Thú Huyết Phi Đằng


Vùng ngoại thành Uy Sắt Tư Bàng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nước sông lặng lờ trôi, một cây hương xuân vươn tán che một khoảng trời râm mát.
Lưu Chấn Hám đứng dưới tán cây, bứt một chiếc lá phóng xúống con hào hộ thành, chiếc lá nổi trên mặt nước trôi đi nhanh chóng.
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đứng ở phía xa, bọn Hùng Miêu thể cách tráng kiện đứng bên dùng nhãn thần lạnh như băng đuổi hết bọn tạp nhạp muốn xáp lại gần.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Thôi Bội Thiến một mình tiễn đưa Lưu Chấn Hám và tiểu hồ ly đến đây.
Lúc cuối Hải Luân khước từ vô số lời thỉnh cầu tha thiết tham gia vũ hội cùng lời mời ăn tối của bọn quý tộc, trong đó có cả đôi mắt thâm tình đầy hy vọng của vương tử.
Lưu Chấn Hám biết mỹ nữ xà đạo sư khẳng định là có chuyện muốn nói.
Chờ nàng ta ở đây.
Điều trọng yếu nhất của lính trinh sát là phải có lòng kiên nhẫn, điều này thì Lưu Chấn Hám không hề thiếu sót.
"Lý Sát". Mỹ nữ xà nhẹ nhàng nói:"Vì sao ngươi lại tận lực che dấu sự thật với Thần miếu về chuyện có tứ đại Kim nhân và việc giết chết một con Địa ngục hắc long?"
"Duy Ai Lý xem ra không chịu nghe lời ta." Lưu Chấn Hám đá bay một viên đá trên mặt đất.
"Quên đi, Hùng chiến sĩ Duy Ai Lý từng là tùy tùng của ta, nhiều năm trước ta từng cứu y một mạng cho nên Duy Ai Lý tuyệt đối không thể dấu diếm ta đâu. Lúc y giao bị vong lục cho Thần miếu, đồng thời cũng đưa ta một bức thư tín." Thôi Bội Thiến mỉm cười nói:"Bởi vì y biết ngươi là đồ tôn của ta, hơn nữa tựa hồ như y cũng hiểu rõ tình cảnh khó xử của ngươi hiện thời."
Mặt Hải Luân ửng hồng.

Mấy chuyện này nàng đã biết nhưng giấu trong lòng không hề hé miệng cho đạo sư của mình biết.
"Tất nhiên Duy Ai Lý làm vậy cũng là có ý tốt thôi, ta cũng để tâm giận dữ hắn đâu. Đạo sư, ngài nói xem răng và lưỡi cái nào cứng hơn?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Chắc chắn là ... răng rồi." Hải Luân nhìn mỹ nữ xà một lúc rồi trả lời.
Mỹ nữ xà mỉm cười thâm sâu, chăm chú nhìn Lưu Chấn Hám.
"Răng cứng rắn nhưng cũng có một ngày gãy rụng, còn lưỡi thì vĩnh viễn không bị rơi rụng, bởi vì nó đủ mềm mại." Lưu Chấn Hám nhìn Hải Luân, rồi lại nhìn Mỹ nữ xà:"Ta hiện tại đang đối mặt với một sự khiêu chiến của một quả hạch rất cứng rắn, các người nói thử xem ta nên dùng răng để chọi lại hay dùng lưỡi để chọi đây?"
"Lần trước kỳ thực ta đã có dự cảm, quả nhiên tâm tính cẩn thận của ngươi khác xa với vẻ ngoài thô hào". Mỹ nữ xà trong mắt lóe lên một tia hân hoan thanh thản.
"Là bởi vì ta đối mặt với nhiều hiểm nguy chưa biết được nên phải vậy, chứ thực ra bản tính của ta tịnh không phải như vậy." Lưu Chấn Hám thõng tay cười nói:"Ngược lại ta cũng rất muốn dùng Kim nhân nắm lấy mấy tên đần độn muốn hãm hại ta đánh cho một trận."
"Lỗ mãng và xung động là tội lỗi nguyên thủy lớn nhất!" Mỹ nữ xà gật gật đầu nói:"Cách Lôi Khắc Tát bệ hạ liên tục giữ quyền quốc vương của Bỉ Mông hai lần liên tiếp, thật rất hy vọng ngài sẽ tiếp tục trị vì lần thứ ba. Quyết định của Lý Sát không nghi ngờ gì thật sự là rất sáng suốt. Ngươi không cần phải bất mãn đối với Thần miếu, nguyên lai vương tộc và Thần miếu là hai cơ cấu quyền lực không liên quan gì với nhau nhưng từ khi mấy vị vương tử gia nhập vào hàng ngũ Thần miếu Thánh điện kỵ sĩ, sau đó trở thành một phần tử của Thần miếu, các đại tát mãn chủ nhân Thần miếu từ đó trở đi bất luận là quyết định gì cũng rất khó mà tự xử lý một mình."
"Tề Đan đại nhân nếu như không như vậy thì y đã không đạt đến vị trí cao như ngày nay. Nếu đổi lại là ta thì ta cũng phải làm như vậy." Một tên Thất Cách phụ dong tộc cùng một vị vương tử nếu như không phải đại tát mãn bị chập mạch thì cơ bản lão Lưu không bao giờ được thiên vị. Lưu Chấn Hám cũng rất hiểu vấn đề này.
Cách nhìn nhận của mỹ nữ xà về hắn thay đổi triệt để, tên đồ tôn này mỗi lần xuất hiện đều khiến nàng phải đánh giá lại.
"Đạo sư, cảnh ngộ hiện tại của ta rất khó khăn, ngài cũng đã biết điều này rồi. Dưới tình huống biết rõ có người đem lòng hãm hại mình mà còn công bố kết quả đồ long thì sẽ mang lại hậu quả gì?" Lưu Chấn Hám chỉ vào tay áo cười nói:"Cũng giống như Hải Luân hôm nay, đầu tiên được dân chúng hoan hô, sau đó sẽ được Long thủ huy chương có thêu hoa văn một cặp trường kiếm gác chéo sao? Rồi sau đó sẽ bị Thần miếu phân phó nhiệm vụ nguy hiểm nhất sao?"
"Không có ai dám hãm hại người thị phụng chiến thần." Thôi Bội Thiến chỉnh lại.
"Nói thật với đạo sư, ta không ngại mà thẳng thắn cho ngài biết kỳ thực năng lực của ta không đủ để giết rồng." Lưu Chấn Hám cười khổ:"Lần đồ long này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, con địa ngục hắc long chỉ ở trong sơn động cao mười mét không có cách nào bay lên được, nếu nó có thể bay lên không trung ta nhất định không thể có biện pháp nào."

"Cho dù là đạo sư của ta, Hỏa phượng hoàng tế tự Mục Lí Ni Áo đại nhân cũng không chắc là có thể đối đầu với một con địa ngục hắc long mà toàn thân thối lui." Thôi Bội Thiến gật đầu tỏ vẻ đồng tình:"Chẳng qua không thể không thừa nhận là Lý Sát ngươi thật biết suy tính sâu xa. Nhưng ngươi cũng đừng quá bi quan về hoàn cảnh hắc ám hiện nay, ngươi phải là người hầu thị phụng chiến thần, cho dù có là quốc vương đi nữa cũng không thể đối xử quá đáng với ngươi".
"À à... cũng mong là được như ngài nói..." Lưu Chấn Hám cười:"Ta và vương tử tịnh không hề có thâm cừu đại hận, chỉ vì ghen tuông và tỵ nạnh với hắn thì ta không hề làm chuyện dại dột đâu. Bất quá lần này ta chịu nhịn nhục sau này có cơ hội thì sẽ tính toán hết một lần với hắn. Ngoài ra ta có có chuyện không hiểu rõ, sư hổ nhân không phải là đã bị chiến thần đoạt gần hết năng lực sinh dục rồi hay sao? Hắn vì sao lại bám riết Hải Luân không rời vậy? Đạo sư quyền cao chức trọng sao không khuyên nhủ tên tiểu tử này?"
"Dòng máu của vương tử là huyết mạch của Lai nhân sư tử, trong Bỉ Mông sư tử là tộc háo sắc nhất, không thể nào khuyên ngăn được, càng không cần phải nói đến bọn con cháu hoàng gia, ngươi xem thử coi bọn quý tộc ở Uy Sắt Tư Bàng nuôi dưỡng lũ nô lệ xinh đẹp để làm gì?" Thôi Bội Thiến than dài:"Ý chỉ của chiến thần được ban phát thông qua Hồng y đại tế ti, nói ra thì xúc phạm chiến thấn, đối với ý chỉ của ngài vương tộc tựa hồ như không quá tin."
Hải Luân nghe câu này há hốc mồm ngạc nhiên, nàng con gái thuần khiết này có điểm khó tin được đây là đạo sư của mình.
"Mấy chuyện linh tinh đó bọn ta không để ý." Lưu Chấn Hám lắc đầu cười:"Ta ngược lại không nghĩ đến chuyện thu tóm quyền lực, ta chỉ nghĩ đến giúp Hải Luân báo thù cho Phong Diệp thôn, sau đó thì làm một tên nhà giàu, mấy chuyện khác ta không nghĩ tới."
"Về việc phong địa (đất phong), ta có thể nhìn ra ngươi trong lòng kỳ thực rất là giận dữ, vì sao ngươi lại không hỏi ta nguyên nhân?" Mỹ nữ xà lại hỏi.
"Phong địa của ta bao gồm cả nửa hoang nguyên phía Nam Tang Kiền hà, cho dù có là Long tế tự đi nữa thì phong địa rộng lớn thế này cũng là khai ân đặc cách rồi. Dù rằng phong địa này không hề trù phú phì nhiêu thì đó lại là một chuyện khác." Lưu Chấn Hám cười nói:"Ngài là đạo sư của ta và Lưu Chấn Hám, Thần miếu đã từng bóng gió với ngài, làm cho ngài tỵ hiềm, đã vậy thì dù có hỏi ngài cũng đâu có tác dụng gì?"
"Phỉ Lãnh Thúy... phong địa này nằm ở trung tâm hoang nguyên, không chỉ có chương lang mà còn có rất nhiều cường đạo địa tinh và cường đạo Thực nhân ma dã man, dù là con buôn nô lệ nhân loại cũng thường bị lạc ở chốn này. Hải Luân theo ngươi đến đó ta thật không yên tâm." Thôi Bội Thiến xua tay ngăn không cho tiểu hồ ly lên tiếng, tiếp tục nói:"Lãnh thổ Đa Não đại hoang nguyên rất rộng lớn, ngươi không có thủ hạ cùng dân chúng, không có tiền bạc, mà đường đi lại rất xa nên ta nghĩ nên để Hải Luân ở lại bên ta tu luyện."
"Uy Sắt Tư Bàng không phải chỉ một ngày mà làm xong, ta đồng ý với ngài." Lưu Chấn Hám lấy Ủy nhiệm trạng ra, trầm ngâm nhìn chăm chú.
"Hải Luân rất mỹ lệ, không chỉ vậy mà hai nàng đi cùng ngươi cũng thế..." Mỹ nữ xà chỉ Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ ở phía xa, suy nghĩ cả nửa ngày mà không biết xưng hô thế nào cho hợp lý, chỉ hàm hồ nói qua:"... Vẻ đẹp của họ sẽ mang cho ngươi nhiều tai nạn bất ngờ, ngươi không biết là có nhiều cặp mắt nhìn họ ám muội tất thảy đều muốn chiếm làm của riêng. Không có một lực lượng cường đại bảo hộ họ, ngươi sẽ phải nghênh tiếp vô số khảo nghiệm đó."
"Đạo sư, ta..." Hải Luân vừa muốn mở miệng cãi lại thì đã bị Lưu Chấn Hám cắt ngang.
"Mấy tên này nên thủ tiêu các ý niệm ngu xuẩn đối với bọn họ đi! Bởi vì sức nhẫn nại của ta chỉ có giới hạn thôi, ta chỉ biết chiếm tiện nghi chứ không chịu thiệt thòi đâu. Bất cứ ai ham muốn làm bậy ta bảo chứng rằng ta sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này." Lưu Chấn Hám vươn vai rồi đưa một điếu xì-gà to tướng ngậm lên môi.
"Thật có lúc không hiểu được ngươi, lúc giấu nghề thì ngươi giống như một tên quan lại già đời, lúc ngươi lông bông thì lại y hệt một tên lưu manh." Thôi Bội Thiến cười nói:"Bất quá ta rất thích kiểu lông bông của ngươi, nhãn thần của ngươi cho ta biết là ngươi đã từng trải qua phong vân, loại ngày tháng nhìn đời bằng nửa con mắt này có thể rất thích hợp với phương thức sinh hoạt của ngươi."

"Quyết định của Thần miếu kỳ thực cũng chưa chắc đã chính xác." Lưu Chấn Hám nói:"Đã làm cho ta ăn phải trái đắng cũng là một loại huấn luyện".
"Trong sinh hoạt ở thế tục của Thần miếu, bọn họ cần phải suy xét cân nhắc nhiều thứ..." Mỹ nữ xà nhìn làn sóng nước:"Cho dù là chiến thần giáng trần đi nữa cũng không cách nào tránh khỏi thứ phiền nhiễu của trần thế."
"Đạo sư, hôm nay ngài nói những lời như vậy không phải là có chỗ..." Hải Luân không nhịn được hỏi.
"Hài tử ngốc nghếch!" Mỹ nữ xà cười hì hì:"Có phải là tiết mạn (xúc phạm) thần hay không? Mấy câu nói này phát xuất từ cửa miệng một quyền trượng tế tự thì quá sức chấn động nhưng đây lại là sự thật, một sự thật không thể nào xóa bỏ được."
Hải Luân mở to cặp mắt mỹ lệ tựa hồ như chưa hề thấy qua vị đạo sư của mình.
"Hải Luân, vì ta là sư phụ của của con, con có biết hôm nay ta đã từ chối biết bao lời thỉnh cầu của bọn hào môn quyền quý hay không? Nhan sắc mỹ lệ cùng hàm tước kinh người của con làm cho bọn quý tộc hồ tộc ở Uy Sắt Tư Bàng này trở nên điên cuồng đó!" Mỹ nữ xà nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt kiều diễm tươi tắn của ái đồ:"Con có tất cả những gì khiến người ta thèm muốn, nhan sắc, song hệ ma pháp Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, mới mười lăm tuổi đã đạt được bạch bào chiến tranh tế tự. Nhưng những vinh dự này cũng sẽ mang lại cho con phiền não vô tận, mà bọn người thèm muốn con nhỏ dãi này thì ngay cả Thần miếu cũng không dám khinh xuất mà đắc tội. Quyền thế của quý tộc có lúc ngay cả quốc vương cũng dám coi thường, các con tuy là quý tộc nhưng so với bọn chúng thực là còn cách xa lắm."
Khuôn mặt Hải Luân ửng hồng.
"Tốt rồi, tốt rồi, ta không nói đến những chuyện làm các con khó lòng tiếp thụ nữa, các con còn nhỏ tuổi, cần có động lực để gánh vác những công việc nặng nề mà tiến lên phía trước. Hai bộ bạch bào này của các con rất tốt, từ sau khi rời khỏi Thần miếu, ta vì các con mà may hai cái bạch bào chiến tranh tế tự này, hai con thuận tay lấy luôn hai cái áo bào xấu xí này luôn." Thôi Bội Thiến đưa hai cái bạch bào trên tay cho hai tên vãn bối, rồi lấy ra một cái Mỹ đỗ toa huy chương bằng bạc mới toanh gắn lên áo bào của Hải Luân.
Hải Luân tỉ mỉ vuốt ve cái huy chương tế tự tượng trưng việc có được ma sủng to lớn. Hình lá bùa điêu khắc phức tạp trên huy chương chiếu ánh sáng lấp lánh lên khuôn mặt kiều diễm đầy vẻ tự hào của nàng.
"Sau khi tiến hóa các loại chiến ca thì ta sẽ làm một đạo sư thực thụ cho các ngươi, sau khi xử lý các công việc ở Thần miếu sẽ đi đến phong địa của ngươi, dạy dỗ ngươi một cách đầy đủ." Mỹ nữ xà làm cho Lưu Chấn Hám đầu óc rối loạn cả lên.
"Thôi Bội Thiến đạo sư, những lời ngài nói sẽ ghi tạc trong lòng ta." Lưu Chấn Hám dụi tắt điếu xì-gà, hai tay cung kính đưa lên đón nhận bạch sắc tế tự bào, trên mặt có thêu hoa văn trang trí hình con chim đang cất tiếng hót vang trên bụi gai.
"Chúc ngươi may mắn, Lý Sát của ta!" Mỹ nữ xà giang tay ra, trên gương mặt đoan trang đẹp đẽ hiện lên vẻ kỳ vọng và khuyến khích.
"Lời khích lệ của ngài sẽ luôn ở mãi bên ta." Lưu Chấn Hám nhẹ nhàng ôm chầm lấy vị đạo sư hòa ái này, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Mỗi lần gặp Thôi Bội Thiến, Lưu Chấn Hám cảm thấy như vô số nỗi phiền muộn đều tạm thời tránh xa, có cảm giác êm ái ngọt ngào như cây được gió xuân.
"Lý Sát, đây là gì thế?" Thôi Bội Thiến lấy ngón tay mềm mại chỉ vào cái bao to lớn đeo sau lưng Lưu Chấn Hám.
"Chưa báo cáo cho Thôi Bội Thiến đạo sư ngài biết, đây là nhạc khí của ta." Lưu Chấn Hám lấy bao xuống mở lây nhạc khí ra.

Mỹ nữ xà nhìn vào hình dạng tay cầm của nhạc khí, là một nhạc khí bộ dây độc đáo, trên bề mặt lớp trúc phủ ngoài có hoa văn trang trí và một viên ma tinh to lớn hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Khảm Mạt Tư!" Mỹ nữ xà vừa nhìn thấy đã ngẩng đầu thấp giọng hô:"Da và Long tinh của Địa ngục hắc long! Ngươi không sợ là khoa trương quá đó chứ?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Rất đáng tiếc là long bì (da rồng) chỉ có một miếng nhỏ, chỉ đủ để chế tạo ra một loại nhạc khí thế này." Lưu Chấn Hám cung kính đáp.
"Như vậy là sao?" Mỹ nữ xà từ tay cầm rút ra một thanh kiếm nhỏ bén nhọn tỏa hàn quang tứ phía.
"Đã là tế tự Ca Vũ song tu, trong nhạc khí của ta có giấu một thanh kiếm bén cũng là chuyện hiển nhiên hợp với sở trường thôi." Lưu Chấn Hám mở vạt áo dưới của tế tự bào ra, ngay dây lưng ngang hông có một hàng chủy thủ chỉnh tề.
"Thật quá đáng sợ." Mỹ nữ xà đưa tay ôm ngực.
"Loại nhạc khí này âm thanh nghe rất hay." Hải Luân đứng bên mỉm cười nói.
"Ta có thể tấu một khúc ngắn cho đạo sư ngài thưởng thức được không?" Lưu Chấn Hám điều chỉnh dây đàn nóng lòng muốn thử.
Mỹ nữ xà hiếu kỳ gật đầu.
"Một quả lựu đạn cô đơn đứng trấn nơi động khẩu
Ta ở phía sau động giả như ngươi chưa đi
Về thăm lại chốn xưa, trăng tròn nhưng tịch mịch.
Ai dùng đàn tam huyền mà tấu lên một khúc (Bài hát Miêu Nhĩ Động)"
Tháng ngày trôi qua sao nhanh quá, thời gian như chớp mắt.
Chỉ còn nhớ năm xưa bọn mình đang còn thơ ấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận