Thực nhân ma Tạp Lỗ quả nhiên có khí lực tráng kiện, lãnh một quyền của Quả Quả mà chỉ lắc lưu đầu một lúc, không té xuống đất ngất đi, hốc mắt chỉ xưng phù lên một cục u lớn như con cá vàng đầu sư tử.
Cổ Đức dùng chút xíu lực ở chân, xoáy gót giày da một chút ở yết hầu, Tạp Lỗ tức thời cảm thấy nghẹt thở, hai con mắt sừng phù lồi ra trợn trắng, hai tay thô kệch vừa định đưa ra chộp lấy đùi của Cổ Đức thì lập tức bị mấy cái chân vừa mập vừa cứng hơn của các hùng miêu võ sĩ khác đạp lấy và kềm chặt.
Ở những đám cỏ bụi xa xa chợt truyền đến những tiếng "chí chí chắc chắc" liên tục. Đó chính là bọn địa tinh cường đạo mọp theo đám cỏ dại cao ngất trời, len lén rút lui mà tạo ra âm thanh ấy. Bọn hùng miêu võ sĩ rút lăng thương từ sau lưng ra, ngưng thần lắng nghe âm thanh chuyển động trong các lùm cỏ bụi, rồi chợt vung tay phóng ra một đợt lăng thương, trựa tiếp tạo lên một loạt tiếng kêu thảm ghê rợn.
Ngao ngân đấu sĩ xông xáo rượt đuổi trong khoảng cách ngắn căn bản vượt xa đẳng cấp của bọn địa tinh tay ngắn chân nhỏ, và một nhóm địa tinh có số lượng đông đúc đã bị các anh chàng người chó này nhìn trúng!
Đám địa tinh ấy ôm đầu chạy nhanh, nhưng khi ngẩng đầu lên thì trước mặt đã xuất hiện một loạt xương đùi sau của La toa thú, trên đầu xương trắng hếu còn vẽ những đóa hoa. Chúng địa tinh quay mặt nhìn nhau, ý thức được hoàn cảnh của mình, vứt bỏ vũ khí cùn mòn rỉ sét trong tay, quỳ xuống đất kêu lên những tiếng "Nga khắc! Nga khắc!" không ngừng.
"Ngươi có nghe hiểu tiếng ta nói không?" Lưu Chấn Hám bỏ thanh lang nha bổng xuống, nhai điếu xì gà trong miệng, dương dương đắc ý nhìn ngắm tên tù binh Thực nhân ma của mình.
"Ta... có thể..." Thực nhân ma Tạp Lỗ dùng mồm miệng xấu xí lắp ba lắp bắp đáp. Trên hoang nguyên, bọn cường đạo đều là thiên tài về ngôn ngữ. Ít nhất, mỗi tên trong chúng đều có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại và Bỉ Mông, tuy khi nói ra thì chẳng ra cái thể thống gì cả.
"Vậy thì quá tốt, sau này ngươi sẽ kéo xe cho ta để được sống." Lưu Chấn Hám không hề quay đầu, bật ngón tay rõ kêu ra lệnh: "Nặc Tra Tư Đan Mã Tư xa phu, sau này hắn sẽ là thủ hạ của ngươi!"
Vu y Nặc Tra Tư Đan Mã Tư đúng là khóc không ra nước mắt, trong suốt Bỉ Mông vương quốc đại khái không có ai dùng Thực nhân ma để kéo xe cả.
Bối Lạp Mễ dẫn bọn Ngạo nhân áp giải các tù binh địa tinh quay trở về, một đám tu binh vừa đông vừa rối không biết nghĩ gì, chỉ thấy chúng vừa hoảng loạn vừa bất an.
"Để cho các ngươi có thêm chút kiến thức, để các ngươi thanh tỉnh lại một chút, ta sẽ cho con ngươi sáng mắt." Lưu Chấn Hám phất tay, bọn Ngao nhân vung chân đá quỵ các tù binh địa tinh trước mặt, bắt đầu trận ẩu đả thảm tuyệt nhân sinh. Bọn chúng không dùng thanh gậy bằng xương to lớn trong tay, mà dùng những đôi giày da còn mới đó chạy loạn và đá đạp lên đầu lên cổ của bọn địa tinh, hoặc chuyên môn đá vào phần mềm trên đùi hoặc cẳng chân.
Bọn địa tinh bị đánh kêu gào thảm thiết, phục xuống đất, miệng ói ra từng ngụm máu đen.
"Lý Sát..." Ba thiếu nữ đều cảm thấy bất nhẫn.
"Tiếp tục!" Lưu Chấn Hám kiên quyết ra lệnh.
Ngao nhân càng đánh càng thích. Thời gian gần đây bọn chúng đang gò ép chân tay, vừa ra sức luyện các đòn chân, vừa luyện sự biến hóa của các góc độ ra đòn, lại còn phải theo sự phân phó của lão gia khống chế lực độ.
Bọn địa tinh cứ thế kêu la thảm thiết. Nếu án chiếu theo lực chân của các Ngao nhân chiến sĩ, thì một cước đá chết ba tên chẳng phải là vấn đề. Nhưng dưới sự dẫn đầu của Ngao nhân Bối Lạp Mễ, bọn chúng đều phải khống chế lực chân, đá sao cũng được, sinh miễn đừng đá chết bọn chúng.
"Ngu ngốc!" Bối Lạp Mễ nghiêm túc phê bình một Ngao nhân chân tay vụng về: "Lão gia ra lệnh chỉ cần đá vỡ tì tạng của chúng! Không phải đá chết bọn chúng!"
"Đúng! Đá gãy xương sườn, cho chúng nghẹt thở."
"Mạnh hơn một chút, không được đá gãy đầu gối, đá như vậy hai ngày sau mạch máu nhỏ sẽ phát viêm!"
Thực nhân ma Tạp Lỗ há hốc mồm to như cái sơn động thâm u, lắng nghe lời răn dạy thuộc hạ của Bối Lạp Mễ mà toàn thân phát lạnh. Thảm cảnh của bọn địa tinh khiến hắn quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
"Tiếp tục nhìn." Cổ Đức lạnh lùng dùng cán lăng thương trong tay kéo đầu của Tạp Lỗ quay lại.
Thực nhân ma Tạp Lỗ lúc này mới phát hiện, tên khốn trước mặt chính là Bỉ Nhĩ tộc hùng nhân mạnh khỏe vô cùng, nhìn các bắp thịt trên đùi và tay của y, Tạp Lỗ cảm thấy ảo não.
"Các địa tinh cuồng đạo tiên sinh!" Lưu Chấn Hám nhắm theo khung xe phóng người lên không hạ xuống đất, phe phẫy điếu xì gà huyên hoang đi hình chữ bát (đi hai hàng) trước mặt bọn địa tinh cường đạo, "Nghe nói vết thương chính là huân chương của cường đạo. Để chứng minh sự anh dũng của các ngươi, lấy danh nghĩa của một vị tế tự, ta quyết định ban phát huân chương đại biểu cho sự vinh quang này cho các ngươi, các ngươi có tiếp nhân không?"
Bọn địa tinh cường đạo sau trận đánh đấm kinh người vừa rồi đã mất gần nửa mạng, miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu đen, lấy đâu hơi sức mà đáp lời hắn nữa?
"Không trả lời có nghĩa là mặc nhận rồi!" Lưu Chấn Hám cười ha hả: "Xin chúc mừng các ngươi vậy, nghe nói các cường đạo trên mặt nước có tập quán là sau khi bị cụt tay, liền gắn trên đó những cái móc câu, chuyến này các ngươi có cơ hội đó rồi."
"Đại ca Bối Lạp Mễ đẹp trai, chuyện tiếp theo do ngươi hoàn thành." Lưu Chấn Hám lấy dáng điệu rất thân sĩ, gật đầu nói với thuộc hạ.
"Lão gia!" Bối Lạp Mễ rút dao găm ra, khom người hỏi: "Chặt đứt bàn tay hay là chỉ rút gân?"
"Đạp gãy! Ta sợ dùng đao sẽ khiến bọn chúng mất máu quá nhiều, dẫn đến tử vong." Lưu Chấn Hám đáp.
Vu y và ba tiểu mỹ nhân kinh hãi ngẩn ngơ. Bọn họ đều biết, các cường đạo đáng ghét này thường quấy nhiễu và huyết tẩy lực lượng phòng vệ rất yếu ớt của các Bỉ Mông thôn trang ở biên cảnh. Và mỗi khi quân đội bắt được đều không hề do dự xử tử bọn chúng.
Nhưng không hiểu vì sao, bọn họ cảm thấy Lý Sát làm vậy so với treo cổ chết bọn cường đạo này còn kinh tâm động phách hơn nhiều.
Nếu như không phải xú danh của bọn địa tinh và thực nhân ma đã truyền khắp thiên hạ, thì Hải Luân đã là người đầu tiên đứng lên cầu tình cho bọn chúng.
Bối Lạp Mễ dẫn đầu bọn Ngao nhân bắt đầu công tác của mình. Trên hoang nguyên, đất đai vẫn còn mềm, trải qua một trận bị gót chân giày xéo, tay của bọn địa tinh đã bị vùi vào đất, trong khi xương vẫn chưa bị gãy. Bối Lạp Mễ lấy hai thanh chủy thủ bắt chéo dưới chân, từ đó mỗi cú gậm đều vang lên tiếng xương gãy răng rắc.
Cho dù Ngải Vi Nhĩ lúc thường là người lớn mật nhất, hiện giờ cũng không dám nhìn, giấu mặt vào sau lưng Ngưng Ngọc.
"Thực nhân ma tiên sinh, ngươi đồng ý hay không đồng ý với cách làm của ta?" Lưu Chấn Hám nhìn chằm chằm Thực Nhân Ma Tạp Lỗ lúc này đã hoảng loạn tâm thần.
Tạp Lỗ sợ, sợ lắm rồi, hai hàm răng không ngừng chạm vào nhau lộp cộp.
"Không nói tức là đồng ý, nếu như ngươi đã là tọa kỵ cao quý của ta rồi, thì ta cũng nên cấp cho ngươi một ấn ký." Lưu Chấn Hám cười ha ha, thổi thổi điếu xì gà to tướng lặp lòe lửa trong tay, "Xèo" một cái, đã ấn vào dưới khố của Thực nhân ma.
Một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
"Ngao...." Hai con mắt cô độc và thống khổ của Thực nhân ma Tạp Lỗ chuyển động, cổ họng phát ra một tiếng rên thống khổ xuất phát từ tận chỗ thâm sâu nhất trong tâm hồn.
Thế rồi đường đi tiếp theo trở nên thanh tĩnh hẳn.
Bọn địa tinh nguyên bổn chưa hề bỏ cuộc xưa nay, hiện giờ không dám xuất hiện nữa. Chỉ khổ cho Thực nhân ma Tạp Lỗ đáng thương, rạp đầu kéo xe, thậm chí lực khí dùng để bú mớm gì cũng đem hết cả ra.
Quả Quả lượm mấy viên đá, thỉnh thoảng chọi thẳng vào mông đít của Tạp lỗ.
Trên người Tạp Lỗ toàn bùn đất, vừa đen vừa dơ, nhưng mông đít của hắn thật trắng, do đó là mục tiêu bắn đá giải sầu rất tốt!
Tạp Lỗ nhất mực không hiểu, vì sao cái con quỷ nhóc nhỏ xíu kia có sức lực khỏe như thế. Một viên đá nhỏ xíu phóng vào mông hắn, thế mà giống như một cục lửa lớn ào tới, đau đớn vô cùng.
Nhưng hắn không dám kêu. Thỉnh thoảng đang lúc kéo xe, con nhóc ấy ném trật mục tiêu, một viên đá đi lạc cắm thẳng vào ... chỗ ị của hắn, kết quả là hắn lắc lư cái cổ kêu gào mấy tiếng, chỉ danh thần của Thực nhân ma là Ba Ba Lỗ Khắc mà thề sẽ trả thù. Nhưng dù hắn chỉ kêu nho nhỏ, vị Bỉ Mông lão gia đáng sợ vẫn nghe được rồi liền khiến một tên hùng nhân đầu gấu thưởng ngay cho hắn một roi. Chiếc roi da ấy được thắt những hàng nút to như ngôi sao, cho dù da Tạp Lỗ có dày, nhưng một roi cũng đủ khiến linh hồn của hắn kéo rút đến sống với Thần Ba Ba Lỗ Khắc của Thực nhân ma luôn.
Lưu Chấn Hám vuốt ve đầu của Quả Quả, vô cùng đắc ý. Thực nhân ma so với lợn lòi rõ ràng là có nhiều khí lực hơn, tướng mạo lại uy vũ, cho kéo xe quả thật là không còn gì tốt bằng.
"Sau này rảnh rỗi bắt thêm vài đứa mang về." Lưu Chấn Hám nghĩ.
Thời gian dần trôi trong tiếng roi đánh vào người Thực nhân ma nô lệ. Nam thập tự tinh sâm lâm chập chùng sương khói cùng cây cối xum xuê từ từ xuất hiện trong mắt mọi người. Cho dù là còn cách mười dặm, mọi người vẫn cảm thấy rừng sâu hun hút, ép cho nhãn cầu chỉ thấy toàn một màu xanh. Cỏ xanh ngút trời trên Đa não đại hoang nguyên đã ở lại sau lưng, hình thành ở nơi đây một điểm phân giới, trên không trung đã có thể thấy mấy con chim to lớn bay lượn tìm mồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những con chim ấy có thân hình tựa mấy con dơi được phóng đại lên gấp trăm lần, trên đôi cánh bằng thịt mỏng còn có móc câu, lại có cái mỏ dài trông giống như mỏ sắt.
"Âu Bỉ Tử Lạp Kỳ!" Lưu Chấn Hám đứng lên trên xe nhìn, thở dài thườn thượt.
Đây chính là Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm mệnh danh là "Ma thú thiên đường" sao? Chưa tiến vào trong mà đã nhìn thấy những con quái điểu to lớn như vậy rồi, nếu thật sự tiến vào, không biết sẽ còn có quái thú nào nữa đây?
Lưu Chấn Hám mở bức địa đồ da heo ra, cho dù là xuất thân từ lính trinh sát nhưng hắn vẫn không thể nào tìm được địa điểm hiện tại của mình ở đâu trên bức địa đồ sai lệt và rối rắm này.
Như thế này thì là sao mà tìm được trạm binh ở Mặc Tinh Hạp Cốc đây? Trời ơi! Lưu Chấn Hám muốn ngất tới nơi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đấy nhất định là Ngưu đốn cự điểu được mô tả trong 'Tế Tự Sủng Vật đại toàn' rồi, là ma thú cùng hệ với Ngư ưng A Lạp Cống của ta, là ma thú công kích bằng toan dịch (dịch a xít)." Hải Luân có điểm tiện mô nhìn những con chim lớn có cánh giống cánh dơi đang bay trên cao, rồi quay lại nhìn con ngư ưng bất tài của mình.
Con sủng vật ngu ngốc này của Hải Luân ngoại trừ suốt ngày đứng rỉa lông trên xe, dường như không biết làm gì cả. A Lạp Cống chính là tên của một dũng sĩ nhân loại vũ đại thời cổ đại, trong thần ma đại chiến đã từng triệu hoán đại quân vong linh, hợp đồng với nhân loại và Bỉ Mông tiêu diệt sự xâm nhập của ma tộc. Sự võ dũng của y khiến người Bỉ Mông sùng kính cho tới bây giờ. Hải Luân cảm thấy sủng vật của mình thiếu hụt dũng khí, nên mới đặc biệt cấp cho nó cái tên bưu hãn như thế.
"Báo cho mọi người một tin xấu, ta không tìm được địa điểm của chúng ta hiện nay trên địa đồ." Lưu Chấn Hám đem bức địa đồ cũ nát trong tay nghiêng quá ngó lại đối chiếu với địa thế xung quanh.
"Làm sao bây giờ? Nơi đây muội chưa bao giờ đến." Hải Luân nhìn Lưu Chấn Hám đang cố biểu lộ sự thông minh.
"Địa đồ không chính xác thì ta cũng bó tay thôi... Nếu mà đã đến qua một lần, ta nhắm mắt lại dò theo mạch đất cũng chẳng thể đi sai a..." Lưu Chấn Hám cảm thấy hơi đỏ mặt, tuy miệng còn ráng nói cứng, nhưng một trinh sát mà nhìn không được địa đồ thì quả thực là quá hoang đường.
"Dù gì thì săn được ma thú lấy được tinh hạch là xong, quản gì thứ đó." Ngải Vi Nhĩ (vẻ đẹp này là của chàng) ưỡn người vươn vai.
"Lời này cũng có lý à, vậy đánh giết mấy con Ngưu đốn cự điểu trên trời cao kia xuống đi!" Lưu Chấn Hám dùng chân đá mấy cái vào thực nhân ma Tạp Lỗ, thúc hối, "Mau mau mau! Đi mau coi nào!"
Tạp Lỗ chỉ còn biết kéo càng xe, hết sức chạy về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...