Thú Huyết Phi Đằng


Núi xanh như biển, ráng chiều đỏ như máu.
Trên đại hoang nguyên rộng lớn, tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thổi hiu hắt.
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ mang theo bọn con dân cao thấp không đều đi trong phong cảnh tiêu sơ giống như tranh vẽ.
Dáng vẻ cao lớn của cao nguyên đất đỏ Phỉ Lãnh Thúy dần dần hiện ra từ đường chân trời mọc đầy cỏ hoang. Sau nhiều ngày đi đường vất vả, cuối cùng họ cũng đã tới được phong địa của Lý Sát.
Thành phần dân chúng cùng gia quyến của Lý Sát vô cùng phức tạp, Hùng Miêu và Ngao nhân cao lớn khôi ngô, Bán Thân Nhân lùn thấp, trừ ba trăm đồng nam đồng nữ ngoan ngoãn nghe lời ra, hai bộ lạc phụ thuộc nằm trong thành phần dân chúng của Tây Mã Khắc Tử tước giao cho Ngưng Ngọc thì một bộ lạc là Xú dứu nhân (Chồn hôi) của Côn khắc tộc, một bộ tộc là Thứ vị nhân (nhím) của Hải câu hồng tộc.
Hai chủng tộc này thoạt tiên đều là phụ dong tộc của Thất Cách tộc ở Phong Diệp thôn của gia tộc Hải Luân. Sau khi sa mạc cường đạo huyết tẩy Phong Diệp thôn, Thất Cách tộc và phụ dong tộc trừ một bộ phận chạy tới ẩn núp ở Bác Khắc thôn, ngoài ra đều phân tán đi nương nhờ các gia tộc Phúc Khắc Tư khác.
Lần này đi đến Phỉ Lãnh Thúy, ngoài hai bộ lạc này nguyện ý đi theo tiểu thư ra không có tộc Bỉ Mông nào muốn đi cùng Hải Luân đến nơi trung tâm hoang nguyên đáng sợ này.
Lòng trung thành và hiện thực luôn tồn tại một cự ly nhất định.
Ngưng Ngọc nhìn thấy bọn phụ dong tộc này lùn thấp nhỏ con giống như Bán thân nhân, trong lòng không khỏi than dài.
Trên đường đi hoàn toàn yên ổn không hề gặp phải một cuộc tập kích quy mô nào của bọn cường đạo ở hoang nguyên, duy có một lần bị tập kích thì cũng bị Ngao nhân và bọn Hùng miêu đánh cho nước chảy hoa rơi.
Tiểu trư tể ngồi trên vai Thực Nhân Ma Tạp Lỗ biểu hiện lại càng xuất sắc, dưới sự chỉ huy của lão đại Quả Quả, thân hình mập tròn như xúc xích của nó phát xuất hàng loạt thủy tiễn đánh cho bọn địa tinh dám đến tập kích nở hoa đầy mặt.
Chỉ là sau đó ngực của Tạp Lỗ cũng bị sưng lên cả nửa ngày.
Tang kiền hà, nhánh sông từ Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn, là nhánh sông lớn nhất trên Đa Não đại hoang nguyên, trừ tiết đông giá mỗi năm đất khô nước cạn ra, dòng sông này thủy lưu mạnh mẽ quanh năm, khiến cho thế giới Bỉ Mông và hoang nguyên phân chia thành hai bên, một bên thì mông muội không biết gì cả, một bên thì hiểu biết văn minh. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên bãi phù sa ven sông, một rừng lau sậy um tùm che khuất cả ánh mặt trời, làn gió nổi lên thổi đám lau sậy nghiêng ngả, vang lên tiếng xào xạc vui tai. Hàng đóa hoa trắng theo gió bay lên không trung hướng về phương xa.
"Lại không có cầu sao?" Ngưng Ngọc nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, khẽ nhíu mày.

Lời nói vừa thốt ra, nàng liền biết biết là mình đang nói chuyện dư thừa, cự ly rộng ngũ tiến (năm tầm tên) giữa hai bờ Tang kiền hà, thợ mộc Bỉ Mông đích xác là không có năng lực thiết kế được một cây cầu dài đến mức đó để bắc ngang qua mặt sông.
"Mặt sông này rộng đến vậy, đại khái chỉ có công tượng (công nhân) của Viễn Đông đại lục thần bí bọn tỷ mới có thể xây được một cây cầu bắc qua thôi." Ngải Vi Nhĩ dang rộng hai tay cảm thụ thủy nguyên tố đang cuồn cuộn sôi trào, cảm giác này làm nàng vô cùng khoan khoái.
Cũng giống như nàng, Ngưng Ngọc vốn là hải tộc cảm thấy tâm thần sảng khoái dễ chịu.
Hay là đến được nơi này cũng không phải là việc xấu. Ngưng Ngọc nhận thấy ít nhất nơi này cũng có một dòng sông, so với lục địa khô hanh kia thì nàng chọn ở tại nơi này.
Tiêu binh ở binh trạm phía trước dọc sông Tang kiền hà phát hiện ra cả bọn đi khai hoang đội hình người cao kẻ thấp không đều này liền nhanh chóng thổi tù và bằng sừng trâu báo động.
Nơi đóng quân này là binh trạm cuối cùng biên giới của Bỉ Mông.
Vị quân quan của binh trạm này là một người Phúc Khắc Tư hồ tộc anh tuấn, sau khi kiểm tra các văn kiện thì phê chuẩn cho những người khai hoang này sang sông, từ trong lau sậy là bến đò có đậu mấy chiếc thuyền to lớn thân kết bằng dây mây nằm tại bờ sông.
"Sau khi nhận được thông tri của quân bộ và Thần miếu, nơi này đặc biệt chuẩn bị mấy chiếc thuyền lớn cho các vị qua sông." Hồ tộc quân quan mỉm cười nói:"Nguyên binh trạm đã rất lâu không sử dụng đến mấy chiếc thuyền này, vì chờ đợi các vị đến mà bọn ta đã tu sửa hết mấy ngày, cuối cùng các vị cũng đã đến."
"Mấy chiếc thuyền này có chắc chắn không?" Ngải Vi Nhĩ nghi ngờ nhìn vào thân thuyền chế bằng các hàng mây tre to lớn thô sơ, nàng và Ngưng Ngọc vốn không hề lo lắng cho bản thân mình, hai người đều là người Hải tộc, căn bản không coi chuyện này vào đâu. Nhưng lúc bọn tùy tùng Xú dứu và Thứ vị nhân đi theo nhìn thấy con sông này thì sắc mặt đều biến đổi rất khó coi, nàng sợ lỡ như xảy ra chuyện xui xẻo thì hậu quả thực khó mà lường được.
"Yên tâm đi, tiểu thư tôn quý!". Hồ tộc quân quan nhìn hai nữ tử xinh đẹp khí chất cao quý, không dám đối đãi lạnh nhạt:"Mấy loại dây mây đóng thuyền này đều là dây leo trên cây bồ đào trên hoang nguyên, lại được bọn ta ngâm dầu bên thân thuyền rất kỹ, sau đó lại đem đi phơi nắng nên gắn chặt vào nhau không có một kẽ hở nào, tuyệt đối không hề thấm nước."
"Bọn ta có rất nhiều người, đại nhân, mấy chiếc thuyền này có chở đủ hay không?" Ngưng Ngọc vẫn chưa yên tâm, mấy chiếc thuyền này so với Bồng lai hiệu trước đó của nàng thực y như là thứ đồ chơi của con nít.
"Nàng chờ một lát, ta cho nàng xem cái này!" Hồ tộc quân quan lắc đầu ra dấu cho viên quan tùy tùng Thất Cách bên cạnh, tên Thất Cách võ sĩ cao lớn vạm vỡ này liền rút thanh quân đao đeo bên hông ra chém mạnh vào trên chiếc thuyền.
"Keng" một tiếng vang lên, lưỡi đao chạm vào thân thuyền bằng dây mây tóe lửa.
"Mấy cái dây mây này đủ cứng chứ?" Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ không nói nên lời nhìn vào vết đao trên thuyền chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay. Thân thuyền bị một đao mạnh mẽ như tam phân ngũ liệt chém xuống mà chỉ có một vết mẻ nông như vậy.
"Chủ yếu là vì sau khi tẩm dầu đầy đủ rồi sau đó đem phơi nắng làm cho các dây mây tre gắn kết khít khao lại với nhau thì sẽ cứng rắn phi thường." Hồ tộc quân quan cười mỉm:"Lần này hai vị tiểu thư đã yên tâm chưa?"

Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ nhìn nhau cười.
Mấy chiếc thuyền này so với chiếc thuyền lớn của bọn Hùng miêu dùng đi trên biển mà nói thì đúng là mấy chiếc lá nhỏ.
"Tang kiền hà, qua mấy đoạn eo sông ngoằn nghoèo, đi mười tám dặm đường thủy là đến Phỉ Lãnh Thúy, bên sông là vùng đất đỏ hoang sơ..."
"Đi theo Lãnh chủ đại nhân, cùng ca lên Lý Sát Y Nha Uy nào..."
"Y Nha Y Đa Uy..."
Tiếng ca cao vút của bọn Hùng miêu cất lên vang dội, dẫn bọn đồng nam đồng nữ đang lên thuyền cũng cất giọng hòa theo.
Nghe thấy bài ca này, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ không nhịn được phải bật cười. Tên khốn kiếp Lý Sát này cũng có chỗ thú vị, ở bên cạnh hắn thời gian càng dài thì lại càng có cái cảm giác này. Tuy bị đày ải ra Phỉ Lãnh Thúy xa xôi hẻo lánh, hắn cũng có thể từ trong cái khổ đó mà sáng tác nhạc. Trước hết là sáng tác một khúc "Tang kiền hà" rồi dạy cho hết thảy mọi người.
"Cổ Đức!" Ngưng Ngọc nhìn tên Hùng miêu đang cầm cây trường côn chống thuyền ra sông nói:"Uống rượu ít một chút!"
"Biết rồi!" Cổ Đức vùng vằng đáp lời, nắm lấy bầu Lang mỗ tửu tợp hai ngụm lớn. Từ sau khi Bán Thân nhân đến, bọn Hùng miêu cảm giác như bản thân phảng phất tiến nhập vào thiên đường, ngày ngày đều có Lang mỗ tửu để uống. Chẳng qua là từ lúc có hai lần uống rượu quá độ dẫn đến "túy tửu cuồng hóa" (say rượu hóa cuồng), Lưu lão bản đã thủ tiêu luôn phần rượu được uống của bọn chúng, lần này lão bản không có ở đây, hai lão bản nương lại nói như vậy, Cổ Đức dại gì không nhân cơ hội này mà uống mấy hớp.
"Ngưng Ngọc tỷ tỷ, ta vừa nghĩ ra một biện pháp." Ngải Vi Nhĩ sắc mặt ửng hồng nắm tay Ngưng Ngọc thần bí cười hi hi nói.
"Nghĩ ra chuyện gì?" Ngưng Ngọc mỉm cười vỗ mông tiểu trư tể đang nằm trong lòng nàng.
"Bọn ta không phải là thiếu thốn khôi giáp sao? Khôi giáp bằng cương thiết thật quá quý giá, nhưng tự chúng ta có thể làm được!" Ngải Vi Nhĩ cặp mắt xinh đẹp lấp lánh quang mang.
"Có thể là chúng ta không thể luyện thép! Chúng ta không phải là Ải nhân, chúng ta không có khả năng linh mẫn tìm được nơi nào có quặng mỏ." Ngưng Ngọc đến dựng Quả Quả đang nằm thẳng cẳng phình cái bụng to bên cạnh nàng dậy:"Ta còn tưởng giúp Lý Sát trang bị khôi giáp, đáng tiếc là ngọc bội duy nhất của ta đã mang ra rồi mà vẫn không đủ tiền."
"Không cần đâu!" Ngải Vi Nhĩ vỗ nhẹ lên mạn thuyền, trong mắt lóe lên tia giảo quyệt.

"Muội nói là..." Ngưng Ngọc tròn xoe mắt.
"Chúng ta nên giúp Lý Sát lo lắng vài việc, giúp cho huynh ấy suốt ngày bị con tiểu hồ ly tinh đó mê hoặc mà tỉnh lại bớt." Ngải Vi Nhĩ cười xảo trá, gương mặt lộ vẻ ganh tỵ.
"Lấy mấy cái dây mây này bện lại làm khôi giáp không phải là có điểm keo kiệt sao?" Ngưng Ngọc nhíu mày.
"Chúng ta có thể chuyên chú thiết kế hoa văn lên đó cho thêm phần uy vũ!" Ngải Vi Nhĩ nắm tay Ngưng Ngọc hưng phấn nói:"Hải tộc bọn muội khôi giáp không phải toàn là làm bằng rong biển bện lại hay sao, dây mây cũng giống như vậy!"
"Ngải Vi Nhĩ, muội thật sự là thông minh!" Ngưng Ngọc vuốt ve má mỹ nhân ngư nói:"Kỳ thực Lý Sát luôn tán dương sau lưng muội..."
"Muội không tin đâu..." Ngải Vi Nhĩ bĩu môi, nhưng gương mặt lại tươi cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện ra rõ nét.
La toa thú cùng bọn linh dương, Thứ vị nhân và Xú dứu nhân kêu thét om sòm phá tan vẻ tĩnh mịch vốn có của Phỉ Lãnh Thúy.
Đất đai nơi này cùng lớp đất trên Đa Não đại hoang nguyên màu sắc không giống nhau, đất nơi đây có màu đỏ sậm, chạy dài mênh mông một dải lóa mắt không hề có cọng cỏ nào.
Trên đại hoang nguyên khô thảo mọc liền nhau không ngớt, còn dải hồng thổ cao pha (cao nguyên đất đỏ) rộng hai trăm nhận sừng sững trên cao bốn mươi nhận chỉ có mấy cụm cỏ đuôi chó mọc lên phân bổ khắp các đường mòn cùng động huyệt mà thôi.
Ở trong hồng thổ cao pha có khắc một tượng thần bằng đá, quá nửa bị đất đỏ che lấp mất, đây là di tích sau cuộc chiến Thần ma thời thượng cổ, di tích dạng này trên Đa Não đại hoang nguyên có vô số.
Trước mặt cao pha có một hàng cây đại thụ cao chọc trời mọc từ dưới lớp đất đỏ lên thành tiêu chí đặc trưng của nơi này.
Trước đây cao pha này không hề có tên, mỗi năm vào lúc giao mùa giữa xuân và hạ Bỉ Mông vương quốc chỉ có tộc Nga lặc phân đến nơi này lấy đất đỏ mang về thôi. Đất đỏ và hương tiêu là hai loại thức ăn không thể thiếu của tượng tộc.
Ngưng Ngọc cuối cùng cũng lý giải được vì sao Thần miếu lại gọi địa phương vốn không có tên này là Phỉ Lãnh Thúy. Trên mặt đất đỏ rộng lớn vùng phụ cận hồng thổ cao pha chỉ có bụi cây thấp bé cùng cây dâu mọc trên mặt đất mà thôi, thực là hoang lương tiêu sơ đến cực điểm. Nhưng không xa mấy trên Đa não hoang nguyên cây cỏ mọc um tùm tươi tốt, nếu tính theo phạm vi của hồng thổ thì hai nơi này phân chia ra thành hai nửa trong vòng tròn, mà phía bên ngoài thì là thảo nguyên tươi tốt, còn bên trong thì là hồng thổ cằn cỗi bạc màu. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh mặt trời lặn đỏ như máu, chiếu lên mảnh đất hồng thổ cao pha làm ánh lên màu đỏ rực rỡ tươi đẹp.
"Thực là đẹp!" Ngải Vi Nhĩ cảm thấy nơi hoang lương này lại cho nàng một cảm giác khác lạ, một thứ cảm thụ mà không thể nói ra lời.
"Đúng là rất đẹp nhưng cũng rất hoang lương!" Ngưng Ngọc nhìn bọn người đang hò hét loạn cả lên phía sau nhíu mày suy nghĩ. Trước kia mọi việc đều do Lý Sát giải quyết, không hề có việc gì nàng phải tính toán, hiện tại nàng làm chủ sự, cuối cùng phải tự thân xử lý các vấn đề nan giải của Lý Sát.
Thời gian này nhíu mày hầu như trở thành tiêu chí đặc biệt của Ngưng Ngọc.
"Chúng ta có thể biến Phỉ Lãnh Thúy này trở thành một vùng đất phì nhiêu! Trở thành một viên minh châu trên hoang nguyên!" Ngải Vi Nhĩ trâng tráo nói làm Ngưng Ngọc nhíu mày.

"Chúng ta ngủ lại đây sao? Không ngủ say ở trong lều bạt thế này được đâu, hơi đất quá nồng nặc." Cổ Đức sải bước nhanh tới, nhìn hai vị lão bản nương gục gặc đầu, trên môi hắn còn có cả một bong bóng nước vừa vỡ ra.
"Đã vào ngày thu rồi, mọi người đi xuống thế này thì sẽ sinh bệnh, đúng là không thể ngủ trên đất được." Ngưng Ngọc cũng gật đầu.
"Bọn ta cần phải xây dựng thành lũy, nhà cửa, vọng lâu, tường rào." Ngải Vi Nhĩ vung ngón tay chỉ lung tung phía trước, càng nghĩ thì sắc mặt càng khó coi. Nàng cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân vì sao Ngưng Ngọc cứ nhíu mày toan tính suốt mấy ngày nay. Nàng sao mà nghĩ tới chuyện hiện nay không có một đồng lấy gì mà xây thành bảo cùng vọng lâu chứ?
"Cứ chờ Lý Sát về rồi nói, trước tiên phải giải quyết chỗ ngủ cái đã." Ngưng Ngọc thở dài nói. Nàng phát hiện ra rằng nàng thực sự rất nhớ tới Lý Sát, có y ở đây cười nói vui vẻ, cho dù không thể giải quyết được vấn đề nàng cũng có chỗ nương tựa, không như hiện giờ trong lòng đầy những tâm sự.
"Trời sẽ mau chuyển sang mùa đông, bọn ta phải xây dựng nơi trú đóng cho tốt trước khi vào tiết sương giáng (khoảng 23, 24 tháng 10 âm lịch). Bây giờ ta phải đi chặt củi. Bên dãy tuyết sơn có rừng cây phi lao, Hùng miêu bọn ta cùng Ngao nhân nếu toàn thể tranh thủ đi đốn gỗ thì trong một ngày một có thể quay về được." Cổ Đức lại lấy bầu rượu ra uống một hơi dài:"Cái hoang nguyên chết tiệt này trừ khô thảo và cây bụi ra không hề có cây to nào! Trời mẹ tiên sư cha nhà nó!"
"Các ngươi đều đi hết thì công tác phòng vệ sẽ như thế nào?" Ngưng Ngọc lắc đầu.
"Chỉ một ngày một đêm thôi, chắc không có vấn đề gì đâu." Cổ Đức trầm mặc một lúc rồi nói:"Không có gỗ thì không cách nào xây dựng thành lũy, vấn đề này cần phải giải quyết trước tiên, cô có nghĩ là sẽ cho Lý Sát đại nhân một phen kinh ngạc và mừng rỡ khi về tới đây không?"
Ngưng Ngọc im lặng. Nàng đích xác là rất muốn chia sẻ bớt trách nhiệm cho Lý Sát.
"Đêm tối chúng ta có thể ngủ nơi ấm áp ở trên các huyệt động ở hồng thổ cao pha, các ngươi xem huyệt động nơi này rộng lớn như vậy cho dù là vài trăm người cũng không thành vấn đề, thậm chí về chuyện phòng vệ thì đã có ta lo!" Ngải Vi Nhĩ chỉ lên phía trên hồng thổ cao pha rồi vỗ ngực nói:"Ta là mỹ nhân ngư có năng lực trời sinh câu thông với thủy nguyên tố, ma pháp sư thủy hệ!"
"Ý tưởng hay! Ngải Vi Nhĩ thật sự là thông minh!" Ngưng Ngọc mở to mắt:"Ta để cho Thứ vị nhân đi cắt cỏ, khô thảo mềm mại nếu làm đệm ngủ nhất định sẽ rất thoải mái, động huyệt cách xa mặt đất thì sẽ không có hơi đất độc hại."
"Để Xú dứu nhân Côn khắc tộc nằm ngủ trên huyệt động khác, trên đường đi chúng đánh rắm rất hôi thúi." Ngải Vi Nhĩ nắm tay Ngưng Ngọc nói.
"Tiểu quỷ!" Ngưng Ngọc cười cười vuốt mũi của Ngải Vi Nhĩ.
----
Lời Tác giả:
Theo tông chỉ của tôi, năng lực của ma thú có mạnh mẽ hay không chẳng phải bởi vì chúng là Long thú hay Hỏa phượng hoàng, mà quan trọng là o83 cách sử dụng chúng như thế nào.
Quả cân tuy nhỏ nhưng có thể đè được ngàn cân, ma thú của lão Lưu đều là ma thú kém cỏi nhưng lại có thể đánh bại các ma thú đẳng cấp cao nhất.
Cái này chỉ là do có biện pháp phù hợp mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui