Thú Huyết Phi Đằng


"Chỗ này của ngươi có bán y phục không?"Lưu Chấn Hám ngước đầu nhìn cây trúc treo trước cửa tiệm, trên đó có treo bảng hiệu bán y phục.
"Đây là mấy món của vị thợ may bán tinh linh (lai elf) của tiểu điếm, chúng tôi dùng da thú với sợi đay kết hợp lại để chế tác ra các loại y phục của người Bỉ Mông, hiện tại đại đa số quý tộc Bỉ Mông ở Uy Sắt Tư Bàng này đều đến tiểu điếm này để mua y phục." Lão bản nhân loại nhìn Hải Luân, lại thở dài thêm một hơi:"Mỗi bộ giá mười Ngân tệ, nếu như đính thêm các đồ trang sức khảm nạm vào thì giá cả cần phải thương lượng lại."
"Ngươi lại thổi đít bố nhĩ (khoác lác) nữa đấy à". Lưu Chấn Hám cười ha ha, chỉ vào bọn Hùng Miêu và các chị em đứng phía sau mình nói:"Mang cho họ các loại y phục trang bị từ đầu tới chân, bao gồm y phục, mạng che, ủng cưỡi ngựa, mỗi người hai bộ".
"À à, ở đây còn có thứ đặc sản của người nhân loại thành thị Oát Khoa Á Tư, đó là thứ áo ngủ làm bằng Mộc Miên Sa, ba vị tiểu thư cao quý như vậy sao mỗi người lại không mua một bộ? Giá cũng chỉ 12 ngân tệ mà thôi." Lão bản nhân loại giới thiệu thêm.
"Gói mỗi người năm mươi kiện!" Lưu Chấn Hám cất tiếng làm cho sắc mặt vương tử càng lúc càng khó coi.
"Đại nhân, còn cần gì nữa không?" Nét mặt của lão bản càng lúc càng hiện rõ vẻ siểm nịnh.
"Hà... không cần gì nữa." Lưu Chấn Hám cảm giác được nét bất thường của vương tử, lập tức biết đã đến lúc dừng.
"Vị Bỉ Nhỉ đại nhân này khôi ngô như vậy, nếu như mang bì giáp trên người thì sẽ rất uy vũ đó, quầy hàng phía đối diện chính là một xưởng binh khí của thương hội chúng tôi, nơi đó có bán kiệt tác của Ải Nhân đại sư, các vị có thể sang bên đó xem thử." Lão bản không biết mà còn nói thêm vào.
"Chúng ta không phải là Bỉ Nhỉ tộc hùng nhân, bọn ta là hùng miêu Phan Tháp tộc!" Cổ Đức hùng hồn nói.
"Hùng... hùng miêu?" Lão bản nhân loại nghe mà không hiểu gì.
"Chờ chút, tiệm vũ khí đối diện cũng là của nhân loại bọn ngươi sao?" Lưu Chấn Hám chận ngang hỏi lão bản.
"Đúng vậy, hoạt động mua bán của Uy Sắt Tư Bàng cơ bản là do nhân loại kinh doanh, tất thảy đều nằm trong quyền quản hạt của Thương nhân công hội của nhân loại bọn ta" Lão bản cười ha ha nói:"Ta cũng là người phụ trách công việc trong công hội, tên là La Cách"

"Ta cũng nên xem qua một chút". Lưu Chấn Hám đã không còn có ý bòn rút của vương tử một vố nữa, nhưng nghe qua lão bản nói về vũ khí, lại nghĩ vừa khéo người của mình còn thiếu vũ khí đây. Bọn Hùng Miêu từ lúc rời khỏi thuyền đã không mang theo vũ khí gì, hiện giờ cả bọn đều tay không, thực tại không biết nói gì nữa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lòng quyết tâm, mắt nhắm lại, tiếp tục bước.
Khóe môi vương tử khẽ động, gương mặt ánh tuấn chợt biến thành trắng nhợt.
Giá cả của vũ khí không thể là con số nhỏ. Trong nước Bỉ Mông trừ tinh hạch của ma thú cùng bảo thạch vô cùng trân quý ra thì phải kể đến vũ khí, nhất là vũ khí của thương nhân nhân loại.
Vương tử tức thì hối hận trong lòng , vừa định trở giọng thì ba mỹ nữ thảy đều ngọt ngào nhu thuận nhìn vào y, y chẳng biết làm thế nào cho phải.
Ngươi giỏi lắm, tên Thất Cách tiểu tử! Vương tử trong lòng phát nộ.
Lưu Chấn Hám không để ý nhiều, kéo lão bản và bọn Hùng Miêu ồn ào như ong vỡ tổ tiến sang phía tiệm bán vũ khí ở bên đường đối diện.
Tiểu điếm này có tên là "Đạo căn chi chuy", có 3 tầng lầu trình bày ngăn nắp. Nơi này có tay thợ trời sinh lùn thấp nên từ đó mà đặt thành tên Ải Nhân. Chưa đi qua cửa đã có thể nhìn thấy một tay thợ lùn thấp đang chỉ dẫn cho Ngưu đầu nhân người Bố Nhĩ tộc đang rèn sắt ở trên xưởng thành vũ khí! Mấy tiếng "đinh đinh" hòa cùng tiếng gió phần phật tạo thành một âm thanh hỗn loạn.
Vương quốc Bỉ Mông cùng các thương nhân nhân loại có một hiệp định, mở xưởng vũ khí thì cần phải cho thú nhân đến đó học nghề. Tên Ngưu đầu nhân cao lớn tráng kiện có hai sừng trên đầu chính là công nhân học nghề.
Chẳng qua Ải Nhân tuy không vui vẻ gì nhưng cũng chấp nhận cho tên Ngưu đầu nhân ngốc ngếch này vào làm việc, thế nhưng y có dạy thật tình những tay thợ học việc người Bỉ Mông ít nhiều những kỹ xảo chế tác vũ khí hay không thì cũng khó mà nói được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà nhân loại đồng ý với yêu cầu này.
"Nhìn xem chất lượng của các vũ khí này xem!" La Cách huyên thuyên giới thiệu các loại vũ khí bày trên khắp các giá của lò rèn:"Thử cầm cái chiến phủ này xem! Ngài có thể chém đứt đôi đầu của của một con phi long đã trưởng thành đấy! Ngài thử xem mấy bộ khôi giáp này ... rất là tốt đó... Ngài sao vậy, không vừa ý à?"
"... Các vị sang đây xem thử cặp đại kiếm này! Ngài xem, kiếm phong cũng vô cùng sắc bén đó! Rất là thích hợp cho các vị đại nhân!" La Cách lão bản cố sức lấy cặp song thủ đại kiếm gác hình chữ thập trên giá xuống, trên phần hộ thủ thanh kiếm lấp lánh ánh hàn quang.
"Không thích những thứ này! Ta là người tế tự! Khảm Mạt Tư tại thượng!" Lưu Chấn Hám tùy ý nói:"Ngươi có thứ nào tốt thì cứ mang ra đây. Thanh kiếm này, đầu chiếc phủ cùng trên khôi giáp không có đường vân, không hấp thu được ánh sáng phản chiếu, không phải là thép tốt đúng không?"

Lần này đến phiên lão bản trố mắt há miệng, cả tay thợ Ải Nhân nãy giờ cứ mải miết vùi đầu làm việc không hề để ý gì cũng ngẩng đầu lên, cả cây búa trong tay cũng dừng lại giữa không trung lần lữa không hề đập xuống, cả tên ngốc Ngưu đầu nhân cũng vậy.
"Thất Cách ....tế .... tế tự?" La Cách lão bản hít vào một hơi dài, không dám tin rằng tên côn đồ này lại là người Thất Cách. Trên thân người tên này rõ ràng có đặc trưng của người sử dụng bạo lực, lão bản không hiểu sao một người tế tự thoát tục và trí tuệ lại đi tìm mua vũ khí như thế.
"Chiến tranh tế tự!" Lưu Chấn Hám hiển nhiên là đã quên những gì Thôi Bội Thiến dạy bảo.
"Khảm Mạt Tư!" Lão bản nhân loại giả vờ kinh hãi thốt lên, rồi dễ dàng kết luận rằng tên Thất Cách ờ nhà quê này nhất định là vào trong nhân loại để mộng tưởng trở thành quý tộc công tử của Thánh kỵ sĩ, căn bản chẳng hề biết tới sự nguy hiểm chân chính của việc đi đến long quật, chỉ biết mặc áo giáp đẹp đẽ uy vũ để đi săn mà thôi! Trước mặt hai thiếu nữ trẻ đẹp thể nào y cũng tỏ ra dáng vẻ anh hùng không cần trả giá!
"Nếu ngài chính là tế tự thì còn đến tiệm vũ khí làm gì?" La Cách lão bản cười khổ nói:"Đem khảm thêm tinh thạch và bảo thạch có thể giữ được ca lực nhạc khí do Thần miếu tự chế tác, đương nhiên nếu như đại nhân ngài đúng thực là ca vũ song tu như trong truyền ngôn, ta có thể vì ngài mà chế tạo ma pháp vũ khí có chứa ma tinh, nhưng ngài phải đặt trước, vì cho dù có ở ngay tại các nước nhân loại cũng chỉ có vài xưởng rèn lớn có khả năng cung ứng mà thôi, hơn nữa ma pháp vũ khí lại bị cấm tiêu thụ trong vương quốc Bỉ Mông, ngài cần phải cho bọn ta đủ thời gian để mà đi làm việc chứ."
"Thật là không ngờ ngươi lại có thể hiểu rõ tinh hạch cùng bảo thạch có thể tồn trữ được ca lực!" Lưu Chấn Hám tiếp tục nhìn giá binh khí, vui mừng hớn hở nói.
Chùy gỗ gì cũng biết hết mà. Lão bản nói thực tâm nhưng trên mặt y lại cứ bình thản không có chút biểu tình nào.
Tay thợ Ải Nhân lại tiếp tục vùi đầu đập sắt, chỉ lặng lẽ lẩm bẩm một câu phương ngôn của người lùn:"Buôn bán như vậy khẳng định là người điên khùng".
Tên Ngưu đầu nhân cười rồi tiếp tục làm việc.
Lưu Chấn Hám có thể ngghe được tiếng người Ải Nhân, Hải Luân thì cũng biết chút đỉnh. Bất quá nàng chỉ bĩu môi, làm ra bộ dạng không hiểu.
"Các người lại đây..." Lưu Chấn Hám gọi bọn Hùng Miêu.
"Không thể nói là chúng ta vui mừng khi sử dụng hai tay như là ngư xoa được." Cổ Đức cung kính nhìn chủ nhân.

"Ngư xoa à? Nơi này còn có Lăng thương cho cự ma mạnh mẽ nhất của tộc Bỉ Mông các vị sử dụng! Đại nhân, ngài kêu các vị bằng hữu của ngài lại đây đi". La Cách lão bản kêu tên thợ Ngưu đầu nhân mở chiếc hòm bên cạnh các giá binh khí ra, mấy hòm này đều đựng lăng thương được bảo dưỡng bằng cách tra dầu mỡ, lưỡi thương ba mũi ánh lên sắc xanh lạnh lẽo, dấu hiệu của việc được rèn bằng thép tốt, các đường vân khẽ uốn lượn bên trên dọc theo thân cây thương. Nơi tiếp giáp giữa đầu và cán thương có cột một tua màu hồng đỏ rực làm bằng đuôi thú, làm nổi bật mũi nhọn và đầu thương, bên trong như ẩn chứa một cỗ sát khí mạnh mẽ.
"Đồ tốt!" Lưu Chấn Hám có chút thỏa mãn, loại đầu mũi thương này nếu đâm thì có chút giống với loại thương ba cạnh của quân đội, có điều vết thương không được sâu mà thôi.
"Đương nhiên, đây là lợi khí do Ải Nhân đại sư chế tác cho đội "Cự Ma Liệp Thủ" trong quân đội dùng để săn giết Thực nhân ma! Vừa mới sản xuất đã đắt hàng nhất, mỗi cây lăng thương chẳng qua chỉ năm mươi Kim tệ. Đại nhân thử nghĩ xem, nếu cầm cây lăng thương này ở Bát Cách thôn đi săn giết Thực nhân ma trở về, chắc chắn sẽ được mỹ nữ Thất Cách tộc hoan hô rầm rộ!" La Cách lão bản nói lời giả trá, thực ra thì lão không tin tên gia hỏa này thực sự đi truy giết Thực nhân ma.
"Nếu khe giữa mũi thương sâu hơn một chút thì tốt hơn!" Lưu Chấn Hám bình phẩm kiện vũ khí này một cách lão luyện:"Như vậy máu phun ra càng nhanh, mà miệng vết thương khó mà khép lại! Thêm nữa rắc thêm một ít độc dược lên mũi thương thì càng tốt!"
Lão bản toát mồ hôi lạnh. Lão phát hiện rằng tên Thất Cách này nếu không làm tế tự, tuyệt đối có tương lai hành nghề y cực giỏi.
"À... đại nhân, bọn ta tuyệt không được bán độc dược, như quả ngài thực muốn làm vậy, ngài có thể đến Vu y để làm, bọn ta chỉ chuyên luyện chế binh khí thôi." La Cách lão bản lau mồ hôi trên mặt nói:"Ngài nếu thật muốn mua cây lăng thương này, ta có thể giúp ngài tìm được biện pháp".
"Làm đi! Ta mua, ta đưa cho ngươi năm mươi Kim tệ, ngươi đi tìm cho ta nửa ga-lông độc dược." Lưu Chấn Hám gật đầu nói:"Lấy cho bọn ta năm cây lăng thương này, đem bỏ vào túi da để có thể đeo sau lưng.
"Được rồi". Lão bản chỉ biết kim tiền còn việc tuyển chọn thì cứ để sau.
"Cái cung nỏ này thì sao?" Lưu Chấn Hám cầm cây cung chế tạo theo kiểu quân dụng treo trên tường xuống, bề ngoài cây nỏ này chỉ dài bằng một cánh tay, tuy hoa văn chạm khắc tinh tế nhưng trong mắt của Lưu Chấn Hám thì lại thô ráp vô cùng.
"Bọn ta cũng có nhiều loại nỏ quân dụng, có cả Đạp nỗ (nỏ bắn bằng chân), dùng chân đạp lên dây, xạ trình đạt tới hai trăm năm chục mã bộ." Thương nhân đắc ý nói.
"Cái loại này vượt quá khoảng ba mươi mã bộ thì đã là uy lực vô cùng rồi, nếu không nhắm chuẩn bằng chân, lại còn thêm các yếu tố bên ngoài tác động, đường bắn của tên sẽ cải biến". Lưu Chấn Hám nhếch mép cười lạnh.
"Đạp nỗ này là do nhân loại bọn ta chiếu theo công nghệ thủy chuẩn mà chế tạo ra đó..." Lão bản có điểm không phục.
"Để ta thử xem uy lực thế nào". Lưu Chấn Hám cầm cây nỏ quân dụng xuống, cầm trên tay cân nhắc nặng nhẹ thử, rồi trầm người xuống, dùng sức nhẹ nhàng kéo căng dây cung ra. Sức lực này làm cho lão bản đứng bên phải đánh giá lại về chàng một lần nữa.
"Ngài đến trường bắn phía sau thử nhé". Thương nhân nhân loại từ quầy hàng bán cung tiến lại.
"Không cần". Lưu Chấn Hám nạp tên vào nỏ, lắc lư cánh tay nói:"Loại nỏ này thực quả là làm người ta mệt mỏi, chỉ có thể bắn một lần, mỗi lần nạp tên thật là phiền toái. Trừ phi là quân đội trang bị quy mô lớn, bằng không thì không có hiệu quả. Đã vậy thiết bị ngắm chuẩn còn không có, tính chính xác chắc chắn là không ổn. Có biết nỏ quân dụng của nhân loại thích hợp nhất với phương thức công kích nào hay không?"

"Phương thức nào?" Thương nhân nhân loại trang trọng nhìn chàng như đang được dạy dỗ. Lão biết rằng tên gia hỏa này nhất định là đã đọc nhiều sách.
"Thích hợp để bắn mấy cái đầu lớn". Lưu Chấn Hám cầm chiếc nỏ quân dụng đập xuống Ải Nhân đang đập thép, Ải Nhân ngẩng đầu lên, Lưu Chấn Hám thọc chiếc nỏ vào cái miệng đen ngòm của y, y vừa đau đớn vừa kinh hoàng. Thân nỏ dài hơn tự nhiên kéo chiếc đầu Ải Nhân đại sư ra sau. Sắc mặt Ải Nhân lập tức biến ra trắng bệch.
"Lần cuối cùng thủ tiêu một tên, ta đã đập nát cái cái đầu lớn của y". Lưu Chấn Hám dùng tiếng Ải Nhân nói:"Tên gia hỏa này cho ta là nghe không được mấy tiếng địa phương của hắn".
Ải Nhân đại sư bị chiếc nỏ banh miệng ra, cổ họng cảm thấy buồn nôn, nhưng không dám cử động, chiếc búa trong tay rơi vang lên một tiếng lạc lõng.
Ải Nhân thấy ngón tay của tên Thất Cách để ngay trên lẫy nỏ, liền sợ chết khiếp.
Lão bản nhân loại vội vàng bước ra xoa dịu, lão đã thấy rằng tên Thất Cách này có điểm tà môn.
Lưu Chấn Hám cười khanh khách, kéo chiếc nỏ ra đập lên vai Ải Nhân.
"Có bán chủy thủ không?" Lưu Chấn Hám lại hỏi.
"Có có có..." La Cách lão bản bảo tên Ngưu đầu nhân bưng một cái rương tới:"Ngài xem xem, đây toàn là những chủy thủ tốt, trọng lượng, chất lượng tinh xảo! Sắc bén có thể cắt được cả sắt đá, mỗi cái... năm Kim tệ." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đắt thì cũng hơi đắt, có điều cũng được". Lưu Chấn Hám chụp lấy một thanh chủy thủ hình chiếc lá cong cong dài khoảng nửa xích, lấy ngón tay búng thử lên mũi đao, không cầm được phải tán thưởng tay nghề của Ải Nhân. Loại chủy thủ cong này một khi đã đâm vào cơ thể thì càng thêm sắc bén, thật là nhìn không ra tên Ải Nhân này cũng có đầu óc chế tạo vũ khí phỏng theo sinh học.
"Ngài cần nhiều hay ít?" Lão bản cẩn thận hỏi.
"Một người ba mươi cái". Lưu Chấn Hám nói:"Thay phần hộ thủ đi, tẩm thêm độc dược... khe giữa mũi thương sâu thêm! Toàn là người vào sinh ra tử cần gì đến hộ thủ chứ? Dọc theo chỗ này..."
Lưu Chấn Hám đưa ngón tay vào rẻ xương sườn thứ ba của lão bản nói tiếp:"... dọc theo chỗ này đâm lên, một nhát là đâm thấu đến tim."
Lão bản mồ hôi tuôn như mưa. Lão tưởng như rằng bây giờ không phải ban ngày ban mặt, giữa tiền trang ở Uy Sắt Tư Bàng hoặc ở ngay đây đột nhiên xuất hiện một đám đại đạo bịt mặt tay cầm toàn chủy thủ và lăng thương...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận