Lý Cửu Lộ xoay người đi theo Giang Mạn, dời mắt, rơi trên bóng dáng hai người kia.
Viện dưỡng lão là một khu nhà cổ có cấu trúc kiểu Anh, nơi cao nhất có tự là "Nhân" nằm trên đỉnh hướng về sườn núi, giữa tầng hai có ban công ngoài trời, phía dưới ban công là một cái hiên cửa hình vòm, là chỗ Giang Mạn vừa từ cầu thang xuống.
Bên cạnh, bốn năm ô cửa sổ được khảm vào bên trong vòm cửa, phía dưới dùng gạch đỏ xây thành hành lang chạm trổ công phu, cao đến ngang eo. Nơi ấy, một già một trẻ đứng thật yên tĩnh.
Cô thất thần, nhìn trong chốc lát, di dời tầm mắt, bỗng nhiên chống lại một đôi mắt.
Cửu Lộ lúc này mới cả kinh, ý thức bừng tỉnh, vừa rồi quan sát có chút không lễ phép.
Bất tri bất giác, bóng tối hoàn toàn bao phủ, trong viện đèn dần dần sáng lên, dưới hành lang diện mạo chủ nhân của đôi mắt kia trở nên rõ ràng, vóc dáng anh rất cao, lưng hơi gù, dựa vào cột hành lang, bộ dáng tự tại lại tuỳ ý.
Cửu Lộ bỗng nhiên phát hiện người này có vài phần quen mắt, lại không dám quan sát lần nữa, thời điểm ánh mắt chuẩn bị rời đi, anh bỗng nhiên quay người, đối mặt cô, cánh tay chống lên tường.
Dưới ánh nhìn chăm chú, cô chứng thực được nghi ngờ của mình.
"Sao cô lại ở đây?" Anh cười, giọng nói quen thuộc, từ xa hướng cô nói.
"Hả?" Cửu Lộ chớp chớp mắt: "...... Tôi, nhà tôi......" Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, vẫn không nhớ ra anh là ai.
Thấy bộ dáng ngốc ngếch này của cô, Trì Kiến nét cười ngày càng lớn.
Anh nhấc cằm: "Tới thăm người thân? Hay là nhà ở đây?"
Lần này, Lý Cửu Lộ thông minh ngậm chặt miệng, oán thầm vừa rồi đầu óc chập mạch, cùng với người xa lạ nói chuyện. Cô cất bước, hướng phòng chạy.
"Này, cô đừng có chạy!"
Cửu Lộ bị anh kêu lại, dừng chân, không nhịn được quay đầu nhìn.
Trì Kiến vòng qua hành lang, đúng lúc đi xuống bậc lại bị bà ngoại cản lại.
"Phùng Sơn, bạn học của con à?" Bà ngoại mắc phải chứng ngốc nghếch của người già, chưa từng gọi đúng tên Trì Kiến.
Trì Kiến nóng lòng, gật đầu qua loa, không quên ôn nhu: "Bà ngoại, đứng đây đợi con." Anh quay người lại, thiếu chút nữa cùng Giang Mạn va vào nhau.
Giang Mạn vỗ vỗ ngực: "Cẩn thận, cháu chậm một chút......"
Bà ngoại ngốc bước lên trước, vỗ vỗ Giang Mạn: "Phùng Sơn muốn nói chuyện với bạn học."
Bà dùng ngón tay chỉ về phía Lý Cửu Lộ, nhất thời, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Cửu Lộ sửng sốt, có chút không giải thích được.
Chỉ thấy ba người nói chuyện với nhau một hai câu, Giang Mạn liếc cô một cái, dắt lấy cụ bà đi vào trước, mà anh cuối cùng cũng không có tới chỗ cô, xách cái hòm, cúi người nhặt túi du lịch trên mặt đất, theo sát phía sau.
Trì Kiến bước đến trước cánh cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, hướng cô nhếch khóe môi, dùng khẩu hình, phun ra một chữ.
Bà ngoại đi đứng không tốt, không ra gian phòng ở tầng một, đi qua phòng khách lớn, rẽ phải, đi về phía hành lang sâu hun hút.
Giang Mạn vừa đi vừa giới thiệu: "Đầu này hành lang, dùng cho những ai đi đứng không tốt, hay các cụ có tố chất thân thể kém, có thể dễ dàng ra vào. Đầu kia hành lang là phòng giải trí, trung tâm phục hồi sức khỏe và phòng tư vấn tâm lý. Toàn bộ tầng hai là chỗ ở của người già, phòng làm việc của nhân viên ở tầng ba."
Bà chỉ vào cuối hành lang: "Tầng một hai đều sắp xếp các phòng sinh hoạt, bên trong bao gồm phòng ăn, nhà tắm và phòng vệ sinh. Mỗi đêm chúng tôi đều bố trí bảo vệ thay phiên trông chừng, trên đầu giường có cài đặt điện thoại, rất an toàn cũng rất dễ dàng sử dụng."
Trì Kiến gật đầu, đánh giá chung quanh.
Trên đỉnh đầu là một chiếc đèn chân không sáng ngời hình cái chén nhỏ, hai bên tường trắng như tuyết, phía dưới là chân tường xanh biếc, mặt đất lát đá cẩm thạch màu vàng nhạt, cửa phòng đồng nhất sơn màu nâu đậm.
Nơi này bố trí không tồi, vệ sinh cũng có nhân viên quét dọn cẩn thận.
Trì Kiến có chút an tâm, theo hai người đi vào phòng.
Đó là một phòng hai người, ở giường bên cạnh là một cụ bà tóc hoa râm, họ Mã.
Việc quét dọn phòng Giang Mạn không cần phải làm, người giúp việc trải ra một bộ chăn đệm mới tinh tươm, cắm thẻ tên "Trần Anh Cúc" lên đầu giường.
Giang Mạn đỡ bà cụ ngồi xuống: "Cháu xem còn có chỗ nào không hài lòng không?"
Trì Kiến nhìn xung quanh một vòng: "Đầy đủ hết rồi ạ."
"Chỗ chúng tôi phòng quá ít, giường ngủ chuẩn bị hơi gấp, còn thiếu sót mong cháu thông cảm, có yêu cầu gì cứ bảo, chúng tôi sẽ từ từ điều chỉnh."
"Cháu muốn cảm ơn viện trưởng Chu, hôm trước không còn giường ngủ, ông ấy kịp thời gọi điện thông báo cho cháu." Trì Kiến khách khí nói.
Giang Mạn cười cười: "Vậy...... Ai đi làm thủ tục?"
"Cháu."
Bà kinh ngạc hai giây, sau đó nói: "Vậy mời cháu theo tôi lên tầng ba."
"Vâng."
Anh vóc dáng cao lớn, ngồi xổm trước mặt bà ngoại, giống như đứa trẻ: "Bà ngoại, ngoan ngoãn chờ con ở đây, không được đi lung tung."
Bà ngoại búi lại tóc: "Lược của bà đâu?"
Trì Kiến tìm trong túi du lịch một lúc, lấy ra một chiếc lược sừng trâu, lược đã được dùng rất nhiều năm, mặt ngoài bị mài đến sáng bóng.
Sau khi trấn an được bà ngoại, anh mới đứng dậy, cùng Giang Mạn đi lên tầng.
7 giờ rưỡi, các cụ đã ăn cơm xong đều hoạt động ở dưới sân, hành lang có vẻ rất yên tĩnh.
Giang Mạn nhớ tới lời vừa rồi của bà ngoại, hỏi: "Cháu và Lộ Lộ là bạn học?"
"Lộ Lộ?"
Giang Mạn nhìn anh.
Trì Kiến một lát sau mới phản ứng lại, tuỳ ý đáp: "À, vâng."
"Cùng cấp ba?"
Anh lấy ngón trỏ vuốt lông mi một cái, phát ra một tiếng từ giọng mũi, hàm hồ đáp ứng.
"Tốt quá, sau này đến thăm bà ngoại, cháu có thể tới tìm Lộ Lộ chơi cùng." Giang Mạn tùy tiện khách khí hai câu, lại sau lưng đánh giá anh một phen: "Hôm nay tự cháu đưa bà ngoại tới đây?"
"Đúng vậy, tự cháu ạ."
"Cha mẹ cháu đâu? Bọn họ không có thời gian sao?"
"Họ qua đời rồi, trong nhà chỉ còn một mình cháu." Trì Kiến không thèm để ý nói.
Anh nhét hai tay vào túi quần, động tác đi lên có chút rời rạc, ngẩng đầu nhìn trần nhà, hầu kết chuyển động rõ ràng.
Giang Mạn ánh mắt tối sầm, hai tay không tự giác nắm chặt, xúc động vài giây.
Bà tạm dừng một lát, lại hỏi: "Cấp hai không học ở đây phải không, tôi hình như không có gặp cháu."
Trì Kiến cười: "Vùng khác ạ."
Giang Mạn hiểu rõ gật gật đầu: "Đều là bạn học, sau này nhớ tới tìm Lộ Lộ chơi."
Một câu này có thêm vài phần thật lòng, đối với anh có một chút đồng tình cùng thương hại.
Cùng lúc đó, chỗ rẽ dưới tầng hai cũng sáng đèn.
Lý Cửu Lộ tắm rửa xong đi ra, tóc còn nhỏ nước, thay sang bộ áo ngủ màu vàng nhạt, bả vai bị dính nước để lại vết tích thẫm màu.
Ngoài cửa sổ, ánh trắng bàng bạc rải lên bàn học và sàn nhà, cô lau tóc, vặn công tắc đèn ở góc bàn.
Cửu Lộ nhìn đồng hồ, cầm lấy ống nghe mang tới bên tai lắng nghe, đường nối thông suốt.
Thời gian buổi tối qua rất nhanh, cô chờ mãi vẫn chưa thấy Mã Tiểu Dã gọi điện tới. Cửu Lộ ngồi trên ghế, nhìn lịch trên tường, ngày 26 tháng này được khoanh tròn bằng bút màu đỏ, cẩn thận đếm một chút, chỉ còn có sáu ngày.
Cô lấy ra mấy tờ giấy gấp sao, rút đến mười mấy tờ, nhưng không để tâm đến.
Cửa vang lên một tiếng.
Cửu Lộ nhanh chóng nhìn về phía sau, cầm ngôi sao may mắn bị đứt mất một nửa nhét vào ngăn kéo, mở sách ôn tập tiếng Anh ra trước mặt. Một chuỗi động tác cô đã làm vô số lần, cho nên mới rất bình tĩnh lại lưu loát.
Giang Mạn bưng đĩa trái cây đến, xếp riêng một bên táo, một bên vải, còn có vài miếng quả kì lạ.
Bà ngồi xuống bên giường, cầm lên một miếng táo đưa đến trước mặt Cửu Lộ: "Ăn nào, Lộ Lộ"
"Mẹ, con không thích ăn táo." Cô né đi.
"Không thích ăn cũng phải ăn, táo chứa nhiều dinh dưỡng."
Mối quan hệ giữa hai mẹ con, Giang Mạn vẫn luôn cương quyết, bình thường đối với Cửu Lộ vô cùng yêu chiều, nhưng ý kiến và quyết định của bà, cô nhất định phải trăm phần trăm tuân theo.
Lý Cửu Lộ miễn cưỡng ăn mấy miếng táo, ăn thêm hai quả vải, cuối cùng Giang Mạn mới bỏ qua cho cô.
Cô liếc trộm đồng hồ, vừa nhìn điện thoại để trên góc bàn, rất sợ lúc này có tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Giang Mạn lại không có ý định ra ngoài, cánh tay đặt lên mép bàn, mặt cúi xuống, tâm tình không tệ nhìn sách ôn tập của cô.
"Mẹ, con còn nhiều bài chưa làm xong."
"Làm đi, mẹ giúp con."
Cửu Lộ cắn môi dưới, đầu bút chạm lên giấy, dừng lại vài giây, điền vào bên trong ngoặc một chữ "C".
"Nói mẹ nghe chút đề này viết gì thế, mẹ xem không hiểu." Giang Mạn cười.
"......" Cửu Lộ buồn bực: "Mẹ như này làm sao con tập trung được."
"Được rồi, mẹ không nói nữa."
Bà yên lặng, trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ vang lên nhịp nhàng.
Không biết qua bao lâu, tầng dưới có tiếng bước chân, sau đó có tiếng nói trầm thấp vang lên. Là Chu khắc về.
Lý Cửu Lộ khẽ động ngón tay, thở phào một tiếng.
Giang Mạn đáp: "Tới đây."
Bà đứng dậy vuốt nhẹ tóc Cửu Lộ: "Con nhớ làm xong bài tập thầy giao về, chú ý làm bài cho hiệu quả, ngủ sớm ngày mai mới có tinh thần đi học."
Lý Cửu Lộ biết điều gật đầu, đưa mắt nhìn bà đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, cô lập tức ném bút xuống, cơ thể tựa vào ghế ngồi, ngẩn ngơ một lúc, những đề kia không muốn làm, ngay cả hứng thú gấp giấy cũng không còn.
"Đúng rồi." Cửa phòng bỗng nhiên lại bị đẩy ra, Giang Mạn đã đi lại quay lại: "Bạn học tối nay của con, thằng bé rất đáng thương, còn nhỏ tuổi mà cha mẹ đều đã mất, chỉ có một bà ngoại, lại mắc phải chứng ngốc nghếch của người già, bình thường ở trường học người ta có chuyện gì khó xử, con nếu đủ khả năng thì cố gắng giúp đỡ. Chỉ học không thôi cũng không tốt, muốn bồi dưỡng tính cách mình, phải lấy giúp người làm niềm vui, con hiểu không?"
Lý Cửu Lộ khó hiểu, nhưng cũng không dám nói nhiều, sợ bà lại thao thao bất tuyệt.
Cô tỏ vẻ đã rõ, gật đầu.
Giang Mạn lúc này mới hài lòng, mỉm cười, đóng cửa đi ra ngoài.
Phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh, Cửu Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi nghe mẹ nói, trước mắt lại hiện ra dáng người đứng ở hành lang lúc tối.
Ban nãy tắm, trong lúc vô tình cô liếc qua giá treo áo tắm cùng kính bơi, bỗng dưng nhớ ra đã gặp anh ở đâu.
Ngày đó trong nhà bơi, cô không cẩn thận đạp vào anh, người quái dị kia ngược lại còn đưa cho cô kính bơi.
Nói chuyện với nhau mấy câu, thời gian không vượt quá hai phút.
Anh vóc dáng rất cao, bả vai rộng, mặc một cái quần bơi đặc biệt. Quần bơi hai lớp, bên trong màu hồng, bên ngoài là một lớp vải sa ôm khít lấy thân, lúc đứng im, màu hồng như ẩn như hiện, đến khi khom lưng nhảy lên bờ, lớp màu đen lộ ra, màu sắc thập phần tươi đẹp.
Đã qua một tháng, Cửu Lộ không còn nhớ rõ khuôn mặt anh, nhưng hình ảnh về chiếc quần bơi đặc biệt này, cô vẫn còn nhớ như in.
Đêm nay, Mã Tiểu Dã cuối cùng cũng không gọi đến.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không rõ là mơ hay là thực -- trên hành lang, người kia bỗng nhiên quay người, hướng cô nhếch nhếch khóe miệng, khẩu hình khi phát âm ra là: "Ngốc."
Cửu Lộ chợt hiểu ra, thì ra từ lúc đó anh nói là từ này.
Hết chương 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...