện dưỡng lão, không khí hôm nay vẫn náo nhiệt như mọi năm, Cố Hiểu San dẫn theo vài người giúp việc, cùng mọi người tập trung ở khu sinh hoạt tầng một, làm vằn thắn xem truyền hình trực tiếp, thỉnh thoảng lại cười ầm lên.
Đúng 10 giờ, bà ngoại ngáp liên tục, cơ thể không chịu được thức khuya.
Không chờ đến thời khắc đón giao thừa, Trì Kiến đưa bà về phòng ngủ, nhìn đồng hồ, cũng không còn lí do để ở lại, vội mặc quần áo về nhà.
"Văn nhân thiên hạ" tối om, năm nay Hồng Dụ cũng về quê ăn tết, cả căn nhà lạnh như băng, không có một chút sức sống nào.
Anh đi lại trong phòng mấy vòng, sau đó khóa cửa sang cửa hàng đối diện mua bia, đồ ăn vặt và hai hộp mì ăn liền. Mang một đống đồ ném lên trên bàn, bật TV, chỉnh đến âm lượng lớn nhất.
Lúc còn nhỏ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại rất sợ hãi những ngày lễ tết như vậy.
Nhớ rõ năm trước giờ này anh còn đang đi dạo bên bờ sông với Lý Cửu Lộ, sau khi họ thăm Mã Liên, anh còn an ủi cô đừng sợ cô đơn.
Nhưng bây giờ chính bản thân mình lại là kẻ nhát gan, lòng vừa hoảng hốt vừa trống vắng, từng phút trôi qua là từng nỗi dày vò.
Anh rất nhớ thương cô, cầm điện thoại lên định soạn một tin nhắn, nhưng đến khi nhìn vào màn hình lại do dự, cuối cùng đặt xuống.
Anh như người bị bệnh lặp đi lặp lại một động tác, cuối cùng ném điện thoại ra thật xa, nhắm mắt làm ngơ, mở chai bia, nằm phịch xuống sô pha.
11 giờ đêm, rốt cuộc ba người phải mệt mỏi quay về viện dưỡng lão.
Chu Khắc trực tiếp đi vào phòng làm việc, Giang Mạn định xuống khu sinh hoạt xem một lát, Cửu Lộ tất nhiên phải đi theo.
Nhưng cô không nhìn thấy Trì Kiến, trong lòng không nói rõ tư vị gì.
Khát vọng gặp anh đêm nay của cô vô cùng mãnh liệt, ngồi trên ghế một lát, cô tìm cớ nói: "Mẹ, con về phòng ngủ trước đây."
"Con không định đón giao thừa à?"
Cửu Lộ đấm đấm vai: "Con hơi mệt."
"Được rồi, mẹ với con về nhà thôi."
Lý Cửu Lộ lập tứ về phòng, cô không bật đèn lên, mặc nguyên quần áo nằm lên giường, chăn kéo qua đỉnh đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng TV ồn ào náo nhiệt dưới tầng truyền lên, không lâu sau, Chu Khắc trở về, Giang Mạn chuẩn bị làm cho ông ít vằn thắn.
Thời gian dần dần trôi qua, không ngoài dự đoán, Giang Mạn lên gọi cô ăn cơm.
Cô nín thở, lập tức nhắm chặt mắt.
Giang Mạn khẽ gọi tên cô, thấy cô không phản ứng gì, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Giang Mạn biết cô ngủ say, nên không bước vào.
Cửu Lộ nhanh chóng ngồi dậy, nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút đến 0 giờ, nhìn hai người dưới tầng còn phải đi lại một thời gian, trong lòng cô vô cùng nôn nóng, ánh mắt bỗng dưng dừng trên cửa sổ cách đó không xa......
Khi cô chạy ra khỏi viện dưỡng lão, chân chạy rất nhanh, cơ thể truyền đến đau đớn nhắc nhở cô, tối nay cô nhất định sẽ vì hành động điên cuồng của mình mà trả giá lớn.
Nhưng, nó không còn quan trọng nữa rồi.
Cô sẽ không giống như đêm ở Tề Vân làm ra vẻ rụt rè, có cái giá, cô nghĩ giờ phút này cô rất nguyện ý.
Từ trước đến nay Cửu Lộ cũng không biết bản thân mình lại chạy trốn nhanh như vậy, phía xa có tiếng pháo truyền đến, bên cạnh chỉ có tiếng hít thở của cô, và làn khói trắng khi thở ra bay về đằng sau.
Một đường chạy thẳng đến "Văn nhân thiên hạ", đèn trong tiệm vẫn bật.
Cô đẩy cửa đi vào.
Người trên sô pha bị dọa giật bắn lên, bia vứt đầy đất, đến khi nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, anh ngơ ngẩn trong giây lát.
Trong TV, người dẫn chương trình bắt đầu vui sướng đếm ngược, ngoài cửa tiếng pháo trúc nổ hết đợt này đến đợt khác.
Cửu Lộ thở không ra hơi: "Trì Kiến, năm mới vui vẻ."
Giọng cô rất nhỏ, nhưng tin chắc anh nghe rõ.
Tiếng chuông vang lên, cả thế giới trở nên ồn ào náo nhiệt, bên ngoài vô cùng đinh tai nhức óc, dường như nơi nơi đều có tiếng cười và tiếng reo hò.
Cuối cùng hai người vẫn làm bạn với nhau, bước sang năm mới.
Cửu Lộ khẽ mỉm cười với anh, đứng thẳng người, sau đó lộ ra hàm răng.
Giây phút đó, hốc mắt Trì Kiến ướt đẫm, nụ cười này đủ để anh vì cô mà xông pha khói lửa, dốc hết tất cả. Anh cúi đầu nhìn mặt đất, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, tiến lên ôm chặt lấy cô.
Cái ôm này, anh dùng hết tình cảm và sức lực của mình.
"Sao em lại quay lại?" Anh nói mang theo giọng mũi.
"Chuyến bay đến trễ."
"Tại sao?"
"Bên kia có bão tuyết."
Cánh tay Trì Kiến lại siết thật chặt: "Cảm ơn bão tuyết."
Cửu Lộ cười: "Em đoán, anh sẽ rất vui vẻ."
"Em đoán đúng rồi."
Trì Kiến buông tay ra, nâng má cô lên hôn xuống, Cửu Lộ ôm chặt eo anh đáp lại.
Ngày hôm nay có bao nhiêu khó khăn, thì giờ phút này hai người có bấy nhiêu xúc động, hôn thật lâu, Trì Kiến đột nhiên nâng mông cô, bế bổng cô lên, sau đó không ngừng xoay tròn trong phòng.
Chân cô quét rơi đồ ăn vặt và bia trên bàn, còn thêm một chậu hoa trong góc.
Cửu Lộ cười thét chói tai: "Anh điên rồi, mau thả em xuống!"
Trì Kiến cũng toét miệng cười to, sớm vui sướng đến quên hết tất cả.
Chờ đến khi bên ngoài thật sự im ắng, Trì Kiến ôm cô, Cửu Lộ nói: "Giúp em sửa lại hình xăm sau lưng đi."
Hết chương 42
Lời editor: Khụ, chương sau là lần đầu tiên... Dạo này bên kia kiểm duyệt gắt lắm, không kỳ vọng mấy vào thịt thà đâu các cậu ạ:"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...