Thú Huyết Phi Đằng


"Ta bị ma sủng của ta mang đến một hoang đảo không người, mạo hiểm là thứ rèn luyện mà bản thân tế tự nên có." Lưu Chấn Hám lại khóac lác, hắn biết rồng ở đây có thể bay.
"Lý Sát vẫn chưa được thần miếu xác nhận thân phận, ma sủng long thú của huynh ấy cũng đã... đã vì... cứu con mà bị gió giật cuốn hút mất rồi." Hải Luân cũng chỉ còn biết theo đuôi hắn mà nói hoang, biểu tình dĩ nhiên là không tự nhiên cho lắm.
"Ta hiện giờ chỉ có thể cảm giác ở trên người hắn một sự uy nghiêm cường đại." Tây Mã Khắc tử tước dù sao cũng gặp nhiều hiểu rộng, gật gật đầu cẩn thận nhìn hết Lưu Chấn Hám một lượt. Lưu Chấn Hám ưỡn ngực cho cao lên, cố gắng tạo hình, đặc biệt là làm sao cho cổ long khí đó càng toát ra rõ chừng nào tốt chừng ấy.
"Nhưng mà... đối với thứ uy nghiêm cường đại này có phải là long tức còn lưu lại hay không thì thỉnh nguyên lượng kiến thức nông cạn của ta, ta chỉ là một phong ngữ tế tự, chuyện này nhất định phải chờ đến thần quan cao cấp trong thần miếu tiến hành chứng nhận." Tây Mã Khắc tử tước vô cùng ổn trọng nói tiếp: "Dù gì thì chuyện này đối với mọi Bỉ Mông tế tự đều thái quá bất ngờ."
"Nguyên bổn là như thế, tôi vốn muốn thông qua tu luyện dài lâu, hoàn thiện cho thật tốt tu vi của mình, rồi mới hướng về thần miếu đề xuất thân thỉnh." Lưu Chân Hám lấy bộ dạng thân sĩ, cúi người nói.
"Nhưng Bỉ mông chiến sĩ cường hãn này là từ đâu ra? Bọn họ là Bỉ Nhĩ tộc? Còn có những..." Ánh mặt của Tử tước đại nhân dừng lại ở trên người bọn đồng nam đồng nữ, mặt lộ vẻ kỳ quái và khó hiểu.
"Những Bỉ Mông chiến sĩ kiêu dũng này đến từ Đông phương thần bí. Bọn họ là Phan Tháp tộc Hùng Miêu võ sĩ, về dòng máu thì có chút liên hệ đến Bỉ Nhĩ tộc hùng nhân (người gấu), bọn họ là tùy tùng của tôi." Lưu Chấn Hám quay sang mỹ nhân ngư, lại khom người làm ra vẻ thân sĩ cùng cực: "Nhưng đứa bé nhân loại và vị Ma Thiều tộc Bạng nữ mỹ lệ này cũng chính là tùy tùng của tôi. Vị mỹ nhân ngư tiểu thư trên lưng chính là nô lệ của tôi!"

"Cái gì? Mỹ nhân ngư mà là nô lệ của ngươi?" Tây Mã Khắc tử tước không còn kiên trì được nữa, ánh mắt trợn lên, suýt chút nữa là ngất đi.
"Ngài xem, gót chân của nàng ta còn có dấu vết vảy cá." Lưu Chấn Hám kéo ống quần của Ngải Vi Nhĩ lên, bắp chân trắng như tuyết của nàng rõ ràng là còn có một dãy vảy cá màu đỏ. Ngải Vi Nhĩ cố sức quẫy tránh, hậm hực đá cho Lưu Chấn Hám vài cước.
Bọn Thất cách ở xung quanh trợn trừng mắt, cũng giống như Tây Mã Khắc tử tước vậy, bọn họ đều cảm thấy bản thân tuyệt đối không còn lời gì để nói.
"Đúng là một vị Thất cách thần bí a!" Tây Mã Khắc tử tước chỉ có thể nói bấy nhiêu. Những kẻ tùy tùng đi theo vị Thất cách này vừa có tiểu hài, vừa có mỹ nhân ngư, lại có võ sĩ kiêu dũng, khiến cho Tây mã Khắc tử tước đại nhân bị bẻ gãy mọi tư duy cố hữu.
"Thúc thúc..." Hải Luân bấu chặt cánh tay của Lưu Chấn Hám, ỏn ẻn vòi vĩnh: "Chúng ta vào trong rồi nói đi. Rất lâu rồi con chưa ăn sữa chua của quê nhà rồi!"
"Được được được..." Tây Mã Khắc tử tước cũng nhìn ra quan hệ giữa cháu gái và tên Thất cách này có điểm ái muội rồi, do đó thần sắc cực kỳ bất tự nhiên gật gật đầu.
Bọn thất cách cũng lượm vũ khí rơi dưới đất lên, vừa kề tai ghé miệng rì rầm kháo với nhau, vừa đi trước dẫn được.

Cánh cổng rào cao lớn được mở ra, bọn trư diện nhân trên gác lâu tay cầm chặt Hào trư thích nằm phục vào mép che, từ trên nhìn xuống chỉ chỉ điểm điểm.
Bên trong vòng rào là một bãi khai thác đá rộng lớn khoáng đãng, hai ba trăm phạm nhân mặc y phục tù rách rưới, mang cùm chân bằng gỗ hờ hững đào đập đá, ánh mắt nhìn về đám người đang đi tới. Những phạm nhân này vì sự xuất hiện đột nhiên của các đại mỹ nữ làm cho sững sờ, tiếng nói cười cợt nhã vang lên khắp nơi. Bọn giám công bốn phía vốn là vệ binh thất cách tộc cũng vung roi da trong tay lên, không ngừng đánh mắng.
Lại có một phạm nhân đầu dơi mắt chuột đột nhiên cởi tuột khố xuống, đắc ý vô cùng hướng về phía đám nữ nhân khoe khoang của nợ.
Nụ cười không hề băn khoăn gì của hắn lập tức bị một nắm đấm cực to đập một cái khiến trở về lại nguyên hình.
Cổ Đức lạnh lùng thu lại tay, tên khốn ấy đã bay vụt lên cao, rơi phịch xuống một đống quặng, đau đớn ôm lấy mặt của mình.
Thân hình to lớn và không ngô của Hùng miêu võ sĩ đã khiến cho bọn tù phạm này thu lại biểu tình bất kham. Cổ Đức vung quyền nhẹ nhàng đánh vỡ một khối nham thạch, chứng tỏ vừa lúc nãy hắn đã hạ thủ lưu tình.

"Những người này là ai thế?" Lưu Chấn Hám hỏi Hải Luân, lộ vẻ chán ghét chúng.
"Nơi này toàn là tội phạm của tộc Ốc Nhĩ phu, người vừa rồi bị đánh đó là Ốc Tẩu tộc hoàng thử lang nhân (người sói chuột), trời sinh ra rất háo sắc." Tây Mã Khắc tử tước hồi đáp.
"Ốc nhĩ phu lang tộc (tộc người sói) không phải là cùng Phúc Khắc Tư cùng trấn thủ phòng tuyến với nhân loại trên Đa Não hoang nguyên sao? Tại sao tội phạm của họ lại lưu lại cho tộc Phúc Khắc Tư coi quản?" Lưu chấn Hám vô cùng kỳ quái.
"Phúc Khắc Tư tộc trấn thủ biên thùy đông bắc của Đa Não hoang nguyên, Ốc Nhĩ Phu lang nhân trấn thủ biên thùy tây bắc của Đa não hoang nguyên. Một đại bộ phận tây bắc bộ là lãnh thổ chân chính tiếp giáp với biên giới của nhân loại, nên chỉ có lang nhân có sự hung hãn cực mạnh ấy mới có thể khiến nhân loại sợ sệt. Phúc Khắc tư tộc của chúng ta tịnh không phải là quân chủ lực, nhiệm vụ của chúng ta đa số đều là phục vụ và mâu dịch. Do đó, thỉnh thoảng chúng ta phải giúp tộc Ốc Nhĩ Phu lo lắng những nhiệm vụ hậu cần." Tây mã Khắc tử tước nói.
Thì ra là vuốt mông ngựa người ta. Lưu Chấn Hám nghĩ.
Trên đường đi, họ có đi ngang qua một chỗ khai thác đó bao gồm những người có thân hình cao lớn làm. Điều này lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Chấn Hám. Đám người này là bọn duy nhất không nhìn họ. Vẻ đặc biệt ấy đặc biệt hấp dẫn mục quang của Lưu Chấn Hám.
Bọn tù phạm còn có mớ đầu tóc màu hoàng kim cột búi lại, dưới y phục rách rưới không còn chỗ nào lãnh, thân hình hùng tráng và đầy rẫy bắp thịt săn chắn của họ xem ra không thua gì Hùng miêu võ sĩ, thậm chí bọn hùng miêu còn thấp hơn một chút. Theo sự đánh giá của Lưu Chấn Hám, những người này có độ cao khoảng một mét chín.
Bọn Hùng miêu võ sĩ cũng bị thân ảnh của họ hấp dẫn. Nhưng người này cầm trong tay một cái khoan sắc lớn, mỗi lần dùng tay gõ xuống, quáng thạch trên mặt đất bị thủng một lổ cực lớn. Bọn Hùng miêu võ sĩ chú ý đến một chi tiết, đó là các phạm nhân khác đầu dùng búa gõ vào dùi sắt, trong khi những người này dùng tay. Động tác của họ xem giống như đang hái hoa hơn là khai thác đá.

Hơn nữa, dưới chân của họ bị gông bằng cùm sắt, so với bọn phạm nhân bị gông bằng gỗ rõ ràng là có sự khác biệt rất lớn.
Giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh dù gì cũng có sự thông hiểu lẫn nhau. Những người có thân hình cao lớn này dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình từ phía sau lưng, từng người từng người dừng tay lại, xoay người nhìn.
Lưu Chấn Hám sửng sơ, máu huyết toàn thân dường như quên cả lưu động trong thời khắc ấy.
Đám người này đều có ánh mắt màu vàng nhạt, ở giữa thu sút lại thành con ngươi màu lam, khóe môi có chành ra một góc rộng, mái tóc thô kệch màu vàng kim được kết lại thành từng chùm dài màu vàng, sống mũi cao và to như củ tỏi cùng nhãn thần uy vũ bất khuất chứng minh thân phận của họ.
"Lai nhân tộc sư nhân (người sư tử)?" Lưu Chấn Hám há hốc miệng làu bàu: "Các người cầm tù luôn cả Lai nhân tộc?"
Hải Luân đã có nói qua với hắn, quốc vương hiện nhiệm của Bỉ Mông vương quốc là Cách Lôi Khắc Tát Nhĩ là sư nhân của Lai Nhân tộc, do đó sư tộc có thể được coi là hoàng tộc. Lưu Chấn Hám căn bản không hoài nghi ký ức của mình có gì sai. Hơn nữa Hải Luân còn nói, trong lục đại quý tộc, sư tử là một trong số đó, và quý tộc phạm tội chỉ có trưởng lão viện và quốc vương mới có quyền định tội, những người khác không thể vượt quyền.
"Lý Sát, bọn chúng không phải là sư nhân của Lai nhân tộc." Tây Mã Khắc tử tước cười nói.
Không phải? Lưu Chấn Hám trợn mắt, cảm thấy bản thân trở nên hồ đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận