Thú Huyết Phi Đằng


"Xin nếm thử bảo bối trân quý nhất của Mãnh mã tộc chúng tôi!" Lão Ba Cát đưa cho hai vị tế tự đại nhân mỗi người một cây tuyết tiêu.
Tuyết tiêu đưa vào tay lạnh cóng, mấy điểm màu trắng điểm trên lớp vỏ ngoài, tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Hải Luân cắn thử một miếng, tức thì một cơn lạnh thấu xương thấu cốt theo miệng truyền vào, sau khi cơn lạnh qua đi đầu lưỡi phát xuất một làn hương ngọt ngào và mát mẻ không tả được.
"Ăn rất ngon!" Hải Luân cảm thấy loại chuối này ăn vào mùa hạ nóng bức thì thật là rất ngon.
Ha ha, đây không phải cảm giác ăn kem ly hay sao? Lưu Chấn Hám cắn một miếng lớn, không nhịn được cất tiếng cười.
"Chiến thần quả nhiên là khẳng khái." Tế tự đúng là đáo để, Hải Luân ngay lúc đang hả lòng hả dạ cũng không quên thuận miệng tuyên dương thần uy của chiến thần Khảm Mạt Tư.
Lưu Chấn Hám cười, hắn không ngừng liếc mắt nhìn vào dáng vẻ Hải Luân đang ăn tuyết tiêu, hình ảnh này khơi gợi lại những hồi ức đẹp đẽ mấy ngày qua.
"Tuyết tiêu chỉ sinh trưởng ở trên các dòng sông băng trên cao, trừ Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có thể sản sinh ra tuyệt đối không hề có địa phương nào có được khẩu phúc (lộc ăn) như thế này." Lão Ba Cát cùng bọn người Mãnh mã thú nhân chung quanh cùng cất tiếng cười vang, có thể được hai vị tế tự ngợi khen, nhiều ít gì cũng làm cho bộ tộc tự tôn sống khép kín này trong lòng thỏa mãn chưa từng có.
"Mùi vị cây tuyết tiêu này như vậy, ra là chúng chỉ có thể sống trên mặt băng thôi sao?" Ánh mắt Lưu Chấn Hám ánh lên nét quỷ dị khó mà phát giác được.
"Là ở bên cạnh một sơn động của chúng ta, có một băng tuyền, hàn khí vạn năm của băng tuyền có thể bảo đảm cho mấy trái tuyết tiêu phát triển mập mạp." Tiểu mao tượng (voi ma-mút con) Văn Sâm Đặc giật mấy trái chuối ở trước mặt người ta, đắc ý nói ra như chỉ có mình nó là biết vậy.
"Thật sự là thông minh!" Hải Luân xoa cái đầu to của nó.
Tiểu hài Văn Sâm Đặc được tán dương rất là đắc ý, há to miệng, hếch mũi lên trời.
"Ta có rượu ngon do Bán Thân Nhân chưng cất, các vị có muốn uống cùng ta không?" Lưu Chấn Hám cầm cái bình nước lớn lắc qua lắc lại.
Thích uống rượu hầu như là thiên tính cốt yếu của mỗi thú nhân, nghe tới rượu ngon do Bán Thân Nhân chưng cất, tuy là cần giữ lễ mạo, bọn Mãnh mã tộc đều không thể trực tiếp mở miệng yêu cầu nhưng ánh mắt thèm khát cứ nhìn vào bình rượu đưa ra trước mắt.
Một bình rượu lớn này căn bản không có cách nào đủ hết cho nhiều người như vậy. Lưu Chấn Hám ở ngay tại đó chế tác ra thêm nhiều vò nhờ vào Quy châu của Tinh Vỹ Quy đem theo thân mình.
Rượu càng uống càng nhiều, mọi người cũng bắt đầu thân thiện với nhau hơn.
Lưu Chấn Hám đề nghị đấu vật đọ sức cùng Mãnh mã dũng sĩ.

Mãnh mã tộc phái tiểu hài Văn Sâm Đặc làm đại biểu, không phải Vị Lý Sát tế tự này tự xưng là Ca Vũ song tu thì họ đã không làm vậy, nhưng cho dù là đứa bé con Mãnh mã tộc thì sức lực của nó tuyệt đại đa số Bỉ Mông thú nhân cũng không thể chống chọi lại được.
Kết quả đấu sức lại rất nhanh chóng, Mãnh mã thú nhân mạnh mẽ kinh ngạc phát hiện ra vị tế tự thân thể đơn bạc lại như một chiếc túi lớn, quật ngã Văn Sâm Đặc cả nửa ngày không dậy nổi. Lớp da ngoài của tộc cự tượng trời sinh cứng như sắt đá, còn Mãnh mã tộc thì "da dày thịt rắn" đã vang danh. Mọi người đều cảm thấy không thể chấp nhận được kết quả này.
Thế là ngay sau đó một tên Mãnh mã tiểu tử choai choai lại được phái ra thi đấu.
Lần này vị tế tự càng cười tươi tắn hơn, lộn mèo vòng qua vách sơn động, từ phía sau sấn đến siết cổ tên Mãnh mã tiểu tử, đá một cước vào khớp gối của y làm Mãnh mã tiểu tử quỵ xuống mặt đất.
Cả sơn động hầu như đều bị Lưu Chấn Hám quật ngã. Cuối cùng thì Khoa Lý Nạp dũng sĩ mạnh nhất tộc phải tiến lên.
Quả nhiên không hổ là hậu nhân của Bỉ Mông đệ nhất dũng sĩ năm xưa từng quật ngã Cách Lôi Khắc Tát Nhĩ bệ hạ. Khoa Lý Nạp vừa cường tráng cực độ mà kỹ xảo cũng xuất sắc phi thường. Quan sát Lưu Chấn Hám cả nửa ngày, y đã nhìn thấu thứ võ thuật làm hoa mắt đối thủ của vị tế tự đại nhân này, từng bước từng bước tiến tới thận trọng cố ép tế tự đại nhân phải đấu sức cùng y.
Mãnh mã tộc nhân lần này đối với vị tế tự đại nhân thực sự là bội phục không có gì để nói. Từ trước đến nay chưa hề có người Bỉ Mông nào có thể đấu sức với Mãnh mã tộc mà không rơi vào thế hạ phong.
Khoa Lý Nạp hầu như cao gấp đôi Lưu Chấn Hám mà phải kêu lên buồn bực, vị tế tự này là Bỉ Mông tế tự nổi danh thân thể yếu đuối sao? Sức lực này quá lớn đi, không xuất hết lực khí toàn thân Khoa Lý Nạp không thể kéo ngã vị Thất Cách tế tự này.
Lưu Chấn Hám thầm kêu khổ, không nghĩ được là bản thân hắn có được một bộ phận Long lực, lại không kéo ngã được tên Mãnh mã này, lực lượng Mãnh mã thú nhân này quá sức khủng bố.
Hai người cầm cự lâu dần cũng đã có kết quả, long lực của Lưu Chấn Hám quả nhiên gặp mạnh thì càng mạnh, thân hình to lớn của Khoa Lý Nạp dần dần bị cánh tay của Lưu Chấn Hám nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Các phụ nữ Mãnh mã chung quanh đều xấu hổ đỏ mặt, phần hạ thể của vị tế tự đại nhân này thật là khó coi, Hải Luân lại càng thẹn thùng mất mặt.
Các đại lực sĩ Mãnh mã xung quanh đều nhục nhã không chịu nổi, cứ theo cách vị tế tự này vừa làm, nhất định là sau khi nhấc bổng Khoa Lý Nạp lên không sẽ vặn eo ném y xuống đất nằm chèm bẹp cả nửa ngày không dậy nổi.
Khoa Lý Nạp gấp rút quá, trên gương mặt đôn hậu hiện ra nét cười giảo hoạt, tuy hai cánh tay đều bị vị tế tự thần lực kinh người này nắm chặt nhưng y vẫn còn một loại vũ khí bí mật.
"Bốp" một tiếng lớn vang lên, khuôn mặt Lưu Chấn Hám đang ngẩng lên gục xuống.
Khoa Lý Nạp dùng cái mũi dài năm thốn trên khuôn mặt y đánh thẳng vào mặt Lưu Chấn Hám một cái nặng nề, Lưu Chấn Hám tức thì té lăn ra đất, đầu đập vào mấy cái bát bằng đá bên cạnh làm chúng bể nát, vụn đá bắn văng ra xa, nguyên một bồn rau quả tươi xanh dính đầy đầu đầy mặt Lưu Chấn Hám.
"Không được, không được!" Lão Ba Cát giận dữ, trách mắng con trai:"Sao lại có thể sử dụng chiêu số ti tiện này đối với tế tự đại nhân! Tiểu tử ngươi là đồ đần độn, Lão Ba Cát ta sao lại sinh ra đồ đần độn này chứ!"
Khoa Lý Nạp bị mắng đến nỗi co vòi lại, gương mặt khổ sở không biết làm sao.

"Không có gì, không có gì!" Lưu Chấn Hám vuốt mình búng người lên, nhanh chóng đứng dậy nói:"Đúng là xuất kỳ bất ý! Bất quá mũi của các vị thật đúng là lợi hại, thực sự là nắm đấm thứ ba!"
Hải Luân quan tâm xem thử thương thế của Lưu Chấn Hám, đều tốt cả, da mặt hắn đúng là quá dày, bị một cú đánh mạnh đến vậy mà trừ một vết ngấn trên chiếc mũi lớn có màu hồng nhạt thì không bị bất cứ thương thế gì.
"Nàng nói xem tên khốn này lúc gần gũi với vợ hắn thì có dùng cái mũi đó không?" Lưu Chấn Hám nói nhỏ bên tai Hải Luân một câu vô cùng hoang đường.
Hải Luân không hề nghĩ đến hắn lại có điệu bộ ngo ngoe như thế, thẹn đỏ bừng mặt, hung dữ nhéo hắn một cái. Thấy hắn còn có thể đùa giỡn, nàng cũng yên tâm phần nào, ít nhất đầu óc cũng không bị làm sao.
"Tế tự đại nhân, ngài thực sự là một dũng giả cường đại tuyệt luân!" Khoa Lý Nạp khâm phục. Người Mãnh mã chỉ lúc cùng đấu vật với người trong tộc mới dùng tới chiếc mũi này thôi, từ trước đến giờ không hề có một người ngoài có thể ép bọn họ đến mức phải sử dụng chiêu đó.
"Hiện tại ta là Long tế tự duy nhất của Bỉ Mông vương quốc!" Lưu Chấn Hám nghiêm trang nói.
Câu này đã làm nhiều người kinh hãi, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Toàn bộ Mãnh mã thú nhân đều trợn mắt.
"Khảm Mạt Tư... Long tế tự..." Sắc mặt Lão Ba Cát càng thêm khiêm cung, đồng thời cũng cảm thấy thêm phần quang vinh, một vị Long tế tự tới chỗ tộc lão làm khách, cái vinh dự này thật quá to lớn.
"Không cần phải vậy, chúng ta là bằng hữu." Vẻ hòa ái của vị Long tế tự này càng làm cho các Mãnh mã thú nhân cảm thấy thêm phần thân thiết. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Vì để tuyên dương các vị đã đánh bại được vũ dũng của Long tế tự..." Long tế tự lách người đứng bên Văn Sâm Đặc mỉm cười nhìn phụ thân hắn nói:"Ta, Nam tước của Bỉ Mông vương quốc, Lãnh chủ Phỉ Lãnh Thúy cùng là thân phận Long tế tự chính thức phong tước hàm vinh dự Phỉ Lãnh Thúy Mã Thứ Kỵ Sĩ cho Khoa Lý Nạp dũng cảm."
Khảm Mạt Tư! Mọi người lại kinh ngạc hô lên.
Mãnh mã tộc ở nơi xa xăm không biết là một năm có bao nhiêu quý tộc xuất hiện, tổ tiên tuy có lưu lại vài kiện khôi giáp và vũ khí, nhưng cũng đã đều hoen rỉ không thành hình dạng gì rồi, hiện nay đột nhiên vị quý tộc từ trên trời rơi xuống này lại phong cho tước hiệu làm các Mãnh mã thú nhân vốn thật thà chất phác đầu óc choáng váng.
"Ngài có nguyện ý tiếp thụ danh xưng vinh dự này không?" Lưu Chấn Hám mỉm cười nhìn Khoa Lý Nạp.
"Bọn ta không muốn rời bỏ nơi mình đã sinh sống nhiều năm, đại nhân..." Khoa Lý Nạp có chỗ khó nói, đem so sánh danh xưng quý tộc với gia đình mình thì mao tượng nhân chất phác này dĩ nhiên là sẽ chọn cái sau.
Bầu không khí tức thì trở nên nặng nề. Bàn tính của Lưu Chấn Hám bị xóa sạch hết cả.

"Ngài yên tâm đi, Lý Sát có thể vứt bỏ thân phận lĩnh chủ, chỉ lấy danh nghĩa Long tế tự phong cho ngài vinh dự kỵ sĩ, trừ khi chiến đấu bảo vệ Thần miếu ra, ngài có quyền từ chối bất cứ cuộc chiêu mộ nào mà tiếp tục lối sinh hoạt của mình. Phạm vi có thể cự tuyệt không chỉ bao gồm cả lĩnh chủ ban phát hàm tước cho ngài mà còn kể cả quốc vương cũng vậy." Hải Luân ôn hòa giải thích cho hắn.
"Cái này...ta ..." Khoa Lý Nạp nhìn phụ thân rồi lại nhìn vợ con, rồi lại nhìn tộc nhân, điều kiện ưu đãi này thực là không có biện pháp nào nghĩ ra được.
Cả gia đình cũng vẫn ở một nơi.
"Tên ngu ngốc kia còn không mau đáp ứng đi!" Lão Ba Cát thúc giục tên con trai đang mơ màng chưa tỉnh.
"Ta nguyện ý." Khoa Lý Nạp nuốt nước bọt, nhìn Lưu Chấn Hám gật mạnh đầu.
"Xin ngài quỳ xuống." Lưu Chấn Hám hạ thanh nhạc khí của hắn xuống, từ trong tay cầm rút ra rút ra cặp đao kiếm hàn quang lấp lánh.
Khoa Lý Nạp cung kính quỳ trước mặt Lưu Chấn Hám.
"Vinh dự của Khảm Mạt Tư sẽ ở cùng ngài suốt đời, Khoa Lý Nạp dũng sĩ! Từ đây về sau, đao kiếm sau lưng ngươi sẽ cho ngươi cầm giữ được mộng tưởng, máu nóng trong người ngươi sẽ có tình cảm dịu dàng vạn trượng. Phỉ Lãnh Thúy Mã Thứ sẽ ban cho ngươi sự tôn kính, các đức tính khiêm tốn, vinh dự, hy sinh, ứng dụng, thương xót, tinh thần, thành thật, công chánh sẽ ở bên ngươi suốt đời." Lưu Chấn Hám khuôn mặt nghiêm trang vui vẻ lấy đao kiếm gõ vào nhau phía sau lưng Mãnh mã dũng sĩ.
Lưu Chấn Hám gắng vận sức để gõ mạnh.
Bà nội ngươi, không chiêu mộ được bọn ngươi thì lão tử phong ngươi làm kỵ sĩ làm gì? Lưu Chấn Hám ngiến răng cơ hồ bể nát.
Mao tượng nhân Khoa Lý Nạp cố gắng rạp sát người xuống đất cất lời tuyên thệ.
"Huy chương, áo khoác, pháp điển và mã thứ phong cho ngài khi về lại lãnh địa ta sẽ đưa cho ngài." Lưu Chấn Hám nâng vị kỵ sĩ mới được tấn phong lên.
"Ta sẽ nhớ mãi lời răn dạy của ngài, đại nhân!" Khoa Lý Nạp kích động nói.
"Đem băng bạng (trai băng) ngon nhất qua đây! Nhanh lên..." Lão Ba Cát vội vàng phân phó cho các Mãnh mã phụ nữ.
Mấy người phụ nữ Mãnh mã đứng dậy, lấy tay chùi vào người rồi đi ra ngoài sơn động, chưa đầy một thời gian công phu đã bưng một bát băng trong suốt có thể nhìn xuyên qua đem vào.
"Đây là thứ trân quý đệ nhất ở Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn bọn ta: Băng Bạng! Mỗi con băng bạng chỉ sinh sản ở trong băng tuyền, trân châu trong người nó là tài bảo duy nhất của Mãnh mã tộc chúng ta, tuy không quá trân quý nhưng cũng xin hai vi tế tự đại nhân thu nhận, coi như là thành ý của toàn tộc Mãnh mã nhân bọn tôi." Lão Ba Cát thành khẩn nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mấy phụ nữ Mãnh mã xẻ thịt con Băng bạng ra, từ trong các sớ thịt màu vàng nhạt lấy ra mấy viên trân châu hình dạng giống như quả quất (trái tắc), cung kính dâng lên Lưu Chấn Hám.
Loại trân châu này thực là "to lớn" mà! Lưu Chấn Hám cười khổ tiếp lấy mấy viên trân châu nhỏ bé này, vừa cầm vào tay đột nhiên phát ra khí lạnh thấu xương làm hắn suýt chút nữa đã ném đi.
"Mấy viên trân châu này toàn là do băng tinh vạn niên ngưng kết mà thành, có thể cấp đông thức ăn trong thời gian dài mà không bị hư thối. Đại nhân ngài mang theo chúng trở về, vào những ngày mùa hè nóng bức thì dùng chúng để bảo quản thức ăn." Nhìn thấy trên mặt Long tế tự đại nhân không hề có vẻ khó chịu, Lão Ba Cát các nếp nhăn dãn ra, trong lòng rất là khoan khoái.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Tủ lạnh thiên nhiên a! Đúng là bảo bối!" Lưu Chấn Hám mừng rỡ, liền bỏ vào năm túi da mang theo người mỗi túi một viên.

"Đa tạ ngài, trưởng lão tôn kính." Hải Luân mỉm cười nhìn Lão Ba Cát gật đầu:"Sau này có việc gì khó giải quyết cứ việc đến Phỉ Lãnh Thúy tìm chúng tôi, Lý Sát suy cho cùng cũng là Lĩnh chủ trên danh nghĩa của các vị, ta nghĩ bọn ta có thể giúp đỡ cho các vị."
"Ngài quá khách khí rồi." Lão Ba Cát luống cuống cảm ơn.
Tốt nhất thì bọn ngươi đừng có đến, nếu mà đến thì lão tử sẽ sai bọn Hùng miêu cầm cây đánh đuổi chúng mày đi chỗ khác. Lưu Chấn Hám ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng thì tức giận.
"Không biết lần này hai vị tế tự đại nhân đến Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có chuyện gì không?" Lão Ba Cát càng không biết điều hỏi:"Nếu như là để săn tìm ma tinh, tộc nhân bọn ta có mấy khối ma tinh hạch có thể dâng hiến cho hai vị đại nhân tôn quý."
"À à... lần này bọn ta đến thuần túy chỉ là du lãm thắng cảnh của tuyết sơn, ngoài ra ta cũng muốn đọ sức với Băng sương cự long của Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn một phen xem sao." Kiêu ngạo! Kiêu ngạo đến điên rồ! Người thường có thể săn được ma thú rồi, Lưu Chấn Hám càng kiên định để thu hút sự chú ý của các Mao tượng nhân này.
"Tỉ thí cùng Băng sương cự long?" Không chỉ bọn Mãnh mã nhân thất kinh mà ngay cả tiểu hồ ly cũng kinh ngạc vô cùng.
Hải Luân buồn rầu nhìn Lưu Chấn Hám, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.
"Không thể sao?" Lưu Chấn Hám nhìn khắp mọi người, tròng mắt phảng phất như hùng ưng ở núi non nhìn từ trên cao xuống, kiêu ngạo tung hoành.
"Bọn ta chỉ ăn tuyết tiêu trong sơn động thôi, trong băng tuyền ngược lại còn có thủ hộ thú gọi là Băng sương vinh nguyên (con kỳ nhông băng sương), Lý Sát đại nhân... ngài không phải là chỉ nó đó chứ?" Khoa Lý Nạp cẩn thận hỏi.
"Kỳ nhông?" Lưu Chấn Hám cất tiếng cười, suýt nữa là bị sặc, kỳ nhông và cự long, danh tự thì hơi giống nhau đó, nhưng sao có thể gộp chung lại được? (Chú: nguyên tác là Vinh nguyên vừa có nghĩa là rồng lửa, vừa có nghĩa là kỳ nhông) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Loài kỳ nhông này sinh sống trong băng tuyền rất là lợi hại, bọn chúng có thể phóng ma tý thiểm điện (tia chớp gây tê), bất quá Mãnh mã bọn ta bị điện phóng trúng đều bị tê điếng chậm chạp một lúc lâu." Khoa Lý Nạp gục gặc cái đầu to lớn.
"Kỳ nhông lớn cỡ này sao?" Lưu Chấn Hám dùng đầu ngón tay để so sánh.
Khoa Lý Nạp gật đầu.
"Ta nói là cự long! Cự long! Rất là to lớn!" Lưu Chấn Hám lấy tay khoa dọc thân mình, vẽ ra độ dài của cự long.
"Không phải không thể đi khiêu chiến, đại nhân của ta. Nhưng Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn Băng sương cự long ở trên đỉnh núi cao nhất của ngọn chủ phong, đi từ đây lên đó khoảng nửa tháng thời gian, phải đi qua rất nhiều vách núi hiểm trở phi thường, cơ hồ như dựng đứng vậy, với hình thể của bọn ta cơ bản là không thể tiến lên trên đó được. Đối với băng sương cự long bọn ta chỉ nghe danh chứ chưa hề thấy qua." Lão Ba Cát trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:"Đại nhân, tuy ngài là Long tế tự nhưng ở trên đỉnh tuyết sơn khiêu chiến với một con Băng sương cự long thì thật sự là bất trí đó!"
"Còn tới nửa tháng đi đường sao?" Lưu Chấn Hám quá sức nản lòng, nếu như chỉ có hai ba ngày đi đường thì còn có cách lừa gạt tiểu hồ ly đi lên đó, hiện nay thì không có cách nào.
"Huynh có phải là muốn sử dụng Sinh mệnh lễ tán của muội phải không?" Hải Luân rất thông minh, thấu hiểu được tâm lý của Lưu Chấn Hám, không chờ hắn mở miệng giải thích câu nào, Hải Luân đã chỉ vào các đầu to của hắn mắng:"Huynh đúng là một tên đần độn!"
Lưu Chấn Hám không nói được câu nào.
Lúc này không bắt được Băng sương cự long mà còn thu hút sự chú ý của bọn Mãnh mã thú nhân. Lưu Chấn Hám than dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận