“Tôi thích.”
***
“Em… Có phải chả nhìn thấy gì nữa hay không?” Tôi ngồi xuống, phe phẩy bàn tay trước mắt Lâm Ý Nhất, bàn tay thô ráp vụt lên làn gió nhỏ, mái tóc Lâm Ý Nhất khẽ bay bay.
Cả buổi trời, Lâm Ý Nhất mới hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi xem weibo của em.” Tôi khai thật.
Hô hấp thư kí chợt khựng lại, cả khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, lắp bắp bảo: “Lý, Lý Hiểu Minh, sao anh dám… Anh quá đáng! Vậy có phải anh…”
Phong cách trên weibo của Lâm Ý Nhất và thái độ em ấy thường xuyên đối xử với tôi cứ như hai thái cực. Lấy ví dụ chuyện gọi tôi rời giường nhé, theo cách tôi lĩnh hội được, thứ đầu tiên tôi thấy mỗi sáng thức giấc, chính là vẻ mặt lạnh lùng hệt thầy chủ nhiệm cùng ánh mắt nghiêm khắc khiển trách không hề chớp một cái của Lâm Ý Nhất, hoàn toàn quét sạch ham muốn ngủ nướng của tôi, ai mà biết em ấy đang dùng tâm tình u mê quên lối về thưởng thức dung nhan tuyệt thế này chứ? Hơn nữa, xưa nay em ấy chưa từng tung hứng với tôi, đứng đắn tới mức khiến người khác giận sôi máu, chả bao giờ vượt quá giới hạn cả. Nói thật, thực sự đừng trách EQ tôi thấp, bảy năm vẫn chưa phát hiện Lâm Ý Nhất thích tôi, muốn trách thì phải trách Lâm Ý Nhất gồng quá giỏi.
Có lẽ chuyện thầm mến tôi là bí mật lớn nhất mà Lâm Ý Nhất che giấu, từ khi vừa nghe xong tin dữ này, trông em ấy không ổn lắm, sợ đến độ quăng mèo trên đùi vào mặt tôi, đứng dậy muốn bỏ chạy. Nhưng mắt Lâm Ý Nhất mù rồi, em ấy chẳng biết tôi ngồi xổm ngay trước mặt ẻm, vấp trúng chân tôi, tôi lập tức kéo em ấy lại, thế là hai người cùng ngã nhào, lăn mấy vòng ở trên mặt đất, tôi nằm đệm dưới thân em ấy.
Tôi ôm em ấy, cực kì bất mãn với viện điều dưỡng này: “Mắt em đã ra nông nổi này rồi, vì sao chả có ai theo chăm em hả?! Với cả!” Tôi vuốt lông mèo trên mặt xuống, “Xung quanh mèo nhiều khủng khiếp, ngộ nhỡ cào trúng em thì sao?!”
Lâm Ý Nhất chống lên người tôi, nhỏ giọng nói: “Sếp Lí, anh thả em ra.”
Âm thanh tôi thoáng nghẹn lại, Lâm Ý Nhất phơi nắng đến ấm ấm mềm mềm, cơ thể thoảng mùi hương dễ chịu khó tả: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm lát nữa.”
Lâm Ý Nhất lặng thinh, chỉ cẩn thận tựa đầu vào bả vai tôi. Mấy ngày nay tinh thần tôi vẫn luôn căng thẳng, vừa sợ Lâm Ý Nhất chịu khổ ở nơi vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi, vừa sẽ sẽ không được gặp lại Lâm Ý Nhất nữa, hiện tại được ôm chặt người thật vào lòng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Thật lâu sau đấy, tôi khẽ bảo: “Chuyện gì xảy ra với mắt em thế? Nhất Nhất, nói thật cho tôi biết, đừng gạt tôi.”
“Khối u, chèn lên thần kinh thị giác, lúc thì sáng tỏ lúc thì tối mù.”
“Khi nào phẫu thuật?”
Tôi chẳng nhìn thấy biểu cảm của Lâm Ý Nhất, chỉ nghe được em ấy đang nói chuyện bên tai tôi, hô hấp rất nhẹ: “Em sang Đức hỏi thử rồi, khối u mọc lệch vị trí, xác suất thành công rất thấp, khả năng nhận thức của em sẽ xuất hiện vấn đề, tỉ lệ tái phát còn cao. Nên em không định phẫu thuật…”
Tôi lạnh mặt, bảo: “Lâm Ý Nhất, đây chính là cách em đối xử với sinh mệnh mình đấy à? Đức thì có gì mà ghê gớm thế, sao mà so được với bác sĩ Trung Hoa nước ta, đi, thu dọn đồ đạc, tôi đưa em về Bắc Kinh.”
“Sếp Lý.” Lâm Ý Nhất thở dài, “Anh luôn luôn độc đoán như thế. Anh chưa bao giờ tôn trọng ý kiến của em, em không phẫu thuật đâu.”
Vốn dĩ tôi nên nổi giận, nhưng ánh dương quá tốt, Lâm Ý Nhất lại rất thơm tho, lần đầu tiên tôi bình tĩnh hòa nhã nói: “Bây giờ em chết rồi, tôi phải làm sao đây? Em cứ như vậy mà đi, tôi vĩnh viễn chẳng thể vượt nổi ngưỡng cửa này, em biến tôi thành một kẻ góa vợ cả đời. Liệu em có thể cố gắng vì tôi lần này không? Tôi sẽ theo em đến cùng, Nhất Nhất.”
Lâm Ý Nhất cứng đờ, giọng run rẩy hỏi tôi: “Anh, anh không ghê tởm em ư?”
Tôi bất đắc dĩ đáp: “Hình như em có chút biến thái thật.” Dừng chốc lát, bèn bổ sung thêm, “Nhưng mà tôi thích.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...