Thú Huyết Phi Đằng


Duy an đại tát mãn bị ánh mắt cao ngạo pha lẫn gây hấn ấy làm cho chấn động đến hãi hùng. Nơi ấy, còn đâu nữa dáng vẻ hèn hạ và thô tục không chịu nổi của một kẻ bại gia tử? Mà đổi lại, đó là thứ nộ ý mang theo long tức thuần chính, giống như một luồng điện xẹt phá thương khung, đẹp mắt và nóng bỏng!
Bốn vị thánh điện kỵ sĩ lập tức cảm được địch ý từ ánh mắt có tính xâm lược này. Họ lập tức lắc người che chở cho thân hình của Duy an đại tát mãn lại, kẻ dẫn đầu là Lý Sát vương tử khẽ án lên cán Thập tự cự kiếm, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo như đồng khóa chặt Lưu Chấn Hám ở dưới đài.
"Sự trả lời của ngài không nằm ngoài ý liệu của ta. Nhưng ta đã từng nghe nói, mọi tế tự đều có tư cách mỗi năm được đến thần miếu thân thỉnh thăng cấp một lần. Và thần miếu cũng cần phải cung cấp nhiệm vụ thí luyện cho việc tấn cấp ấy. Tề Đan đại tát mãn tôn kính, vì sao ngài không ban phát cho ta nhiệm vụ tấn cấp tương ứng mà vội phủ định ngay quá trình tu luyện gian khổ bấy lâu nay của ta?" Lời của Lưu Chấn Hám nói rất phân minh, còn đâu nữa một vị Thất Cách vừa ngu vừa đần?
"Sự thỉnh cầu của ngài đích xác là rất chính thường, chiến thần ban phát quyền lợi đó." Duy an đại tát mãn khoát tay, yêu cầu các kỵ sĩ lui lại: "Nhưng ta xuất phát từ việc yêu quý ngài mới làm như thế, ngài có biết hay không? Ca lực của ngài nông cạn như vậy, làm sao tiếp thụ sự thí luyện dành cho chiến tranh tế tự? Chiến tranh tế tự chính là lực lượng trung kiên của thánh đàn tế tự phục dịch trong quân đội, do đó sự thí luyện của họ so với các loại tế tự khác nghiêm ngặt hơn nhiều. Ta không muốn ngươi đi nộp mạng một cách uổng phí, dù sao thì khả năng sản sinh ra tế tự ở Đông bắc hành tỉnh này chưa đủ nhiều để ta hoang phí đâu."
"Ta dù sao không phải là một tên bại gia chi tử a....." Duy an đại tát mãn giảo hoạt chớp chớp đôi mắt như hạt đậu xanh.
Bốn bên vang vọng tiếng cười.
"Cảm tạ ngài bảo hộ, nhưng mà thật tiếc, ta dù sao vẫn là một tên Bỉ Mông cố chấp." Lưu Chấn Hám không cảm thấy có gì đáng phải xấu hổ. Hải Luân đã được lên cấp chiến tranh tế tự rồi, sự tôn nghiêm của nam nhân khiến hắn không thể kém hơn bậc này được.
"A.... thì ra là thế a, ừ... nhiệm vụ thí luyện của ngài đã qua cửa thứ nhất rồi, Thông Linh chiến ca ngài xướng lên rất thuần thục, tuy ca lực không đủ thuần hậu, nhưng ta nhận thấy ngài có thể miễn cưỡng vượt qua cửa này. Nhiệm vụ thí luyện kế tiếp là tiến hành thi đấu cùng thí luyện thần quan của chúng ta, cho thấy được kỹ xảo không chế ma thú trong chiến đấu, chỉ cần ngài không bại trong một thời gian nhất định thì có thể thông qua. Nhưng mà ta cần phải nhắc ngài, ở đây toàn là những vị quyền trượng tế tự có lai lịch, không những đã vượt hơn hai mươi năm tu luyện, mà ma thú của họ khi đối mặt với ma pháp sư của nhân loại tuyệt không kém cạnh gì. Ngài có nguyện ý tiếp thụ sự khiêu chiến đó không?..." Biểu hiện của Duy an đại tát mãn rất hòa ái, kỳ thật trong lòng đã quyết định, nhất định phải đánh cho tên Thất cách tiểu tử này tan tác tả tơi, đánh cho hắn tiêu đi cái ý niệm quật cường ngu xuẩn.
"Ta nguyện ý tiếp thụ!" Lưu Chấn Hám khẳng định đáp.
"Các vị đại nhân tôn kính, trong các vị có ai muốn cùng vị 'đã từng là' Long tế tự của chúng ta so tài một trận không?" Ánh mắt của Duy an đại tát mãn quét khắp các vị tế tự đang ngồi bên dưới.
"Tán mỹ thần, đại nhân, hãy để ta cùng đồ tôn của ta diễn luyện một trận thôi?" Thôi Bội Thiến "trườn bò" thân người đến trước tọa đài của Duy an đại tát mãn.

"Thôi Bội Thiến đại nhân, ngài vốn là một vị á long tế tự hiếm có trong vương quốc, do ngài ra mặt thì chẳng phải trận khiêu chiến này thái quá nghiêm khắc hay sao?" Duy an đại tát mãn tức cười nói.
A? Vị mỹ nữ sư tổ này lại là một Á Long Tế Tự? Đoán chẳng ra a, đẹp mê người ấy! Lưu Chấn Hám kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ngắm vị sư phụ của sư phụ mình, quả nhiên là ở tay áo đen có thêu một bức họa miêu tả một con long thú không sừng!
"Đương nhiên rồi, Á long tế tự và long tế tự chính quy giao chiến khẳng định là thua là cái chắc. Nhưng mà ta đang lo, vạn nhất á long ma sủng của ngài bị hủy trong tay long tế tự đại nhân, thần miếu ở Uy sắc tư bàng của chúng ta chẳng phải là tổn thất quá thảm trọng sao?" Trong lời nói của Duy An Đại Tát Mãn đầy mùi vị châm chọc và nói kháy lẫn nhau.
Lão ô quy! Lưu Chấn Hám mắng thầm lão.
Quả Quả nhìn thấy cả nửa ngày mà chẳng có ai thèm để ý gì đến sự tồn tại của nó và Lưu Chấn Hám, tức giận không biết tiết khí ở đâu, bèn cụp tai ngoắc đuôi quệt mông, ưỡn ẹo cái bụng to đứng sang một bên .... tè!
"Ha ha..." Các vị hắc bào tế tự cảm thấy mọi chuyện hôm nay quả thực hoạt kê, cho dù là tế tự bảo thủ cứng cõi đến cực điểm, cũng không thể nào nhịn cười phá lên cho được.
"Thôi Bội Thiến đại nhân, thỉnh đứng sang một bên, ta không có ý coi nhẹ thực lực của ngài, nhưng không muốn đợt thí luyện này khiến cho sư đồ các người sản sinh khúc mắc." Duy an đại tát mãn mỉm cười nói với mỹ nữ xà.
"Đại nhân, xin cho phép ta ra thử một chút thật lực của vị long tế tự này nhé?" Một vị tế tự già mặt ngựa bước ra từ trong đám người.
Lưu Chấn Hám quay đầu lại nhìn lão, lão cũng nhìn Lưu Chấn Hám, ánh mắt khinh miệt và cao ngạo.
"Lý Sát, vị này là Hào tư tộc nhân mã tế tự Phổ Ước Nhĩ đại nhân." Mỹ nữ xà muốn mà chảng giúp gì được, trơ nhìn nhìn Lưu Chấn Hám, chỉ có thể giới thiệu cho hắn biết vị hắc bào tế tự trước mặt là ai.
"Rất cao hứng được biết ngài!" Lưu Chấn Hám khiêm cung vô cùng, để tay lên ngực hành lễ với vị đại nhân này.
"Hừ..." Nhân mã tế tự hừ mạnh mũi đến nỗi hắt hơi một cái, quay đi không thèm nhìn hắn đến nửa con mát.

"Hạ thủ lưu tình, Phố Ước Nhĩ đại nhân..." Mỹ nữ xà trước khi "trườn" đi, đã men đến nói sát vào tai của vị hắc bào tế tự này. Lời này được đôi tai nhạy bén của Lưu Chấn Hám nghe hết cả, khiến lòng hắn ấm áp vô cùng.
Vị sư tổ này quả là không tệ. Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
"Chúng ta bắt đầu thôi!" Nhân mã tế tự lấy chiếc Mỹ đỗ toa huy chương trên ngực xuống, một đạo hắc sắc quang mang lóe lên, một con thú có bốn chân sắc bén chẳng phải ô quy cũng không phải xuyên sơn giáp xuất hiện giữa thí luyện trường. Con quái thú này có một vỏ xác cứng tổ thành từ lớp giáp xương kiên cố do vô số lớp vảy lục giác bằng xương cấu thành, xem ra cứng rắn vô cùng. Nó lại có một cái đuôi bằng xương dài, rất giống một cái lang nha bổng cực lớn, mọc đầy những xước mang rô sắc bén.
"Dong nham điêu xỉ thú!" Hải Luân ở bên cạnh hô lên cả kinh.
Điêu xỉ thú từ trang thái đông miên tỉnh dậy, hai con mắt hiếp từ từ mở ra, nhìn trừng trừng vào Lưu Chấn Hám và Quả Quả ở trước mặt. Một cái hắt xì thật to chợt vang lên, cái mũi được lân giáp che đậy của nó phun ra một luồng lửa đỏ xen lẫn khói đen.
"Con điêu xỉ thú này của ta chính là một ma thú gai góc thuộc hỏa hệ. Lý Sát tế tự, nếu như hiện giờ ngươi lựa chọn bỏ cuộc, sẽ không ai cười ngươi là kẻ vô năng." Nhân mã tế tự Phổ Ước Nhĩ ngưng thần nhìn Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám dùng hành động thay cho câu trả lời.
"Lên!" Lưu Chấn Hám ngúc ngoắc ngón út, Quả Quả kêu ngao ngao phóng vút lên, vừa chạy được hai bước thì lộn đầu xuống đất, cái mông to mập hướng lên trời, cả buổi sau không quay dậy.
"Không ngờ phương thức chỉ huy ma thú của ngài còn dừng lại ở giai đoạn ngôn ngữ sơ cấp." Vẻ mặt chả đáng bỏ công của nhân mã tế tự càng dày, "Còn tiếp tục nữa không?"
Quả Quả từ dưới đất chợt cuộn dậy, con điêu xỉ thú đó nhìn nó, nó cũng nhìn con điêu xỉ thú.
Điêu xỉ thú quay đầu lại nhìn tế tự của mình, ánh mắt của nó biểu hiện điều gì không ai là không biết.

"Đương nhiên là tiếp tục." Lưu Chấn Hám sầm mặt, máy móc chuyển động hai cái Huyết ngọc ban chỉ trên hai ngón tay cái. Hắn đang cân nhắc xem có nên đem bảo vật áp tướng cuối cùng này ra không.
Nhân mã tế tự hừ lạnh một tiếng, con điêu xỉ thú cũng há miệng, lộ ra hàm răng lởm chởm sắc bén và đầy khói phóng lại cạnh Quả Quả. Thân hình của nó rất linh hoạt và mẫn tiệp, không có chút gì là bị hạn chế bỡi cái võ giáp nặng nề.
Trong lúc nó há miệng không biết phun lửa hay là cắn xuống, thì Quả Quả quỳ mọp đánh "phịch" xuống đất, cái mông đít lắc qua lắc lại.
Con điêu xỉ thú ngớ người, Nhân mã tế tự cũng ngớ người, tất cả mọi người xung quanh cùng ngớ người.
Mặt Hải Luân và Thôi Bội Thiến lúc đó đỏ như đít mang khắc (monkey, khỉ). Hai sư đồ họ đều có chung một ý nghĩ, đó là phải nhanh chóng tìm một cái lỗ nào đó chui xuống.
"Ha ha..." Cho dù là vị Duy an đại tát mãn nghiêm túc là vậy mà cũng cười đến nước mắt nước mũi chảy đầy, cảm thấy chuyện này hoang đường đến cực điểm, ai cũng không ngờ con ma sủng này cũng biết cầu khẩn xin tha mạng. Tâm linh của ma thú và chủ nhân thông nhau, hơn nữa giống "Sương tuyết bì khâu" thú rất thích bắt chước, xem ra vị long tế tự này đã dạy cho ma thú của mình một khóa học thật sinh động vào một dịp đặc biệt nào đó trước đây rồi!
Nhưng ngay trong lúc mọi người cười đến không thể mở mắt ra được, ánh mắt của Quả Quả và Lưu Chấn Hám cùng lóe lên một chút giảo hoạt khó phát giác.
Quả Quả phóng lên, nấm đấm nhỏ xíu của nó đập xuống đầu con điểu xỉ thú đang mơ màng nhìn nó, cú đánh đó y như là dùi cui đang đánh một cái trống vậy. Chiêu đầu tiên, nó đã dùng đòn khóa mắt, khiến cho con điêu xỉ thú hoàn toàn bị đui mù, hai mắt chỉ thấy toàn sao. Sau đấy, từng nắm đấm trầm trọng không ngừng đánh lên chỗ không có lân giáp bảo hộ của nó, bao gồm sống mũi, miệng, và đôi mắt.
Xem ra Quả Quả đánh cũng có đường lối, hai cái chân nhỏ xuyên qua xuyên lại như nhảy dây, mỗi lần phóng quyền còn biết kết hợp sức lực của eo, cái mông đít nhỏ xoay nhanh như chong chóng, từng quyền phóng ra không sai lệch khỏi các bộ vị trên đầu của con điêu xỉ thú bào nhiêu.
Mỗi lần điêu xỉ thú có ý định phun lửa phản kích, thì lập tức bị những nắm đấm mạnh mẽ đánh tan. Nó miễn cưỡng mở con mắt bị đánh dập xanh đen ra, há mõm vừa hít xong một hơi khí, còn chưa kịp khép miệng lại, thì cái lưỡi dài của nó bị hai ngón tay của Quả Quả chộp lấy, mũi còn bị bịt kín khiến hỏa tinh và khói đen không biết trào đi đâu.
Tiếng cười của bọn tế tự ở khắp xung quanh vẫn còn chưa kịp dừng lại. Miệng họ vẫn cười, nhưng mặt đã chuyển thành biểu tình không có cách gì tưởng tượng.
Điều khiến họ không thể tưởng tượng hơn nữa lại đã phát sinh. Con Sương tuyết bì khâu thú ấy lại vung tay, giữ chặt đầu con điêu xỉ thú, xoay người một trăm tám mươi độ quật mạnh một cái, con điêu xỉ thú thoát thủ bay đi, lúc còn trên không phát ra tiếng "hô hô" trầm trọng bất kham, bay vút qua đỉnh đầu của các vị tế tự đại nhân, đụng mạnh vào vách tường có màn bằng lông thiên nga che chắn.
Cú va đập này rất mạnh, các vảy bằng xương kiên cố của điêu xỉ thú bị va đậm vỡ đi hai khối, thần điện vang lên từng tiếng động ì ầm. Điêu xỉ thú dù gì cũng không hổ là điêu xỉ thú, vẫn tiếp tục bò từ dưới đất lên, miễn cưỡng giữa vững thân hình, đầu lắc lư hoảng loạn, truy tìm tông tích của đối thủ ở khắp nơi.

Con điêu xỉ thú đáng thương bị quật một cú thật ra đã hoàn toàn quáng mắt rồi. Quả Quả kỳ thật vẫn đứng trước mặt nó, nó lại hướng ánh mắt tìm kiếm ở xa xa.
Nhân mã tế tự Phổ Ước Nhĩ là người đầu tiên từ sự kinh ngạc vô cùng ấy tỉnh lại, dù gì cũng là một tế tự lão làng, lập tức thông qua tâm linh tương thông chỉ ra phương hướng công kích cho con ma thú bị váng đầu của mình. Tuy nhiên, Quả Quả đã kịp thời nắm chặt mớ râu ở dưới cằm của điêu xỉ thú, lại xoắn một vòng, thuận thế dùng hai tay nắm cổ điêu xỉ thú đè mạnh xuống một cái.
"Binh", một tiếng động cực lớn vang lên, lóe tóe khắp nơi, quai hàm cứng rắn của điêu xỉ thú đã tạo ra một lổ lớn trên lớp đá nền của đại điện. Cú quật cực mạnh này khiến cho con điêu xỉ thú mang giáp nặng toàn thân hoàn toàn sụp đổ. Nó co rút người lại, dùng tay quơ quào mấy cái, muốn chóng chõi đứng lên nhưng mãi vẫn không được.
Lửa và khói đen đã hoàn toàn biến mất, một chút máu thuận theo miệng điêu xỉ thú chảy ra. Nó lại há miệng ụa ra một cái nữa, nhổ ra mấy cái răng đầy máu.
Quả Quả được lý có đâu tha kẻ tội, nhảy tót lên người của điêu xỉ thú, một tay giữ chặt mũi của nó, một tay nám thành quyền tiếp tục móc mạnh như kim châm, muối xát.
hha ha... Tuyệt kỹ giữ nhà của lão tử... "Hắc hổ đào tâm". Lưu Chấn Hám đứng gần đó cười vô cùng khoái trá.
Máu trên mặt điêu xỉ thú nhanh chóng nhạt nhòa, Quả Quả kéo mặt nó xuống, tìm kiếm moi móc một cục gạch ở khắp nơi, nhưng đá nham cương ở đây quá cứng, nên nó không có cách gì hạ thủ, chỉ biết cụp lên cụp xuống hai cái lỗ tai to, nhắm ngay đầu điêu xỉ thú tặng thêm cho vài đạp, rồi mới quay về bên cạnh Lưu Chấn Hám.
Nhân mã tế tự trợn tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn con ái sủng bị đánh bầm dập không còn hình dạng của mình. Lửa và khói xì ra từ mũi của điêu xỉ thú giờ đã trộn lẫn với máu làm thành một đám đen xì bê bết, chỉ có sự nhúc nhích của bốn chân là thứ duy nhất chứng minh nó còn sống.
Hai tay nhân mã tế tự Phổ Ước Nhĩ đang run rẫy.
Mắt của toàn bộ các vị tế tự xung quanh đều biến thành si ngốc, đờ đẫn, không dám tin nhìn con Sương tuyết bì khâu thú bụng bự có lực khí quá mạnh như thế này.
Gò mắt không có cọng lông mày nào của Duy an đại tát mãn đột nhiên co rút thật dữ dội, tạo ra thành từng dãy nhăn nheo.
Một vị đại thử tế tự thuộc Thánh Khải Lộ (Kănguru) tộc há hốc miệng cả nửa ngày mà chẳng thể khép lại, lầm bầm nói như bị trúng phong: "Con tiểu ma thú này quả nhiên là biết 'Quyền Kích' của đại thử tộc chúng ta!"
"Quả Quả của ta mới dùng một phần sức lực thôi." Lưu Chấn Hám nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của vị Thánh Khải Lộ tế tự có thân hình cao lớn đó mà cúi người cười nói tỏ ý kính trọng: "Thật có lỗi, chúng ta quên mang bao tay."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận